Thế Thân Hoàn Mỹ Cố Tổng Theo Đuổi Vợ
Sảnh chính của tập đoàn Cố Thị…
Giang Tuyết Mạt bị tên hai bảo vệ gác cửa chặn lại, không cho bước chân vào trong tập đoàn.
“Cho tôi vào… tôi là hôn thê của chủ tịch các người…”
“Xí… Yêu cầu không để cô vào chính là ý của chủ tịch.”
“Không… không thể… chắc chắn là anh ấy đang giận tôi thôi, cho tôi vào giải thích với anh ấy một lát.”
“Mau biến đi, đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa…”
Sau một lúc giằng co, Giang Tuyết Mạt vẫn không cách gì qua được cửa chính Cố Thị.
Một nữ minh tinh đã từng toả sáng rực rỡ như thế nay lại rơi vào cảnh khốn đốn thế này ư?
Giang Trấn đã nói rồi, nếu như cô không xin được Cố Mặc Thâm bãi bỏ lệnh cấm thì phải tìm cách trở lại showbit, nếu không sẽ đuổi cô ta ra khỏi Giang gia.
Mất đi cái danh “Giang đại tiểu thư” thì cô ta thà chết còn hơn.
Đương lúc cô ta định rời đi thì hai mắt liền phát sáng, vừa trông thấy Cố Mặc Thâm xuống khỏi xe, cô ta liền chạy ào tới, uỷ khuất nắm lấy tay anh, cất lên thanh giọng đầy xót xa: “A Thâm… có phải em đã làm gì sai khiến anh giận không? Anh nói đi… em sẽ sửa… nhất định sẽ sửa mà… xin anh đừng phong sát em, đừng nhắm vào nhà họ Giang nữa có được không?”
Cố Mặc Thâm khẽ thở dài, quắt mắt xuống nhìn Giang Tuyết Mạt một cái, sau đó lại rút tay ra khỏi vòng tay cô ta: “Tôi đã từng nói là cô không được động tới Sở Tranh rồi cơ mà… Tại sao cô vẫn không nghe hả?”
“Anh… nói gì cơ?” Trái tim Giang Tuyết Mạt rỉ máu, đôi con ngươi đỏ hoe, cổ họng vừa khô khan vừa ran rát, cất lên tiếng nói đầy rẫy mệt mỏi: “Anh vì cô ta mà lại nhắm vào em và gia đình em ư? A Thâm… sao anh lại…”
Không chờ cô ta nói hết câu, Cố Mặc Thâm không thể nhẫn nại mà cắt lời: “Đủ rồi… tôi không ngờ cô lại thành ra bộ dạng như thế này. Sở Tranh là người mà tôi muốn bảo vệ, đừng hòng ai động được vào cô ấy, trừ phi tôi chết.”
Giang Tuyết Mạt bất lực và đau đớn đến mức bật cười thành tiếng, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Em thành ra bộ dạng này không phải là do anh ép buộc cả sao? Cố Mặc Thâm… anh bênh cô ta thì sao? Anh bảo vệ cô ta thì sao? Trong lòng cô ta vốn dĩ không hề có anh, cô ta chỉ cần tiền của anh thôi!”
Cố Mặc Thâm không thể không thừa nhận những lời Giang Tuyết Mạt nói đã chạm tới trái tim anh, tựa như một lưỡi dao cùn đang đục khoét bên trong đó, nhưng như thế thì đã làm sao, anh càng ngày càng không cách gì kiểm soát được tình cảm mà mình dành cho Sở Tranh được. Dẫu cho trong lòng cô không có anh, dẫu cho cô luôn lạnh nhạt phớt lờ anh, dẫu cho cô chưa từng tin anh, thì anh vẫn không thể ngăn nổi chính mình bước về phía cô.
Dường như tình yêu của anh dành cho cô xuất phát từ bản năng, sản sinh sâu từ trong tiềm thức, mà đến chính bản thân anh cũng không biết mình yêu cô tới mức nào.
Tình yêu là gì không ai có thể đưa ra được đáp án chính xác, nhưng lời nói dối khó che đậy nhất chính là ánh mắt của kẻ đang yêu.
Trước kia có người từng hỏi anh: “Có khi nào mưa dầm thấm lâu anh sẽ có tình cảm với Sở Tranh không?”
Lúc ấy anh đã mạnh miệng đáp trả rằng: “Sẽ không bao giờ…”
Bây giờ chắc là ai đó đang thầm cười nhạo anh, bởi vì tin Cố thiếu gia vì một thế thân mà đánh vào tận nhà chính thất đã lan rộng khắp thành phố, trở thành tin nóng bàn luận của rất nhiều người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...