Thế Thân Của Người FULL


Editor: Mờ Mờ
Mùa đông năm nay đến sớm, sau một đợt tuyết rơi, thành phố bọc trong một làn áo bạc.
Kết thúc mấy triển lãm ô tô cỡ lớn, mảng ô tô trở thành tổ nhỏ rảnh rỗi nhất trong bộ phận New Media, Hứa Sính bưng cốc cà phê lượn qua lượn lại trong phòng làm việc, mượn cơ hội xin cà phê gói cố gắng tăm tia màn hình máy tính của Văn Quân.
Tất nhiên Văn Quân biết ý đồ của hắn ta, thở dài nói: “Xem danh sách tour giúp cậu ta à?”
Vẻ mặt Hứa Sính ngây thơ như con nai tơ: “Cậu ta? Cậu ta nào cơ?”
Văn Quân cạn lời.
Hứa Sính cười: “Ai giúp cậu ta đâu nào? Tôi đang quan tâm đồng nghiệp thôi, có liên quan gì đến cậu ta đâu.”
Nói xong hơi cúi người, một tay chống trên ghế dựa của Văn Quân, công khai nhìn danh sách tour: “‘Cập Bến?’ Các anh tóm được cả ‘Cập Bến’ cơ à? Ông chủ của bọn họ không phải người địa phương, chưa bao giờ hợp tác theo thường lệ, năm ngoái mảng của các anh đã muốn hợp tác với bọn họ nhưng vẫn nhất quyết không chịu ký hợp đồng.”
Chuyện này Văn Quân cũng biết.
Mấy năm trước một nhà phát triển nào đó mua lại một mảnh đất ở thành Tây, định xây biệt thự suối nước nóng phục vụ cho nhóm người có thu nhập cao, sau khi xây xong thì lại vì mấy chuyện ganh đua nội bộ, cấp cao bo bo giữ mình, để lỡ thời kỳ hoàng kim buôn bán, cuối cùng bị một ông nhà giàu mua lại toàn bộ, xây dựng khu nghỉ dưỡng suối nước nóng cao cấp.

Sau đó vì kinh doanh không khéo nên liên tục thua lỗ, hai năm trước bán đổ bán tháo cho một ông chủ họ Trần, đổi tên thành “Cập Bến”.

Qua nửa năm xây dựng lại, khu nghỉ dưỡng chia thành hai khu Nam Bắc.

Khu Bắc diện tích rộng lớn, từ cấp cao chuyển thành cấp vừa, giá cả dịch vụ cũng giảm xuống rất nhiều, thêm vào các tiện ích giải trí đại chúng, người bình thường cũng có thể đi vào vui chơi.

Khu Nam chỉ còn lại năm căn biệt thự độc lập, có thêm suối nước nóng trong nhà, tiếp tục đi theo con đường cao cấp.
Mùa đông năm ngoái bộ phận New Media làm tour ngắm tuyết, Triệu Vũ muốn hợp tác với “Cập Bến” nhưng cuối cùng lại bị đóng cửa thả chó, ông chủ Trần không biết là thần thánh nơi nào, kêu thư ký nhắn lại là: “‘Cập Bến’ của chúng tôi không cần bộ phận New Media các người tuyên truyền dùm.”
Câu này rất hống hách, nhưng cũng không ngoa.

Từ lúc “Cập Bến” khai trương thì chưa từng hợp tác với bộ phận New Media, nhưng chuyện làm ăn của khu Bắc vẫn cực kỳ nhộn nhịp, khu Nam thì ắt có kim chủ quăng tiền, thật sự không cần bộ phận New Media tuyên truyền.
Lúc đầu Văn Quân không biết tình hình, trong bản kế hoạch đề cập đến “Cập Bến”.


Lưu Tồn như cười như không nói: “Anh muốn moi tiền của ‘Cập Bến’?”
Văn Quân nghiêm túc nói: “Suối nước nóng rất hợp với kế hoạch tour lần này của chúng ta.”
Lưu Tồn híp mắt: “Vậy anh đi bàn đi.”
Lúc Văn Quân cầm tài liệu có chữ ký của ông chủ Trần quay về, tất cả tổ viên trong tổ du lịch ẩm thực đều trố mắt nhìn nhau.
Trên thực tế thì chính anh cũng hơi ngạc nhiên.
Ông chủ Trần là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, nói chuyện điềm đạm, cũng không vênh váo hống hách như trong lời đồn.
Nghe Văn Quân trình bày xong những quy định chi tiết trong sự kiện, ăn chia lợi nhuận, ông chủ Trần hỏi thêm một vài vấn đề về mặt hợp tác sau đó kêu thư ký đem bút ký tên riêng tới.
Văn Quân không ngờ là có thể hợp tác với “Cập Bến” một cách dễ dàng như vậy, ông chủ Trần chỉ cười nói: “Giao cho cậu đấy.”
Dù sao Hứa Sính cũng đang rảnh rang, dứt khoát kéo cái ghế dựa tới, đang định tám nhảm với Văn Quân thì Lý Tiêu ôm shoot ảnh đợt ba của sự kiện quảng cáo ở quảng trường Thịnh Hi chạy tới.
Theo lý thuyết thì Văn Quân chỉ cần lo một đợt đầu tiên, nhưng từ sau chuyện của Mễ Phong thì Lý Tiêu rõ ràng đã thân thiết với anh hơn rất nhiều, có bản in thử thì sẽ đưa cho anh xem, hỏi thử ý kiến của anh như thế nào — mặc dù về mặt thời trang mô-đen thì anh thật sự không đưa ra được ý kiến nào có giá trị cho lắm.
Hứa Sính ngồi nghe một lát, cầm di động lên gửi tin nhắn: “Văn Quân chắc chắn sẽ tham gia sự kiện, cậu cứ chọn ‘Cập Bến’ là được.”
Ngày đầu tiên bắt đầu sự kiện, lúc Văn Quân sắp xếp danh sách đăng ký, liếc sơ qua đã thấy ba chữ “Tuân Mộ Sinh”.
Sự kiện chơi thu lần trước, Tuân Mộ Sinh chỉ sợ anh phát hiện nên lấy tên người khác đăng ký, ngày tham gia sự kiện mới xuất hiện làm anh không kịp ứng phó.

Lúc này không muốn tránh né nữa, điền hẳn cả số điện thoại vào.
Văn Quân nhìn chằm chằm danh sách đăng ký một lúc, nhẹ nhàng thở dài.
Mới mấy tháng ngắn ngủi, quan hệ đã thay đổi quá nhiều.
Tay cầm chuột của anh hơi siết lại, vừa lo lắng vừa loáng thoáng hiện ra một chút chờ mong và vui mừng.
Lần này Tuân Mộ Sinh đến nơi khác để khảo sát hạng mục, đã đi hơn nửa tháng, chưa biết ngày về.
Trước đó gần như ngày nào cũng có thể gặp mặt, bây giờ mới xa nhau mấy ngày lại thấy hơi không quen.
Lúc hai người ở cùng nhau thật ra cũng không làm gì cả, chỉ đơn giản là ăn cơm, trò chuyện, không khác gì bạn bè bình thường.
Sự bầu bạn quen thuộc đột nhiên biến mất, khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn.
Chỉ là nhận thức này đối với Văn Quân mà nói đã trở thành một loại giày vò khác.
Anh dựa vào cái gì mà có thể hưởng thụ sự bầu bạn của một người khác? Dựa vào cái gì mà không cô đơn?
Ngày nào Tuân Mộ Sinh cũng đòi gọi video, thỉnh thoảng anh sẽ lấy lý do quá bận để từ chối.


Mỗi khi đến lúc này, Tuân Mộ Sinh sẽ gửi voice qua cho anh, giọng nói trầm thấp như gãi vào màng nhĩ của anh: “Nhớ anh quá, cho tôi nhìn một chút được không, không làm trễ thời gian của anh đâu, chỉ nhìn một giây thôi.”
Gọi video, một khi bắt máy rồi thì tuyệt đối sẽ không chỉ nhìn một giây.
Văn Quân biết rất rõ, bản thân càng lúc càng không thể từ chối Tuân Mộ Sinh được.

Mà cái gọi là “từ chối” kia cũng là bắt nguồn từ sự đấu tranh sợ hãi sẽ quên lãng quá khứ.
Chứ không phải thật sự muốn đẩy Tuân Mộ Sinh ra xa.
Càng lún sâu vào thì càng không biết phải buông bỏ như thế nào — chấp nhận Tuân Mộ Sinh thì là phản bội lại tình cảm trong quá khứ; không chấp nhận Tuân Mộ Sinh, nhưng cán cân trong lòng từ lâu đã ngả nghiêng rồi.
Anh từng nghĩ rằng bản thân có thể ôm nỗi nhớ nhung với Trì Ngọc cô đơn sống hết quãng đời còn lại, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà đã bị Tuân Mộ Sinh quấn lấy con tim rồi.
Có lúc anh muốn nhớ lại từng kỷ niệm yêu thương giữa mình và Trì Ngọc, lại phát hiện ra không nhớ được gì cả.
Điều có thể nhớ được chỉ là những chuyện thú vị lúc làm chiến hữu, đồng đội.
Giống như bọn họ căn bản chẳng phải là người yêu.
Chuyện này vừa vô lý vừa nhục nhã.
Lần đầu tiên lúc nảy ra suy nghĩ này, anh hút trọn một hộp thuốc lá, vừa chịu đựng sự lên án của lương tâm, vừa cố gắng nhớ lại.
Nhưng những chỗ hẹn hò trong ký ức đều trống rỗng, nghĩ tiếp nữa thì đầu đau như búa bổ.
Anh chỉ có thể trốn tránh, dốc hết sức mình vào công việc.
Dù là như thế, lúc nhớ đến Tuân Mộ Sinh, anh vẫn sẽ ngơ ngác.
Tuân Mộ Sinh chưa nói lúc nào trở về, thật ra trong lòng anh lại chờ mong đối phương sẽ về sớm một chút, thậm chí hy vọng nhìn thấy Tuân Mộ Sinh ở trong danh sách đăng ký.
Khoảnh khắc khi thật sự nhìn thấy được, trong lòng anh trăm mối ngổn ngang.
Bất ngờ có, vui sướng có, hưng phấn có.
Mà chẳng được bao lâu thì tất cả những cảm xúc ở bề ngoài đều bị áy náy và tự trách bao phủ.
Anh đang vui vẻ vì sự xuất hiện của Tuân Mộ Sinh.
Nhưng sự vui vẻ này cũng đồng nghĩa với việc quên lãng Trì Ngọc

“Anh Quân, tour của mỗi người chúng ta đều đã xác nhận xong rồi đúng không?” Tổ viên Trương Nghệ đang bấm một chồng giấy A4 mới in xong.
Từ sau khi Lý Tiêu bắt đầu kêu “anh Quân”, phần lớn người trong tổ du lịch ẩm thực đều kêu “anh Quân” theo cô, lúc đầu Văn Quân không quen, sau đó Hứa Sính cũng kêu như thế, còn nói giỡn với anh là: “Không kêu anh Quân thì kêu là gì, chẳng lẽ anh muốn người khác cũng kêu anh là sếp Văn à?” Anh mới im lặng chấp nhận.
“Lát nữa tôi sẽ phát cho mọi người.” Văn Quân lấy lại tinh thần, xếp “Cập Bến” vào tour mình phụ trách.
Đây cũng không phải là vì Tuân Mộ Sinh.
“Cập Bến” là do anh ký được, về tình về lý đều nên do anh theo sát sự kiện và toàn bộ hành trình.
Di động reo lên, tin nhắn của Tuân Mộ Sinh nhảy ra: “Tôi đã đăng ký sự kiện của các anh rồi, anh không giận chứ?”
Văn Quân rất bó tay, trả lời: “Cậu sắp về rồi sao?”
“Ừm, ngày kia sẽ về.

Anh đang làm gì đó? Có nhớ tôi không?”
Văn Quân ngó lơ câu hỏi đằng sau: “Sự kiện là vào ngày kia, mấy hôm nay Trọng Thành có tuyết rồi, lạnh lắm, cậu nhớ khoác thêm áo vào.”
“Lạnh lắm? Vậy anh có bị cảm không?”
“Không có.”
“Vậy thì tốt.

Nếu anh bị cảm thì tôi sẽ lập tức bay về.”
Vành tai Văn Quân nóng lên: “Tôi phải làm việc.”
Tuân Mộ Sinh cầm di động cười tủm tỉm, Vương Kha nhìn mà trợn tròn mắt.
Thứ Sáu, Văn Quân đứng ngồi không yên, vừa muốn đến sân bay đón Tuân Mộ Sinh, nhưng lại thấp thỏm trong lòng.
Hứa Sính hiểu rõ suy nghĩ của anh, cười nói: “Ngày mai sự kiện bắt đầu từ sáng sớm, lần này tôi không đi đón anh, anh tự lái xe công vụ, vẫn nên về sớm nghỉ ngơi đi.”
Văn Quân hơi bối rối, qua loa dọn dẹp bàn làm việc.
“Mộ Sinh bay chuyến cuối cùng trong đêm, anh không đợi được đâu.” Hứa Sính nói tiếp: “Trời lạnh như thế này, cậu ta cũng không cho anh đợi.”
Thật ra Văn Quân đã sớm biết Tuân Mộ Sinh vì sự kiện nên mới cố ý chạy về, nhưng không ngờ rằng bận đến nỗi chỉ có thể bay chuyến cuối cùng.
Trong lòng mềm mại, lại lơ lửng vị ngọt cay đắng.
Đúng lúc này, Tuân Mộ Sinh gửi tin nhắn Wechat qua — hắn cũng không biết là hành trình của mình đã bị Hứa Sính tiết lộ, còn nghiêm túc nói dối với Văn Quân: “Tôi về rồi, nhưng công ty còn chuyện phải giải quyết, ngày hôm nay không đến gặp anh được.

Nghỉ ngơi cho sớm nhé, ngày mai gặp nhau ở ‘Cập Bến’.”
Hứa Sính nghe thấy thế, cười “há há” một tiếng, chắp tay với Văn Quân: “Tuyệt đối đừng vạch trần cậu ta nhé, nếu không cậu ta chắc chắn sẽ biết là tôi nói.”

Văn Quân về đến nhà, search thử chuyến bay muộn nhất, rạng sáng thử gọi điện cho Tuân Mộ Sinh, quả nhiên không ai bắt máy.
Tuân Mộ Sinh vẫn còn đang trên máy bay.
Anh thở dài, bắt đầu sắp xếp mấy thứ cần đem theo tới “Cập Bến”.

Sự kiện lần này phải ở lại một đêm, nếu anh muốn theo sát toàn bộ chuyến đi thì cũng phải ở lại một đêm, nhưng mà chỗ ở không phải là biệt thự suối nước nóng, mà là ký túc xá của “Cập Bến” sắp xếp cho nhân viên.
Thu dọn xong xuôi, trước khi vào phòng tắm anh tháo hạt châu trầm hương trên cổ tay xuống, đặt nhẹ lên bàn trong phòng sách — đây là thói quen của anh, trước khi tắm rửa nhất định phải lấy xuống cất kỹ, sau khi tắm xong thì mang vào lại.
Nhưng lần này, lúc ra khỏi phòng tắm, anh lại do dự.
Hạt châu gỗ không biết nói chuyện, nhưng giống như đang im lặng vặn hỏi: Anh đã quên mất Trì Ngọc rồi sao? Anh muốn quên đi người yêu của mình sao?
Trong lòng anh căng thẳng, hơi thở ngày một dồn dập.
Đứng im tại chỗ một lúc lâu, anh cầm lấy hạt châu gỗ đặt vào một hộp nhỏ xinh xắn, xoay người chạy mất hút.
Không đeo hạt châu gỗ lên lại, nửa là vì áy náy, nửa là vì sợ hãi.
Lần trước dây đỏ đã đứt một lần, sau đó anh đến cửa hàng thủ công mỹ nghệ thắt lại một sợi, chẳng bao lâu sau lại đứt nữa.
Từ xưa đến nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy, trong lòng anh vẫn còn sợ hãi, thường xuyên sờ lên ngực sợ châu gỗ lại mất nữa.
Thực tế thì nửa tháng trước hạt châu thật sự bị mất lần hai.
Ngày đó anh quá mệt, về nhà chẳng buồn tắm rửa đã lăn ra ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh lại, lúc rửa mặt soi gương thì bất ngờ phát hiện ra hạt châu gỗ đã biến mất.
Anh hoảng hồn, nghĩ rằng châu gỗ đã rớt ngoài đường, đang định ra ngoài tìm thì thấy hạt châu và dây đỏ đang cẩn thận nằm im trên bàn trà trong phòng khách.
Trên bàn trà còn có một cái khăn mặt chưa khô.
Có lẽ là nửa đêm anh thức dậy tắm rửa sạch sẽ, sau khi lấy hạt châu gỗ xuống thì quên đeo lên lại.
Nhưng dù thế nào anh cũng không nhớ nổi ban đêm đã từng đi tắm.
Hơn nữa cho dù đi tắm thì cũng sẽ không để châu gỗ trong phòng khách.
Không tìm ra được lời giải thích hợp lý, chỉ có thể xem như là sơ suất không cẩn thận.
Việc này cứ nghẹn trong lòng anh, lại thêm sự thật dây đỏ bị đứt hai lần, anh sợ lại làm mất châu gỗ trong sự kiện lần này, dứt khoát tạm thời không đeo nữa.
Hôm sau trời vừa sáng, di động reo lên.
Văn Quân đang chuẩn bị bắt xe buýt đến đơn vị lấy xe công vụ thì nghe Tuân Mộ Sinh nói trong điện thoại: “Thôi vậy, tôi không chờ nổi muốn gặp anh ngay, chúng ta không gặp nhau ở ‘Cập Bến’ được không? Tôi đến đón anh.”
Hết chương 29.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui