Cố Mặc Thâm nhìn thấy Sở Tranh đang chật vật dưới sàn, không chút do dự mà bước về phía cô, nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy, sau đó hậm hực quắt ánh mắt sắc lạnh sang nhìn Giang Ninh: “Cô làm cái trò gì thế hả? Suốt ngày tự cho mình thanh cao mà lại ra tay đánh người ở nơi công cộng như thế!”
Sở Tranh mở to hai mắt nhìn chằm chằm Cố Mặc Thâm, trong lòng trồi lên niềm nghi hoặc, có phải anh uống lộn thuốc rồi hay không vậy?
Sao hôm nay anh đột nhiên chủ động bước về phía cô, lại lên tiếng bênh vực cô, đã vậy còn nhìn cô bằng ánh mắt nửa lạnh lùng nửa thâm tình thế kia...
Sự bất thường của anh khiến cô nơm nớp lo sợ, không lẽ anh lại định dùng cách mới để xả giận giúp Giang Ninh ư?
Dù gì thì cô ta cũng là em gái ruột của ánh trăng sáng trong lòng anh mà...
Nghĩ đến đây, lồng ngực của Sở Tranh đột nhiên căng cứng, hơi thở không thông, nhưng lúc cô vừa ngẩng đầu lên nhìn anh, còn chưa kịp nói lời nào, anh đã giữ chặt lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, tỉ mỉ quan sát từng góc mặt cô, thấy không có vết thương mới an tâm quay sang xử lý Giang Ninh.
Anh tia mắt về phía Giang Ninh, ánh mắt tựa như mang theo một cơn gió đông lạnh lẽo, khiến cô ta rét run: “Cô đánh cô ấy? Mau xin lỗi…”
Sở Tranh chớp thời cơ giở chút thủ đoạn trà xanh, đổ thêm ít dầu vào cơn lửa giận của Cố Mặc Thâm: “Bỏ đi… Giang tiểu thư… cô ấy không cố ý đâu! Hơn nữa, em không xứng nhận lời xin lỗi của cô ấy…”
Cô Mặc Thâm dịu dàng cúp mắt xuống nhìn cô gái nhỏ e ấp trong lồng ngực mình, cõi lòng trồi lên tia thương cảm xen lẫn bực dọc: “Em là người của anh, chỉ mình anh mới được bắt nạt, còn những người khác dám đụng tới em tức là muốn đối đầu với anh.”
Giang Ninh tức muốn ói máu, sắc mặt đen thui như nhọ nồi: "Anh Thâm... có phải anh nhầm lẫn gì không thế? Cô ta cùng lắm cũng chỉ là thế thân của chị em thôi! Cô ta không xứng được anh quan tâm... Anh Thâm, anh đừng để cô ta lừa... Khi nãy cô ta còn cao ngạo lắm, không phải bộ dạng này đâu!"
"Đủ rồi!" Cố Mặc Thâm sắc lạnh nhìn về phía Giang Ninh: "Ban nãy tôi đứng ngoài đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện, là cô cướp đồ của cô ấy trước, cô ấy không những không trách móc cô còn có lòng tốt cắt mác giúp cô. Vậy mà cô còn cố tình làm khó cô ấy. Có phải bình thường tôi đối với cô tốt quá rồi hay không? Nếu như không muốn Giang Thị gặp chuyện thì tốt nhất nên xin lỗi cho tôi…”
Lời nói của Cố Mặc Thâm khiến Giang Ninh tức run người, há họng nhưng lại không thể phản bác được, dù rằng bản thân bị oan nhưng vẫn không có cách gì làm rõ cả.
Khoé mắt Giang Ninh cay cay, đây là lần đầu tiên cô ta phải chịu nỗi ấm ức lớn như thế, lại còn thua một cô gái nhà quê không có bối cảnh giống như Sở Tranh. Điều đó giống như là một nỗi nhục nhã ghim chặt trong lòng cô ta.
Thu lòng bàn tay thành nắm đấm, cắn chặt môi cố kìm hãm cảm xúc tạp phức lại, Giang Ninh nghẹn ngào nặn từng chữ một: “Tôi… xin… lỗi…”
Sở Tranh nhíu mày nhìn Giang Ninh, đôi mắt to tròn long lanh của cô phát sáng, giống như có ý cười, nhưng cũng vụt mất rất nhanh. Sau đó cô lại ngẩng đầu lên nhìn Cố Mặc Thâm, vẻ mặt ngây thơ như nai con lạc mẹ: “Hình như Giang tiểu thư không thành tâm xin lỗi em thì phải… hay là bỏ đi…”
Cố Mặc Thâm hung ác nhìn chằm chằm Giang Ninh, hai mắt không chớp, khiến cô ta lạnh tới sống lưng, chỉ có thể cúi đầu, cố gắng nói thật rành mạch ba chữ: “Tôi xin lỗi…”
“Chỉ xin lỗi bằng miệng thôi không thành tâm chút nào cả.” Cố Mặc Thâm lại nói.
Giang Ninh uất ức đến mức giọng nói cũng khản hẳn đi: “Vậy anh muốn sao?”
“Tự tát mình hai cái đi.” Cố Mặc Thâm hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt van xin của Giang Ninh, bản mặt anh còn lạnh hơn cả núi băng.
Nuốt khan nước bọt xuống, Giang Ninh cắn răng tự tát hai cái lên mặt mình, âm thanh bôm bốp vang lên khiến Sở Tranh nghe thật sướng tai.
“Sau này tránh xa cô ấy ra, đừng có mà kiếm cớ gây sự…” Thanh âm lạnh như hàn băng, rõ ràng không có chủt hơi ấm nào, phủ đầy tuyết trên đỉnh đầu Giang Ninh, khiến toàn thân cô ta phải run lẩy bẩy.
Nhưng lúc trấn an Sở Tranh, giọng nói của anh hết sức ôn nhu: “Hài lòng chưa?”
Sở Tranh mím môi cười nhẹ, gật đầu một cái, trong lòng vô cùng hả dạ. Đối với hạng người giống như Giang Ninh, bắt cô ta phải cúi đầu xin lỗi người mà cô ta ghét cay ghét đắng chính là mối sỉ nhục lớn nhất. Mà ban nãy trông bản mặt đen sì sì của cô ta, tự dưng cô cảm thấy yêu đời hơn hẳn.
Từ trước tới nay, Sở Tranh luôn sợ làm phật ý Cố Mặc Thâm nên vẫn luôn cắn răng nhẫn nhục với Giang Ninh, cuối cùng hôm nay cô cũng trút được cơn giận. Thật không ngờ diễn vai trà xanh cũng không hẳn là xấu, ít nhất có thể dùng để quật lại mấy ả trà xanh chính cống.
Trong khi Sở Tranh đang ngẩn người hưởng thụ chiến lợi phẩm, thì đột nhiên Cố Mặc Thâm ôm cô rời khỏi cửa hàng. Lúc đi ngang qua Giang Ninh, cô cố ý nhếch nhẹ môi một cái, khiến cô ta giận tới tím mặt.
Anh dẫn cô tới trước một cửa hàng thời trang nữ cao cấp, nghe đồn để vào được cửa cần phải có thẻ vip tối cao, số người đã đặt chân vào bên trong đều thuộc các gia tộc lớn nhất nhì thành phố.
Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Cố Mặc Thâm, đáy mắt đầy nghi hoặc: “Anh có ý gì?”
Cố Mặc Thâm lập tức cốc nhẹ một cái trên trán Sở Tranh: “Đầu em làm bằng đá hả? Tới cửa hàng quần áo còn để làm gì nữa.”
“Không phải… ý em là… sao anh lại tới trung tâm thương mại? Chẳng phải hôm nay anh có cuộc họp quan trọng à…?” Sở Tranh nhíu mày nhìn Cố Mặc Thâm, quên luôn cả việc rời khỏi lồng ngực anh.
“Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi…” Anh vừa lạnh lùng đáp trả vừa nhanh tay đẩy cô đi vào trong cửa hàng.
Mặc dù vẫn còn ngờ ngợ không hiểu chuyện gì nhưng khi lạc trong thế giới thời trang Lạc Tranh dường như không còn muốn quan tâm tới bất cứ điều điều gì khác nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...