Thế Thân Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn


Tưởng Lam kể lại mọi chuyện một lượt cho Vương Bảo An nghe bao gồm kế hoạch của mình.

Bà cũng không quên dùng ánh mắt sắc lẹm liếc Hàn Thiên một cái.
Hàn Khải cười cảm thán:"Bà xã thật lắm chiêu nhiều kế."
Thì ra mọi chuyện diễn ra ngày hôm qua chỉ là một phép thử mà Tưởng Lam dành cho cô, Vương Bảo An cũng không biết nên vui hay nên buồn.

Nhưng có một điều không thể phủ nhận bà là một người rất thương con mình.

Cô nhìn bà với ánh mắt đầy cảm phục.
Từ xưa đến nay rất ít người có tư tưởng hiện đại như Tưởng Lam bà không quan tâm đến việc môn đăng hậu đối cũng chẳng màng đến gia cảnh mồ côi của Vương Bảo An.

Chỉ cần là người yêu con trai bà thật lòng và con trai bà cũng yêu người đó vậy là đủ rồi.
Khóe mắt Vương Bảo An ướn ướt cô thầm nghĩ giá như ba mẹ cô còn sống họ chắc chắn cũng sẽ yêu thương cô như cách mà Tưởng Lam yêu thương Hàn Thiên nhỉ.
"Bảo An, con sẽ không giận ta chứ?"
Vương Bảo An lắc lắc đầu:"Không có, sao con lại giận bác được.

Những gì bác làm không có gì quá đáng.


Cho dù...cho dù bác vẫn giữ ý định đó thì con cũng sẽ không có nửa lời than trách.

Hàn Thiên anh ấy thật may mắn vì có một người mẹ tốt như vậy." Những lời này hoàn toàn không phải lời nịnh hót mà xuất phát từ tận đáy lòng.
Tưởng Lam nắm chặt lấy đôi tay đã lạnh giá từ khi nào của cô:"Bảo An, những chuyện trước kia thằng bé tiểu Thiên đã làm với con ta cũng đều đã biết."
Hàn Thiên đột nhiên cảm thấy sống lưng lành lạnh, hình như ánh có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Anh ngẩng mặt lên thì chạm ngay ánh mắt u ám của Hàn Khải.
Hàn lão gia đêm qua đã được vợ mình kể lại đại khái mọi chuyện.

Ông đương nhiên cũng rất giận thằng con này của mình.
"Sau này nếu nó còn dám ăn hiếp con cứ nói với ta, ta lập tức đem nó đuổi khỏi nhà họ Hàn." Tưởng Lam cố ý nhấn mạnh từng câu chữ.
Vương Bảo An không khỏi bật cười đáp:"Vâng, cháu biết rồi."
Hàn Thiên sau đó cũng bày ra vẻ mặt hết sức ủy khuất nhìn mẹ mình:"Mẹ, con làm sao lại đi bắt nạt em ấy được chứ? Hơn nữa mẹ có con dâu quên luôn con đẻ rồi."
Vương Bảo An vừa nghe đến hai từ con dâu mặt liền đỏ lên:"Con...con dâu gì chứ? Anh đừng nói linh tinh."
Hàn Thiên lại rất cơ hội:"Mẹ xem em ấy vẫn chưa tha thứ cho con, xem ra ngày tháng sau này phải cố gắng hơn nữa rồi."
"Thôi được rồi đừng chọc con dâu của ta nữa, mặt con bé đỏ hết lên rồi."
"Bác..."
Hàn Khải nhìn đồng hồ:"Hai đứa chắc là vẫn chưa ăn gì đúng không? Mau vào trong ăn đi."
Hàn Thiên sáng sớm đã chạy xe đi đón cô đích thị là còn chưa cả vào đến bàn bếp.

Còn cô thì vừa dậy đã bị anh kéo đi.

Cả hai đều chưa ăn gì.
Tưởng Lam lúc này cũng cầm lấy túi xách rồi kéo cô đứng dậy:"Hàn Thiên con vào trong nhờ bác Từ hâm lại đồ đi, ta với Bảo An sẽ ra ngoài.

Còn nữa sau khi ăn xong thì gọi người đến đổi toàn bộ nội thất trong nhà, tất cả những gì cô tiểu thư nhà họ Tần đã chạm vào.

Đặc biệt là phòng của con.


Ta không muốn con dâu của ta nhiễm bẩn.

Nghe chưa?"
"Vâng, con biết rồi." Hàn Thiên gật đầu vui vẻ đáp.

Chuyện này anh cũng định qua mấy ngày nữa khi cha mẹ mình về lại nước M sẽ cho người làm, vừa hay lại đúng ý của mẹ anh.
Vương Bảo An thì có chút choáng váng:"Đổi...đổi hết?" Cô thật sự rất nể phục giới nhà giàu, tất cả đồ trong nhà đều thuộc loại cao cấp bậc nhất nhưng chỉ cần nói không thích thì lập tức có thể vứt bỏ.
"Bác...không cần thiết phải làm vậy, rất lãng phí."
"Bảo An à, con không cần lo, những đồ đó sẽ được chuyển cho những hộ gia đình nghèo khó.

Con ra xe đợi ta."
Vương Bảo An biết có khuyên cũng chẳng được đành ngoan ngoãn ra xe ngồi.
Trước khi đi Tưởng Lam còn không quên để lại một câu khiến Hàn Thiên chết lặng:"Xong xuôi thì quỳ trước cửa phòng cho ta."1
"Mẹ..."
Tưởng Lam xoay người bỏ đi không nhìn lại.
"Ba..."
Hàn Khải nhún vai một cái:"Ta không thể giúp được con.

Nếu không người quỳ sẽ là ta."
Ông đưa tờ báo đang đọc dở cho người giúp việc cất rồi đi lên lầu.
Hàn Thiên ủ rũ nhìn con xe đã đi mất.

....
Hàn Duệ bằng một cách nào đó đã bị Trình Nhất Hoan kéo đi uống rượu, tập đoàn tạm thời không có ai quản.
Cả hai không đến bar mà đến một nơi được coi là căn cứ tuyệt mật của Trình Nhất Hoan.

Nơi đây có rất nhiều rượu quý.

Tên này không hổ là bạn của Hàn Thiên, hắn cũng giống như anh rất thích sưu tầm rượu.
Nhưng cái đáng để thu hút được sự chú ý của Hàn Duệ không phải là đống rượu kia mà là một phòng thí nghiệm bên cạnh căn phòng chứa rượu.
Ít phút trước...Trình Nhất Hoan sau khi đưa ra đề nghị cùng đi uống rượu nhưng bất thành.

Qua chỗ Hàn Thiên hắn cũng biết được Hàn Duệ là người rất có hứng thú với các công thức chế ra loại thuốc độc lạ thậm chí là có phần điên rồ.1
Hắn liền đánh liều lấy ra một công thức mà bản thân mới tìm ra rồi đưa cho anh.

Thật không ngờ lại thành công.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận