Thế Thân Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn


Từ sau khi trở về, Vương Bảo An siết chặt lấy tập tài liệu trong tay.

Cô đã xin sư phụ Mặc nghỉ tập một ngày để có thời gian xem xét số tài liệu này.
Ban nãy kẻ thù giết chồng, giết cha của con cô đã ở ngay trước mắt nhưng cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc ngồi xuống cùng hắn bàn công việc.

Còn phải miễn cưỡng nở nụ cười đầy giả tạo trên môi.

Nhưng không lâu nữa đâu, cô sẽ dùng chính đôi bàn tay này để giết chết hắn, trả mối thù nợ máu cho anh.

Cô tự nhủ bản thân như vậy.
Tối hôm đó, Châu Hân Hân cùng Lí Kiệt tới nhà cô.

Và đương nhiên Hàn Mẫn Nhu cũng tới.
Con bé khóc đến hai mắt đỏ mộng, sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn rất nhiều.

Anh đột ngột ra đi hỏi mọi người làm sao có thể chấp nhận sự thật tàn nhẫn như vậy?
Mục đích ba người họ tới, Vương Bảo An cũng nắm rõ trong lòng, cô miễn cưỡng cong khóe môi nói: "Nếu đến để an ủi em thì không cần đâu.

Em đã không sao rồi."

"Em còn phải bình an sinh tiểu Bảo Bảo ra đời." Cô bất giác đưa tay sờ bụng.
"Còn phải tự tay trả thù." Lời này cô nói rất bé nên cả ba đều nghe không rõ.
"Nên tuyệt đối em sẽ không làm chuyện dại dột hại thân."
"Bảo An, trước mặt tụi mình cậu không cần phải tỏ ra quá cứng cỏi." Châu Hân Hân nắm lấy tay cô nói.
"Chúng ta cũng không phải chỗ mới quen biết, cậu cũng chính là một phần trong gia đình.

Vì vậy bờ vai này của mình sẽ luôn luôn làm chỗ dựa vững chắc cho cậu."
"Phải đó chị Bảo An, em biết mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ.

Nhưng không sao từ nay về sau em sẽ thay anh ấy bảo vệ chị." Nụ cười tươi tắn trên gượng mặt có phần tái nhợt của Hàn Mẫn Nhu, giọng nói lại vô cùng kiên quyết không khỏi khiến Vương Bảo An cảm động.
Lí Kiệt không nhiều lời như hai người kia, tất cả hàm ý đều được thể hiện trong một câu ngắn gọn: "Anh vẫn luôn ở đây."
"Cảm ơn mọi người." Vỏ bọc cứng rắn suốt mấy ngày qua đã được tháo bỏ, cô xà vào lòng ôm lấy Châu Hân Hân.
"Mình mệt mỏi quá!"
Cả căn nhà rơi vào trạng thái tĩnh, ai cũng đều cảm thấy chua xót khi nghe được lời vừa rồi của cô.
Mãi một lúc lâu sau, Vương Bảo An như nhớ ra điều gì đó, cô buông Châu Hân Hân ra rồi đi tới bên bàn làm việc lấy sấp tài liệu kia ra.
"Bên tập đoàn Tiêu thị muốn kí kết bản hợp đồng này với Hàn thị.

Mình đã xem qua một lượt, tất cả đều hoàn hảo quá mức.

Mọi người xem lại xem."
Ba mươi phút sau, Lí Kiệt và Châu Hân Hân đã xem xong.

Hàn Mẫn Nhu cũng xem qua nhưng có một số chỗ lại chẳng hiểu gì.

Bởi bình thường khi đi làm tâm trí cô đều đặt ở chỗ Lí Kiệt.
"Đúng là rất hoàn hảo, lợi nhuận cũng rất hợp lí."
"Nhưng không hiểu sao mình vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm."
...
Màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm lên mọi vật.

Trong không gian tĩnh lặng chỉ còn nghe thấy tiếng lật giấy và nhịp thở đều đặn.
Tiểu Mun nằm cuộn tròn trên lòng cô mà ngủ.


Vương Bảo An cũng không để tâm đến nó lắm, mọi sự tập trung của cô đều dồn vào tập tài liệu kia.
Quả là trời không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng đã phát hiện ra có điểm chưa đúng.

Ha Hàn Trí Minh và Tiêu Triết Hạn lại bày sẵn một cái bẫy lớn đợi cô nhảy vào.

Một nhát dao chí mạng đủ để khiến cả tập đoàn Hàn thị sụp đổ.

Đúng là quá nham hiểm.
Nếu hai người họ đã muốn chơi thì cô cũng không ngại nghênh đón, ván bài này còn có thể lật ngược, đến lúc đó còn chưa biết chừng ai mới là kẻ bại trận.
Cả một đêm nghĩ mưu tính kế để dụ ngược Hàn Trí Minh và Tiêu Triết Hạn tự đi vào bẫy, Vương Bảo An thiếp đi lúc nào không hay.

Cho đến khi tỉnh dậy thấy bản thân đang nằm gục trên bàn, cô mệt mỏi đi về giường rồi nằm xuống.

Tay đặt lên bụng thầm thì.
"Thật xin lỗi bảo bối của mẹ."
"Con giờ vẫn chưa nghe được lời ta nói.

Nhưng ta rất mong con sẽ sớm chào đời.

Nếu ba của con còn sống, anh ấy chắc sẽ rất vui khi biết sự hiện diện của con trên đời."
"Tên ngốc ấy sẽ lại ngày ngày quấn lấy ta không rời, thủ thỉ vài lời đường mật sến súa.

Và đặc biệt nóng ruột đếm từng ngày, từng giờ chào đón con đến thế giới này."
"Nhưng thật tiếc..." Cảm tưởng như chỉ cần nói thêm vài lời nữa nước mắt sẽ lại rơi xuống.


Vương Bảo An cười nhạt rồi kéo chăn nằm xuống.
Sáng hôm sau, cô không vội tới tập đoàn mà gọi video call cho Hàn Duệ.
"Chị Bảo An."
"Mới sáng sơm không làm phiền em chứ?"
"Không có.

Có chuyện gì sao?"
"Chị có vài việc muốn hỏi em."
Cô gửi vài file chứng cứ bản thân đã thu thập được qua cho Hàn Duệ.
"Chị cần sự xác thực của em."
"Từ đâu mà chị có những thứ này?"
"Không cần biết là chị lấy nó từ đâu, nói chị biết có phải anh ấy bị hại?"
"Phải."
"Là người tên Hàn Trí Minh này?"
"Ừm, em cũng chắc đến bảy phần."
"Giữa hai người họ rốt cuộc có án oán gì?"
Hàn Duệ ngẫm một lát, anh biết chẳng thể giấu được cô chuyện gì đành thở dài hở dài kể lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận