Thái y chính lại bắt đầu run rẩy, run rẩy dữ dội, hắn không nói nên lời, ta lạnh lùng quan sát, cuối cùng hắn run rẩy nói: "Xin Quý phi nương nương tha mạng! Lão thần thật sự không biết chuyện Hoàng hậu hành thích! Lòng trung thành của lão thần đối với Hoàng thượng, trời xanh có thể.
.
."
"Trời Bắc Tề lúc nào cũng âm u, làm gì có thời gian để chứng minh lòng trung thành của ngươi." Ta cười lạnh rồi bước về phía phòng khách của mình, Thái y chính hoảng hốt đứng dậy, muốn ngăn cản ta nhưng lại không dám, không dám ngăn cản nhưng cũng không dám để ta đi.
Ta biết chắc chắn có điều gì đó không ổn trong căn phòng khách tại Phật đường của ta, ta đã từng nghĩ Hoàng hậu sẽ chu đáo đến mức này, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ Mộc Đàn sẽ.
.
.
chu đáo đến mức đó.
Mộc Đàn đột nhiên mất tích, lại đang ở trong phòng khách tại Phật đường của ta.
Không chỉ có Mộc Đàn, bên cạnh nàng ta còn có tiếng khóc của trẻ sơ sinh, dưới tay nàng ta cũng có.
Tiếng khóc yếu ớt đó, như tiếng mèo con rên rỉ, nhưng khi chúng ta bước vào, tiếng khóc đã biến mất dưới những đường gân xanh nổi lên trên tay Mộc Đàn.
Mộc Đàn run rẩy toàn thân, đổi vị trí đứa trẻ đã ch*t với đứa còn sống, nàng ta hoàn toàn không nhận ra có người đã vào phòng.
Ta ngẩn ngơ nhìn, bỗng nhiên bật cười khúc khích.
Thì ra là vậy.
Ta cười gọi nàng ta: "Mộc Đàn."
13.
Ích kỷ - Mong ước của một hạt bụi
Mộc Đàn quay đầu nhìn ta như đang gặp ác mộng, sắc mặt tái nhợt như ma.
Nàng ta luống cuống cố gắng che giấu sự tồn tại của đứa trẻ đã ch*t một cách vô ích, bận rộn đến mức không còn tâm trí để nhìn cái bụng vẫn còn căng tròn của ta.
Thái y chính đã sớm quỳ rạp xuống đất run rẩy.
Ta cười nhìn ông ta: "Thì ra Hoàng hậu nương nương đã tính toán như vậy, ta chỉ là công cụ để sinh ra Thái tử Bắc Tề, phải không?"
Thái y chính không ngừng dập đầu, run rẩy không nói nên lời.
Ta khẽ cười: "Kế hoạch thực sự của Hoàng hậu nương nương dành cho ta không phải là gi*t ch*t đứa trẻ trong bụng ta để hãm hại Tiết Thường Khiết, mà là gi*t ta và giữ lại hài tử trong bụng ta, đúng không? Người bị giữ con bỏ mẹ không phải là Mộc Đàn, mà là ta.
Nhưng tại sao vậy? Đứa trẻ của Mộc Đàn chẳng phải cũng là Hoàng tử sao? Tại sao nhất định phải là con của ta?"
Thái y chính run giọng đáp: "Hoàng hậu nương nương nói, chỉ có con của Quý phi nương nương, Hoàng thượng mới có thể hạ lệnh lập làm Thái tử, hài tử trong bụng Đàn Mỹ nhân không được."
Ta khẽ cười: "Đúng vậy, sao ta lại ngu ngốc đến mức không nghĩ ra điều này được chứ.
Người được Hoàng thượng sủng ái là ta, đương nhiên con của ta dễ được phong làm Thái tử hơn rồi.
Vì vậy đứa con này của ta nhất định phải là Hoàng tử, nhưng làm sao có thể chắc chắn bảo đảm được là Hoàng tử? Tất nhiên là chuẩn bị trước một đứa trẻ khác để để phòng rồi.
Nhưng này Thái y chính, khi ta bị Hoàng hậu xô ngã, Hoàng thượng đã ra lệnh cho cấm vệ quân bao vây quanh Phật đường, chỉ trong chốc lát như vậy, làm sao ngươi đưa được đứa trẻ vào? Trong cấm vệ quân có người của Hoàng hậu sao?"
Thái y chính run giọng: "Không phải, chuyện này là, đứa trẻ này vốn vẫn luôn ở trong phòng khách tại Phật đường của nương nương."
Ta sững người, khẽ cười: "Đúng vậy, Hoàng hậu và Thái hậu vốn là cô cháu, nên tất nhiên bọn nô tài trong Phật đường cũng là người của Hoàng hậu, việc ta gặp chuyện sẽ được đưa đến phòng khách nào trong Phật đường tất nhiên đã được định sẵn." Ta hơi nghi hoặc: "Nhưng vừa rồi ta và Hoàng thượng ở trong phòng khách này lâu như vậy, sao đứa trẻ này lại chẳng phát ra tiếng động nào, ngươi đã giấu nó ở đâu vậy? Cách âm tốt đến thế sao?"
Thái y chính run rẩy đáp: "Ngay trong tủ đấy, lão thần đã dùng thuốc, đứa trẻ sẽ không tỉnh lại."
"Đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà có thể dùng thuốc sao?"
"Có lẽ, có lẽ sẽ tổn hại chút trí tuệ, lớn lên sẽ hơi đần độn.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...