Rèm cửa lất phất trong làn gió nhẹ của buổi sáng mai, ánh nắng nhàn nhạt len lỏi qua kẽ hở không gian giọi tới đầu giường, hắt lại một màu vàng mờ ảo trên gương mặt tinh tú của Sở Tranh.
Dường như sự trêu chọc của nắng đã đánh thức cô, hai mắt cô chậm rãi mở ra, mi tâm nhíu chặt vì cơn buồn ngủ vẫn chưa giải hết, cô theo bản năng ngoắt sang nhìn vị trí trống trải bên cạnh mình.
Cố Mặc Thâm đã rời đi từ lúc nào?
Sở Tranh đột nhiên thẫn người ra, đầu óc trống rỗng và vô vị, đôi con ngươi sâu hun hút nhìn ra ngoài khe cửa sổ, mùi hương nam tính quen thuộc chậm rãi sộc vào sống mũi khiến cô vừa hân hoan lại vừa lo lắng.
Nơi này cô đã từng sống ba năm, cứ ngỡ đã nắm bắt được mọi thứ trong lòng bàn tay, nhưng giờ đây khi quay về một lần nữa, cô mới biết thì ra nơi này trước giờ chưa từng thuộc về cô.
Căn phòng này không phải… người đàn ông ấy càng không phải…
Khịt mũi hai cái, Sở Tranh gấp gọn chăn sang bên, sau đó di chuyển khỏi giường, xỏ nhanh dép lê, mon men đi xuống phòng khách.
Cô đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Cố Mặc Thâm một vòng quanh nhà nhưng lại chẳng thấy đâu, đang định đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng thì đột nhiên chuông cửa reo lên.
Sở Tranh bước thêm một bước hụt mới dừng lại hẳn, do dự một nhoáng rồi mới quay người đi về phía cửa, chậm rãi nắm lấy then cài, nhẹ nhàng mở toang cánh cửa làm bằng gỗ nhẵn sơn màu vàng bóng sáng choang.
Khoảnh khắc ấy thời gian và không gian như chững lại…
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí đầy ái muội.
Gió ngoài trời hắt vào, tấn táp thêm một chút hơi nồng của nắng phả lên gương mặt có chút nhợt nhạt của Sở Tranh.
Trong lúc cô còn chưa kịp định thần lại, Giang Tuyết Mạt đã vung tay lên không trung, hướng thẳng về mặt cô: “Con khốn…”
Sở Tranh giật mình, theo bản năng liền nhắm bặt hai mắt lại, toàn thân khô cứng như nhành củi phơi mình dưới ánh nắng mặt trời chói chang, cõi lòng lạnh cứng.
Vốn dĩ tối qua cô không nên ở lại nhà Cố Mặc Thâm, vậy mà anh cứ ép buộc cô cho bằng được, kết quả lại bị chính thất bắt tại trận, bây giờ có trăm cái miệng cũng hết đường chối cãi.
Cô vốn dĩ không phải là hạng người sẵn sàng đứng im để người khác bắt nạt, nhưng với sự tình trước mắt thì cô không thể không thừa nhận bản thân mình đuối lý, không cách gì chống chế lại được.
Ngay lúc cô tưởng mình xong đời rồi thì đột nhiên một luồng gió lướt nhanh qua người cô, hung hăng bắt lấy cánh tay Giang Tuyết Mạt lại.
Sở Tranh chớp mi, chầm chậm mở mắt ra nhìn, vừa trông thấy Cố Mặc Thâm thì trong lòng có chút hoảng hốt, lại có chút chột dạ.
Cố Mặc Thâm lạnh lùng đẩy Giang Tuyết Mạt ra, âm lãnh cất tiếng hỏi: “Mới sớm ra cô tới nhà tôi làm gì?”
Sắc mặt Giang Tuyết Mạt đen như nhọ nồi, lạnh cóng như sương tuyết phủ đầy: “Em còn không tới thì hai người định qua mặt em làm những chuyện gì hả? Cố Mặc Thâm… anh đừng quên… chúng ta vẫn còn hôn ước đó…”
“Có phải tay cô vươn quá dài rồi hay không?” Cố Mặc Thâm lạnh nhạt nói tiếp: “Chuyện giữa tôi và cô, cô phải là người biết rõ mới đúng chứ!”
Lòng Giang Tuyết Mạt tựa như bị đâm một nhát, đau đến tái mét mặt mày: “Dù sao thì mọi người đều biết chuyện, anh định biến mình trở thành badboy, biến cô ta trở thành tiểu tam ư?”
“Giang Tuyết Mạt…” Thanh âm khàn khàn, âm lượng hơi lớn so với giọng nói trầm trầm âm lãnh thường ngày của Cố Mặc Thâm.
Lần đầu tiên anh gọi hẳn họ tên cô ta.
Điều đó khiến cả hai cô gái đều sững sờ ngước lên nhìn anh, trong mắt chất đầy nghi hoặc.
Nhất là đối với Giang Tuyết Mạt, cô ta không ngờ sẽ có một ngày Cố Mặc Thâm lại ngang nhiên vũ nhục cô ta ngay trước mặt thế thân của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...