Sở Tranh cứ tưởng mình đã sớm lãng quên đi quá khứ đầy đen tối và thương đau kia, nhưng hôm nay khi một lần nữa đứng trước mặt Sở Phi, tất cả mọi thứ cứ ồ ạt tràn về trong tâm trí, khiến cả người cô cứng đờ như khúc gỗ, cứ như người mất hồn mất vía đứng ngẩn người ở đó, trong đáy mắt ngập tràn nỗi sợ.
Từ khi còn bé, cô luôn bị Sở Phi ghẻ lạnh vì không phải là con trai, lớn lên thêm một chút lại thường xuyên bị đánh đập, nhẹ thì bầm dập trầy da, nặng thì phải đi cấp cứu, mà mẹ cô cũng vì bảo vệ cô nên đã không ít lần bị thương nặng. Mãi tới khi năm cô 12 tuổi, mẹ cô âm thầm mang theo cô rời khỏi căn nhà tối tăm đó, đi đến thành phố này sống cuộc sống bình yên. Nhưng bão tố một lần nữa ập đến, mẹ cô mắc bệnh nặng phải nằm viện, mà không biết vì sao Sở Phi cũng tìm thấy nơi ở mới của hai mẹ con nên thường tới làm phiền, sau này vì bạo hành cô nên bị cô tống vào đồn cảnh sát một thời gian, sau khi ra tù liền tới bệnh viện đoạt hết viện phí của mẹ cô đi đánh bạc, bây giờ lại tìm tới nơi cô làm việc để gây hấn. Rốt cuộc ông ta muốn làm gì?
Thế giới trong Sở Tranh bỗng chốc thu nhỏ lại trong quãng thời gian tối tăm ấy, không cách gì thoát ra được.
Mà Sở Phi thì liên tục khóc lóc tỏ ra đáng thương: “Con gái à… ba thực sự bị dồn vào đường cùng rồi mới tới tìm con. Nể tình ta đã sinh ra con, nuôi dạy con hơn hai mươi năm, cho ta có nơi ở, có cái ăn được không? Vì làm ăn thất bại nên ta đã bán luôn căn nhà cũ ở dưới quê luôn rồi, con không thể thấy chết mà không cứu được.”
Xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán:
“Nhìn người đàn ông đó có vẻ tội nghiệp, ăn mặc rách rưới, mặt mũi lem nhem, chắc là cùng đường rồi nên mới đi tìm con gái. Xem cô gái kia đi, ăn mặc bóng loáng, mặt mày sáng sủa thế kia mà lại mất nhân tính tới thế!”
“Cô gái kia thật tuyệt tình, ông ấy đã nói như thế rồi mà cô ta vẩn đứng yên không trả lời…”
Đột nhiên, một luồng hơi ấm truyền tới từ phía sau lưng dần dần đánh thức thần trí của Sở Tranh quay về thực tại. Sau đó, cô bị Cố Mặc Thâm ôm chặt vào trong lòng, cái ôm ấy giống như một luồng nắng xuân len lỏi vào trong cõi lòng đầy giá lạnh của cô, khiến nhiệt độ trên cơ thể cô dần dần hồi phục.
“Em không sao chứ?” Anh hỏi.
Cô ảm đạm lắc đầu: “Không sao.”
Thu lòng bàn tay thành nắm đấm, Sở Tranh uất hận nhìn Sở Phi, nghẹn ngào nói: “Ông về đi, tôi sẽ không cho ông bất cứ thứ gì cả.”
Sở Phi đương nhiên sẽ không rời đi dễ dàng như thế, ông ta thẹn quá hoá giận hét lên: “Cái con trời đánh này… biết thế tao đã không sinh ra mày. Mẹ mày nằm viện thì mày lo từng ly từng tý, còn tao đang sống sờ sờ đây lại bỏ mặc không lo, lương tâm của mày bị chó cắn hay gì?”
“Lương tâm…” Sở Tranh cười đau khổ: “Ông mà có tư cách nhắc đến hai chữ “lương tâm” với tôi à. Ông biết mẹ tôi phải điều trị trong bệnh viện cần rất nhiều tiền, vậy mà còn nỡ lòng nào cuốm sạch đi đánh bài. Từ bé tới lớn ông hết đánh rồi mắng mẹ con tôi, khiến chúng tôi phải bỏ xứ đi biền biệt. Mẹ tôi bệnh ông không lo, tôi sống thế nào ông không hề hỏi tới, vậy ông lấy tư cách gì mà tới đây đòi tôi phụng dưỡng hả?”
Vẻ mặt Sở Tranh tại thời điểm đó vừa lạnh lẽo, vừa đớn đau, vừa bất lực, vừa khổ sở, ánh mắt cô sâu như hầm băng, hoàn toàn không có một chút hơi ấm nào.
Ngay cả Cố Mặc Thâm đứng bên cạnh cũng bị những lời Sở Tranh nói làm cho ngây ngốc, trái tim quặn thắt từng cơn, hôm qua anh đi tìm Thẩm Mạn mới biết cô phải chăm mẹ bệnh gần bốn năm nay, tưởng như thế với cô đã đủ khổ sở rồi, không ngờ cô còn có một quá khứ đen tối tới vậy!
Lời bàn tán xung quanh bắt đầu chĩa mũi nhọn đồng cảm với Sở Tranh.
Điều đó khiến Sở Phi vô cùng tức giận, ông ta hung hăng vớ lấy hòn gạch bên lề, thẳng tay ném về phía Sở Tranh.
Không gian dường như hoá đá…
Ai ai cũng thốt tim…
Cuối cùng Cố Mặc Thâm lại quay lưng che chắn trước mặt Sở Tranh, viên gạch đập thẳng vào người anh, khiến toàn thân anh run rẩy vì cơn đau ập đến bất ngờ.
Sở Tranh hoảng hốt hỏi: “Mặc Thâm… anh không sao chứ!”
Cố Mặc Thâm đỡ lấy eo đứng thẳng người dậy, lắc đầu: “Không sao.” Sau đó anh liền gọi người tới xử lý, đam Sở Phi tới thẳng đồn cảnh sát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...