Editor: Mờ Mờ
Hôm tin tức báo về, Trì Ngọc đang bôi thuốc trong ký túc xá.
Rượu thuốc màu nâu đậm trong chai đã không còn lại bao nhiêu, vết thương ở mắt cá chân cũng đã gần lành hẳn rồi.
Nhưng chai thuốc không đợi được Văn Quân về kiểm tra thì đã rớt xuống từ bàn tay run rẩy của Trì Ngọc, mùi rượu thuốc nồng nặc lan tràn khắp căn phòng ký túc xá không mấy rộng rãi nhưng sạch sẽ thoáng mát, làm mắt người ta xon xót.
Trên đường chạy đến bệnh viện quân đội với trung đội trưởng, Trì Ngọc run lẩy bẩy như người bị bệnh nặng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng thấm ướt bộ đồ rằn ri, mắt anh nhìn thẳng về phía trước, đôi môi trắng bệch hơi hé ra, thỉnh thoảng khép lại, nhỏ giọng nói ra lời cầu khấn kiên định: “Phải sống, phải sống, xin cậu!”
Đôi mắt trung đội trưởng cũng đỏ ngầu, trên cánh tay nhỏ hằn cả gân xanh, khàn giọng hét lên với phi công: “Lái nhanh thêm chút nữa!”
Bên ngoài phòng phẫu thuật, vài người đội viên cả người be bét máu ngồi dưới đất thấp giọng khóc nức nở.
Trì Ngọc đứng ở cửa thang máy, nghe tiếng khóc của bọn họ, nhìn đèn tín hiệu chói mắt ở cuối dãy hành lang, bỗng chốc có một cây kim lạnh giá đâm thẳng vào đầu anh, trong giây lát moi hết ruột gan của anh, mạnh mẽ ghim trên mặt đất.
Anh không thở nổi, cứng đờ cả người không thể nhúc nhích, chỉ có mí mắt nhấp nháy, nước mắt tràn bờ mi, khóc nhưng lại khóc không thành tiếng.
Trung đội trưởng không để ý tới anh nữa, bước vội về phía trước, nắm vai một người đội viên quát lên: “Mấy người bọn họ đâu?”
“Lương Hãn mất rồi.” Thuốc màu trên mặt người đội viên kia bị mồ hôi và máu che mất, nhìn vô cùng dữ tợn khủng bố, nhưng giọng nói lại cực kỳ yếu ớt, đau nát cõi lòng.
Cậu ta giơ tay chỉ về phía phòng giải phẫu, cả cánh tay đều run lẩy bẩy: “Mới, mới ra khỏi đó, bác sĩ nói, nói…”
Tiếng nghẹn ngào đứt quãng thay thế cho những lời không thể nói ra, cậu ta che nửa gương mặt, gần như muốn khóc lịm đi.
Trung đội trưởng cố nén nước mắt ôm cậu ta vào trong lòng, muốn nói gì đó nhưng vừa mở miệng chỉ bật ra tiếng nức nở.
Trì Ngọc lết từng bước từng bước đến trước phòng phẫu thuật, nhẹ giọng nói: “Văn Quân đâu rồi? Văn Quân có ở trong đó không?”
Văn Quân còn sống không?
Hay giống như Lương Hãn rồi…
Anh điên cuồng lắc đầu, muốn xóa đi ý nghĩ tuyệt vọng này trong đầu.
“Có.” Một người đội viên bình tĩnh hơn một chút đi tới, giọng nói rệu rã không còn gì để tả: “Văn Quân vẫn còn…”
Nói rồi vẫn nghẹn ngào: “Văn Quân cậu ấy sẽ sống, chắc chắn sẽ sống… Lương Hãn đã đi rồi, cậu ấy không thể…”
Không ai nói nữa, cũng không ai rời khỏi, bên ngoài phòng phẫu thuật chỉ còn lại tiếng khóc nỉ non.
Thời gian trôi qua thật chậm, Trì Ngọc bất lực đợi cửa phòng phẫu thuật mở ra, đồng thời cũng sợ hai cánh cửa ấy mở ra.
Cuối cùng khi màn đêm tan đi, lúc chân trời biến thành màu xanh tím gần như trong suốt, cửa mở ra.
Trung đội trưởng là người đầu tiên lao lên, hoảng loạn chụp lấy cánh tay bác sĩ.
Trì Ngọc không nghe thấy bọn họ đang nói gì, bên tai anh, trong đầu anh chỉ toàn là tiếng nổ của gió mạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người trên giường bệnh được cẩn thận đẩy ra ngoài, không dám hỏi cũng không dám nghĩ.
Văn Quân được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, mặc dù không lìa đời ở phòng phẫu thuật giống như Lương Hãn nhưng tình hình cực kỳ tồi tệ.
Mất máu quá nhiều, não bộ bị thương nặng, nội tạng bị tổn thương… Mỗi chỗ bị thương đều là vết thương chết người.
Nhưng anh ấy vẫn không trút hơi thở cuối cùng, vẫn đang chiến đấu với Thần Chết.
Tất cả người ở bên cạnh anh ấy đều hiểu, anh ấy muốn sống.
Trì Ngọc thức suốt ngày đêm ngồi chờ bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, ai khuyên cũng không nghe.
Các đồng đội biết quan hệ của hai người tốt như thể tay chân, thậm chí Văn Quân còn nhiều lần khoác vai anh nói đùa với mọi người: “Em trai của tôi đấy, ai chọc cậu ấy tôi tẩn người đó.”
Đồng đội la lên: “Cậu mồ côi thì lấy đâu ra em trai!”
Anh ấy cũng không giận: “Mồ côi thì sao? Mồ côi chỉ không có bố mẹ thôi, ai bắt mồ côi không được có em trai? Hai đứa tôi giống nhau như này, không làm anh em thì làm gì nữa!”
Đứng trước sự sống và cái chết, tất cả khuyên lơn đều nhạt nhòa không có sức, chẳng là gì quan trọng.
Lần hành động này phải đến biên giới đối phó với tập đoàn buôn bán ma túy ở nước ngoài, ban đầu khá thuận lợi, bắt được ông trùm của đội buôn ma túy nhập cảnh ở biên giới phía Nam, cũng tịch thu được một số lượng lớn ma túy và vũ khí, nhưng ở thời điểm mấu chốt nội gián đưa tin Lương Hãn lại mất tích.
Hy sinh nằm vùng, ngàn cân treo sợi tóc.
Tất cả những nội gián vào lúc bị phái đi làm nhiệm vụ đã chẳng màng đến sống chết, nhưng chiến hữu của bọn họ đều ấp ủ hy vọng rằng bọn họ có thể sống sót quay về.
Dù chỉ có một hy vọng mong manh duy nhất.
Văn Quân là người phụ trách tiền tuyến, lúc biết được tin “có lẽ Lương Hãn vẫn còn sống, bị những người khác bắt ra nước ngoài” từ trong miệng của kẻ bán ma túy, nhanh chóng đưa ra quyết định, anh ấy và lính đột kích có kinh nghiệm dày dặn nhất trong đội – Thẩm Minh suốt đêm vượt biên đi cứu viện.
Người đã cứu về.
Nhưng người đã hy sinh.
Văn Quân và Thẩm Minh dốc hết sức mình, kết quả chỉ có thể để chiến hữu trút một hơi thở cuối cùng trên đất mẹ.
Mà Thẩm Minh bị thương nặng, Văn Quân thì không rõ sống chết.
Không có ai hỏi có đáng hay không, đến cả Trì Ngọc cũng không hỏi.
Trong lúc đợi Văn Quân tỉnh lại, Trì Ngọc chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là — vì sao mình lại bị thương vào ngay lúc này?
Trung đội trưởng ngồi với anh ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, thử khuyên: “Đừng tự trách quá, cậu là lính bắn tỉa.”
Vì thế cho dù cậu không bị thương, cho dù cậu đi theo, lúc giải cứu Lương Hãn anh của cậu sẽ dẫn cậu theo sao? Người cậu ấy cần là lính đột kích.
Câu hỏi không cần lời giải thích, nhưng Trì Ngọc vẫn cố chấp nghĩ rằng, nếu như mình có mặt ở đó, chắc chắn sẽ đi theo Văn Quân không rời nửa bước, thay anh ấy gánh hết tất cả tổn thương.
Một tháng sau, Văn Quân tỉnh lại, nhưng bác sĩ lại lắc đầu nhẹ.
Anh ấy vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ giống như ánh sáng lóe lên mà thôi.
Các đội viên đều đi thăm anh ấy, ánh mắt của anh ấy rã rời, chẳng nhận ra được ai, lúc nhìn về phía Trì Ngọc, đôi môi lại yếu ớt mấp máy, hơi thở mong manh nói: “Trì, Ngọc.
Trì, Ngọc.”
Tất cả mọi người đều khóc, nhưng Trì Ngọc chỉ đứng bên giường hệt một bức tượng, một giọt nước mắt cũng chẳng hề rơi.
Bi thương đều đọng lại trong tim, nếu như bật khóc, thứ rơi xuống chắc chắn là nước mắt hòa cùng máu.
Chỉ có anh biết vì sao Văn Quân lại gọi tên anh.
Văn Quân không nhớ rõ ai cả, chỉ nhớ được mỗi mình anh.
Lời nói năm ấy quanh quẩn bên tai —
“Nhưng mà cậu nói vậy thì cũng nhắc nhở tôi.”
“Hửm?”
“Phải nhớ thật kỹ tên của cậu mới được, nếu không cậu buồn cậu khóc hu hu thì phải làm sao bây giờ?”
Văn Quân thật sự nhớ kỹ, nhưng đã để lại cho người được nhớ tên một nỗi đau xót đậm sâu.
Trì Ngọc nhìn anh ấy chằm chằm không chớp mắt, giống như muốn in dấu bóng dáng đã sớm thay đổi của anh ấy vào sâu trong đầu, mãi mãi khắc ghi.
Ngay đêm đó, sau ba mươi ngày chống chọi với cơ thể đau đớn, Văn Quân im lặng lìa đời.
Văn Quân không có người thân, tro cốt và di vật tạm thời để lại trong đại đội.
Sau lễ truy điệu, Trì Ngọc giống như đã biến thành người khác, bắt đầu liều mạng huấn luyện, làm nhiệm vụ, gần như không cho cơ thể nghỉ ngơi.
Các đồng đội đều cho rằng anh muốn dùng sự bận rộn để quên đi nỗi đau, thỉnh thoảng nhắc anh một câu “Chú ý sức khỏe”, sau đó thấy anh cả ngày đều tràn trề sức sống thì không đề cập đến nữa.
Mãi đến 3 tháng sau, sau khi hoàn thành nhiệm vụ anh đột nhiên ói ra máu ngất đi, cả người ngã sóng soài như núi xanh đổ sụp, mọi người mới biết anh nào có tràn trề sức sống.
Anh đang làm hại bản thân, cơ thể anh đã sớm bị thuốc và vất vả mài mòn đến trống rỗng.
Nhìn từ kết quả kiểm tra, không lâu sau khi Văn Quân rời đi anh đã bắt đầu tiêm thuốc tăng lực chống mệt mỏi, sau đó liều lượng càng ngày càng nhiều, bây giờ đã làm cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng.
Lúc nào nhìn anh cũng sung sức như hít thuốc lắc.
Bấy giờ các đồng đội mới hiểu được, anh không màng đến hậu quả tiêm thuốc bậy bạ cho mình.
Trung đội trưởng rất tự trách, chỉ giận mình tại sao không sớm chú ý tới sự khác thường của anh, vội vàng hỏi bác sĩ phải chữa như thế nào, có để lại di chứng gì hay không.
Bác sĩ thở dài: “Tình trạng sức khỏe bây giờ của cậu ấy đã không còn đảm nhiệm được vai trò của bộ đội đặc chủng nữa rồi.
Nhìn theo góc độ thông thường thì thuốc cậu ấy sử dụng có hại cho cơ thể, nhưng không hoàn toàn, hơn nữa cần từ từ điều trị.
Bây giờ tim phổi của cậu ấy đều có vấn đề, có thể còn đi kèm với rối loạn chức năng tình dục, không thể làm nhiệm vụ được nữa…”
Trì Ngọc tỉnh lại trên giường bệnh, lúc nhận ra mình vẫn còn sống, khóe môi nhếch lên một nụ cười cay đắng.
Ông trời thật không công bằng, Văn Quân muốn sống như thế mà cuối cùng lại phải ngừng nhịp thở, còn anh không muốn sống nữa nhưng mãi mà không thể chết được.
Trung đội trưởng gõ cửa, tâm sự với anh rất nhiều, về anh, về Văn Quân, về việc chuyển nghề.
Trì Ngọc im lặng hồi lâu: “Cũng được, tôi đã từng thề là Văn Quân không xuất ngũ thì tôi cũng sẽ không xuất ngũ.
Bây giờ cậu ấy không còn nữa…”
Anh dừng lại, hít sâu một hơi: “Tôi cũng nên đi rồi.”
Trung đội trưởng lòng đau như cắt: “Có yêu cầu gì thì cứ nói cho tôi biết, mặc dù không còn trong đội nhưng các cậu mãi mãi là lính của tôi.”
Sau khi ra viện, Trì Ngọc về đội, chính thức nộp đơn xin xuất ngũ.
“Đội trưởng.” Anh nghiêm túc nhìn trung đội trưởng: “Tôi có một chuyện muốn xin.”
“Chuyện này?” Sau khi trung đội trưởng nghe xong thì sợ hãi đứng bật dậy: “Như vậy sao được? Trong đội chưa từng có tiền lệ này!”
“Có.” Trì Ngọc bình tĩnh nói: “Từng có, tôi biết.”
Anh đã cởi đồ rằn ri, mặc quân phục bình thường, trong mắt không chút gợn sóng, không có lấy chút tức giận: “Đội trưởng anh đã từng nói có yêu cầu gì thì cứ nói với anh, tôi chỉ có một yêu cầu này thôi, cũng không quá đáng, trước đây cũng có người xuất ngũ dùng thân phận mới để sống tiếp, tôi không phải là người đầu tiên.”
“Nhưng như cậu thì không phải là thân phận mới!” Trung đội trưởng nói: “Cậu muốn lấy thân phận của Văn Quân để sống tiếp!”
“Cậu ấy đã qua đời.” Trì Ngọc hờ hững nói: “Hơn nữa cậu ấy không có người thân, hoàn cảnh đặc biệt, tôi dùng thân phận của cậu ấy sống tiếp sẽ không ảnh hưởng đến những người khác.”
“Cậu!”
“Đội trưởng, xin anh đồng ý với tôi.”
“Vậy người nhà cậu thì phải làm sao? Văn Quân không có người thân nhưng cậu có.”
Trì Ngọc lắc đầu: “Ở trong mắt bọn họ tôi đã sớm là người xa lạ rồi.
Người xa lạ sống hay chết thì có liên can gì đâu? Chuyện ‘Trì Ngọc’ hy sinh bọn họ có thể chấp nhận được.”
Trung đội trưởng nhíu mày: “Không được, như vậy…”
“Đội trưởng.” Trì Ngọc nói: “Văn Quân đã từng nói đùa với tôi, cậu ấy nói cậu ấy sẽ nhớ kỹ tên tôi.
Anh xem, mãi đến khi cậu ấy rời đi vẫn còn nhớ tên tôi, ngày đó cậu ấy đã gọi ‘Trì Ngọc’ bao nhiêu lần trong phòng bệnh?”
Trung đội trưởng im lặng, vành mắt lại nóng lên.
“Có cậu ấy nhớ tới tôi là đủ rồi.” Trì Ngọc cười nhẹ tênh: “Nhưng còn cậu ấy thì sao, sau này còn bao nhiêu người sẽ nhớ tới cậu ấy nữa? Cả đời không quên?”
Trung đội trưởng nói: “Tôi sẽ không quên đội viên đội viên của tôi.”
Trì Ngọc lắc đầu: “Không đủ, thật sự không đủ.
Một người không còn trên đời nữa cuối cùng rồi sẽ bị lãng quên, thời gian có thể lắng đọng tất cả mọi nhớ nhung.”
Anh ngừng một chút: “Nhưng tôi không muốn như vậy.
Nhiệm vụ cuối cùng, tôi không thể ở bên cạnh cậu ấy, không thể nào cứu cậu ấy, tôi không thể làm cậu ấy sống lại nhưng ít ra tôi cũng muốn ghi lại tên của cậu ấy.”
Trong văn phòng im lặng đến lạ kỳ, thật lâu sau, trung đội trưởng nói: “Để tôi suy nghĩ lại đã, chuyện này không phải mình tôi có thể quyết định.”
Hôm rời khỏi đơn vị, bụi trần lắng đọng.
Trì Ngọc nhìn về cửa doanh trại của đại đội đặc nhiệm lần cuối cùng, kiên quyết xoay người.
Từ nay về sau, anh đã có thân phận mới.
Anh tên Văn Quân.
Mà Trì Ngọc đã hy sinh trong nhiệm vụ bí mật.
Anh đến thành phố nơi Văn Quân sống trước khi đi lính — Trọng Thành, tìm được người “ông ngoại” không có quan hệ máu mủ với Văn Quân, chăm sóc chu đáo.
Văn Quân hay nhắc về ông cụ này, nói khi còn bé ông ấy đã chăm sóc đứa nhỏ không nhà không cửa như anh ấy rất nhiều, còn nói sau này rời khỏi quân đội nhất định phải đón ông cụ về bên mình, báo hiếu với ông như ông ngoại.
Sức khỏe ông cụ rất yếu, mắc chứng Alzheimer của người già, đôi mắt cũng đã mù, không nhận ra người chăm sóc mình là ai, nhưng không hề gọi tên “Văn Quân” một lần nào.
Trì Ngọc nghĩ, có lẽ trong lòng ông cụ hiểu rõ mọi chuyện.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, anh tìm một công việc nhà báo ở.
Năm đó đang là thời hoàng kim của bộ phận truyền thống, tìm kiếm người mới, xin được việc cũng không khó khăn gì.
Văn Quân muốn làm phóng viên, anh theo như mong ước của Văn Quân.
Anh không phải dân viết báo, lúc đầu rất vất vả, nhưng chưa bao giờ muốn nghỉ việc.
Ở trong thành phố xa lạ này, không ai nghi ngờ thân phận của anh, nhiệm vụ thay đổi thân phận của đại đội đặc nhiệm được làm rất kín đáo không chút sơ hở, người duy nhất biết được quá khứ của anh chỉ có một giáo sư Tâm lý học tên là “Chu Thần Chung”.
Giáo sư Chu được trung đội trưởng nhờ vả, phụ trách tham vấn và điều trị tâm lý cho anh.
Nhưng một người bệnh không mong được điều trị thì gần như là không còn thuốc cứu chữa.
Năm đầu tiên tới Trọng Thành, anh đóng vai Văn Quân, trong lòng lại biết rõ mình là Trì Ngọc.
Lâu dần, anh sa vào trong đó, thỉnh thoảng lại quên mất thân phận thật của bản thân.
Điều này đem đến cho anh một niềm vui sướng khó thể diễn tả được.
Văn Quân chưa từng yêu Trì Ngọc — đây là niềm tiếc nuối duy nhất chất chứa ở nơi sâu xa trong lòng anh.
Nhưng bây giờ dường như anh có thể bù đắp lại nỗi tiếc nuối này rồi.
Anh là Văn Quân, Trì Ngọc mà anh yêu thương tha thiết đã hy sinh.
Ý thức và logic từ từ trở nên lộn xộn trong suy nghĩ, số lần quên mất bản thân càng ngày càng nhiều, rất nhiều lúc, anh luôn vững tin rằng bản thân chính là Văn Quân.
Từ lâu giáo sư Chu đã nhận ra vấn đề của anh, lúc anh tỉnh táo đã nói chuyện với anh rất nhiều lần, anh lại nói: “Như vầy tốt lắm.
Như vầy… Cháu cảm thấy cháu có thể tiếp tục sống rất tốt.”
Một người bệnh tâm lý đến giai đoạn hết thuốc chữa lại cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn lúc không bị bệnh, càng giống một người bình thường hơn, giáo sư Chu thở dài, hẹn với anh mỗi năm nhất định phải đến kiểm tra một lần, nếu như muốn tiếp nhận trị liệu thì phải lập tức liên lạc với ông ấy.
Trong 8 năm dài đằng đẵng, Trì Ngọc hoàn toàn sống thành Văn Quân.
Anh sống trong giấc mộng tự mình dệt nên, trong mơ người đã chết là Trì Ngọc, mà Văn Quân cất giữ nỗi nhớ nhung với Trì Ngọc, mang theo hạt châu trầm hương của Trì Ngọc tặng, tiếp tục sống thật tốt.
Thời gian nhớ ra mình là ai càng lúc càng ít, mấy năm qua chỉ có đêm khuya đột nhiên thức giấc mới có thể bị kéo về hiện thực thê lương.
Người như anh, không thể bị kích thích, không thể bị vạch trần một cách đột ngột, vì thế sau khi biết được tình trạng của anh, giáo sư Chu không hề chủ động liên lạc với anh vào ban ngày, mà toàn do anh nửa đêm bừng tỉnh cần giúp đỡ mới liên lạc với giáo sư Chu.
Nhưng năm tháng an yên giả dối bị Tuân Mộ Sinh đột ngột xông vào đập vỡ tan tành, anh duỗi tay ra song không thể bắt lấy nhành cây cuối cùng trên vách núi cheo leo.
Hết chương 41.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...