Anh em nhà họ Ninh quan sát vấn đề, đa số cư dân mạng đương nhiên cũng sẽ không để sót, Ninh Hinh Thần đột nhiên bùng nổ gián đoạn tiết tấu của ba người nhà họ Lục, cũng làm mọi người ý thức được, trong chuyện này, người có quyền lên tiếng nhất, thật ra là Ninh Hinh Thần. Khi những cảm xúc bị đè nén của Ninh Hinh Thần bộc phát, tất nhiên những người thật sự chột dạ sẽ có phản ứng.
Đương nhiên, đối với hành vi đơn thuần dựa quan sát biểu cảm để phá án không phải tất cả mọi người đều tán thành, rốt cuộc lúc ấy trạng thái của Ninh Hinh Thần đúng thật là có chút dọa người, hơn nữa lời kia có thể nói trắng ra là lời nguyền rủa, người bình thường cũng sẽ bài xích theo bản năng. Bởi vậy, các loại suy đoán và tranh luận ở trên mạng ùn ùn không dứt, nhưng có thể thấy trước, ở trên mạng Lục Úy Lam không ở trong trạng thái nổi nhờ tai tiếng nữa.
"Cái khác không nói, chỉ nói nụ cười kia của Lục Úy Lam, tôi liền tin cậu ấy không đâm người."
"Là tôi gặp ảo giác sao? Sao tôi cảm giác trước đây em gái Ninh thật sự bối rối trong lòng?"
"Phản ứng của nhà họ Lục cũng rất bình thường đúng không, xin đừng diễn giải quá đáng."
"Mặc kệ nói như thế nào, nhà họ Lục dùng tiền giải quyết chuyện này, thì ai là thủ phạm thật ra cũng không quan trọng như vậy."
"Sao lại không quan trọng, thủ phạm là ai có sự khác biệt rất lớn được chứ."
"Đây đại khái là tin hay nhất tôi nghe được hôm nay, làm sao bây giờ? Những lời này làm tôi sốc, câu này không có khả năng là câu thủ phạm sẽ nói!"
"Tôi không tin ba người nhà họ Lục đều nói dối, vẫn là câu nói kia, trừ phi có bằng chứng sắt thép, bằng không Lục Úy Lam chính là hung thủ!"
"Người đâm nếu không phải Lục Úy Lam, tôi sẽ phát sóng trực tiếp chồng cây chuối ăn c*c của mình!"
"......"
Trên mạng hết sức náo nhiệt, mà Tiểu Thất sau khi thu hoạch một tin tốt, cảm thấy thành công mỹ mãn nên rời đi, dù sao cậu cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, tình tiết cốt truyện đã thành công đẩy nhanh đến tiệc sinh nhật, mà sự kiện kia sẽ vào tháng sau, trước tiệc sinh nhật, cậu muốn tận tình hưởng thụ kiếp sống nuôi cá trồng rau của mình.
Nhìn trên mạng nhiệt liệt thảo luận, Tiểu Thất "ồ" một tiếng, nghĩ sao có người có khẩu vị nặng như, liền rất muốn nhìn là chuyện đó trong như thế nào, 【 Bé Hòm Thư, video thế nào? Sao còn không có động tĩnh đâu? 】
【 Đã ở giai đoạn lên men, đoán là rất nhanh có thể xông lên hot search! 】 Rốt cuộc hoàn thành làm 6362 hưng phấn lạ thường, đã quên công việc của mình là hệ thống của kẻ thế thân.
【 Chúng ta là kẻ thế thân ~ chúng ta là kẻ thế thân ~ chúng ta làm việc của kẻ thế thân ~】 Tiểu Thất vui sướng mà hát lên, 6362 bị lây theo, cũng xướng cùng.
Hai người vui sướng ca hát hiển nhiên xem nhẹ họ người nhà Lục, vất vả lắm mới bắt được Lục Úy Lam, nhà họ Lục sao có thể dễ dàng thả cậu đi. Sau khi nghe tiếng gọi, Tiểu Thất chỉ có thể tiếc nuối đè lại ý cười ở trên mặt, khi quay đầu lại là vẻ mặt trầm trọng.
"Lam Lam, con dọn đi sao? Là nơi nào sống có quen không?" Giọng điệu của Trình Nhiên vẫn dịu dàng như cũ.
Lục Úy Lam há miệng thở dốc, tựa như muốn kêu mẹ, nhưng cuối cùng chỉ là trầm mặc "ừ" một tiếng.
Sắc mặt của Lục Hiếu Chi nặng nề mà hừ lạnh một tiếng, "Chỉ mong mày vẫn luôn giữ được dũng khí này." Hiển nhiên hành động của Lục Úy Lam hôm nay vượt khỏi sự kiểm soát của ổng, việc này làm cho ông cực kỳ tức giận, thậm chí không có nói Lục Úy Lam quay lại nhà họ Lục.
Lục Minh Tư nghe ra ý thâm sâu trong lời của Lục Hiếu Chi, cậu ta đoán không sai, Lục Hiếu Chi còn có đường lui, cho dù Lục Úy Lam có rời khỏi nhà họ Lục, ông cũng có chuẩn bị khác, có thể giải quyết cái này cái gọi là vấn đề đổi mệnh. Như thế, cậu ta chỉ cần mau chóng thúc đẩy sự rạn nứt giữa Lục Úy Lam và nhà họ Lục là được.
Nhóm blogger vốn tưởng rằng chuyện này sẽ lại không có cái gì nổi thấy thế đồng loạt dấy lên tinh thần, cùng tới gần nhà họ Lục và Lục Úy Lam, không buông tha bất luận cái gì có khả năng nổi.
"Úy Lam, bên ngoài không có thoải mái bằng ở nhà, nếu em không muốn thấy anh, anh sẽ dọn ra ngoài, anh ở một mình cũng quen rồi." Lục Minh Tư chủ động tỏ ra yếu thế, cậu ta biết, khi mình tỏ ra yếu thế sẽ kích thích cảm xác phản nghịch của Lục Úy Lam.
Lục Minh Tư đoán không sai, Lục Úy Lam liếc về hướng cậu ta bằng con mắt giễu cợt rồi cười lạnh, cũng giơ thêm một ngón giữa, thái độ kiêu ngạo trước sau như một, "Không cần cậu lo lắng, tôi cũng không phải là trẻ mồ côi, tôi còn có một anh trai mua que cay cho tôi."
Nụ cười của Lục Minh Tư cứng đờ, ý thức được trong lời nói của mình có điều không ổn, nhưng nghĩ đến Túc Minh Ca rất nhanh cũng sẽ một đường bại trận, bị giới trò chơi điên cuồn xâu xé, cảm thấy cứu không có giá trị gì.
"Một chút que cay đã mua chuộc được mày, phí công nhà họ Lục nuôi dưỡng mày 20 năm!" Lục Hiếu Chi cắt ngang đoạn đối thoại của hai người, "Nếu mày còn có chút lương tâm, cũng đừng làm mẹ mày buồn, tháng sau trở về dự tiệc sinh nhật, trong khoảng thời gian này nghĩ lại cho kỹ."
Lúc ba người nhà họ Lục Lục và Lục Úy Lam dây dưa, trên mạng, một cái video nhanh chóng xông lên hot search, người đăng video tự xưng ở nhà họ Lục làm việc trộm quay video, chỉ là băn khoăn quá nhiều vẫn luôn không công bố. Bởi vì vừa nãy nhờ buổi phát sóng trực tiếp thấy được hết thảy mọi chuyện ở trong phòng bệnh, cho nên quyết định đem đoạn video này đăng lên, nếu không lương tâm bất an.
Đa số các dân mạng ôm ý nghĩ chắc là có drama click mở video, sau đó liền thấy được một đoạn video người nhà họ Lục tụ tập ở trên bàn cơm ăn cơm, video bắt đầu, mọi người còn có thể đùa một chút nhà có tiền cơm trưa thế nào, nhưng khi cuộc trò chuyện diễn ra, chuyện gây sốc ập đến, đầu tiên là Lục Minh Tư thừa nhận bản thân lái xe của Lục Úy Lam xe đâm người, tiếp theo chính là vợ chồng nhà họ Lục tạo áp lực bắt ép Lục Úy Lam đâm lao phải theo lao, thế Lục Minh Tư chịu oan, video đến đoạn Lục Úy Lam về phòng ngủ thì hết, nhưng sức ảnh hưởng nó mang đến là vô tận.
"Nhất thời tôi cũng không biết nói là nên giật mình vì người nhà họ Lục vô liêm sỉ, hay là nên kinh ngạc cảm thán kỹ thuật diễn của bọn họ."
"Sự thật chứng minh, con ruột quý hơn con nuôi."
"Nhà họ Lục nuôi Lục Úy Lam 20 năm, chịu một nỗi oan mà thôi, cũng đáng."
"Tam quan của lầu trên có gì không vậy, nhà họ Lục nuôi Lục Úy Lam, nhà họ Túc không có nuôi Lục Minh Tư sao?"
"Ngẫm lại mới nãy bộ dạng của Lục Minh Tư làm bộ rộng lượng mà nói coi như người là cậu ta đâm, ta ói đây, người này quá ghê tởm rồi."
Ba người nhà họ Lục còn không có kịp xem di động nên cũng không biết chuyện trên mạng, đặc biệt là Lục Minh Tư thấy mình đã đạt được mục đích, trong lòng mừng thầm, cậu ta tin tưởng phán đoán của chính mình, Lục Hiếu Chi đã dao động, tính toán chọn dùng phương pháp khác giải quyết vấn đề đổi mệnh này, "Đúng vậy, mẹ vì tiệc sinh nhật của chúng ta phí không công sức, Úy Lam em nhất định phải trở về."
"Lam Lam, con sẽ không làm mẹ buồn đúng không?" Trình Nhiên cũng hỏi bằng giọng dịu dàng.
Sắc mặt Lục Úy Lam cực kỳ phức tạp, cuối cùng như mình đã hạ quyết tâm rồi nói, "Được, con sẽ về nhà họ Lục tổ chức sinh nhật cuối cùng, sau đó, con là Túc Úy Lam."
Trình Nhiên lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, "Lam Lam, con đang nói cái gì? Chúng ta đối với con không tốt sao? Chúng ta từ nhỏ đến lớn, có khi nào để con chịu ấm ức sao?"
Lục Minh Tư vội vàng đỡ lấy Trình Nhiên, nhìn về phía Lục Úy Lam ánh mắt có chút trách cứ, "Úy Lam, anh đã nói người là anh đâm, vì sao em vẫn không thuận theo mà buông tha?"
Lục Úy Lam có chút buồn bã mà cười, "Ngày hôm qua tôi lấy được vài thứ, đã biết được vài việc, tôi không nói, là vì giữ cho nhà họ Lục một chút mặt mũi."
Nói xong, Lục Úy Lam liền xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng bước chân vừa mới bước ra, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu có phần đứt quãng của Trình Nhiên, "Không được! Con không thể đi! Lam Lam, con nghe nghe mẹ nói, con không thể rời khỏi nhà họ Lục!"
Tiếng của Trình Nhiên rất sắc bén, mất đi dáng vẻ vốn có, trong giọng nói còn mang theo một tia sợ hãi.
Bước chân của Lục Úy Lam hơi khựng lại, cuối cùng vẫn kiên định bước đi, hướng về thế giới rộng lớn mà sáng ngời bên ngoài.
Trình Nhiên ôm ngực, muốn đuổi theo, lại bị Lục Hiếu Chi ngăn lại, giọng của Lục Hiếu Chi cực kỳ lạnh băng, "Kệ nó đi, coi như nhà họ Lục chúng ta phí công nuôi dưỡng người như vậy."
Lục Minh Tư lộ ra một chút ý cười, Lục Úy Lam chung quy vẫn là rạn nứt với nhà họ Lục. Cậu ta vui vẻ nên cũng không chú ý tới, Lục Hiếu Chi không ngừng nhìn về phía Lục Úy Lam bằng ánh mắt lạnh băng, còn ánh mắt nhìn về phía cậu ta, cũng giống vậy không có chút độ ấm nào, giống hệt như đang nhìn hai người chết.
Nhưng mà ba người nhà họ Lục không nghĩ tới, rắc rối ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc, ba người mới vừa ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, liền bị ném một đống đồ vào người, bọn họ còn không thấy rõ đó là cái gì, thì thiếu chút nữa bị gay mũi vì mùi hăng, chờ tập trung nhìn kĩ, tức khắc lại thấy buồn nôn.
Ở trên người bọn họ đều là một ít rác, cái loại này rõ ràng là rác đã được vài ngày, bên trong tựa hồ còn trộn lẫn một ít trứng thối, đậu hủ thối các loại, mùi hôi bay thẳng vào đầu, suýt chút nữa làm người ta ngất.
Lục Hiếu Chi tức đến run rẩy nói, "Khốn nạn! Bắt lấy nó cho tôi!"
Mắt thấy kẻ ném rácmuốn chạy, Lục Hiếu Chi vội vàng hô to, nhưng ngày thường quen thối hay ra lệnh nay ông lại phát hiện, người chung quanh vây xem chẳng những không có đi lên hỗ trợ, ngược lại chỉ vào bọn họ cười ha ha, như nhìn thấy chuyện gì rất đã mắt.
"Chúng tôi đưa tiền! Bắt lấy hắn!" Trán Lục Minh Tư nổi gân xanh giận dữ, đừng nói sau khi trở lại nhà họ Lục, mà là từ nhỏ đến lớn, cũng không gặp qua loại đãi ngộ này, một bên đỡ Trình Nhiên lung lay sắp gục, một bên cao giọng hô, sau đó lại chỉ đổi lấy tiếng cười lớn hơn nữa, giống như mọi người nghe được chuyện gì đó cực kỳ buồn cười.
Đám người vây quanh bọn họ chỉ trỏ, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt, những cuộc nghị luận không che giấu chút nào cũng dần dần truyền vào lỗ tai ba người nhà họ Lục.
"Mùi này không đủ hăng, nhưng đối với Lục Minh Tư đúng thật là tuyệt nhất!"
"Đúng là kẻ thảo mai chẳng phân biệt giới tính, đáng tiếc bay lên đầu cành, chung quy cũng không lên được mặt bàn."
"Những người trên mạng mấy ngày trước thảo luận về gien bẩm sinh và hoàn cảnh lớn lên có nhìn thấy không, đây là gien nhà họ Lục có vấn đề."
"Đúng vậy đúng vậy, tính đem người ta nuôi thành kẻ ăn chơi trác táng, nhưng bản chất nhà người ta vốn là ấm áp, không giống Lục Minh Tư."
Do mọi người cảm thấy chính mình đã bị lừa gạt, vì vậy ác cảm tăng lên gấp bội, trước đây ác cảm với Lục Úy Lam đều trút xuống gấp bội trên người Lục Minh Tư.
Rốt cuộcTrình Nhiên tựa như không chịu nổi đả kích liên tiếp, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Người chung quanh thấy thế lặng lẽ lùi ra sau vài bước.
"Sẽ không giá họa cho chúng ta chứ?"
"Chúng ta cách xa như vậy, không có việc gì đâu."
"Vào thời điểm Lục Minh Tư đâm người, Lục Úy Lam chắc còn đang ngủ đó."
Nghe được những lời như vậy, Lục Minh Tư cảm giác đau cả đầu, khó có thể tin được kêu lên, "Các người điên rồi sao? Các người sao lại thế này?"
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Đồ Trạch "Nghe nói có một thiên thần nhỏ đang nhớ chúng tôi? Chúng tôi vẫn ổn, nhưng con rồng sống trong cốc hơi chật chội. Tôi định đổi sang một chiếc cốc lớn hơn với ba phòng ngủ và một phòng khách. Nhân tiện, hãy chăm sóc thật tốt cho bé Tiểu Thất ngoan ngoãn nhé ~~"
Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bình chọn cho tôi hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng trong khoảng thời gian từ 28/10/2021 21:30:00 ~2021-10-29 21:30:00~
Cảm ơn các thiên thần nhỏ tưới dung dịch dinh dưỡng: 30 chai Chaoxuxuda Aqingqing; 2 chai nước sốt Coke dễ thương; 1 chai củ cải độc dễ thương nhất; Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...