Châu Khải không nhịn được liền to tiếng mắng chửi: “Cố Mặc Thâm… cậu có còn là đàn ông không thế? Mới nói nếu như còn quan tâm tới cô ấy thì sẽ làm chó, sao muốn làm chó à?”
Cố Mặc Thâm mặc kệ, làm như không nghe thấy gì, đi thẳng một mạch tới trường quay. Nhưng khi anh tới nơi mới biết mình bị Châu Khải lừa, gậy dùng để đánh lên người Sở Tranh làm bằng tun dẻo, căn bản không thể làm bị thương được.
Lúc này hậu trường đã giàn xếp xong cảnh quay, diễn viên đã vào sẵn vị trí chuẩn bị.
Sở Tranh quỳ giữa sàn, hai tay bị trói chặt bằng dây thừng, phía trước là ngục sắt, phía sau là quản giáo đang cầm gậy chuẩn bị hành hình.
Đây là phân cảnh nữ chính bị tổ chức kết tội gửi sai tin tức. Bởi vì cứu mạng nam chính, nên cô đã cố tình truyền sai tin, khiến đồng đội khác không thể hoàn thành nhiệm vụ, nên cô bị tổ chức nghiêm hình tra khảo, đánh đập dã man, nhưng vì bảo vệ cho người mình yêu, mà cô đã cắn răng chịu đựng một mình, nhất quyết không hé răng nói nửa lời.
Phân cảnh diễn ra rất chân thực, mà trông vẻ mặt Sở Tranh cũng rất đau đớn. Chỉ mình cô mới biết chiếc gậy đánh lên người mình đã bị đổi, đó hoàn toàn không phải tun dẻo, mà là tun cứng, lại thêm người đánh cố tình dùng sức nhiều, khiến cơ thể cô đổ về trước, từ miệng phun ra ngụm máu, trên lưng cô cũng chảy xuống một dòng đỏ tươi.
Cô cố gắng cắn chặt cơn đau, thều thào nói ra câu thoại cuối cùng: “Ta không hoàn thành nhiệm vụ được giao, là ta có lỗi với sự uỷ thác của tổ chức.”
Đạo diễn vừa hô “cắt”, Sở Tranh liền ngã quỵ xuống, toàn thân đau tới mức rơi nước mắt, cho dù cô đã cố gắng đứng dậy nhưng vẫn không thể nào nhúc nhích nổi.
Châu Khải nhận thấy điều bất thường liền vỗ vai Cố Mặc Thâm: “Này… hình như cô gái kia sắp ngất rồi…”
“Liên quan gì đến tôi!” Lời nói và hành động của Cố Mặc Thâm hoàn toàn không khớp một chút nào.
Châu Khải chỉ cần liếc qua cũng đã nhận ra: “Rõ ràng là quan tâm tới người ta còn giả vờ giả vịt, sẽ có ngày cậu hối hận cho mà xem.”
Mắt của Cố Mặc Thâm dán chặt trên người Sở Tranh nhưng ngoài miệng vẫn không thể mọc được ngà voi: “Tôi không thèm, có phải trên đời này chỉ một mình cô ấy là phụ nữ đâu!”
“Vậy chúng ta đi thôi!” Châu Khải xoay người muốn rời đi, lại bị Cố Mặc Thâm lôi lại: “Cho người xem thử tình hình cô ấy thế nào… Thôi đi, để tôi tự đi…”
Dưới cái thời tiết 5-6 độ như này, sàn nhà thực sự rất lạnh, nhưng Sở Tranh gắng gượng mãi vẫn không cách gì tự đứng lên được. Cũng may, Cố Mặc Thâm vừa hay xuất hiện kịp lúc, nhẹ nhàng đỡ giúp cô một tay.
Sở Tranh nhẹ cúi đầu nói: “Cảm ơn…”
Nhưng khi nhìn thấy Cố Mặc Thâm, cô đứng hình mất năm giây. Trong đoàn làm phim có hàng chục người nhưng cuối cùng cũng chỉ có một mình anh quan tâm tới cô, vậy mà mấy ngày trước cô còn nói anh nặng lời như thế!
Cô còn chưa kịp hoàn hồn, Cố Mặc Thâm đã vén nhẹ áo khoác của Sở Tranh lên, một vết bầm tím xuất hiện trên lưng cô, khiến lòng anh đau như cắt: “Tới bệnh viện…”
“Không cần đâu! Vết thương nhỏ, qua mấy ngày là sẽ khỏi thôi ấy mà.” Sở Tranh bối rối kéo áo xuống, ngượng ngùng đáp lại anh.
“Muốn tự đi hay là anh bế em đi…” Đó hoàn toàn không phải thương lượng mà là mệnh lệnh.
Nghe nói đêm hôm đó, Cố Mặc Thâm cầm theo một xấp tiền tới tìm người chuẩn bị dụng cụ của đoàn phim, dùng cây gậy mà anh ta đánh Sở Tranh, tẩn lên người anh ta một trận, nặng tới mức nhập viện cấp cứu ngay trong đêm.
Mà số tiền anh mang tới vừa đủ để trả viện phí…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...