◎ ◎
“Tôi chúc anh hạnh phúc.”
Sau khi Kỳ Minh nói xong lời này, cậu đột nhiên cảm thấy đau đầu, xoa xoa thái dương, đi tới sô pha bên kia ngồi xuống, mí mắt rũ xuống tựa hồ không muốn nói thêm.
“Chờ đã!” ánh mắt Cố Đắc Bạch đột nhiên tối sầm lại, giây tiếp theo liền nhận ra Kỳ Minh nói cái gì, từ trên giường bật dậy bật đèn tường lên.
“Tôi không muốn chia tay! Cái gì mà tôi hạnh phúc cái gì mà ai sống lại, hoàn toàn không có chuyện này!! Kỳ Minh không phải như vậy đâu—-“
Kỳ Minh liếc mắt liền thấy Đắc Bạch đang khẩn trương, cả người xoay tròn, giống như là rất hoảng hốt, trong lòng không khỏi bối rối, “Anh Bạch, không phải là chia tay, chỉ là chấm dứt mối quan hệ hợp đồng, không phải anh vừa rồi chuẩn bị nói rõ hết mọi chuyện sao? “
Cậu không ngờ rằng lại phải sớm ngả bài như vậy, cậu còn không có thời gian tìm chứng cứ.
Nhưng vừa rồi, cậu cho rằng Cố Đắc Bạch đã sẵn sàng nói chuyện nên không giấu giếm nữa, nếu không thì tại sao hắn đang giả vờ ngủ lại tỉnh dậy?
“Tôi… tôi không có?” Cố Đắc Bạch sợ đến mức mất ngủ, ngồi không yên “Tôi không hiểu, em nghĩ sao em ấy có thể sống lại?”
“Không khó để giả chết, trừ khi Cố tổng tận mắt nhìn thấy thi thể.”
Kỳ Minh thở dài, nghĩ rằng hắn vẫn không chịu thua cho nên chỉ có thể chậm rãi nói ra suy luận của mình,
“Chủ tịch Cố gần đây rất bất thường, chỉ có thể là người đó không chết,mà đã sống lại sau nhiều năm mới có thể giải thích tất cả những điều này.”
Cố Đắc Bạch: “Tại sao??”
“Nếu hắn giả chết mấy năm nay bây giờ lại trở về là có thể giải thích anh tại sao đột nhiên quên mất ngày tế lễ của cậu ta.
Còn sống nên anh tất nhiên không cần quét mồ người sống.”
Cố Đắc Bạch: “…”
“Nếu cậu ta còn sống cũng có thể giải thích tại sao anh ở trên xe đột nhiên dùng ngôi thứ hai nói như vậy với tôi bởi vì hoàn toàn không phải là tỏ tình mà chỉ đang luyện tập tỏ tình với hắn.”
Cố Đắc Bạch: “…?”
“Nói như vậy cũng có thể giải thích một cách logic, Nguyên Yêu hưng phấn cái gì khi thành công, hẳn là anh ta đã biết chuyện cũng biết anh sẽ chủ động xin lỗi.
Hắn tưởng anh thành công, nhưng vì một số lý do anh lại không thú nhận.
“
Cố Đắc Bạch: “…?!”
“Ngoài ra anh không còn dựa vào di vật của cậu ấy nữa vì anh biết rằng cậu ấy còn sống, người biết anh thầm yêu cậu ấy có thể dùng từ thủ tiết trong một trò đùa vì anh ấy rất vui khi biết rằng cậu ấy vẫn còn sống, vì vậy tự nhiên không còn là điều cấm kỵ.
“
Cố Đắc Bạch nhìn Kỳ Minh đầy hoài nghi, trong lòng chấn động.
Giải thích kiểu này vậy mà cũng đúng?
Điều đáng kinh ngạc nhất là … nghe có vẻ logic quá nhỉ?? Liệu nó có chính đáng và hợp lý hơn những lời bào chữa của chính hắn không???
Vì quá sốc,Cố Đắc Bạch đứng lặng người và quên phản bác trong vài giây.
Thấy hắn không còn gì để nói, Kỳ Minh thở dài, nghĩ đến chuyện như thế này đã kết thúc rồi, cậu đột nhiên không chịu nổi sự im lặng lúc này vội vàng lên tiếng rồi thản nhiên bắt đầu nói lời kết.
“Tôi xin lỗi vì tôi không thể chia sẻ niềm vui mất đi tìm lại được với anh.
Tôi sẽ ngủ trên ghế sofa bên ngoài.
Sau khi trở về từ đây, anh không cần phải lo lắng về bác sĩ Lý.Tôi sẽ nói rằng đó chỉ là một cuộc chia tay bình thường.
Bên đồng nghiệp của tôi cũng sẽ không nói bậy … “
“Kỳ Minh,” Cố Đắc Bạch bước tới, cuối cùng bất mãn quay đầu lại, quỳ một chân xuống trước mặt Kỳ Minh, cắt ngang dòng suy nghĩ đứt quãng của cậu, nắm lấy tay trái của cậu tự mình dỗ dành cẩn thận
“Em đừng giận tôi, được rồi, đừng tự tạo áp lực cho bản thân nữa, đừng có tủi thân.”
Kỳ Minh thu hồi gót chân, thận trọng điều chỉnh tư thế ngồi rồi đột nhiên tránh đi tầm mắt của hắn.
“Kỳ thực anh không phải nói cho tôi hay giải thích nhiều như vậy… Tôi không phải… Tôi không có ý tứ hỏi tội, chỉ là không muốn là người gây chuyện.”
Thậm chí không muốn như thế này, giống như một người bị chồng phản bội, bấu víu lấy chút manh mối để rồi thức trắng đêm thẳng thắn cưỡng bức đối phương, chọn cái này hay cái kia.
Chắc là do Cố Đắc Bạch buột miệng kiểu ‘chưa chia tay’ khiến bầu không khí trở nên kỳ lạ và khiến cậu nghĩ sai.
“Tôi biết.” Cố Đắc Bạch nhìn kỹ lại mới phát hiện Kỳ Minh hai mắt lại đỏ ngầu trông rất đáng thương, oan ức.
Kỳ Minh vẫn luôn như vậy, cho dù gặp phải bất cứ vấn đề gì cậu vẫn luôn có thể khiến bản thân trở nên bình tĩnh và kiềm chế.
Bác sĩ Lý nói rằng điều Kỳ Ming đã không cần lý trí nữa, mà là học cách trút bỏ cảm xúc của mình, hoặc ít nhất là không chống lại sự xuất hiện của cảm xúc và thích nghi với bản thân.
Cố Đắc Bạch đột nhiên không khỏi hoảng sợ, cũng không còn vội vàng cứu vãn tình thế cho chính mình, hắn nhìn thẳng Kỳ Minh tràn đầy kiên nhẫn.
Kỳ Minh rụt tay lại, vẫn tránh khỏi tầm mắt của hắn nhưng Cố Đắc Bạch nắm chặt lại, hai lòng bàn tay to ấm áp ôm lấy tay Kỳ Minh,
“Tôi biết em chỉ đang kể những gì em suy đoán.
Em không làm gì sai,là tôi nhất quyết kéo em nói chuyện.
Tôi quá gian xảo khi giả vờ ngủ và nói dối em.”
Hắn nói không dứt lời, lúc hắn ta nói giả vờ ngủ, Kỳ Minh cũng nhớ tới, ánh mắt đột nhiên dao động một chút, thần kinh căng thẳng thả lỏng dần, “Khá là xảo quyệt.”
“Em mắng tôi.”
Kỳ Minh không nhịn được cười, “Tôi mắng anh làm gì? Anh không nợ tôi cái gì.
So với chuyện này, tôi muốn biết nguyên nhân tại sao anh Cố lại từ chối nói sự thật cho tôi.
Đó chỉ là một bản hợp đồng mà thôi, tôi không thể nghĩ ra lý do anh phải che giấu.
“
Khi Cố Đắc Bạch nhìn thấy cậu như vậy, hắn cuối cùng đã lấy lại nhịp tim ổn định bắt đầu mất kiểm soát một lần nữa, “… Em thực sự muốn biết?”
“…” Kỳ Minh đột nhiên có dự cảm xấu, “Tôi chỉ là không đoán ra được.”
Cố Đắc Bạch từ bỏ và hít một hơi thật sâu, “Bởi vì tôi không muốn bị chia cắt khỏi em.”
“Nhưng anh đã có ánh trăng trắng rồi cho nên không cần tôi nữa.Người còn sống, không tranh giành được cái gì?”
“Tôi không có.” tim Cố Đắc Bạch đập nhanh, khi nói ra sự thật, hắn lo lắng đến mức ngón tay khẽ run, “Tôi không có bạch nguyệt quang, cậu ấy không có.”
Sao tự nhiên lại trở thành không có gì?
Kỳ Minh sững sờ một lúc, cố gắng tiêu hóa ý nghĩa trong lời nói của Cố Đắc Bạch.
Cố Đắc Bạch thậm chí không nhìn cậu, một bộ duỗi cổ chờ chết, cho cậu thời gian để tiêu hóa nó từ từ.
Kỳ Minh nghiên cứu nhìn hắn, lại thấy Cố Đắc Bạch có vẻ rất không thoải mái, lúc đầu Cố Đắc Bạch nói rằng mình đã mất bạch nguyệt quang, điều đó có nghĩa là người này đã chết, không lẽ là ……
Một lần nữa, thất tình?
“Chẳng lẽ ngay từ đầu hắn…”
Cố Đắc Bạch đưa tay lên trán suy nghĩ về con đà điểu (?), trong khi buộc phải đối mặt thú nhận với thực tế “Đúng, đó là những gì em nghĩ, cậu ấy không tồn tại.”
“… Là thẳng nam?” Kỳ Minh nghiêm túc đưa ra kết luận, giọng điệu hết sức uyển chuyển, “Giữa hai người không có mập mờ sao?
“?”
Cố Đắc Bạch quay lại nhìn cậu, người choáng váng.
Cái kiểu vặn vẹo gì thế này, chẳng phải hắn vừa thẳng thắn mọi chuyện sao.
Thấy hắn không nói, Kỳ Minh khẳng định suy đoán của mình, “Nhưng anh không thể phát hiện ra anh ấy là trai thẳng ngày đầu tiên đúng không?”
Cố Đắc Bạch: “…”
Hắn nhìn qua, tinh tế phát hiện Kỳ Minh dường như không còn căng thẳng như trước, ngón tay cũng không lạnh, bắt đầu nóng lên.
Do dự hai giây, Cố Đắc Bạch ngập ngừng hỏi: “Kỳ Minh, bây giờ em có cảm thấy buồn ngủ hơn trước không?”
“Sao tự nhiên lại hỏi thế này? Chuyện cũ khiến tôi khó ngủ.
Anh biết đấy, vừa rồi tôi rất đau đầu nhưng bây giờ tôi đã cảm thấy khá hơn …”
Kỳ Minh bối rối nhìn hắn, hơi nhíu mày, “Đắc Bạch anh không phải là vừa đổi chủ đề đó chứ?”
Giọng điệu cũng trở nên nhẹ hơn và có vẻ như mọi chuyện đã thực sự tốt hơn nhiều?
Cố Đắc Bạch ho nhẹ, không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ, “Không, tôi chỉ muốn biết liệu em cũng không muốn … kết thúc hợp đồng.”
Hắn ta cũng có thể nghĩ rằng Kỳ Minh quan tâm đến hắn ta nhiều hơn hắn tưởng?
Kỳ Minh: “?”
Cố Đắc Bạch: “Nếu có, tôi sẽ tiếp tục giải thích vấn đề thẳng nam!”
“Tất nhiên là có.” Kỳ Minh không nghĩ có chuyện gì không ổn, đương nhiên trả lời, “Tôi không bị ép ký hợp đồng với anh.
Vậy là cậu ấy thực sự là thẳng nam?”
Kỳ Minh chợt nhớ rằng lúc đầu Cố Đắc Bạch đã nói rất nhiều về những kỷ niệm của hắn với bạch nguyệt quang đó, luôn nghĩ rằng hai người họ ít nhất đã từng ái muội.
“Đương nhiên là được rồi.” Cố Đắc Bạch vui vẻ đứng dậy, nắm tay nhau ngồi ở bên cạnh Kỳ Minh, muốn đến bế cậu ngay lập tức.
“Làm sao bình thường thế này, hắn là trai thẳng,trong thời gian giả chết đã kết hôn.
Hiện tại đã có con rồi! là sinh đôi!”
“Động tĩnh lớn như vậy… Từ trước đến giờ đều giấu không cho các ngươi biết?” Kỳ Minh hơi mở mắt ra, nói ra điều này quả nhiên đã giải thích cử chỉ hành động kỳ lạ của Cố Đắc Bạch,không muốn tách ra khỏi cậu ta.
Nếu là người đã có gia đình, quả thật không thể thuyết phục được Cố Đắc Bạch tiếp tục nỗ lực thu phục người khác, nhưng nói có thể cho qua thì cũng không hợp lý.
“Ừ, chỉ sợ bị tôi làm cho vướng víu.” Cố Đắc Bạch tiếp tục gật đầu, logic càng ngày càng hoàn thiện.
“Anh không phải chưa từng dây dưa với hắn sao?”
“À cái này…”
Kỳ Minh lại sửng sốt, từ lâu hắn đã cảm thấy một số điều mà Cố Đắc Bạch nói không nhất quán, đặc biệt là kinh nghiệm kết thân với bạch nguyệt quang, hóa ra hắn cũng nói dối loại chuyện này?
Không hẳn vậy.
Cố Đắc Bạch có trực giác chuyện lại không tốt nên vội vàng nghe theo lời Kỳ Minh thừa nhận: “A, đúng rồi, dây dưa một hồi thôi, tôi lúc đó còn quá nhỏ, là lỗi của tôi.”
“Thật à … Đó là lý do tại sao cậu ấy không để cho anh biết rằng cậu ấy vẫn còn sống?”
Đây phải là loại dây dưa kiểu gì.
Cố Đắc Bạch: “… Tôi đã nói rằng tôi không định sớm không dây dưa với cậu ấy trong một thời gian dài, và tôi đã từ bỏ.
Em có tin không?”
Kỳ Minh im lặng một lúc, giơ tay lên, tâm tình phức tạp vỗ vỗ vai Đắc Bạch, “Đã rất muộn, đi ngủ sớm hơn đi.”
Tác giả nói:
Kỳ Minh: Anh cũng là một người đáng thương
Cố Đắc Bạch: Tôi không, tôi không, hãy nghe lời ngụy biện của tôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...