Tại tập đoàn Cố Thị…
Cố Mặc Thâm vừa ngồi xuống bàn làm việc đã nghiêm túc yêu cầu Châu Khải: “Tôi không cần biết cậu làm cách gì phải khiến cổ phiếu Giang Thị giảm mạnh cho tôi, sau đó âm thầm mua lại. Còn nữa Giang Tuyết Mạt cũng cấm sóng luôn đi.”
Châu Khải nghe xong thì kinh ngạc không thôi, phải mất một lúc mới tiêu hoá được: “Cậu… thật sự muốn làm như thế à?”
“Nhìn tôi giống đang đùa lắm sao?” Cố Mặc Thâm nhíu mày, biểu tình trên mặt càng lạnh lẽo hơn: “Cho cậu ba ngày, nếu không làm được thì qua Châu Phi công tác nửa năm đi.”
“Biết… rồi…” Châu Khải rời đi trong sự bất lực.
Lần này xem ra Cố Mặc Thâm thực sự đã tức giận, mặc dù biết gốc rễ Giang gia sâu không dễ gì khiến bọn họ phá sản nhưng gây ra tổn thất lớn thì không vấn đề, dẫu không sụp đổ cũng phải lung lay.
Những năm vừa qua, dưới sự dẫn dắt của Cố Mặc Thâm, tập đoàn Cố Thị ngày càng lớn mạnh, chiếm vị thế nhất nhì ở thành phố này. Vì thế đắc tội anh cũng xem như là tự đẩy mình vào đường cụt, có thể sống cũng là lay lắt qua ngày, mù mịt tương lai, không biết đến lúc nào mới có thể lật mình trở lại thời kì hoàng kim.
Gia đình Giang từng có ơn đối với mẹ anh, cho nên anh ba lần bảy lượt nhân nhượng, nhưng xem ra anh càng nhân nhượng thì bọn họ càng được đà lấn tới, lần này Giang Tuyết Mạt lại còn dám động tới người phụ nữ của anh, sao anh có thể cho qua dễ dàng được?
Trước kia Sở Tranh chỉ một thân một mình, lại bị anh thờ ơ lạnh nhạt, nhưng bây giờ cô ấy có anh bảo vệ, nếu như ai đó dám làm hại cô ấy thì anh nhất định sẽ trả lại gấp mười.
***************
Biệt thự Giang gia…
Giang Trấn tức giận ném bay ly trà về phía Giang Tuyết Mạt, một tiếng “choẻng” lớn vang lên, những miểng sứ vỡ tan tành thành hàng trăm mảnh vụn. Cho dù thế cơn phẫn nộ tam bành của Giang Trấn vẫn không nguôi đi chút nào, ông hậm hực chỉ tay vào mặt cô ta mà mắng lớn: “Mày đã làm gì chọc giận Cố Mặc Thâm vậy hả?”
Giang Tuyết Mạt mặt mày tái mét, run rẩy lùi về sau, qua một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn Giang Trấn: “Con không có…”
“Mày không có mà hắn ta lại cố tình nhắm vào Giang Thị sao?” Trong mắt Giang Trấn tựa hồ có kim châm khiến cõi lòng Giang Tuyết Mạt lạnh toát. Đối với một người coi trọng lợi ích và danh dự giống như ông ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì để phát triển Giang Thị, đừng nói là một Giang Tuyết Mạt, mà mười cô ta cũng không thể bằng cơ ngơi mấy trăm năm của Giang gia. Có thể nói Giang Thị được xem như là mạng sống của ông ta vậy! Năm xưa lúc Cố Thị đang trên đà sụp đổ, sợ bị liên luỵ, cho nên ông ta mới nhanh chóng tống Giang Tuyết Mạt ra nước ngoài. Mà từ nhỏ cô đã được gieo rắc vào đầu những bài học xương máu về tiền tài và danh vọng, đương nhiên khi đứng giữa lựa chọn, cô ta sẽ nghiêng về phía chính mình, dứt khoát vứt bỏ tình yêu.
Tuy nhiên, Giang Trấn rất giỏi nguỵ trang, nhiều năm qua ông ta vẫn luôn tỏ ra bản thân là chính nhân quân tử, khiến mẹ Cố Mặc Thâm luôn tin tưởng và ủng hộ ông ta, nhưng chỉ ông ta mới biết mình tiểu nhân đến mức nào. Còn Giang Tuyết Mạt thì ngược lại, cô ta bản tính tự kiêu, sẽ không nhẫn nhục chịu uất ức, cũng không có sự nhẫn nại, mà lúc tức giận mới dễ bề nổi lòng tiểu nhân.
“Ba… có phải ba hiểu nhầm gì không? Con và A Thâm vẫn rất tốt mà, anh ấy còn đầu tư vào bộ phim con đóng chính nữa mà…” Giang Tuyết Mạt không tin Cố Mặc Thâm lại nhắm vào mình, rõ ràng là anh vẫn còn tình cảm với cô ta cơ mà!
Giang Trấn đỏ mặt tía tai, không tự chủ được mà tát Giang Tuyết Mạt một cái: “Đồ ngu, hắn đã ra lệnh cấm sóng mày rồi. Đừng nói là mày, mà Giang Thị cũng bị vạ lây…”
“Không… A Thâm sẽ không làm vậy với con đâu!” Giang Tuyết Mạt cười như mếu, cặp mắt long lanh đầy nước, khiến mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Đúng lúc này, quản lý của Giang Tuyết Mạt gọi đến thông báo: “Giang tiểu thư, tạm thời mọi lịch trình của cô đều bị huỷ bỏ, thời gian tới cô nên ở nhà nghỉ ngơi đi…”
Tâm tình Giang Tuyết Mạt rớt từ trên cao xuống vực thảm…
Đau đớn vô cùng!
“Tao không cần biết mày dùng cách gì phải khiến Cố Mặc Thâm huỷ bỏ lệnh cấm cho tao, nếu không mày cút khỏi Giang gia luôn đi.” Giang Trấn bực dọc mắng nhiếc thậm tệ, không chừa cho Giang Tuyết Mạt con đường lui nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...