“Sở Tranh… mau tới Nguyệt Sắc bắt gian, tớ thấy Mặc Thâm nhà cậu đang ôm ấp gái ở đó.”
Vừa nhận được điện thoại của bạn thân, Sở Tranh mau chóng lên đồ tới Nguyệt Sắc.
Cô diện set bộ màu trắng khói thắt nơ, chân đi giày cao gót chừng năm phân, tóc buộc đuôi ngựa. Dáng hình cô mảnh khảnh nuột nà, da trắng như tuyết, gương mặt thanh tú sáng ngời, bước đi kiêu sa tự tin phóng khoáng.
Dừng bước trước cửa phòng bao vip, Sở Tranh vỗ vỗ mặt, xốc lại tinh thần, nhập sâu vào vai diễn, sau đó đẩy cửa bước vào, đi thẳng tới chỗ Cố Mặc Thâm, quàng tay ôm lấy cánh tay anh: “Mau theo em về nhà.”
Căn phòng hư ảo bởi nhiều luồng ánh sáng đầy màu sắc, quyện cùng chút lãng mạn của những bản nhạc trữ tình da diết.
Trên hai dãy ghế sô pha chất đầy người, trai ôm gái cùng nhau uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, hầu như đều đã ngà say, không mấy tỉnh táo.
Dường như cảnh tưởng này đã trở nên quen thuộc, vì thế bọn họ chỉ vứt lại cho Sở Tranh một ánh mắt khinh thường, rồi lại xem cô như không tồn tại, tiếp tục chơi đùa ăn uống.
Ba năm?
Sở Tranh đã ở bên cạnh Cố Mặc Thâm ba năm, cố gắng hết sức để làm vừa lòng anh, nhưng cuối cùng chỉ đổi lại sự lạnh nhạt từ anh. Thậm chí, bao nhiêu người xung quanh anh đều mắng nhiếc cô vô liêm sỉ.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô yêu anh đến mức điên rồ, không gì là không dám làm cả.
Cố Mặc Thâm cũng nghĩ vậy!
Anh quắt mắt xuống nhìn cô, đôi con ngươi sắc lạnh như rắn độc lại giảo hoạt như hồ ly, hờ hững đáp: “Em nên biết rõ thân phận của mình là gì. Em không có tư cách quản anh.”
Sở Tranh cụp sâu mi mắt, che giấu biểu tình bên trong đó, cất lên thanh giọng run run: “Em biết, nhưng mà bây giờ cũng đã muộn rồi…”
Cố Mặc Thâm không nói hai lời lập tức rút một tấm thẻ ngân hàng đưa tới trước mặt cô: “Mau cầm tiền rồi cút đi.”
“Xí! Có chừng này tiền mà cũng đòi đuổi bà đi à!” Sở Tranh nghĩ thầm trong bụng.
Ngoài mặt cô cố tỏ ra ấm ức, tròng mắt rưng rưng lệ, cả người cứng lại như nhành củi khô, ấm ức ngẩng đầu nhìn Cố Mặc Thâm.
Anh lại rút một tấm thẻ ngân hàng khác từ trong túi áo vest đưa cho cô: “Một triệu đủ chưa?”
Sở Tranh vừa tuyệt vọng vừa khổ sở đưa tay nhận lấy chiếc thẻ từ tay Cố Mặc Thâm, ngậm ngùi nuốt đắng cay vào sâu trong lòng, mếu máo nấc nhẹ: “Mặc Thâm… anh nghĩ tiền có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện ư? Anh nghĩ thứ em cần tiền sao?”
Vẻ mặt Cố Mặc Thâm từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi, một màu lạnh như băng. Anh nhìn cô bằng ánh mắt rẻ rúm, không chút thương hoa tiếc ngọc mà buông lời mắng mỏ: “Mau biến khỏi đây trước khi tôi nổi giận.”
“Được… em đi…” Sở Tranh mặt đen lại như bầu trời sắp chuyển giông bão, đáy mắt mang một nỗi uỷ khuất bi ai, đau thương bao trùm cả khuôn mặt như tạc tượng của cô.
Những năm qua, Sở Tranh đã nghe không ít lời lẽ độc địa từ Cố Mặc Thâm và bạn anh, cô đã dần tôi luyện cho bản thân một tinh thần thép. Dù có chút chạnh lòng nhưng tuyệt đối không bi luỵ hay khúm núm.
Cô cũng biết rõ trong lòng Cố Mặc Thâm không thể quên được mối tình đầu, mà cô chính là thế thân cho cô gái ấy.
Cho dù vậy thì cô vẫn can tâm tình nguyện ở bên anh, chịu đủ mọi lời lẽ cay nghiệt vẫn quyết không rời anh nửa bước.
Sở Tranh đau lòng xoay lưng rời đi, chừng vài bước lại ngập ngừng đứng lại, quay đầu về phía Cố Mặc Thâm, trầm giọng nhắc nhở: “Anh uống ít rượu thôi! Dạ dày của anh không tốt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...