Hai ngày sau, buổi thử vai của đạo diễn Đan Lê chính thức diễn ra.
Có rất nhiều diễn viên tới tham gia, không hổ là “bàn tay vàng của làng phim ảnh”, những người có mặt đều là nhân vật có máu mặt.
Sở Tranh tới buổi thử vai này cũng chỉ là muốn thử sức mình và tìm kiếm vận may, nhưng nhìn tình trạng đầy người như vậy thì không có hi vọng một chút nào nữa.
Đương lúc cô ngẩn người suy nghĩ, Giang Tuyết Mạt từ đâu hênh hoang đi đến đứng đối diện với cô, khoanh tay trước ngực, nhếch môi nở nụ cười đầy ẩn ý: “Đừng tốn công vô ích nữa, vai diễn này sớm đã được định sẵn là của tôi, buổi thử vai này chẳng qua chỉ là hình thức thôi!”
Sở Tranh liếc nhìn Giang Tuyết Mạt một cái, sau đó muốn lách người đi khỏi, nhưng vẫn bị cô ta mặt dày chắn lại. Cô ta dựa sát cằm trên cổ Sở Tranh, nói nhỏ bên tai cô: “Là A Thâm giúp tôi lấy được vai diễn này đấy! Anh ấy vẫn đang trò chuyện với đạo diễn kia kìa…”
Trong lòng Sở Tranh có chút dao động, nhưng cô vẫn không tin là Cố Mặc Thâm sẽ làm như thế!
Thấy Sở Tranh vẫn còn ngờ vực, Giang Tuyết Mạt liền lấy ra một đoạn ghi âm, bật lên cho cô nghe.
“A Thâm… chỉ cần anh giúp em giành được vai diễn của đạo diễn Đan Lê thì em sẽ đồng ý với anh…”
“Được…”
Nghe xong đoạn thoại, cả người Sở Tranh bỗng chốc cứng lại, hai mắt mở to ra nhìn thân ảnh người đàn ông đang đứng cạnh bức tường vàng nhạt cách đó không xa, trái tim bất giác nhói lên tựa hồ có ai đó bóp mạnh.
Cố Mặc Thâm… anh lại lừa cô!
Đứng ở giữa cô và Giang Tuyết Mạt, anh luôn chọn cô ta ư?
Bên tai cô bất chợt văng vẳng lại những lời Cố Mặc Thâm nói trong bệnh viện, đầu óc nhất thời rối tung.
Cuối cùng cô vẫn lựa chọn tin anh thêm lần nữa!
Nếu như lần này anh vẫn khiến cô phải thất vọng thì cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Quy trình buổi thử vai diễn ra như thường lệ, lần lượt các diễn viên được gọi tên, bắt đầu diễn thử một đoạn được đạo diễn yêu cầu.
Tới lượt Giang Tuyết Mạt…
Đạo diễn nói: “Cô hãy diễn đoạn người trong lòng của nam chính trở về, nữ chính là thế thân phải rời đi. Mặc dù trong lòng nữ chính đã sớm yêu nam chính nhưng vẫn luôn phải tỏ ra không một chút rung động nào.”
Giang Tuyết Mạt bắt đầu diễn…
Tay ôm lấy ngực, mặt đơ cứng không rớt giọt lệ nào, giọng nói cao ngút: “Bao năm qua không lẽ anh không nhìn ra tình cảm mà em dành cho anh ư? Tại sao anh lại chọn cô ấy mà không phải em… Tại sao hả?…”
Được nửa chừng, đạo diễn khó chịu ra hiệu: “Cắt… được rồi, cô ra ngoài chờ kết quả nhé!”
Đến lượt Sở Tranh diễn…
Nhắm nghiền hai mắt, hít thở sâu, mở to hai mắt ra, tròng mắt sớm đã nhuốm đầy nước, long lanh như sương, mịt mù như mây, lại mờ ảo như khói. Trong đáy mắt cô tựa hồ như vực sâu không đáy, thỉnh thoảng lại dấy lên một tia khổ đau mơ hồ.
Cô cất giọng nghẹn ngào, thỉnh thoảng yếu ớt ẩn hiện tiếng nấc nhẹ: “Cô ấy về cũng tốt, đã tới lúc em nên rời đi rồi. Chúc anh sau này mọi sự như ý, hạnh phúc trăm năm…”
“Em thật sự can tâm rời đi như vậy sao?”
“Nếu không anh còn muốn thế nào…” Cô cố vặn ra nụ cười đầy miễn cưỡng: “Dù em có như thế nào thì vẫn có một chút lòng tự trọng cơ bản, anh yên tâm từ nay về sau em sẽ không bao giờ tới làm phiền anh nữa, nếu như cần thiết thì sau này gặp lại hãy xem như chưa từng quen, chưa từng gặp… Anh chỉ cần thanh toán đủ số tiền đã ghi trong hợp đồng thì em cũng sẽ làm đúng theo như thoả thuận…”
Đoạn diễn thử của Sở Tranh khiến ban giám khảo đều phải rưng rưng nước mắt, bởi vì quá chân thực và sâu sắc.
Đạo diễn hỏi: “Theo bạn hiểu gì về nữ chính?”
Sở Tranh run run đáp lại: “Là một cô gái dứt khoát, mạnh mẽ, dám nâng lên cũng chấp nhận buông xuống, giỏi che giấu, giỏi chịu đựng, cũng chứa đầy tâm sự và nỗi đau.”
“Đúng… chính là khí chất này… tôi có thể nhìn thấy hình dáng nữ chính trên người cô ấy…” Đạo diễn hết lời khen ngợi.
Sở Tranh mỉm cười đầy đau khổ: “Thực ra… kịch bản này tôi đã từng diễn qua, tỏ vẻ không yêu anh ấy là vai diễn khó nhất mà tôi từng diễn…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...