“Thử cái này xem.” Katie nói và rót rượu ra từ một cái chai khác. “Đó là vang table, điều đó có nghĩa nó là loại vang pha. Người ta pha lẫn giữa loại Cabernet Sauvignon và Merlot, cùng với một ít Cab Franc thêm vào theo sở thích.”
Zach nhấp thử chỗ rượu mà cô đưa cho anh. “Anh rất thích loại này. Anh vẫn thích loại Cabernet Sauvignon nguyên chất nhất, nhưng thứ này sẽ rất tuyệt cho những bữa tối thông thường.”
Cô bật cười. “Em sẽ nhớ để nói điều này với ông nội. Thử nghĩ đến chuyện một chút vang table dùng cho những bữa tối thông thường này bán với giá hai mươi lăm đô la một chai xem, em chắc chắn nội sẽ sướng phát điên với cách định giá của anh.”
Zach nhăn nhó. “Okay, vậy là anh đã sai.”
Cô ghé sát vào anh. “Không có gì là sai cả, chỉ là sở thích cá nhân thôi. Thành thật mà nói, em là một người thích uống vang trắng, đó là một sự báng bổ trong gia đình này. Khi Brenna phát hiện ra điều đó, nó đã dọa là sẽ không bao giờ nói chuyện với em nữa.”
Katie mỉm cười trong khi nói và đôi mắt màu nâu nhạt của cô lấp lánh vẻ vui thích. Cô để xõa mái tóc dài và mượt. Cô thật xinh đẹp, đột nhiên anh nghĩ đến điều đó.
Anh bước tới chỗ mấy cánh cửa kính hình vòm. Một bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận trải dài khoảng sáu mươi hay bảy mươi feet. Ở phía cuối xa xa có hai người phụ nữ đang đứng trên hai chiếc thang đôi để trang trí một cái ban công. Những chiếc ghế tựa màu trắng đã được sắp thành hàng.
“Đám cưới ư?” Anh hỏi khi Katie bước đến đứng bên cạnh anh.
“Đúng thế. Những đám cưới diễn ra ở đây trong suốt mùa xuân và mùa hè. Phía trên các bậc thềm đằng kia là một dãy phòng được dùng để tổ chức tiệc cưới. Nếu việc đón tiếp được tổ chức ở đây thì có nghĩa là nó sẽ phải sắp xếp ở bên ngoài, nhưng trong thời tiết tháng Sáu thì chuyện đó thường không phải là một vấn đề gì.” Cô liếc nhìn anh. “Tổ chức như thế khá là lãng mạn.”
Anh nhún vai. “Những đám cưới trong gia đình thì được tổ chức ở đâu?”
“Trong khu vườn riêng.” Cô cụp mắt xuống.
Anh không biết cô đang nghĩ điều gì, nhưng anh cảm thấy dường như cô không thoải mái lắm. Chủ đề về cuộc đính hôn giữa David và Mia vẫn là một chủ đề nhạy cảm trong những lần nói chuyện giữa hai người họ. Cũng đã đến lúc họ cần phải hiểu và thông cảm với nhau rồi.
“Hai đứa nó không thể kết hôn.” Anh nói thẳng thừng. “Ngay cả nếu như Mia đã sẵn sàng thì David vẫn chưa- ít nhất là trong một thời gian dài nữa.”
Katie thở dài. “Em biết.”
Anh đã phác thảo ra trong đầu một bài diễn văn thuyết phục mang tính chiến lược, nhưng câu trả lời cam chịu của cô đã đẩy anh vào thế hoàn toàn bất ngờ.
“Em biết gì?”
“Rằng anh đã đúng. Lần đầu tiên khi anh nói với em về sự lo lắng của anh, em đã không muốn tin anh nhiều thế nào thì giờ đây em lại nghĩ đến những điều đó nhiều thế ấy. Em đã quan sát Mia và David khi hai đứa nó ở bên nhau. Lúc ban đầu chúng rất hạnh phúc, nhưng có điều gì đó đã thay đổi. Em không biết liệu chúng có cãi nhau không hay liệu con bé có phát hiện ra chuyện về Julie không hay là chuyện gì khác. Nhưng em đoán là lý do gì thì cũng không phải là vấn đề.”
“Em đồng ý với anh ư?”
Cô mỉm cười. “Đó có phải là tất cả những gì anh muốn không?”
“Đó là phần quan trọng nhất.”
“Zach! Chúng ta đang nói đến hạnh phúc tương lai của em gái em và con trai anh. Không lẽ điều đó không quan trọng hơn chút nào so với sự đồng ý của em đối với anh hay sao?”
Anh cân nhắc câu hỏi của cô. “Điều đó chiếm vị trí thứ hai ngay sau đó. Đi nào.” Anh mở một trong những cánh cửa kính và kéo cô ra ngoài.
Cô tựa vào người anh. “Giờ thì sao?”
“Giờ chúng ta đi nói chuyện với Mia và David.”
“Anh có nghĩ là hai đứa nó sẽ nghe theo không?”
“Anh không biết. Nếu David trở nên bướng bỉnh thì nó sẽ tung hê hết tất cả. Mia thì thế nào?”
Katie nhún vai. “Nó ghét phải thừa nhận là nó đã phạm phải sai lầm, nhưng em không nghĩ là nó sẽ sẵn sàng kết hôn chỉ để chứng mình rằng mình đã đúng. Em đồng ý là chúng ta nên nói chuyện với hai đứa nó. Nếu chúng ta tỏ ra hợp lý và lý trí...”
“Ồ, thế nghĩa là anh sẽ là người phải lên tiếng.” Anh nói, cắt ngang câu của cô.
Cô lườm anh. “Nhớ nhắc em quăng anh vào thùng lên men khi chúng ta quay trở lại nhà đấy.”
“Em và đội quân của em ư?”
“Em có thể trở nên mạnh mẽ.”
Anh hôn lên đỉnh đầu cô. “Chắc chắn là em có thể rồi, Katie. Mạnh mẽ và độc ác.”
“Đúng thế đấy.”
“Uh-huh. Vậy là chúng ta có một kế hoạch?”
“Đúng vậy. Chúng ta sẽ dồn đôi uyên ương mất cảnh giác vào tường rồi bắt chúng quy phục.” Cô mỉm cười. “Em sẽ ra tay trước.”
“Nếu em nhất định thế.”
“Anh có đồng ý như thế không? Hai chúng ta cùng nhau nói chuyện với hai đứa nó?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Điều đó làm anh ngạc nhiên. Anh luôn luôn làm tất cả mọi việc một mình, đặc biệt là với sự tôn trọng con trai anh. Anh phải thừa nhận rằng sau mười tám năm làm một người cha đơn thân thì việc có một người chia sẻ mọi thứ với mình thật là tuyệt.
“Thế mọi chuyện sẽ kỳ quặc đến thế nào nếu anh bị sét đánh trên đường lẻn vào phòng em tối nay?” Anh hỏi khi họ trên đường quay trở lại ngôi nhà chính.
Katie nhướn mày. “Gee, gần như là toàn bộ đại gia đình của em sẽ ở chung dưới một mái nhà với anh, bao gồm cả người ông nội đang vô cùng cau có nữa. Và cũng đừng quên là em có hai bà thường lượn lờ quanh những chiếc giường một cách nhanh chóng và dễ dàng. Sét đánh là thứ nhẹ nhàng nhất mà anh cần quan tâm.”
Anh cân nhắc về tình trạng lúng túng khi bị bắp gặp - theo đúng nghĩa đen - trong tình trạng quần bị tụt xuống tận gót chân. “Thôi được. Anh sẽ nằm yên ở phòng của mình vậy.”
Cô cười toe. “Em đoán là anh sẽ nói thế. Vì thế em sẽ lẻn vào phòng anh.”
***
Họ bước vào nhà hai mươi phút sau đó và nhìn thấy cả nhà đang trong một tình trạng hỗn loạn. Nội Tessa đang khóc sướt mướt, Colleen thì liên tục trấn an là rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, trong khi ngoại M thì đang rót ra một thứ đồ uống nào đó. Mia thì tụm lại với một ai đó đang ngồi trên một chiếc ghế tựa.
“Là Brenna.” Mia nói, trông có vẻ buồn cười nhiều hơn là phiền muộn.
“Nó bị tai nạn xe hơi à?” Katie hỏi ngay lập tức. “Nó có sao không?”
Mia đảo tròn mắt. “Chị ấy đi Santa Barbara để cắt tóc.”
Zach chờ nghe phần còn lại của câu chuyện, như là ở Santa Barbara Brenna đã bị tấn công hay là chí ít cũng bị bắt trong một vụ cướp ngân hàng, nhưng không có thêm thông tin gì nữa cả.
“Và?” Anh hỏi.
Mia lắc đầu. “Chuyện là thế thôi. Chị ấy cắt tóc.”
“Chú vẫn chưa hiểu.”
Katie vỗ vào tay anh. “Em biết. Cố gắng như không nghe thấy gì đi. Anh sẽ không bao giờ hiểu được đâu và cố gắng hiểu chuyện này chỉ làm anh bị mắc chứng đau nửa đầu thôi.” Cô liếc nhìn Mia. “Mọi người đã vượt qua được chuyện em nhuộm tóc highlight đấy thôi.”
“Đúng thế, nhưng em là kẻ nổi loạn. Brenna thì sắp ly dị. Làm thế nào mà chị ấy có thể lọt vào mắt anh chàng nào đó nếu chị ấy cắt tóc ngắn chứ?”
Katie rên lên và bước về phía gia đình mình. Zach có cảm giác như anh vừa bước vào một hành tinh khác. Vậy là Brenna đã cắt tóc? Nếu không ai thích mái tóc đó, không phải là chỉ cần để cho nó mọc dài trở lại là xong sao?
“Đủ rồi đấy.” Brenna nói và đứng dậy. Mái tóc dài của cô đã biến mất, thay vào đó là một mái tóc ngắn đến ngang cằm.
Zach quan sát cô, cô có khuôn mặt đầy đặn hơn các chị em của mình và một đôi mắt to. Bằng một cách nào đó mà mái tóc ngắn đã tôn lên những ưu điểm của gương mặt cô, làm cô trông quyến rũ hơn.
“Tôi thích mái tóc này.” Anh nói trước khi kịp ngăn mình lại.
Katie và Mia nhìn anh với vẻ gì đó như là thương hại, nhưng hai bà và Colleen thì ngay lập tức quay sang anh.
“Vẻ lộng lẫy hoàn thiện của con bé đã biến mất.” Nội Tessa nói trong lúc lau nước mắt.
Ngoại M thở dài và nhấp một hớp từ ly đồ uống của mình. “Đó là một mái tóc rất dễ thương.”
Colleen đơn giản là chỉ lầm bầm điều gì đó về ‘đàn ông’.
Mia ghé lại gần. “Và chú trông cũng rất sáng sủa.” Cô thì thầm vào tai anh. “Giờ thì chú gặp rắc rối rồi.”
“Trước đây cô ấy rất hấp dẫn và giờ cô ấy vẫn hấp dẫn.” Anh khăng khăng, phớt lờ cái cảm giác mình đang bị rơi vào trong một chiếc hầm và sẽ bị giam giữ ở đó mãi mãi.
Brenna thở dài. “Okay, đủ rồi đấy tất cả mọi người. Con đồng ý với Zach. Con thích mái tóc này. Nếu con quyết định là con không thích nó thì con sẽ nuôi nó dài ra. Ngoài ra, con không có giới hạn gì về kiểu tóc của mình cả. Mọi người hiểu chứ?”
Ngoại M và Colleen gật đầu, còn nội Tessa khịt mũi.
Brenna lẩm bẩm điều gì đó trong cổ họng, rồi túm lấy cánh tay của Zach và kéo anh về phía hành lang. “Con phải nói chuyện riêng với luật sư của con.” Cô nói vọng lại. “Sẽ mất khoảng mười phút. Chừng đó sẽ đủ thời gian cho mọi người bình tĩnh lại sau cơn shock và hoàn thành nốt việc chuẩn bị bữa trưa.”
Hai người họ bước vào thư viện và cô sập cánh cửa đóng sầm sau lưng họ.
“Gia đình,” Cô nói với vẻ cáu kỉnh. “Thi thoảng em chỉ muốn bỏ chạy thật xa và không bao giờ quay trở lại nữa.”
“Cô không thực sự nghĩ thế đâu.” Anh nói và quan sát cô. Có một điều gì đó khác biệt ở Brenna ngày hôm nay. Điều gì đó không liên quan gì đến mái tóc mới cắt của cô. Như thể là cô có một sức sống và mục đích mới.
“Đúng là em không nghĩ thế thật.” Cô thừa nhận và ngã người xuống một trong những chiếc sô pha bọc da. “Em yêu tất cả bọn họ và sẽ cảm thấy rất mất mát nếu không có họ ở bên. Nhưng thi thoảng họ thực sự làm em phát điên lên được.” Cô vuốt mái tóc ngắn cũn lởm chởm của mình. “Đây là một trong những lần như thế.”
Anh ngồi xuống trên một chiếc ghế sô pha khác. “Có thể hiểu được. Vậy là cô thực sự có chuyện muốn nói với tôi hay là cô chỉ cần trốn thoát khỏi đó thôi?”
“Không, em thực sự có chuyện muốn bàn. Khi anh gọi cho em để thông báo luật sư của Jeff đã chính thức liên hệ để rút lại yêu cầu liên quan đến chuyện thừa kế nhà máy rượu, anh đã bảo em suy nghĩ về chuyện em muốn gì từ Jeff.”
“Cô đã nghĩ ra một danh sách những đòi hỏi rồi à?”
“Đúng vậy, nhưng rất ít trong số chúng là hợp pháp. Và bởi vì em đã vượt qua giới hạn của luật pháp với trò mạo hiểm thu băng, nên em sẽ không cố gắng thử lại điều đó một lần nữa.”
“Nhưng việc thu băng Jeff đã thực sự có tác dụng.”
Brenna vuốt vuốt phía đuôi tóc và nhún vai. “Em đoán thế.”
“Hắn đã lùi bước. Không phải đó là những gì cô muốn sao?”
“Chắc chắn rồi. Chỉ là...” Cô lại nhún vai lần nữa. “Katie đã nói đúng.”
“Về chuyện gì?”
“Francesca. Em cần nó giúp đỡ và em rất vui khi có được cuộn băng đó, nhưng nghe chồng mình nói rằng hắn muốn làm tình với con bé không làm em cảm thấy thoải mái một chút nào.”
“Tôi rất tiếc.”
“Không phải anh là người đã nói những điều như thế. Em biết Francesca sẽ không bao giờ làm gì với hắn ta cả, nhưng điều đó vẫn làm em cảm thấy ghê tởm.” Cô lắc đầu. “Những thứ đó không phải là chuyện của anh. Mục đích chính của cuộc nói chuyện này là em muốn nói với anh rằng em không có một danh sách đòi hỏi nào cả. Tất cả những gì em muốn từ Jeff chỉ là khoản bồi hoàn cho khoản tiền mà em đã phải bỏ ra để hắn hoàn thành khóa học của mình. Anh đã cho em xem cái biểu đồ đó trước đây rồi, nhớ không?”
Anh gật đầu. “Luật của bang có một lịch trình về chuyện đó.”
“Vậy thì ổn rồi.”
“Tôi có thể đòi cho cô nhiều hơn.”
“Cảm ơn anh, nhưng em thủ đoạn như thế cho một cuộc ly dị là đủ lắm rồi. Hơn nữa, nếu em quyết tâm đổ máu vì chuyện này thì điều đó có nghĩa là em vẫn còn đặt quá nhiều sự quan tâm vào mối quan hệ của bọn em. Toàn bộ tình huống này làm em buồn bã, giận dữ và thất vọng, nhưng em muốn bước tiếp. Hắn ta không còn ý nghĩa vì với em nữa. Em muốn xử sự thế nào để chứng minh điều đó là sự thật.”
“Đó là quyết định của cô.” Anh nói với cô. “Tôi sẽ làm chính xác như những gì cô yêu cầu.”
Cô mỉm cười. “Giờ anh thấy chưa? Nếu Jeff xử sự giống anh hơn thì cuộc hôn nhân của bọn em có lẽ đã thành công.”
“Đừng có ước mong những điều thần kỳ. Tôi chỉ sẵn sàng đồng ý bởi vì tôi làm việc cho cô thôi.”
Nụ cười của cô trở nên tươi tỉnh hơn. “Vậy bí quyết là chỉ cần trả tiền cho ai đó để họ làm chồng em và rồi anh ta sẽ làm chính xác như những gì em yêu cầu?”
“Đại loại là thế.”
***
Sau khi nói chuyện với Brenna, Zach bước ra khỏi thư viện và thấy Katie đang chờ anh. Họ đã đồng ý là sẽ cố gắng thuyết phục Mia và David trước giờ ăn trưa.
“Hai bà thông báo bữa trưa đã sẵn sàng rồi.” Cô nói. “Chúng ta phải làm việc này sau thôi.”
“Anh không muốn chờ.”
“Bởi vì anh muốn những gì anh muốn khi anh muốn điều đó?”
“Đại loại thế.” Anh muốn tiến hành cho xong cuộc nói chuyện đó, anh muốn biết chắc rằng cuộc đính hôn sẽ được hủy bỏ.
“Đã đến giờ ăn trưa rồi.” Cô nhắc anh. “Ăn trưa thì mất bao nhiêu thời gian đâu chứ? Hơn nữa, hai đứa nó đã đính hôn rồi. Điều tệ nhất có thể xảy ra là gì?”
Anh không có câu trả lời cho câu hỏi đó, nhưng có điều gì đó trong thâm tâm anh nói với anh rằng thời gian là rất quan trọng. Nếu anh phải chờ đợi quá lâu, tình huống sẽ trở nên không thể cứu vãn được nữa.
Cô túm lấy cánh tay anh. “Nghe em này, Zach. Hãy nhìn vào mắt em và nghe thật kỹ đây. Anh phải chờ. Anh không thể nói chuyện này trong bữa ăn trưa được, không thể khi mà có gia đình em ở đây. Thứ nhất, những tiếng thét la ầm ĩ sẽ làm chúng ta không tập trung vào việc chính được. Thứ hai, chuyện này sẽ trở nên vô cùng kinh khủng. Anh có nhớ chuyện gì đã xảy ra khi em chọc giận mọi người lần trước không? Chuyện này thậm chí còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.”
“Em nói đúng.” Anh nói.
Cô không có vẻ vì là đã bị thuyết phục. “Không hiểu sao em không thấy tin anh. Anh hứa là anh sẽ chờ để nói chuyện riêng với hai đứa chúng nó chứ?”
Anh cúi xuống và phủ môi anh lên môi cô. Brenna bước ra khỏi thư viện đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Tìm một phòng nào đó đi.” Cô nói với họ và nhăn nhở cười.
Katie tựa người vào Zach. “Chỉ cần một căn phòng nếu như có lưỡi.”
“Kinh quá. Đừng có nói những chuyện kiểu như thế với em.” Brenna rùng mình. “Ít nhất là khi có Zach đứng đây. Làm thế nào em có thể hỏi những câu hỏi thực sự hay ho chứ?”
“Anh sẽ đi.” Zach nói và bước về phía phòng ăn. “Hai người sẽ phải nói chuyện này sau lưng anh thôi.”
“Đồ con gà.” Brenna gọi với theo sau lưng anh.
Katie nhìn anh bước đi, rồi quay lại nhìn cô em gái. “Em ổn chứ?”
“Em ổn. Em do dự khi phải thực sự thừa nhận điều này, nhưng chị đã nói đúng về chuyện thu băng Jeff. Francesca đã lấy được thứ mà bọn em cần, nhưng em cảm thấy rất kinh tởm về chuyện đó.”
“Chị không muốn điều đó xảy ra.”
“Em biết. Chị đã cố gắng để bảo vệ em, nhưng nào em có nghe.”
“Thấy chưa. Giá như em để chị điều khiển cuộc đời em, mọi việc sẽ xảy ra êm thấm hơn.”
Brenna nhướn mày lên. “Bởi vì cuộc đời của chị quá hoàn hảo ư?”
Katie cảm thấy ngạc nhiên trước câu hỏi đó. “Mọi việc đang diễn ra thực sự ổn mà.”
“Thật thế ư? Vậy mọi chuyện với Zach thế nào?”
“Chị chỉ...” Cô hắng giọng. “Bọn chị...” Thở sâu, cố gắng lần nữa. “Mọi chuyện ổn cả.”
“Uh-huh. Vậy là chị vẫn không có ý tưởng nào về chuyện mối quan hệ này sẽ đi đến đâu.”
“Không hề.”
“Và chị quá sợ hãi nên không dám hỏi.”
“Chính xác.”
“Ha! Thế mà chị muốn điều khiển cuộc đời em. Em nghĩ là không đâu.” Brenna khoác tay chị gái mình và kéo Katie về phía nhà bếp. “Vậy chính là anh ấy?”
Katie vẫn chưa sẵn sàng để thừa nhận điều đó. “Có lẽ.”
“Tiếng chuông?”
“Một âm thanh leng keng yếu ớt.”
Brenna siết chặt cánh tay cô. “Miễn sao nó không trở thành tiếng chuông báo động là được.”
***
Ăn trưa với gia đình Marcelli là một sự kiện không đến nỗi trang trọng và khá thân mật. Có ít rượu vang hơn là bữa tối, nhiều pasta hơn, và đủ salad để có thể làm cho cả một bầy động vật ăn cỏ có thể run rẩy trong trạng thái ngây ngất.
Zach được xếp ngồi phía bên trái nội Tessa và bên phải Colleen, Katie ngồi đối diện với anh. Mặc dù anh muốn bữa trưa nhanh chóng kết thúc để anh có thể nói chuyện với Mia và David, nhưng anh cũng không thể nào phàn nàn về cách sắp xếp này.
Sau khi thức ăn đã được chuyển quanh bàn và hai bà đã nhất quyết rằng tất cả mọi người sẽ phải ăn nhiều hơn là lượng vừa đủ, chủ đề nói chuyện bắt đầu chuyển sang bữa tiệc quyên góp vừa qua.
“Chúng ta rất tự hào về con, Katie.” Marco nói với cô con gái lớn của mình.
Katie mỉm cười. “Cảm ơn ba. Hàng tuần liền quần quật làm việc và chuẩn bị cuối cùng suýt bị hủy hoại bởi một món cá. Nghĩ về chuyện đó vẫn thật đáng sợ. Nhưng toàn bộ gia đình đã bỏ qua cho con.”
Nội Tessa phẩy tay bác bỏ câu nói của cô. “Chúng ta nấu một chút, nói chuyện một chút, con mới phải làm công việc vất vả.” Một cùi chỏ thúc vào cạnh sườn Zach. “Một phụ nữ trẻ thông minh, thành đạt.” Nội Tessa gật đầu vẻ hiểu biết. “Thật ngạc nhiên là không ai túm lấy con bé.”
Katie khẽ nhắm mắt lại và lẩm bẩm điều gì đó trong cổ họng. Zach không nghi ngờ gì về chuyện những lời chính xác của cô hẳn sẽ làm cho nội Tessa phải lôi chuỗi tràng hạt của mình ra. Anh cố gắng nín cười.
“Đúng là ngạc nhiên.” Anh đồng ý.
Katie mở mắt ra và lườm anh. Anh có thể đọc được ý nghĩ của cô - cô muốn biết anh đang làm cái quái quỷ gì thế, sao lại tung hứng với bà nội của cô như thế.
Anh nháy mắt.
“Một người đàn ông không nên sống độc thân mãi mãi.” Nội Tessa nói với anh. “David đã đi học đại học rồi. Ngôi nhà rộng rãi của cậu hẳn là khá trống vắng.”
Zach nhướn mày. “Em đã kể với mọi người về ngôi nhà của anh rồi à?” Anh hỏi Katie.
Cô mở miệng ra, rồi lại ngậm lại. Ánh mắt lườm lườm của cô đã trở nên chết chóc. “Không hề có một lời nào.”
“Nhưng em đã ở đó khá nhiều thời gian rồi còn gì.”
“Làm gì có chuyện đó!”
Anh liếc nhìn quanh bàn ăn - tất cả mọi người đang quan sát họ với vẻ thích thú. “Ồ.” Anh nói, nghe như thể anh vừa mới phát hiện ra tất cả mọi chuyện. “Em không định cho mọi người biết.”
“Zach, anh đang làm gì thế?”
Anh cười toe toét. “Làm cho em lúng túng.”
Anh thích thú khi trêu chọc cô, làm xáo động khả năng vô cùng tự chủ mà cô thường có. Anh thích chuyện anh có thể chọc tức được cô. Anh thích cái hướng mà cuộc nói chuyện này sẽ dẫn tới. Quỷ tha ma bắt! Anh thích cô.
Có cái gì đó cọ vào chân anh. “Không phải là em đang cố gắng gác chân em lên đùi anh đấy chứ?” Anh hỏi.
Katie nhảy dựng lên. “Em đang cố gắng đá anh đấy.”
“Katie con yêu, nếu con cố làm Zach chú ý đến con, con nên hành động một cách có mục đích.” Ngoại M nói và nháy mắt.
Katie gật đầu. “Bà ngoại em nghĩ rằng em nên đá anh.”
“Có chuyện gì với hai người thế?” Mia hỏi.
Brenna chồm về phía cô em gái út. “Em quá bận rộn với niềm hạnh phúc vĩnh hằng của mình nên em đã không hề để ý đến xung quanh. Bố chồng tương lai của em đã có động thái với chị gái em rồi đấy.”
Mắt Mia mở lớn. “Zach? Thật chứ?”
“Chú sẽ không nói là động thái.”
“Thế chú sẽ nói gì?” Mia hỏi.
Zach nâng ly vang của mình lên. “Bữa trưa thật tuyệt.”
Hai bà cười toe toét, Katie rõ ràng là vẫn muốn giết chết anh, ông nội Lorenzo đang nhìn anh với vẻ dò xét, và David có vẻ choáng váng. Rõ ràng Mia không phải là người duy nhất không phát hiện ra những tia lửa phát ra giữa Katie và anh.
Colleen cảm thấy tội nghiệp họ và quay sang hỏi Brenna về một khu vực cụ thể nào đó trong cánh đồng nho. Ông nội tuyên bố quan điểm của mình về chủ đề đó. Marco nói chuyện với cô con gái út. Zach quan sát Katie và nhận ra rằng lúc nào đó khi anh không ngắm nhìn cô, trong lòng anh lại bắt đầu cảm thấy quan tâm.
Không chỉ là về cô, anh nghĩ trong khi anh liếc nhìn quanh bàn ăn. Tất cả bọn họ. Họ không hoàn hảo, nhưng họ là những người tốt. Anh thích thú với cảm giác bị sở hữu. Họ đã chấp nhận anh và đón chào anh. Cảm giác đó thật... tuyệt.
Một tiếng gõ cửa nhè nhẹ cắt ngang cuộc nói chuyện. Colleen cáo lỗi và đi ra mở cửa. Bà quay lại, trên tay cầm một chiếc hộp lớn.
“Đó là Milly đến từ văn phòng. Người ta giao những thứ này đến và cô ấy biết tất cả chúng ta đang chờ.” Bà mỉm cười vẻ vui sướng. “Thiếp mời! Marco, đưa em con dao.”
Bà đặt chiếc hộp trên một chiếc ghế trống, rồi cầm lấy con dao chồng bà đưa cho và cắt dải dây buộc. Zach liếc nhìn Katie, cô lắc đầu. Anh biết rằng cô đang cố gắng nói với anh là ‘không phải bây giờ’. Không phải trước mặt toàn thể gia đình thế này.
“Ồ, đẹp quá.” Colleen nói khi bà lôi ra một chồng thiếp nặng trịch được dập nổi. “Thật đáng yêu và trang nhã.”
Bà đưa cho chồng mình một tấm thiếp, Marco chuyển lại cho nội Tessa, rồi ông lại chuyển một tấm nữa cho Mia. Thay vì xem những gì được viết trong thiệp hay là hình ảnh trên đó, Zach quay sang nhìn Mia và David. Con trai anh liếc nhìn tấm thiếp mời, rồi nhìn sang Mia. Mắt cậu tối lại và miệng cậu nhành ra thành một đường thẳng. Vẻ mặt chịu đựng y hệt như thế của Mia làm ruột Zach quặn lại.
Quỷ tha ma bắt! Anh không cần phải chia cắt hai đứa nó. Chúng đã tự làm điều đó rồi.
Rõ ràng anh không phải là người duy nhất quan sát hai đứa. Ngoại M cầm lên một tấm thiếp mời. “Có chuyện gì không ổn à, con yêu?” Bà hỏi. “Con dường như không vui.”
“Chúng thật dễ thương.” Mia nói và cựa quậy trên ghế.
“Tại sao không nói cho họ nghe sự thật đi?” Zach nói.
Mia nhìn anh, mắt cô bé mở to. “Cháu kh-không biết ý chú là gì.”
“Ta nghĩ cháu biết. Đã đến lúc rồi, Mia. Tình huống này sẽ chỉ làm cho mọi chuyện phức tạp hơn thôi. Hai đứa muốn nói chuyện này sau khi ba trăm tấm thiệp mời này đã được gửi đi hay sao?”
“Zach,” Katie cảnh cáo, “Làm ơn đi.”
Anh biết cô nói đúng, anh biết anh nên chờ. Nhưng anh không thể. Không khi mà cả David và Mia đều trông có vẻ khổ sở và mắc kẹt như thế này.
“Nếu hai đứa đã đủ lớn để có thể kết hôn, thì hai đứa cũng đã đủ lớn để thừa nhận rằng mình đã đổi ý về chuyện kết hôn đó.” Anh nói với đôi trẻ. “Hãy đứng dậy và nói với toàn bộ gia đình rằng hai đứa con đã không còn đính hôn nữa đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...