Thế Thân Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn


Trình Nhất Hoan là người điều khiển xe nhưng lại phải theo ý Hàn Duệ.

Chạy quanh thành phố đến gần hai lần mà vẫn chưa cắt đuôi được chiếc xe kia.
Ý định muốn đi học võ để tự bảo vệ bản thân của Vương Bảo An lại càng thêm lớn.

Cô đã hạ quyết tâm dù khó khăn thế nào cũng nhất quyết học cho bằng được.
Cuối cùng Trí Anh và Vường Hào cũng đuổi kịp họ.
"Nhị thiếu, bọn tôi đã tới."
Chỉ nghe được tiếng chửi ra từ điện thoại: "Các cậu là rùa hả? Cho người bao vây chiếc xe kia lại."
"Vâng."
Chiếc xe kia cũng phát giác ra chuyện không ổn định quay đầu bỏ chạy nhưng đã bị bao vây tứ phía.
Gần chục người mặc đồ đen từ trên xe đi xuống, tay cầm gậy sắt đập mạnh vào chiếc xe.
Hàn Duệ xoay xoay chiếc điện thoại rồi đạp cửa bước xuống.

Trước khi đi còn không quên nói: "Chị Bảo An chị về trước đi, lát nữa em sẽ về."
"Không, chị không đi đâu hết.

Có về thì cùng về." Nói đùa gì vậy chứ? Cô có thể an tâm bỏ đi để một mình anh lại đối mặt với nguy hiểm? Tuy biết là ngoài kia Trí Anh cũng đã đem người tới nhưng đâu dám chắc đám người đó không sử dụng thủ đoạn hèn hạ gì?
Hàn Duệ cũng biết Vương Bảo An rất cứng đầu nên chỉ biết thở dài:  " Vậy...bên ngoài nguy hiểm, chị tuyệt đối không được rời khỏi xe được không?"

"Ừm."
"Trình Nhấy Hoan, chị ấy giao lại cho anh."
"Ừm."
Vừa thấy Hàn Duệ tất cả bọn họ đều khẽ cúi người.
"Nhị thiếu."
Mấy tên theo dõi ban nãy ngồi trong xe lòng đã sớm dậy sóng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Bọn họ đâu phải chưa từng nghe đến cái tên Hàn Duệ này.
"Đem bọn chúng ra đây."
Có tất cả năm tên, tên nào cũng cao to lực lưỡng.

Toàn thân đều có ít nhất một vết sẹo.
"Nói, là ai sai chúng mày làm chuyện này?"
Súng đều được chĩa thẳng vào đầu cả năm tên.
Một tên trong số đó cả người đã run nhẹ nhưng vẫn hắng giọng quát lớn: "Chuyện này? Có phải có hiểu lầm gì không?" Hắn chối bay chối biến tất cả
Hàn Duệ nhướng mày: "Ồ hiểu lầm sao?"
Đoàng...
Một phát súng trúng ngay giữa trán, người nổ súng là một trong những tên thuộc hạ của anh.

Tên kia chết ngay tức khắc, cơ thể to lớn nằm vật ra đất.
Trình Nhất Hoan đã dự liệu được chuyện này nên cố tình làm sao nhãng sự chú ý của cô.

Anh ta gợi chuyện để cô không chú ý đến chuyện ngoài kia nữa nên vừa rồi cảnh chết chóc máu me cô hoàn toàn không thấy.
Bốn tên còn lại cũng suýt không giữ nổi bình tĩnh.

Có một tên đã chủ động quỳ rạp xuống van xin.
"Nhị thiếu tha mạng, chúng tôi cũng chỉ nhận tiền của người khác.

Lần này không may mạo phạm tới nhị thiếu, tôi xin anh tha mạng."
"Là kẻ nào?"
"Là...là một người tên Hàn Trí Minh."
Hàn Duệ cười lạnh: "Lại là anh ta...tên tiểu nhân bỉ ổi."
Những gì đã biết thì đều đã biết, đống tàn dư còn lại giao cho đám thuộc hạ giải quyết.

Sau đó anh lên xe cùng cô trở về nhà."

Bọn chúng làm anh tốn không ít thời gian, cơm cũng còn chưa được ăn.
Trên đường về nhà, Trình Nhất Hoan lái xe vào siêu thị để mua thêm một số nguyên liệu.Tiện mua thêm một số loại hoa quả và đồ ăn vặt.
"Đã mua đủ cả chưa?"
"Đều đã đủ cả rồi."
"Vậy chúng ta về thôi."
Chẳng mấy chốc mà đã về tới nhà...cũng đã là hơn tám rưỡi tối.
Để thuận tiện cho việc bảo vệ cô mà Hàn Duệ đã tạm thời dọn tới căn hộ ở sát vách.

Trình Nhất Hoan cũng mặt dày theo tới.
Hàn Duệ giúp cô xách đồ vào trong nhà rồi về nhà tắm rửa.

Khi nãy có tiếp xúc với mấy tên kia một lúc nên anh cảm thấy người rất dơ.
Khi sang tới nơi thì thấy Trình Nhất Hoan đang thái rau giúp  Vương Bảo An, động tác rất điêu luyện.
"Anh cũng biết làm mấy chuyện này?"
"Biết chút chút đủ đề phòng thân.

Trước kia thường xuyên gây gổ với ba rồi bị đuổi ra khỏi nhà.

Nên phải tự học cách nuôi sống bản thân thôi." Trình Nhất Hoan cao hứng nói.
"Cậu có muốn thử không?"
"Không muốn." Hàn Duệ đáp lời rồi lại đi ra ngoài sô pha mở laptop lên làm việc.
Mùi thức ăn thơm phức tỏa ra, Hàn Duệ lúc này cũng buông laptop xuống, chạy vào bếp phụ cô bê thức ăn ra bàn.
"Nghe nói chị dâu nấu ăn rất ngon, hôm nay Trình Nhất Hoan tôi nhất định phải ăn cho bằng sạch."
"Được rồi mọi người ăn đi."
Trình độ nấu ăn của Vương Bảo An như được nâng thêm một bậc, gia vị và độ chín vừa tới rất ngon miệng.

"Đồ chị nấu vẫn là ngon nhất."
"Đúng đó, trươvs nay tôi luôn tự hào vì mẹ tôi nấu món này là ngon nhất thật không ngờ...Tên Hàn Thiên đó thật có phước."
"Được rồi mau ăn đi còn ở đấy nịnh bợ tôi nữathuwcs ăn đều sẽ nguội hết.

Lúc đó sẽ không còn ngon nữa.
Sau bữa cơm, Trình Nhất Hoan phụ trách rửa bát xong xuôi thì ra về.
Một mình Vương Bảo An ở trong nhà quả thực rất cô đơn, chống vắng.

Bình thường vào giờ này cả căn nhà đều bao trùm bởi bầu không khí náo nhiệt, tiếng cười đùa, cãi cọ qua lại.

Nhưng hôm nay lại tĩnh lặng quá mức khiến Vương Bảo An có chút chạnh lòng.
Cô đi đến chiếc ổ ôm lấy tiểu Mun đặt vào trong giường rồi đi vệ sinh cá nhân.
Vừa từ phòng tắm bước ra thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Reng...!Là Hàn Thiên gọi video call cho cô
"Alo, Hàn Thiên."
"Mèo nhỏ, nhớ em quá."
"Anh qua tới rồi sao?"
"Ừm, nhưng không có em bên cạnh rất khó ngủ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận