An Như Hảo liền sợ hãi mà nép sau lưng của mẹ mình, khí thế của bác cả vẫn như xưa, vẫn dọa người như vậy.
Sau đó Lý Cửu Hi cũng chỉ thở dài, nói:
- Anh chị An, nếu như hai người không muốn gả con gái thì cứ nói thẳng.
Tại sao lại đưa một người xa lạ gả vào Lôi gia vậy chứ?
An Thải Thuần và Quách Tư Thấm đã giật bắn mình, hóa ra là họ đã biết rồi.
Lúc này hai vợ chồng còn không biết hối lỗi, liếc xéo An Như Hinh, vì họ cho rằng cô đã làm bại lộ chuyện này.
Nhưng Lý Cửu Hi cảm thấy An Như Hinh không hề có lỗi, tất cả đều là do An gia ép buộc cô mà thôi, nên khi thấy hai người họ nhìn cô bằng cặp mắt ghét cay ghét đắng thì Lý Cửu Hi liền nói:
- Đừng có liếc nữa, Như Hinh không nói gì cả.
Tất cả là bọn tôi tự phát hiện, lẽ nào hai người không thấy chút tội lỗi nào sao?
- Chị thông gia, chị hiểu lầm rồi, làm sao có chuyện An gia lừa dối Lôi gia chứ? Chẳng phải chị cũng biết sao? Vết bớt hình bướm trên vai phải chính là minh chứng người của An gia, Như Hinh cũng có mà.
Lúc này đừng nói là người khác ngạc nhiên, tới bản thân An Như Hinh cũng bị giật mình đó.
Hóa ra Quách Tư Thấm biết vết bớt trên vai của cô nên mới nhận nuôi cô sao? Thì ra ngay từ đầu họ nhận nuôi cô đã có mục đích rồi.
Nhưng lúc này Đồng Thính Phong lại nói:
- Nhưng Tiểu Cửu...!Ý tôi là Như Hinh cùng tôi trưởng thành ở cô nhi viện, lẽ nào tôi còn nhận nhầm?
An Thải Thuần và Quách Tư Thấm đã cứng họng, hoàn toàn không còn gì để nói nữa.
An Quân Triệt nhìn em trai và em dâu, ông ấy liền lắc đầu, hai kẻ đần độn này lúc nào cũng chỉ biết làm xấu mặt An gia, đúng là ngu chết đi được.
Nhưng Kiều Ái Hân bây giờ lại lên tiếng, nói:
- Nếu như hai người nói Như Hinh là con của hai người, thì đi xét nghiệm ADN đi.
- Không cần, tại sao phải xét nghiệm chứ? Chị dâu, An Như Hinh là con của em, chị cần gì phải nghi ngờ?
Kiều Ái Hân cũng chỉ cười nhạt, nói:
- Thím sợ rồi?
- Tôi...!Tôi không sợ, chị cứ đưa Như Hinh và Thải Thuần đi xét nghiệm, hai người họ nhất định là cha con ruột!
Đến đây Kiều Ái Hân lại thấy kì quái, tại sao Quách Tư Thấm lại khẳng định An Như Hinh và An Thải Thuần có quan hệ ruột thịt chứ? Kì quái...!Nhưng rốt cuộc là kì quái ở đâu chứ?
Đừng nói là Kiều Ái Hân nghi ngờ, tới bản thân An Như Hinh cũng ngu người luôn, Quách Tư Thấm này có phải là tự tin hơi thái quá rồi không? Tuy rằng cô có vết bớt, gương mặt cũng khá giống An Như Hảo, nhưng mà má ơi, cô là cô nhi đó? Làm sao có thể trùng khớp ADN được? Quách Tư Thấm này có phải điên rồi không?
Đột nhiên Lôi Gia Hào lại nghĩ đến một cái gì đó, liền nói:
- Xét nghiệm với cả hai người.
Như vậy mới chắc chắn.
- Đúng vậy, cả chú và thím đều phải xét nghiệm.
Lúc này Quách Tư Thấm nghe xong cũng có hơi giật mình, nhưng sau đó bà ta lại nói:
- Tại sao tôi cũng phải kiểm tra chứ? Chẳng phải chỉ cần Như Hinh và Thải Thuần xác nhận là được rồi sao?
An Quân Triệt đã nhìn không thuận mắt nữa rồi, ông ấy liền nhíu mày, nói:
- Nói hai người cùng kiểm tra thì hai người cứ kiểm tra đi, nói thêm câu nào nữa tôi bắn nát sọ đấy!
Nghe vậy thì Quách Tư Thấm cũng phải ngoan ngoãn đi kiểm tra, hiển nhiên thì bệnh viện họ chọn là một nơi uy tín, nó có thể xem là một bệnh viện dành riêng cho các quan chức cấp cao, lại là nơi công chính liêm minh, nên sẽ không có chuyện hối lộ ở đây.
Vì đây là một việc gấp gáp nên họ đã lấy máu trực tiếp tại chỗ, rồi đưa vào bên trong kiểm tra luôn.
Vì lấy máu nên ngón tay của An Như Hinh có hơi đau một chút, lúc đó Lôi Gia Hào còn đang xoa tay giúp cô thì Đồng Thính Phong đã nhét vào miệng của cô một viên kẹo.
Cái hành động thân thiết đó giữa hai người đã làm cho Lôi Gia Hào khó chịu, nhưng anh lại không biết bản thân đang khó chịu ở chỗ nào nữa.
Rõ ràng...!Rõ ràng người anh muốn cưới là An Như Hảo cơ mà? Sao tự nhiên anh lại không vui vậy chứ?
Còn An Như Hảo lúc này vẫn rất sợ hãi, để làm dịu không khí căng thẳng thì Đồng Duệ Ân còn đánh một khúc đàn, nhưng đàn được một lúc thì An Như Hinh liền phì cười, tiếng cười của cô khiến cho mọi người phải chú ý.
Lôi Gia Hào còn định hỏi cô tại sao cười, nhưng Đồng Thính Phong lại nói:
- Đừng cười nữa, con bé chỉ mới học đàn được ba năm thôi.
- Không phải, em không cố ý, nhưng sai cái nốt ngớ ngẩn quá, em...!Phụt...!Haha...!Không ngừng cười được.
Lôi Gia Hào ngơ ngác, Đồng Duệ Ân muối mặt, An Như Hảo thì mỉm cười nhẹ, tất cả những người còn lại liền đứng hình.
Khi này Đồng Thính Phong mới nói:
- Tiểu Cửu có một biệt tài, đó chính là đôi tai cảm âm tuyệt đối.
#Yu~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...