Thế Thân Hắn Không Xứng Có Được Tôi

12.

Sau khi tôi sung sướng cùng Thương Lục xác định mối quan hệ, liền mỗi ngày tay trong tay cùng anh làm tất cả các việc mà một đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết thường làm. Thậm chí đôi lúc tôi còn mơ màng nghĩ đến cuộc sống sau khi kết hôn của chúng tôi.

Nhưng Trần Tiêu hắn không muốn tôi được toại nguyện.

Lúc trước hắn bị tạm giam vài ngày, được nhà họ Trần bỏ tiền bảo lãnh giúp hắn thoát ra.

Hiện tại, hắn âm trầm đứng trước mặt tôi khiến tôi vô cùng hoảng sợ phải lùi về hai bước.

“Anh muốn làm gì?”

Trần Tiêu cười cười: “Cố Nhược Nhược, cô yêu đương rồi?”

“Liên quan gì đến anh?”

Trần Tiêu đến gần hơn, tôi nhìn thấy hai mắt hắn đã đỏ hoe.

“Tôi không quan tâm em yêu đương với ai, là em chọc vào tôi trước.”

“Cố Nhược Nhược, vì em trêu chọc tôi trước nên em phải có trách nhiệm với tôi.”

Tôi giật mình nhớ tới Tần Hoan từng nói, Trần Tiêu thích tôi. Đáp án này làm tôi không khỏi hoảng sợ trong lòng, muốn lên tiếng giải thích với hắn nhưng có lẽ dù nói thế nào cũng không thuyết phục được hắn.

Nhìn Trần Tiêu vẫn đang bình tĩnh trước mặt, tôi xoay người liền muốn chạy, nhưng hắn nhanh hơn nắm cổ tay kéo tôi lại.

“Cố Nhược Nhược, tôi hỏi cô, là cô bảo tên giáo sư kia ra mặt giúp cô bắt tôi đi có phải không?”

“A!”

Hắn nhìn tôi đôi mắt ánh lên tia giận dữ.

“Tôi đang hỏi cô đấy!”


“Trần Tiêu, tôi thật sự không thích anh.”

Trần Tiêu thân thể cứng đờ, phảng phất như nghe phải chuyện gì rất chấn động, khiến hắn thật lâu không thể khôi phục tinh thần.

“Không thể nào, Cố Nhược Nhược cô lừa tôi!”

Trần Tiêu nắm tay tôi càng chặt, tôi cố vùng vẫy bằng tất cả sức lực của mình.

Giọng hắn đột nhiên hòa hoãn: “Cố Nhược Nhược, chỉ cần cô trở về bên tôi, tôi sẽ không nhốt cô lại.”

“Anh điên rồi! Buông tôi ra!”

Tôi đập mạnh vào lưng Trần Tiêu nhưng vẫn không hề lay chuyển được hắn.

Trong lúc tuyệt vọng, tôi cúi người cắn xuống bàn tay hắn. Trần Tiêu giống như bị đau, nhất thời buông tay tôi ra.

“Cố Nhược Nhược, cô dám…”

Đột nhiên hắn dừng lại, ánh mắt gắt gao nhìn vào vai tôi. Vừa rồi tôi vùng vẫy quá mạnh, cổ áo bị xé toạc lộ ra vết sẹo đã lành.

Trần Tiêu túm lấy tay tôi, run rẩy dùng sức khiến tôi cảm thấy cổ tay như đang bị bóp nát. Hắn giơ tay còn lại lên vươn ra muốn chạm vào bờ vai tôi.

Tôi giãy dụa muốn tránh đi, cuối cùng lại bị hắn chế trụ ôm trọn vào trong ngực. Bàn tay hắn chạm tới bả vai, run rẩy nhẹ nhàng ma sát vết sẹo kia.

Giọng Trần Tiêu mang theo chút run rẩy: “Cố Nhược Nhược, em cũng thật hung ác.”

Tôi cười lạnh: “Đây là nhờ anh ban tặng.”

Bàn tay trên bả vai tôi siết chặt giống như muốn nghiền nát nó. Trần Tiêu cắn răng cắn lợi nói: “Thương Lục có gì đáng giá để em yêu hắn?”

“Yêu một người còn cần lý do sao?”

Tựa như đến bây giờ hắn mới nhận ra hắn thật sự thích tôi. Nhưng rõ ràng ba năm qua, hắn vẫn luôn vênh mặt hất cằm sai khiến tôi đủ thứ thật khiến người ta chán ghét.

“Buông em ấy ra.”

Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh lạnh lùng của Thương Lục. Tôi quay đầu lại nhìn thấy Thương Lục đang chạy vội đến đây, liền không chịu đựng được nữa òa khóc.

“Thương Lục.”

Vừa mở miệng đã biết là cực kỳ ủy khuất.

Trần Tiêu giống như phát điên che miệng tôi lại và nói: “Ai cho phép cô gọi hắn, ai cho phép hả?”

“Thả em ấy ra.”

Thương Lục lao tới muốn đè Trần Tiêu xuống, Trần Tiêu cực kỳ tức giận muốn vung tay đánh lại anh. Trong khoảnh khắc hắn buông tay ra đó, Thương Lục kịp thời kéo tôi về phía anh.

Nhưng Trần Tiêu vẫn nhất thời không chịu rời đi, kích động la hét lên.

“Cố Nhược Nhược, cô chỉ có thể ở bên cạnh tôi!”

Thương Lục cũng không nói hai lời lao đến đấm thẳng vào mặt hắn, khiến hắn bị đau lui lại hai bước.

Tôi quay đầu lại nhìn Trần Tiêu: “Tôi không thích anh, từ đầu đến cuối chỉ xem anh là thế thân cho anh ấy, anh nên nhận rõ hiện thực đi.”

Trần Tiêu hai mắt đỏ bừng, không muốn tin mà lắc đầu nguầy nguậy: “Không thể nào, tôi không tin!”

Lúc này, vệ sĩ của Trần Tiêu mới xuất hiện tiến đến giữ hắn lại nói: “Thiếu gia, phu nhân kêu chúng tôi đến đưa thiếu gia về.”


Trần Tiêu vùng vẫy không muốn, nhưng bị nhiều vệ sĩ túm lại như vậy, hắn có cố gắng giãy dụa thế nào cũng không hề có tác dụng.

“Nhược Nhược, tôi không tin, em lừa tôi…”

“Nhược Nhược…”

Trần Tiêu bị lôi lên xe trực tiếp mang đi.

Thương Lục chỉnh lại cổ áo cho tôi, áy náy nói: “Xin lỗi, là anh không bảo vệ tốt cho em.”

Khi anh vừa biết Trần Tiêu đến trường học tìm tôi liền gọi điện thông báo cho mẹ hắn, không ngờ hắn vẫn nhanh hơn một bước tìm đến tôi trước.

Thương Lục nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, ôm lấy tôi nỉ non: “Anh nên ở bên cạnh em mới phải.”

Tôi đưa tay vỗ nhẹ lưng anh: “Không sao rồi mà.”

Nghe nói mẹ Trần Tiêu rất nghiêm khắc với hắn, lần trước để hắn làm ra chuyện như vậy đã rất tức giận, khẳng định sau này sẽ không dễ dàng để hắn ra ngoài làm xằng bậy nữa.

Thấy tôi không tập trung, Thương Lục sờ đầu tôi dịu dàng nói: “Ngoan, chúng ta về nhà.”

“Vâng.”

13.

Sau khai giảng, Thương Lục nói có một bất ngờ muốn dành cho tôi. Anh bịt mắt tôi làm ra vẻ bí ẩn và nói muốn đưa tôi đến một nơi.

Lần nữa thấy được ánh sáng, trước mặt tôi là rất nhiều ảnh chụp và hoa tươi, còn có cả nến và rượu vang đỏ, mang theo chút không khí mập mờ lãng mạn.

Thương Lục vòng tay ôm lấy vai và nói vào bên tai tôi: “Cố tiểu thư yêu dấu, mời ngồi.”

Thượng Lục kéo ghế ra để tôi ngồi xuống rồi mới đi đến chỗ đối diện, anh khẽ mỉm cười hỏi: “Thích không?”

Tôi gật đầu: “Rất thích ạ.”

Tôi nhìn từng bức ảnh chụp, đều là những khoảnh khắc của tôi trong 5 năm qua, còn có những bức mà tôi đăng trên mạng xã hội.

“Có phải anh vẫn luôn theo dõi em không?”

Thượng Lục cúi đầu ngượng ngùng nở nụ cười: “Ừm, đúng vậy.”

“Vậy sao lúc trước anh còn phớt lờ em, sau đó còn bỏ đi tận 5 năm.”


“Anh sẽ từ từ nói cho em biết, nhé?”

Chúng tôi cùng nhau thưởng thức bò bít tết cùng rượu vang đỏ, Thương Lục kể về năm năm qua của anh, những tiếc nuối hối hận mà anh đã bỏ lỡ.

Sau khi uống hết hai ly rượu vào bụng, tôi ngà ngà say nhìn Thương Lục, càng nhìn càng cảm thấy thích anh. Sau đó đứng dậy thất thểu bước đến trước mặt anh hất cằm như một tên lưu manh.

“Này, anh đẹp trai, tôi làm bạn gái anh nhé?”

Thương Lục nắm tay tôi kéo tôi ngồi lên đùi anh.

“Được.”

Anh cúi đầu nhắm khóe miệng tôi hôn xuống.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi khó khăn thoát khỏi vòng tay anh vươn tay ra cầm lấy điện thoại trên bàn.

Thương Lục lúc này cũng chịu buông tôi ra, nụ hôn vừa rồi khiến môi chúng tôi đều ướt át đến mê người.

Trong lúc còn đang mê mẩn, tôi run tay liền bấm nhận điện thoại.

Giọng nói Trần Tiêu mang theo men say từ trong điện thoại truyền ra: “Nhược Nhược, anh sai rồi, em trở về có được không?”

“Nếu anh hứa sau này nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em bù đắp lại ba năm qua, em sẽ trở về bên anh chứ?”

Giọng hắn nghẹn ngào xen lẫn vài tiếng nức nở, rõ ràng đã rất say.

Thương Lục giật lấy điện thoại đặt lại trên bàn, ôm mặt tôi cố định lại và khàn giọng nói: “Hư, hôn môi phải chuyên tâm một chút.”

Nói xong anh cúp điện thoại, tiếp tục cúi xuống.

Bên ngoài cửa sổ là từng trận pháo hoa nổ ngợp trời, làm cho khoảnh khắc này càng trở nên diễm lệ hơn.

Hoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận