Thế Thân Chi Luyến (Dục Vọng Triền Miên)
Trong căn phòng tối, ánh mắt sắc bén như chim ưng của Sở Gia Minh khẽ nheo lại: "Đã có tin tức gì chưa?"
Hắn đứng đối diện với mặt trăng, hướng mặt ra bên ngoài cửa sổ khiến cho bóng đen đổ dài, kéo xuống đồ đầy mặt đất.
"Vâng, đã điều tra rồi." Người nữ vê sĩ cầm trong tay tập tài liệu nhìn thẳng vào hắn nói: "Không hê tồn tại người có tên là Sở Mạch Thần. Còn về việc Cố Liễu tiểu thư bỏ đi năm đó chỉ có thể điều tra được ngần này thông tin." Vừa nói, Phương Đông vừa cúi người đưa tập tài liêu trong tay ra trước mặt.
"Để trên bàn đấy. Cô đi ra được rồi."
"Vâng."
Cạch...
Cánh cửa đóng lại cũng là lúc Sở Gia Minh quay người, trong mắt hiện lên vui sướng, khóe miệng cong lên như cười. Bước chân sải rộng và nhanh bước tới bên bàn làm việc, vội vàng cầm lấy tập hồ sơ lên xem.
Không có người tê là Sở Mạch Thần. Không tồn tại.
Vậy là cô không đi theo người đàn ông khác. Vậy là không không phải bỏ hắn vì người đàn ông khác.
Soạt...
Tiếng lật trang giấy vang lên trong đêm tĩnh.
Hàng lông mày dày đậm của Sở Gia Minh nhíu lại.
Là sao? Trước khi mất tích thì Cố Liễu đã đến tìm hắn? Nhưng hắn không hề gặp cô.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
***
Cộp Cộp Cộp
Tiếng giày da nện xuống sàn nhà vang vọng khắp mọi ngõ ngách trong Mê Hoặc, bởi vì lúc này đây, Sở Gia Minh với bộ mặt vừa có chút vui sướng lại vừa có chút tức giận đáng sợ.
Tại sao cô đến gặp anh mà anh không hề biết? Tại sao cô lại không nói cho anh?
Xung quanh những người thích xem náo nhiệt cũng chỉ dám đứng ngoài nhường đường cho Sở thiếu đi qua. Sau đó ở sau lưng mà thì thầm không biết ai dám chọc giận Sở đại thiếu gia, thật không muốn sống nữa rồi, hẳn lần này lại có kịch hay để xem.
RẦMMMM...
Cánh cửa phòng cuối hành lang của cô nhân viên mới nổi gần đây của Mê Hoặc bị mở tung ra, Sở Gia Minh bước nhanh vào bên trong.
"Sao lại là tìm cô ta?"
"Không phải là cô ta lại quyến rũ Sở thiếu đấy chứ?"
"Đúng là loại hồ ly tinh cướp khách của chúng ta còn chưa đủ sao..."
Choang... Xoảng... Choang...
Âm thanh đập vỡ đồ vật phát ra khiến cho tất cả những người có mặt ở đó đều giật mình, không khí lập tức trở nên im ắng đến đáng sợ. Mắt nhìn mắt, sau đó không ai bảo ai mà lập tức tự động tản ra.
Với tính khí của Sở Gia Minh, không ai có thể đoán trước được cái đầu của mình có thể giữ trên cổ bao lâu. Vậy nên để tránh vận xui ám vào người thì cứ nên tránh xa hắn trước đã.
"NGƯỜI ĐÂU?" Sở Gia Minh hét lớn.
Vài người bảo vệ của quán bar Mê Hoặc liếc nhìn nhau không ai muốn đi vào trong.
"NGƯỜI ĐÂU!" Sở Gia Minh hét lên như gầm rú.
Âm thanh lúc này của hắn cho thấy sự tức giận đã lên đến tột đỉnh. Một người bảo vệ run như cầy sấy bước ra, chậm rãi tiến vào bên trong, mồ hôi trên trán đã chảy thành hàng.
"T... thưa... thưa có tôi, Sở thiếu ngài cần..."
BỐP...
Một cú đánh sau đó là tiếng bịch ngã xuống đất. Trong bầu không khí xộc lên mùi máu tanh nồng đến gắt mũi.
Không ai theo dõi trực tiếp diễn biến nhưng chuyện gì đang xảy ra với tê nhân viên kia thì hẳn ai cũng đã biết.
"Đây là cái giá nhẹn cho việc coi thường tôi." Âm thanh của Sở Gia Minh đã không còn gay gắt nhưng sự lạnh lẽo trong đó lại tăng lên vài phần.
Hắn từ tốn, mắt vằn lên tia máu: "Hạ Xuyên đâu?"
"Thưa Sở thiếu, hắn đã không thấy từ tối rồi ạ."
"Vậy còn người phụ nữ trong phòng này thì sao?"
"Thưa... thưa... " tên bảo vệ nhìn căn phòng trống trơn với sợi dây được nối lại với nhau bằng quần áo kéo dài từ cửa sổ đi xuống dưới đất thì không biết nên trả lời như thế nào, bởi vì... dù có trả lời ra sao thì cái kết vẫn là "không - có - chỗ - chôn" mà thôi.
"Người đâu, ném tên này vào chuồng sư tử, còn lại truy tìm bằng được Hạ Xuyên và Cố Liễu cho tôi." Sở Gia Minh nói, giọng nói trầm trầm như tự sự nhưng không ai không nhận ra được rằng ẩn chứa ở bên trong đó là cả ngọn núi lửa chỉ đang chực chờ để phun trào ra mà thôi.
Cố Liễu, cô được lắm. Bỏ trốn theo đàn ông, cô đúng là không để Sở Gia Minh tôi vào mắt rồi!
***19:46 11/1/2018***
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...