Thế Thân Hoàn Mỹ Cố Tổng Theo Đuổi Vợ

Đúng thế, đàn ông thuộc phái mạnh, mức độ chiếm hữu cao, luôn muốn người phụ nữ mình yêu chỉ thuộc về bản thân mình.

Nhưng Tô Tử An tuyệt đối sẽ không làm hại đến Sở Tranh.

Hơn nửa tháng trước…

Tô Tử An hẹn gặp Cố Mặc Thâm ở quán cà phê, hai người đàn ông luôn có ý niệm thù địch nhau lần đầu ngồi đối diện nhau, thái độ đương nhiên không được hoà bình cho lắm, bầu không khí có chút gượng gạo.

Điềm tĩnh nhấp một ngụm cà phê xong, Tô Tử An chậm rãi lấy di động từ trong túi áo khoác ra, mở một fife ghi âm đặt trước mặt Cố Mặc Thâm.

Là đoạn trò chuyện giữa anh ta và Giang Tuyết Mạt…

“Tháng sau là sinh nhật Cố lão gia, có rất nhiều danh gia vọng tộc tới dự, cũng sẽ có phóng viên được mời tới, hai nhà Giang-Cố chính thức tuyên bố tin tức đính hôn giữa tôi và Cố Mặc Thâm. Tôi hi vọng anh sẽ dẫn Sở Tranh cùng tới dự.”


“Cô đây là muốn ép hôn sao?”

“Phải… chỉ cần tôi có thể đính hôn với A Thâm thì Sở Tranh thuộc về cậu…”

“Được thôi! Tới hôm đó tôi sẽ dẫn Sở Tranh đến…”

Dỏng tai lên nghe rõ mồn một từng chữ một, Cố Mặc Thâm ban đầu có hơi sốc, nhưng cũng lấy lại điềm tĩnh rất nhanh.

Thật không ngờ Giang Tuyết Mạt lại làm tới bước đường này, vậy thì đừng trách anh vô tình.

Thấy Cố Mặc Thâm vẫn im lặng, Tô Tử An vừa nhặt di động về vừa cất tiếng hỏi: “Anh định xử lý như nào?”

“Tương kế tựu kế, nhổ tận gốc nhà họ Giang…” Cố Mặc Thâm nhếch môi cười, nụ cười có chút ghê rợn, có chút nham hiểm thâm độc, chớp mắt một cái, anh liền ngẩng đầu lên nhìn Tô Tử An, nụ cười trên môi anh cũng nghiễm nhiên biến mất, gương mặt lạnh nghiêm túc được thiết lập trở lại: “Tại sao anh lại giúp tôi?”

Tô Tử An cười nhạt một tiếng: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không giúp anh mà là đang giúp Sở Tranh thôi! Tôi thích cô ấy là thật, vì thích nên mới không muốn cô ấy phải buồn, càng không muốn dùng mưu kế hèn mọn để có được cô ấy. Tôi muốn cùng anh cạnh tranh công bằng…”

Cố Mặc Thâm nhướng mày, vẻ mặt hoà nhã hơn nhiều: “Được thôi! Lựa chọn cuối cùng vẫn là của Tranh Tranh, bất luận cô ấy chọn ai thì tôi sẽ không ý kiến. Nhưng chuyện lần này vẫn phải cảm ơn anh nhiều…”

“Không cần khách sáo…” Tô Tử An nói xong liền đứng dậy rời khỏi.

Trong tình yêu luôn có chỗ cho sự ích kỉ, nhưng đó không phải là lý do cho những nước đi sai lầm.

Yêu… vốn dĩ là một loại cảm xúc thăng hoa và tinh khiết, không nên vì sự ích kỉ của bản thân mà vấy bẩn nó.


Cho dù cuối cùng không được yêu, hay ngay từ đầu đó chỉ là tình đơn phương, thì ít nhất anh ta đã yêu, yêu một cách chân thành, yêu một người xứng đáng.

Sở Tranh xứng đáng có được hạnh phúc, bất luận sau này cô chọn ở bên cạnh ai, không phải anh ta, thì anh ta vẫn sẽ mãi chúc phúc cô, hi vọng cô sẽ tìm được người đàn ông chiều chuộng cô suốt đời.

Không phải Tô Tử An đầy lòng vị tha, mà là anh ta dần dần hiểu rõ tình cảm của mình, cũng phát giác được tình cảm của cô, chỉ là trong lòng anh ta có chút không can tâm mà thôi!

Ít nhất là tới khi cô hoàn toàn chấp nhận Cố Mặc Thâm thì Tô Tử An mới có thể buông bỏ chấp niệm của bản thân mình.

Anh ta yêu cô, nhưng đó đều là do anh ta tự nguyện, đương nhiên cô cũng không có nghĩa vụ phải đáp trả.

Cuộc đời là của cô… lựa chọn cũng do cô…

Dòng kí ức chậm rãi theo Tô Tử An về thực tại, anh ta lẳng lặng đưa mắt giõi về phía Sở Tranh, nhưng cô lại không hề quay về phía anh ta, mà chỉ hướng thẳng về phía sân khấu.

Trong một khoảnh khắc nào đó, hai mắt cô chợt bừng sáng như đuốc lửa…


Trên sân khấu chính lúc này đã xuất hiện thêm hai nhân vật khác nữa.

Châu Khải lao tới nói với Cố Mặc Thâm: “Ở đây còn có bao nhiêu khách khứa… như vậy là đủ rồi…”

Giang Ninh bất mãn phụ hoạ theo: “Anh Thâm… chị em yêu anh nhiều như thế, sao anh nỡ lòng nào lại làm vậy? Anh thực sự không xứng với tình yêu nhiều năm của chị em…”

“Đúng thế!” Cố Mặc Thâm tỉnh bơ đáp: “Tình yêu của chị cô khiến tôi cảm thấy buồn nôn, muốn nhận cũng nhận không nổi nữa…”

Kể từ giây phút đó, anh hoàn toàn đã trở mặt với nhà họ Giang…

Cố lão gia hùng hổ xông ra, trừng mắt quát lớn: “Cố Mặc Thâm… có phải mày bị điên rồi không hả? Mày liên hôn với Giang gia sẽ giúp Cố Thị càng ngày càng phát triển, còn nếu mày chọn một người không bối cảnh, không địa vị thì cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Cố Thị đó, mày biết không hả?”

“Cả đời này tôi chỉ cần một mình cô ấy, cũng sẽ chỉ cưới cô ấy làm vợ. Hơn nữa, tôi… không cần phải liên hôn, bản thân tôi đủ sức để điều hành tốt Cố Thị….” Giọng Cố Mặc Thâm không cao nhưng ngữ khí đủ khiến người ta kinh sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui