Sáng sớm hôm sau, Tiểu Thất tỉnh giấc theo đồng hồ sinh học thông thường, mới vừa mở mắt ra, giọng của 5000 vang lên từ trong đầu,【 Nhiệm vụ chính đã bắt đầu, hoàn thành mười cốt truyện, nhiệm vụ phụ đã bắt đầu, sống đến 99 tuổi, OOC tự gánh lấy hậu quả. Cốt truyện một, điều tra nơi phát ra tiếng bước chân. 】
【 Được thôi. 】 Tiểu Thất chớp chớp mắt, ngoan ngoãn đáp.
5000 bị tiếng bước chân quấy rầy cả đêm nghe được vui mừng không ít, ít nhất ký chủ này cực kỳ dễ giao tiếp, ngoan ngoãn tính tình còn tốt nữa.
Tiểu Thất ngoan ngoãn rời giường rửa mặt, đứng trước gương cố quen với bộ dạng, thân phận mới của mình một chút. Bởi vì cốt truyện vừa mới bắt đầu, tiếng bước chân cũng chỉ mới vang lên hai lần, cho nên diện mạo và tinh thần của nguyên chủ thật ra cũng không tệ lắm, không tồi tàn như giai đoạn sau.
Nguyên chủ tên là Trần Dương Hi, người cũng như tên, là người ôn hòa có chút lười biếng, khác với Lục Úy Lam không chịu nhượng bộ, Trần Dương Hi là người giỏi thích nghi với mọi tình cảnh.
Với tính cách như vậy kỳ thật khi cậu lên đại học cũng không thiếu bạn bè, cho dù là trong tình huống mọi người đều biết xu hướng tính dục của cậu. Nhưng sau khi kết hôn với Lâm Mộ Vân, bởi vì áp lực dư luận, mối quan hệ với bạn bè cũng dần dần phai nhạt.
Thật ra nếu không phải lúc tốt nghiệp Lâm Mộ Vân thình lình cầu hôn, với tính cách của Trần Dương Hi, rất có thể cứ như vậy tạm biệt, kiếp này vô duyên. Mối tình thầm kín kia, cũng chỉ sẽ trở thành một đoạn hồi ức ngây ngô trong cuộc đời của cậu.
Đứng trước gương vừa lòng gật đầu, Tiểu Thất rất vừa lòng thân xác này. Rửa mặt xong, lúc xuống lầu đã có mùi cơm truyền đến, trên mặt Tiểu Thất treo nụ cười ôn hòa, cũng chào hỏi bảo mẫu đang dọn cơm, "Dì Trần, chào buổi sáng, hôm nay dì nấu món gì thơm vậy ạ?"
Bảo mẫu tên là Trần Hoa, năm nay 50 tuổi, là bà con có quan hệ rất xa, vì muốn kiếm học phí cho con trai, từ nông thôn lên cậy nhờ Trần Dương Hi.
Trần Hoa cười đặt canh trong tay xuống, "Dương Dương xuống rồi à, mau tới ăn đi, Tiểu Lâm nói con không cần chờ nó, đến trưa nó mới có thể về."
"Dạ, con đói bụng rồi, dì Trần cũng ăn chung đi." Trần Dương Hi nhiệt tình mở miệng.
Trần Hoa xua tay, "Sao được chứ, con ăn nhanh đi, dì Trần ăn ở phòng bếp là được." Nói đi người lại không đi, hiển nhiên là căn cứ vào kinh nghiệm, Trần Dương Hi sẽ nhiệt tình giữ bà lại thêm lần nữa, đến khi bà chịu ăn cùng nhau.
Tiểu Thất bưng chén đũa nghe xong nghiêng đầu, tò mò dò hỏi, "Trong phòng bếp có que cay không ạ?"
Trần Hoa rõ ràng sửng sốt một chút, đồ vật như que cay sao có thể xuất hiện ở nhà họ Lâm, vì thế lắc đầu, "Không có."
Nghe được lời này Tiểu Thất tiếc nuối mà ồ một tiếng, "Dạ, vậy dì đi đi, con như này là đủ rồi, sẽ không tranh đồ trong phòng bếp với dì."
Trần Hoa cố ý làm nhiều cơm sáng???
Lại đứng trừng mắt một hồi, sau khi xác nhận là Trần Dương Hi nghiêm túc, Trần Hoa mới có chút hoảng hốt mà vào phòng bếp, trong lòng suy tư, chẳng lẽ là việc mình làm bị Trần Dương Hi phát hiện? Không thể nào.
Nhìn phòng bếp ngăn nắp sạch sẽ, Trần Hoa mới ý thức được hôm nay bà vốn không làm bữa sáng cho mình, bà đương nhiên cho rằng sẽ ăn trên bàn cơm. Trong lòng Trần Hoa buồn bực không thôi chỉ có thể tự mình an ủi, bữa sáng nhiều như vậy, Trần Dương Hi khẳng định là ăn không hết, cùng lắm thì mình hâm lại là được.
Nhưng mà, qua hai mươi phút, khi Trần Hoa đi vào nhà ăn lần nữa, thì thấy được Trần Dương Hi uống xong một ngụm cháo cuối cùng, Trần Dương Hi thanh nhã mà xoa miệng, sau đó lộ ra một nụ cười như ngày thường với bà, "Dì Trần, con ăn xong rồi, phiền dì dọn dẹp."
Trần Hoa giật giật khóe miệng, liên tục nói, "Không phiền, không phiền." Trong lòng suy tư, từ khi nào Trần Dương Hi có thể ăn nhiều như vậy? Xem ra lần sau mình còn phải làm nhiều thêm một ít.
Tiểu Thất thì đang nói chuyện cùng 5000,【 Cậu xem khóe miệng bà đều căng đến run rẩy, đồ ăn trong phòng bếp khẳng định càng ngon. 】
5000, "......" Không phải như vậy đâu.
Ăn xong bữa sáng, Tiểu Thất liền chạy đến phòng làm việc ở lầu 3 vẽ truyện tranh, Tiểu Thất cầm bảng vẽ, vung bút lên, chỉ chốc lát một bức vẽ mới đã ra lò,【 Nhóc Seri, cậu xem! Bức củ cải du lịch ngày xuân này có phải đẹp lắm không. 】
【 Tôi chỉ thấy có dấu chân thỏ khắp màn hình thôi, cảm ơn. 】5000 bình tĩnh mở miệng.
Cuối cùng, vẫn là 5000 thay Tiểu Thất hoàn thành bức vẽ của Trần Dương Hi, hơn nữa theo thường lệ vẽ một ít về cuộc sống hằng ngày của Trần Dương Hi và Lâm Mộ Vân phiên bản chibi. Đúng vậy, tuy rằng áp lực khi kết hôn rất lớn, nhưng là cặp chồng chồng có giá trị nhan sắc cao, hai người cũng có một lượng nhỏ người hâm mộ, hơn nữa Trần Dương Hi hằng ngày thường đăng tranh vẽ bản chibi, càng hấp dẫn không ít người.
Lần này bức 5000 vẽ đương nhiên là Lâm Mộ Vân bản chibi đi công tác, Trần Dương Hi bản chibi ở nhà không có tâm tình ăn cơm, một tay tay ôm gương mặt đầy thịt, ngồi ở trên bàn cơm ngơ ngác, sau đó đỉnh đầu hiện lên một dòng suy nghĩ tự đọc thoại: Mộ Vân khi nào anh về?
Nội dung tuy rằng đơn giản, nhưng ưu điểm là nhân vật đáng yêu, có đặc điểm riêng, *cái này tạo ra một thể loại mới hoàn toàn, đã hấp dẫn không ít fans. Các fan thấy Trần Dương Hi có động thái mới, đồng loạt tỏ vẻ dễ thương đến chết.
[*Gốc là 这个单独开出来的小专区,化了]
Tiểu Thất chỉ vào bé Trần Dương Hi không buồn ăn uống trên màn hình, 【 Này không đúng nha~ ốc sên rõ ràng còn có thể làm thêm hai chén lớn. 】
5000, 【 Xin không hoài nghi tố chất của một nhân viên ưu tú. 】
Tiểu Thất, 【6362 còn chưa được vinh danh là nhân viên ưu tú đúng không? 】
【 Đúng vậy, sao cậu biết được? 】5000 có chút tò mò.
【 Bởi vì 6362 sẽ không nói dối đâu. 】 Tiểu Thất làm bộ dạng tôi thật thông minh, biểu tình mau khen tôi đi.
5000, "......" Không muốn khen cậu, thậm chí còn rất muốn đánh người.
Tiểu Thất tiếp tục khen, 【 Thấy cậu thuần thục như vậy, trở thành nhân viên ưu tú rất khó nhỉ, cậu thật là lợi hại nha. 】
5000 cũng không nói tiếp, bởi vì nó hoài nghi ký chủ đang nói móc nó.
Đã đến giữa trưa, dưới lầu truyền đến một giọng nói quen thuộc, 5000 nhẹ nhàng thở ra, nó cảm thấy nói chuyện với ký chủ nói chuyện thật sự quá mệt mỏi, như đang kiểm tra tính khí của nhân viên ưu tú.
【 Ô kìa, Lâm Mộ Vân về rồi! 】 Tiểu Thất chỉ có thể tiếc nuối mà kết thúc cuộc nói chuyện, sau đó treo trên mặt nụ cười vui sướng rồi xuống lầu.
Nhìn ký tự nhiên thay đổi biểu tình, 5000 cũng không khỏi cảm khái thiên phú của Tiểu Thất, ký chủ trói buộc với 6362 cũng thật không tệ, nếu không cần nó thay thế thì càng tốt.
Tiểu Thất đi xuống dưới lầu, Lâm Mộ Vân vừa mới cởi áo khoác, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Dương Hi xuống lầu, trên mặt lộ ra một nụ cười cực nhạt, "Xong việc rồi à? Có phải mệt rồi hay không?"
Thân là nam thần Trần Dương Hi yêu từ lúc học đại học, bề ngoài của Lâm Mộ Vân xuất sắc là không thể nghi ngờ.
"Một chút cũng không mệt!" Tiểu Thất trả lời đúng sự thật.
"Hai ngày này con không ở nhà, mỗi ngày Dương Dương nhớ thương, buổi sáng còn nói trưa sẽ làm cơm trưa cho con." Trần Hoa nói xong, còn lén nháy mắt với Trần Dương Hi, ý là cho cậu một cơ hội thể hiện.
Lâm Mộ Vân nghe xong quả nhiên có chút kinh ngạc, "Không phải em luôn không thích nấu cơm sao? Anh có cần mong chờ chút không."
Tiểu Thất nghe xong cảm khái nói, 【 Người bảo mẫu này......】
5000 nhịn không được gật đầu, lòng dạ bảo mẫu này đúng thật có chút hẹp hòi, rõ ràng là trả thù hành vi buổi sáng ăn sạch cơm của ký chủ.
Tiểu Thất đem cảm khái nói xong, 【 Thật sự quá chu đáo! 】
5000???
"Được, anh chờ ăn cơm đi!" Tiểu Thất nóng lòng muốn thử, bộ dáng đã sớm gấp không chờ nổi.
Cứ như vậy, Tiểu Thất chui vào phòng bếp, phòng bếp nhà họ Lâm rất lớn, nguyên liệu nấu ăn thì càng phong phú hơn nữa, Tiểu Thất vỗ tay một cái, trong đầu đã có một bàn thực đơn. Là một người thuộc phái hành động. Tiểu Thất lập tức làm ngay.
Lúc Tiểu Thất bận rộn, Lâm Mộ Vân gọi Trần Hoa vào thư phòng, "Ghi âm phát hai ngày nay rồi, cậu ta có gì dị thường không?"
Trần Hoa nghĩ nghĩ, "Có, đêm qua ăn ba hộp cổ vịt lớn, buổi sáng hôm nay ăn một nồi cháo nhỏ, ba quả trứng luộc nước trà, bốn cái bánh tart trứng, hai đĩa dưa muối nhỏ......"
Mới đầu Lâm Mộ Vân còn nghe không hiểu, đến khi Trần Hoa đọc hết tên các món ăn, không khỏi có chút trợn mắt há hốc mồm, lúc lâu sau mới mở miệng nói, "Nghe nói người ta khi sợ hãi có các phản ứng không giống nhau, chẳng lẽ với Trần Dương Hi là ăn nhiều tăng cân?"
Trần Hoa lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết, "Thưa ngài, buổi tối hôm nay vẫn phát ghi âm sao?"
"Phát." Lâm Mộ Vân cau mày nói.
"Hôm nay ngài cũng ở nhà." Trần Hoa có chút chần chờ.
"Bởi vì hôm nay tôi ở nhà, cậu ta mới có can đảm đi điều tra nơi phát ra tiếng bước chân, đến lúc đó hẳn là bà biết nên làm như thế nào." Lâm Mộ Vân cũng coi như hiểu biết về Trần Dương Hi, là người không tranh không đoạt, lá gan còn nhỏ.
Hai người lại thảo luận một chút chi tiết buổi tối hôm nay, lúc này mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Từ thư phòng đi ra, Lâm Mộ Vân lại đợi một hồi, trong phòng bếp mới truyền đến giọng nói hết sức vui vẻ của Trần Dương Hi, "Đồ ăn xong hết rồi, chúng ta mang thức ăn lên đi!"
"À, tới đây." Trần Hoa lập tức đáp, vội vàng đi qua hỗ trợ, chỉ là lúc bà nhìn thấy đồ ăn trong phòng bếp, không khỏi lộ ra vẻ mặt nghi hoặc "Dương Dương à, mấy món này đều là con làm sao?"
Tiểu Thất vui sướng gật đầu, "Đúng vậy, mình mang thôi ạ."
Trần Hoa cười cứng đờ, sau đó bắt đầu mang thức ăn lên.
Không bao lâu, đồ ăn đầy trên bàn, trên mặt Lâm Mộ Vân cũng lộ ra biểu tình giống vậy.
Tiểu Thất thấy hai người kinh ngạc đến độ thay đổi sắc mặt, không khỏi kiêu ngạo hơn, bắt đầu giới thiệu đồ ăn mình làm, *"Đây là cải thìa trộn ớt sừng, đây là cải dầu trộn ớt sừng, đây là khổ qua trộn ớt sừng, đây là bắp cải xé sợi xào với ớt sừng, đây là xà lách xào ngó xuân cùng ớt sừng, đây là cải thìa trộn rau thơm với ớt sừng......"
Tổng mười hai món ăn, mỗi một món đều toàn ớt sừng trong rất đẹp mắt.
Lâm Mộ Vân nghi hoặc mở miệng, "Nhà chúng ta không còn thịt sao?" Nên không phải hẳn là Trần Dương Hi phát hiện cái gì đó, dùng ớt sừng làm ám chỉ?
[*Gốc là "这是凉拌小白菜,这是凉拌油菜,这是凉拌苦瓜,这是手撕包菜,这是清炒油麦菜,这是香菜拌小白菜......"
整整十二道菜,每一盘都是养眼的绿色。
林暮云疑惑开口,"咱们家是没有肉了吗?"该不会是陈阳希发现了什么吧,用绿色做暗示?
Trong đoạn gốc thì chỉ có toàn rau màu xanh ám chỉ việc "đội mũ xanh", nhưng để phù hợp với văn hóa nước mình thì mình xin phép sửa đổi một chút là thêm ớt sừng vào để chỉ việc "bị cắm sừng".]
"Lúc trước ăn thịt nhiều quá." Nói xong, Tiểu Thất còn phối hợp với tình hình mà ợ một cái, thịt heo dù ăn ngon, nhưng ăn nhiều cũng là sẽ ngán, "Ăn chút rau dưa thêm nhiều ớt sừng để thử vị mới, anh ăn nhanh đi, nhanh đi." Nói xong, còn tận tình gấp cho Lâm Mộ Vân gắp miếng cải thìa.
Đối mặt với Trần Dương Hi nhiệt tình như thế, Lâm Mộ Vân cũng không thể cự tuyệt, vì thế gắp cải thìa lên, tính nể mặt nếm thử, sau đó khích lệ hai câu cho xong việc.
Kết quả crack một tiếng, chỉ cảm thấy mình cắn được một khối băng, Lâm Mộ Vân tức khắc có chút ngây ngốc.
Tiểu Thất mang vẻ mặt chờ mong mà dò hỏi, "Thế nào, vị không tồi nhỉ, em cố ý đông lạnh một chút, cắn cho giòn."
Lâm Mộ Vân, "......" Cảm nhận được crack rồi, giòn ở đâu? Hơn nữa đông lạnh là sao? Sao có thể đem cải thìa đông lạnh đến cứng như vậy?
Dù nghĩ như vậy, trước mặt Trần Dương Hi cũng phải gắp miếng cải thìa, sau đó cho vào trong miệng, tức khắc, trên bàn cơm liền quanh quẩn tiếng "Crack~ crack~ crack......"
Lâm Mộ Vân không rõ vì sao cảm thấy trong đầu ớn lạnh, không nghĩ tới nghe thật sự rất giòn.
- --
Lời editor: Kiểm tra raw lại mới thấy biệt danh của 5000 đúng ra là Nhóc Seri mới đúng, tui sửa rồi nha.
Cách Trần Hoa xưng hô với Lâm Mộ Vân khi có và không có mặt của Tiểu Thất mình để khác nhau, do mình thấy lúc có thì gọi là "Tiểu Lâm", khi không có thì gọi là "ngài".
Với lại mấy chỗ Tiểu Thất nói chuyện với người Trần Hoa mình sẽ sửa sao nghe cho lễ phép như thêm chủ ngữ vào dù trong câu gốc không có nha. Tại Tiểu Thất hay được miêu tả ngoan, với Trần Hoa cũng là họ hàng của nguyên chủ nên mình thấy nên nói chuyện lễ phép chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...