Theo như phân phó của Lôi Gia Hào trước khi kết hôn đã cho Lý Tân Lập điều tra về vết bớt hình bươm bướm kia thì cậu ta đã có manh mối rồi.
Khi này Lý Tân Lập nhìn sang thiếu phu nhân đang ngồi ở bên kia nghe Sơn Trà đọc sách, lại nhìn sang đại thiếu gia nhà mình, có chút khó xử nói:
- Hào ca, nói ở đây luôn à? Anh không nể mặt vợ mới cưới sao?
- Đừng phí lời nữa.
- Được rồi, được rồi, em nói em nói.
Theo như điều tra manh mối anh đưa thì em phát hiện được một việc, chính là vết bớt đó là biểu tượng của thành viên An gia.
Cả An Thải Thuần, An Như Hảo hay An Quân Triệt đều có, nghe nói rằng đó chính là vết tích nhận con của nhà họ An.
- An gia?
- Đúng vậy, nhưng cô gái năm đó đánh đàn piano ở An gia rất có thể là An Như Hảo.
Vì ở An gia cũng chỉ có cô ấy mới có khả năng.
Lúc này Lôi Gia Hào lại nhìn sang An Như Hinh, nếu như thật sự giống như điều tra của Lý Tân Lập thì chẳng phải anh đã bỏ qua cơ hội cưới người con gái mình thích rồi sao? Nhưng nếu như đó là vết tích của An gia...!Thì liệu An Như Hinh có liên quan gì tới An gia không? Hay chỉ là muốn lừa anh nên mới làm ra vết bớt y hệt?
- Hào ca, anh đang nghĩ gì vậy?
- Không có gì.
Về đi.
Lý Tân Lập ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Lôi Gia Hào bảo cậu ta về thì phải về thôi chứ đâu có dám cãi lại.
- Thiếu phu nhân, tôi về trước nhé.
- Hả ờ...
Tuy An Như Hinh không biết cậu ta là ai, nhưng nếu nói đến ba chữ “Thiếu phu nhân” thì chắc đang chào hỏi cô.
Đợi khi Lý Tân Lập rời đi rồi thì cô mới nói:
- Sơn Trà, người vừa rồi là ai vậy?
- Lý Tân Lập, cậu ta là trợ lý của Lôi tổng.
- À, ra vậy.
[...]
Buổi trưa đó Lôi Gia Hào cũng ngồi lại cùng An Như Hinh dùng cơm, hiển nhiên thì thức ăn của cô đều được Sơn Trà gắp vào đĩa ở bên cạnh, chỉ cần đưa đũa là có thể gắp được rồi.
Nghĩ ngợi cả một buổi sáng, Lôi Gia Hào lại nói:
- Có phải trên vai của An Như Hảo có một vết bớt đúng không?
- Sao anh biết?
Lôi Gia Hào lại không nói gì nữa, xem ra là anh đoán đúng rồi, người con gái anh muốn tìm chính là An Như Hảo, nhưng An gia không muốn gả một cô gái tốt như thế đến cho anh, nên mới để An Như Hinh giả mạo nhận hôn ước, chẳng những thế mà có lẽ kế hoạch của bọn họ đã ấp ủ mấy năm rồi.
Hôm qua anh còn ngu ngốc cho rằng An Như Hinh là cô gái đó vì vết bớt trên vai nữa chứ, đúng là anh điên rồi mới tin đám người An gia.
An Như Hinh mặc dù không biết hiện tại Lôi Gia Hào đang nghĩ gì, nhưng với không khí xung quanh cô cảm thấy rất nguy hiểm.
Tốt nhất là không nên nói gì sẽ hay hơn.
Đột nhiên trong lúc hai người họ đang ăn thì một người phụ nữ đã đứng tuổi cũng đi vào, Sơn Trà nhìn thấy còn phải cung kính cúi đầu chào hỏi, ngay cả Lôi Gia Hào cũng nhẹ nhàng nói:
- Dì Lâm, có chuyện gì sao?
Người này là dì Lâm, có thể nói bà ấy chính là thân cận của quý phu nhân ở nhà, trên dưới Lôi gia cũng phải kính trọng bà ấy một bậc.
Đồng thời thì Lôi Gia Hào hay Lôi Tuấn Kiệt - em trai của anh, cũng là một tay bà ấy nuôi lớn.
- Phu nhân nói rằng hôm qua bà ấy quên đưa quà cho hai vị, nên hôm nay già mới đưa qua đây.
Sau đó dì Lâm còn lấy cho An Như Hinh và Lôi Gia Hào mỗi người một ly rượu, lại nói:
- Nghi thức giao bôi phải được già chứng kiến, thiếu gia và thiếu phu nhân chắc không ngại đâu nhỉ?
Lôi Gia Hào sắc mặt có hơi sa sầm, xem ra mẹ anh sợ rằng anh sẽ ly hôn với cô dâu mới sau khi họ rời đi, cho nên muốn đánh nhanh thắng gọn, trực tiếp hạ thuốc vào rượu để gạo nấu thành cơm đây mà.
Nhưng đương nhiên Lôi Gia Hào cũng nhanh chóng nhận lấy ly rượu, còn nhìn dì Lâm, cười nói:
- Không ngại, đương nhiên là không rồi...!Đúng không Tiểu Hinh?
- Ờ vâng ạ.
Sau đó Lôi Gia Hào cũng cầm ly rượu đặt vào tay của cô, trước khi uống còn nhỏ giọng nói vào tai cô:
- Đừng nuốt, uống xong thì im lặng là được.
An Như Hinh không hiểu nhưng vẫn làm theo.
Cơ mà cho dù Lôi Gia Hào có là người thông minh tới mấy cũng không qua được hỏa nhãn kim tinh của dì Lâm, bà ấy sau khi nhìn qua còn nói:
- Thiếu gia, thiếu phu nhân, sau khi uống rượu giao bôi cần phải mở miệng ăn thêm một chút sủi cảo.
Quả nhiên là quả quýt dày có móng tay nhọn, tuy Lôi Gia Hào biết rõ bên trong rượu có bỏ thuốc, nhưng anh chẳng thể nào làm trái được.
Cuối cùng vẫn phải đem chỗ rượu thuốc kia nuốt xuống.
Nhưng mà chưa kết thúc!
Dì Lâm sau đó còn nói:
- Thiếu gia, thiếu phu nhân, có thể đưa vào động phòng rồi.
Hai người chỉ cần ở trong phòng năm phút là có thể ra ngoài.
#Yu~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...