Quốc Triệu cảm thấy dạo gần đây Hoàng Kha có gì đó khác thường, anh thường xuyên vắng mặt vào cuối tuần.
Ngay khi nghe ông hỏi thì lại bảo là trở về nhà giải quyết một số việc cá nhân.
Chuyện bị Văn Thái phản bội khi trước đã khiến ông ta dần mất niềm tin tuyệt đối vào những người thuộc hạ thân cận.
Chính vì lẽ đó, ông ta quyết định âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của anh để xem những gì anh nói có phải là sự thật không.
Hiện tại bầu trời đã sập tối, Quốc Triệu một mình lái xe theo sau đuôi chiếc xe phía trước.
Đến một con hẻm nhỏ, người trong xe lúc này đã bước ra.
Là Hoàng Kha.
Vẻ mặt anh khá là cẩn trọng, đưa mắt quan sát xung quanh.
Mãi một lúc sau, từ một hướng khác, chiếc xe hơi màu trắng sang trọng đã dừng trước mắt anh.
Người trong xe vẫn ở yên bên trong, không biết là kẻ nào.
Chỉ thấy Hoàng Kha tiến lại gần về phía cửa kính đang hé mở một nửa.
Bọn họ trò chuyện được một lúc lâu, ngay khi Hoàng Kha kịp xoay người bước trở về phía chiếc xe đang đậu thì Quốc Triệu đã đứng chắn trước mặt, chỉa súng thẳng về phía anh, lạnh giọng nói:
- "Tao đúng là nuôi ong tay áo, ngay cả mày, cũng phản bội tao."
Hoàng Kha gương mặt không chút biến sắc mà lại tỏ ra vô cùng thoải mái nhìn người trước mặt đáp:
- "Chỉ có ông xem tôi là người trung thành của mình, còn tôi thì không."
- "Mày..."
Quốc Triệu nghe những lời nói này tức đến nổi không nói được gì.
Hoàng Kha cũng không giấu diếm nữa, đã đến lúc chuyện gì đến rồi sẽ đến.
Anh bước từng bước tiến về phía Quốc Triệu, nhìn vẻ mặt đáng thương khi bị người mình tin tưởng phản bội, giọng điệu mỉa mai:
- "Chỉ có Văn Thái đã từng là người trung thành với ông.
Nhưng xui xẻo thay, hắn ta cuối cùng vì vướng vào lưới tình với một người phụ nữ mới trở nên như vậy."
Thực ra Hoàng Kha khi trước cũng là nhờ Văn Thái giới thiệu vào.
Khi đó, Quốc Triệu chẳng tin tưởng bất kì người nào khác ngoài Văn Thái.
Chính vì lẽ đó, anh luôn cố gắng nổ lực lập nhiều công lao, thậm chí đối đầu với Văn Thái để có được lòng tin nơi Quốc Triệu.
Cuối cùng thì mọi thứ đã như ý nguyện của anh.
Ngày hôm đó, thực ra anh chỉ muốn dạy cho Văn Thái một bài học thế nhưng Quốc Triệu đã nhanh hơn một bước, nổ súng bắn chết Văn Thái.
Ngay thời khắc đó, bản thân anh cũng bàng hoàng trước sự ra đi của người trước mặt nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, tựa như cái kết ấy hoàn toàn xứng với người anh em của mình.
Hoàng Kha nhếch môi mĩm cười sau đó giơ hai tay lên cao như thể đầu hàng, mặc cho Quốc Triệu muốn làm gì thì làm.
Ông ta bước chậm từng bước, một tay cầm súng chỉa sát vào đầu của anh.
Cạch...
Một âm thanh khác truyền đến từ phía sau khiến hành động lên cò súng của Quốc Triệu lập tức dừng lại.
Ông ta xoay người, trợn tròn mắt ngạc nhiên ngay khi thấy người trước mắt.
- "Sao lại là ông? Tống Trì?"
Bên cạnh Tống Trì lúc này còn có hai tên thuộc hạ đứng ở phía sau.
Ông mặc trên người bộ vest đen lịch lãm, tay trái cầm súng hướng về phía Quốc Triệu, khàn giọng đáp:
- "Dám động vào người của tôi, ông chết chắc."
Bản thân Quốc Triệu không ngờ một người đàn ông bề ngoài điềm đạm, chính chắn như Tống Trì lại là một gã nham hiểm, mưu mô đến thế.
Ai ai cũng chỉ biết ông ấy là chủ tập đoàn có tiếng KBS kinh doanh hợp pháp, không ngờ lại còn có bộ mặt này.
Tống Trì quan sát nét bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt của Quốc Triệu, nhếch môi giải đáp:
- "Ông nghĩ, cái chết của Châu Minh Mỹ là chuyện hiển nhiên sao? Tất cả đều đã nằm trong kế hoạch của tôi.
Một ả trà xanh phá hoại gia đình người khác nên nhận lấy kết cục đó."
Chuyện Châu Minh Mỹ bị Quốc Triệu ức hiếp sớm đã truyền đến tai Tống Trì.
Cho nên ông đã thường xuyên gửi những lá thư nặc danh đến hòng kích động sự căm hận trong cô, những ấm ức mà cô phải gánh chịu trong suốt mấy năm nay.
Văn Thái cũng không ngoại lệ.
Ngay khi bọn họ lên kế hoạch bỏ trốn, trước lúc đó, Tống Trì đã cho người hack vào máy tính của cả hai mà lấy đi những thông tin quan trọng, cũng như việc kinh doanh trái phép của Quốc Triệu.
- "Vốn dĩ, tôi tiếp tục để Hoàng Kha ở lại chỗ ông.
Nhưng đến nước này, nếu như ông đã biết sự thật thì...".
||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||
Đoàng...Đoàng...
Ngay tức khắc, viên đạn ghim thẳng ngay giữa trán của Quốc Triệu khiến ông không kịp nói lời nào mà ngã ngửa xuống đất.
Tống Trì bước lại về phía ông ta, vẻ mặt băng lạnh, thẳng tay bắn thêm hai viên đạn vào ngực của người ngã xuống, sau đó mĩm cười nhìn về phía Hoàng Kha.
- "Tôi chỉ muốn chắc chắn đây hoàn toàn là một cái xác."
Ngừng một lát, ông ta lại tiếp:
- "Chuyện còn lại giao cậu xử lí.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...