Thế Thân Hắn Không Xứng Có Được Tôi

7.

Tôi cắn môi không lên tiếng, cũng không thèm nhìn anh.

Thương Lục hít sâu một hơi rồi mới quay đầu lại nhìn tôi, ngữ khí ôn hòa lên tiếng.

“Trần Tiêu rất nguy hiểm, từ hôm nay trở đi anh thuê phòng gần trường học cho em, mỗi ngày đều sẽ đưa đón em đi học.”

Ngoại trừ ngữ khí ôn hòa, trên người anh còn toát lên vẻ nghiêm nghị không cho phép cãi lại, thật giống như thầy giám thị đang giáo huấn học sinh phạm lỗi.

Anh ấy nghĩ tôi vẫn còn là cái đuôi luôn lẽo đẽo theo sau và nghe lời anh sao?

Tôi từ chối: “Không cần, Trần Tiêu đã thuê cho tôi.”

“Em đang đùa sao? Chuyện ngày hôm nay còn chưa đủ cho em một bài học?”

“Nếu anh không đến kịp, em có biết…”

“Nhược Nhược, em còn nhỏ, không nên tiếp xúc nhiều với hạng người như Trần Tiêu!”

Bây giờ Thương Lục lại giống như một người cha đang lo lắng cho cô con gái nhỏ không nghe lời.

Tôi rất khó chịu.

Đột nhiên không kịp suy nghĩ phun ra một câu: “Vậy chú nhỏ này, chú nói xem tôi nên tiếp xúc với loại người thế nào? Giống chú sao?”

“Anh…”, Thương Lục á khẩu.

Ánh sáng đèn đường chiếu vào từ cửa sổ xe làm cho khuôn mặt anh càng góc cạnh hơn, lộ ra nét thâm trầm.

Anh có vẻ rất giận nhưng vẫn đang ẩn nhẫn và kiềm chế. Chẳng qua gân xanh trên cổ vẫn đang nổi lên rất rõ ràng.

Đột nhiên, Thương Lục quay đầu nhìn về phía trước, lạnh lùng đạp ga khởi động xe và tăng tốc vọt đi.

“Chú đang làm gì vậy?”

Tôi sợ hãi nắm chặt tay vịn, tim đập mạnh hoảng sợ hét lên đến mức cổ họng đau rát.

Tôi chưa từng thấy Thương Lục tức giận đến như vậy. Anh vẫn một mực không nói lời nào, chuyên tâm lái xe.

Mười phút sau, xe dừng lại, tim tôi đập rất nhanh và sợ hãi.

Thương Lục mở cửa, trực tiếp ôm tôi ra khỏi xe.

“Thương Lục, rốt cuộc chú muốn làm gì?”

Thương Lục tiến về phía trước, cơ hồ không thèm nghe tôi nói mà kéo tôi vào thẳng nhà. Sau khi vào nhà, anh chỉ tay vào phòng tắm, nói: “Đi tắm đi, xong ra uống thuốc.”

Giọng điệu như đang ra lệnh.

Tôi chợt nhớ đến vết thương trên môi và trên bả vai bị Trần Tiêu cắn trước đó, quẫn bách và oán hận đi vào phòng tắm, đóng cửa thật mạnh như để trút giận.

Tôi soi mình trong gương nhìn rõ vết thương trên bả vai kia, càng cảm thấy tức điên.

Vô tình liếc mắt nhìn trúng dao cạo râu đặt trên bồn rửa mặt, mắt tôi lóe lên.

Chỉ cần tháo lưỡi dao ra…

Một lát sau, Thương Lục gõ cửa phòng tắm, giọng điệu ân cần:

“Cố Nhược Nhược.”

Tôi chống tay trên bồn rửa, đầu đầy mồ hôi, một bên vai nhuộm đỏ má u, đau đến hít thở không thông.


Nghe thấy âm thanh của anh, tôi cố hết sức cất lưỡi dao đi.

Thấy tôi hồi lâu vẫn không đáp, thanh âm Thương Lục càng lúc càng gấp gáp: “Nhược Nhược, em làm sao vậy?”

Tôi mặc lại áo choàng tắm, mỗi cử động đều khiến bả vai đau nhức.

Tiếng đập cửa vẫn dồn dập vang lên: “Nhược Nhược, Nhược Nhược!”

“Nếu em không trả lời anh sẽ mở cửa đấy!”

Tôi hoảng sợ nhìn thấy tay nắm cửa lạch cạch xoay một vòng, dưới chân trơn trượt ngã về phía sau, lưỡi dao vốn đã giấu kỹ cũng bị đụng mà rớt xuống.

Giây tiếp theo, Thương Lục liền đẩy cửa tiến vào.

Tôi hoảng hốt đưa tay che lại bả vai.

Thân hình Thương Lục đột nhiên cứng ngắc, mắt trợn to, hô hấp ngưng trệ dường như không thở nổi.

Hốc mắt anh dần đỏ lên, tay đưa về phía tôi run rẩy kịch liệt.

“Nhược Nhược…”, anh gọi một tiếng, thanh âm khàn khàn: “Em bị sao vậy?”

Tôi vô thức giấu lưỡi dao sau lưng và hét lớn: “Ra ngoài!”

Nhưng Thương Lục cũng không nghe theo, trực tiếp đến gần ngồi xổm xuống gỡ bàn tay đang che lại bả vai của tôi, lộ ra vết thương xấu xí còn đang rơm rớm má u.

Tôi nhìn Thương Lục giống như anh đang rất đau khổ và bất lực.

“Tại sao em lại làm vậy?”

Bởi vì tôi không muốn Trần Tiêu đạt được mục đích, không muốn anh biết vết thương này là Trần Tiêu làm ra, hắn muốn anh hiểu lầm tôi.

Tôi vừa muốn giải thích, nhưng nói ra lại là: “Liên quan gì đến chú?”

Nhất thời không khí trở nên trầm mặc.

Thương Lục cụp mắt, chậm rãi nói: “Nhược Nhược, năm năm không gặp, em nhất định phải nói chuyện với anh như vậy?”

Tôi cười khẽ: “Chú nhỏ, chẳng lẽ chú nghĩ tôi vẫn còn thích chú giống như năm năm trước sao?”

Chợt Thương Lục ngẩng đầu đối diện ánh mắt tôi, nhìn tôi vẻ mặt không thể tin nổi.

8.

Tôi thừa nhận, nói chuyện với anh kiểu này khiến tôi cảm thấy rất sảng khoái.

Dựa vào cái gì tôi phải hòa bình nói chuyện với anh? Anh đột nhiên biến mất, rồi đột nhiên xuất hiện, khiến tôi rối tinh rối mù cả lên.

Thương Lục xấu hổ cụp mắt, né tránh ánh mắt của tôi.

Anh bế tôi ra khỏi phòng tắm đặt tôi lên sofa, sau đó cẩn thận kiểm tra vết thương trên bả vai tôi. Sau khi xác định vết thương không cần đến bệnh viện liền lấy hòm thuốc ra tự tay xử lý và băng bó cho tôi.

Tôi ngồi giữa phòng khách to lớn, nhìn Thương Lục ngồi ở cái ghế đối diện nhẹ nhàng và cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc cho tôi.

Giống như sợ tôi sẽ đau, còn thổi nhè nhẹ.

Khí lạnh thổi vào làn da tôi, kích thích đến mức khiến cả người tôi run rẩy, tôi liền nắm chặt hai tay kiềm chế lại.

Sau một hồi băng bó xong, cánh tay thon dài của anh duỗi đến sofa thu lại hộp thuốc, vòng tay rộng lớn gần như có thể ôm trọn lấy tôi, nhưng tôi cố gắng rụt người lại không chạm vào anh.

Bầu không khí cứng ngắc trở nên hòa hoãn hơn, trong phòng bắt đầu nóng lên khiến tôi đỏ mặt đến tận mang tai.


Thương Lục lại giống như không có việc gì, đưa tay xoa đầu tôi.

“Lần sau đừng làm mình bị thương nữa, anh sẽ đau lòng.”

Anh nói ra một câu làm lòng tôi gợn sóng. Nhưng khi ngước mắt nhìn anh lại giống như chẳng có việc gì, tôi lại càng không hiểu nổi.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Thương Lục lại lần nữa ngồi xổm xuống mang dép lê cho tôi.

Tâm trạng tôi khá phức tạp, không muốn nhận sự săn sóc của anh, liền đá dép lê đi chân trần vào phòng ngủ.

Cả đêm trằn trọc không thể ngủ.

Cuối cùng tôi dứt khoát ngồi dậy, muốn tiếp tục tra ra những người đã gửi tin nhắn mắng chửi tôi trước đó. Đến khi làm xong tất cả đã là 7 giờ sáng.

Tôi thay đồ mở cửa phòng ngủ ra phòng khách không gặp được Thương Lục, chỉ thấy bữa sáng anh mua để lại trên bàn.

Tôi cũng không động vào, trực tiếp đến trường học.

Vừa đến trường liền nghe nói đêm qua Trần Tiêu đã bị cảnh sát bắt đi.

Cũng vừa vặn tôi đã thu thập đủ bằng chứng những kẻ đã nhắn tin quấy rầy tôi suốt thời gian qua, liền nhờ luật sư đem đến giao cho cảnh sát.

Rất nhanh sau đó, tôi nhận được rất nhiều cuộc điện thoại cầu xin tôi thương xót và tha thứ cho hành động của họ, ngay cả đám bạn học đã giúp Trần Tiêu bỏ thuốc tôi cũng thừa nhận sai lầm của mình.

Nhưng tôi không chấp nhận lời xin lỗi của bất cứ ai.

Sau khi tan học tiết buổi sáng, tôi liền muốn trở về ký túc xá ngủ một giấc, hôm qua cả đêm không ngủ nên hiện tại tôi rất buồn ngủ.

Không ngờ vừa về phòng ký túc xá đã bị Dư Miên trực tiếp túm tay tôi kéo ra ngoài.

“Nhanh lên, nhanh lên, mau đến giành chỗ trước.”

“Cái gì?”

“Nghe nói có một vị giáo sư khoa Triết mới đến, rất đẹp trai!”

Tôi quên mất, chiều nay đúng là có một tiết học Triết mà tôi vừa có ý định cúp.

Dư Miên kéo tôi chạy một mạch đến phòng học, vừa đi vừa ríu rít: “Tối hôm qua cậu đi ăn trộm sao? Hôm nay nhìn giống như không có chút sức lực nào thế?”

“Cậu nghe chuyện Trần Tiêu bị cảnh sát bắt đi chưa? Nghe nói hắn bỏ thuốc bạn học nữ, thật sự quá bỉ ổi!”

“Nhược Nhược, cậu đừng để ý hắn ta nữa, cách hắn xa một chút nhớ chưa? Tìm một con cóc ghẻ ba chân thì khó, chứ đàn ông hai chân trên đời này có rất nhiều, lần này cậu đừng nhìn lầm con cóc ghẻ thành hoàng tử nữa đấy!”

“Cơ mà tối hôm qua tớ cũng không gọi được cho cậu, có phải hôm qua cậu đã gặp Trần Tiêu không? Khoan đã, không lẽ bạn học nữ bị hắn bỏ thuốc là cậu sao?”

Dư Miên nhíu mày nhìn tôi đợi tôi trả lời.

Tôi lắc đầu: “Không phải.”

Dư Miên liền vui vẻ: “Vậy thì tốt!”

Tôi cũng tìm cái cớ giải thích đơn giản chuyện tối hôm qua một chút, đại khái nói là hôm qua có việc cần làm nên bây giờ mệt mõi.

Việc bạn học giúp bỏ thuốc bị cảnh sát bắt đi sớm muộn gì cũng sẽ gây ồn ào huyên náo một trận, đến lúc đó lại giải thích với cô ấy lần nữa vậy.

||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||

“Giáo sư đến!”


Dư Miên hào hứng chỉ tay ra cửa.

Tôi ngẩng đầu nhìn theo, trong tầm mắt liền xuất hiện một người đàn ông cao lớn lạnh lùng đeo gọng kính vàng và mặc vest đen.

Ánh mắt sau tròng kính anh đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên người tôi.

Dư Miên bên cạnh kích động ôm cánh tay tôi lắc lư:

“Oaaa, đẹp trai quá đi!”

“Tớ nghe nói giáo sư mới này cũng từng là nhân vật phong vân ở trường chúng ta đấy!”

“A, giáo sư tên gì ấy nhỉ?”

Tôi ở bên cạnh nhắc nhở cô ấy: “Thương Lục”

Vừa nói xong, anh đứng trên bục giảng mỉm cười hướng cả lớp giới thiệu: “Chào các bạn học, tôi tên Thương Lục.”

9.

Tôi nhìn anh đứng trên bục giảng, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Trước đây Thương Lục cũng rất thích đeo kính gọng vàng.

Anh thường ngồi trên xích đu trong vườn đọc sách cho tôi nghe, cũng kể cho tôi rất nhiều chuyện thú vị. Nhưng từ khi phát hiện tôi rung động với anh, từ đó anh cũng không còn đọc sách cho tôi, cũng không còn đeo kính nữa.

Sau khi tỏ tình bị anh từ chối, tôi thường trốn trong chăn nhớ lại những câu chuyện thú vị anh từng kể, cũng đi đến những nơi tôi và anh từng đến.

Cho đến một buổi chiều nọ, tôi đi dọc con đường lót đá, vừa cúi đầu vừa suy nghĩ lung tung một hồi. Đến khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trần Tiêu đang đứng ngược sáng ở phía trước.

Khoảnh khắc đó tôi dường như đã nghĩ rằng anh đã trở về. Trong lòng kích động đến mức xém chút nữa đã không khống chế được chính mình mà xông lên ôm lấy hắn.

Nhưng người bên cạnh đột nhiên gọi hắn là Trần Tiêu, khiến tôi giật mình nhận ra mình nhận nhầm người rồi.

Trần Tiêu khi ấy đi ngang qua chạm vào khuỷu tay tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn hồi lâu vẫn không thể thu hồi ánh mắt.

Người bên cạnh hắn phát hiện liền trêu chọc: “Chiêu ca thật có mị lực, con gái người ta nhìn anh chằm chằm không dời mắt luôn kìa hahaha.”

Hắn nghe xong liếc mắt nhìn tôi một cái rồi nở nụ cười mỉa, sau đó quay đầu bỏ đi.

Kể từ sau ngày đó, tôi hỏi thăm tin tức về Trần Tiêu khắp nơi, thậm chí còn lén lút đi theo hắn. Nhưng thủ đoạn theo dõi người khác của tôi quá vụng về, vài lần đã bị hắn phát hiện.

Hắn chặn tôi vào góc tường, từ trên cao nhìn xuống có chút áp bách.

“Thích tôi?”

Tôi nhìn hắn không trả lời.

Hắn nhếch môi cười nói: “Cho phép cô đi theo tôi.”

Sau đó, tôi cũng thật sự đi theo sau hắn.

Bạn học đồn đãi tôi thích hắn, là chó liếm của hắn, tôi cũng không phản bác. Thật sự tôi tiép cận hắn vốn có mục đích xấu, muốn thông qua hắn nhớ đến Thương Lục nên áp tất cả sở thích của Thương Lục lên người hắn.

Cố gắng an ủi chính mình và thỏa mãn nỗi nhớ với anh.

Chỉ là không ngờ Thương Lục sẽ đột ngột trở về, lại trùng hợp bắt gặp tôi đang ở cùng Trần Tiêu.

“Bạn học này đang nghĩ gì vậy? Không nghiêm túc nghe giảng sao?”

Giọng nói Thương Lục đột ngột vang lên trên đỉnh đầu tôi, tôi ngẩng đầu nhìn lên.

Anh đứng bên cạnh nhướng mày nhìn tôi, mỉm cười thân thiện nhắc nhở.

Tôi rũ mắt xuống: “Xin lỗi giáo sư, em mất tập trung ạ.”

“Không sao, lần sau nhớ tập trung nghe giảng, ngủ sớm một chút.”

Thương Lục tiếp tục giảng bài nhưng tôi cái gì cũng không nghe vào.

Suy nghĩ rối loạn, thân thể mệt mõi.

Mỗi lần muốn ngủ gục trên bàn thì Thương Lục đều trùng hợp đứng bên cạnh, âm thanh giảng bài trầm thấp kéo tôi trở về từ cơn buồn ngủ.


Thật không dễ dàng chịu đựng đến lúc tan học, tôi như cái xác không hồn lơ lửng trở về ký túc xá, vừa bò lên giường liền ngủ quên trời đất.

Tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.

Bụng đói kêu ùng ục liên hồi, trong phòng ký túc cũng vắng vẻ không có ai.

Tôi mở điện thoại ra, nhìn thấy tin tức Trần Tiêu cùng đám bạn học hạ thuốc nữ sinh truyền đi khắp nơi trên diễn đàn trường, rất nhiều người đều đang quan tâm liệu bọn họ bị trừng phạt gì hay không.

Sau khi cảm thấy khỏe hơn, tôi bò dậy chuẩnn bị đi tìm chút đồ ăn nhét đầy bụng.

Nhưng vốn dĩ tôi cũng chẳng có thói quen chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt, mà bây giờ cũng chỉ ba bốn giờ sáng, bên ngoài cũng không ai bán đồ ăn sáng.

[Dậy rồi?]

Thương Lục đột nhiên gửi tin nhắn đến.

Tôi do dự một lát, cuối cùng không định trả lời anh.

Tin nhắn của anh lại đến: [Đói bụng chưa? Ra cổng sau đi]

Trong lòng tôi dù không tình nguyện nhưng vẫn không chống cự được cơn đói, đành lặng lẽ thay đồ xuống lầu.

Cổng sau còn khó, nhưng vẫn có một ô cửa sổ nhỏ có thể nhìn ra bên ngoài. Đang lúc tò mò nhìn qua ô cửa, âm thanh của Thương Lục vang lên: “Nhược Nhược?”

“Ừm.”

Anh nhét qua ô cửa một cái túi, bên trong là cơm hộp và hoành thánh mà tôi thích ăn nhất.

“Nhanh ăn rồi ngủ thêm chút nữa, cơm hộp đợi thức dậy lại ăn.”

Tôi do dự gật đầu: “Cám ơn.”

Tôi tìm một miếng bìa cứng, trực tiếp ngồi xuống mở hộp hoành thánh ra.

Thương Lục nói: “Biết em vừa tỉnh dậy nhất định sẽ đói, anh đã chuẩn bị sẵn cũng hâm nóng lại rồi, nhanh ăn đi.”

Tôi sững sờ.

Chẳng lẽ anh vẫn luôn chú ý tài khoản mạng xã hội của tôi, thấy tôi hoạt động liền biết tôi đã tỉnh sao?

Sau cánh cửa vang lên âm thanh sột soạt, giống như Thương Lục cũng đang tìm một chỗ ngồi xuống.

Thanh âm của anh cách một cánh cửa lọt vào tai tôi: “Nhược Nhược, anh ngồi cùng em.”

“Năm đó đi vội không kịp nói lời từ biệt, xin lỗi em.”

Tôi chọc chọc hoành thánh trong tô, hốc mắt đỏ lên nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Không sao đâu.”

Thương Lục cười khổ một tiếng, nói tiếp: “Năm đó em mười sáu tuổi còn quá nhỏ, sợ em kích động mới nói ra những lời như vậy, trong lúc hoảng loạn cũng không biết phải đáp lại em thế nào nên mới lựa chọn rời đi.”

Tôi nhai hoành thánh mà không nếm ra được vị gì.

“Nhược Nhược, năm năm qua anh rất nhớ em.”

Từng giọt nước mắt của tôi rơi vào bát hoành thánh trên tay.

“Nhược Nhược”, anh gọi tên tôi, nhưng thật lâu sau cũng không nói gì.

Tôi ăn xong hoành thánh chuẩn bị đứng dậy đem bát trả lại cho anh, đột nhiên anh lại lên tiếng.

“Nhược Nhược, anh thích em.”

Giọng anh trầm thấp lưu luyến và đè nén.

“Lần này, đổi lại anh thích em trước.”

Cả người tôi cứng đờ, buông tay làm rơi bát đũa trên đất, âm thanh va chạm vang lên leng keng.

Tôi lui về sau hai bước, cuối cùng xoay người chạy trối ch ế t.

(CÒN TIẾP)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận