Chương 05 : Tỉnh Mộng
Nhi tỉnh giấc khi ánh nắng ban mai rọi qua khung cửa sổ, đầu vẫn váng vất chút men say, Nhi chẳng còn nhớ gì, ngoài lời từ chối thẳng thừng của Huy, thế đấy, cái cần nhớ thì cô lại chẳng nhớ, còn cái cô muốn quên đi thì nó cứ vang vọng mãi trong đầu. Hình như hôm nay là chủ nhật, Nhi uể oải đứng dậy,có lẽ cô nên đi đâu đó, ở trong nhà mà ngâm nỗi buồn chắc cô điên lên mất. Nhìn đôi mắt sưng húp của mình trong gương, Nhi đoán chắc đêm qua mình khóc lóc dữ dội lắm, bỗng Nhi liếc thấy tờ giấy nhớ trên bàn,vội cầm lấy, cô đoán là của người đã đưa cô về đêm qua.
-“Có cháo ở trên bàn,em ăn rồi nghỉ ngơi nhé, đừng suy nghĩ nhiều,lúc nào anh cũng ở bên cạnh em.”
Những lời thế này chắc chắn không phải của Huy, Nhi giật mình nhìn lại trên người, vẫn bộ đồ cô mặc đêm qua.Nhi nhắm mắt nhớ lại,nhưng không có một hình ảnh nào, ngoài cảm giác ấm áp và được che chở, Nhi vẫn nhớ lúc được anh an ủi vỗ về, cô đã khóc òa lên như con trẻ . Anh là ai?
Nguyên đứng đó nhìn cô lững thững bước đi về phía cuối dốc, anh không dám lộ mặt, bởi sợ rằng cái ấn tượng ban đầu không mấy tốt đẹp ấy sẽ làm hỏng chút tình cảm anh dành cho cô. Hóa ra, cô yêu Huy, đêm qua, thấy cô chập choạng bước ra lan can, anh đã vội đuổi theo, để rồi nghe được một câu chuyện không đầu không đuôi, nhưng chỉ cần có thế, Nguyên đã hiểu tất cả, Huy sống trong căn hộ ở tầng năm của tòa nhà này.
Đêm ấy, Nhi lại đứng bên khung cửa sổ, dường như cô lại khóc. Nguyên thở dài ,anh thật là ngu ngốc,chỉ biết mãi ngắm nhìn cô,người anh hằng khao khát đang rơi lệ ..vì một người đàn ông khác. Ước gì ,anh được hôn lên những giọt nước mắt ấy. Anh với tay lấy máy, đêm qua, lúc cô say nồng trong giấc ngủ, Nguyên đã lấy số điện thoại của cô.
Có chuông báo tin nhắn điện thoại, Nhi khẽ lau dòng nước mắt rồi đọc tin từ một số máy lạ. “Em đừng khóc nữa,cuộc đời này đâu chỉ có mình Huy”. Nhi ngơ ngác nhìn quanh, nhưng chỉ có một màn đêm vắng lặng. Huy đã tắt đèn đi ngủ từ bao giờ,cô vẫn dứng đó như một kẻ khờ khạo. Đã biết rõ mối tình này chỉ có thể trở thành một vết thương đau đớn ,thì tại sao cô không thể buông xuôi ?
**
Bữa ăn trưa hôm đó, lần đầu tiên Nhi gặp Lam, Lam không xinh, nhưng cuốn hút.Chiếc miệng duyên với nụ cười sáng, Nhi biết Lam thu hút người khác bởi sự tự tin. Thì ra ,cô gái Huy yêu là như vậy, ngay lần đầu gặp anh ,Nhi đã không có một chút gì là tự tin ,làm sao để lại cho anh chút ấn tượng để nhớ. Nhìn Lam, Nhi ngẫm ra một điều, kể cả khi mình không đẹp, mình vẫn có quyền được ngẩng cao đầu. Lam thân thiện, dễ gần ,từ bờ môi đến ánh mắt lúc nào cũng chực sẵn một nụ cười. Nhi biết dù có muốn, cô cũng không ghét Lam được. Sáng nay Huy nhìn cô bình thản như không, có lẽ với anh, từ chối tình cảm với một ai đó là chuyện không đáng để lưu tâm.
Nhi ngồi vào bàn, nhìn chằm chằm vào hộp quà trước mặt đầy thắc mắc,hỏi cả phòng ai cũng lắc đầu quầy quậy không biết, có lẽ lúc mọi người đi ăn trưa, ai đó đã để nó lên bàn Nhi. Thảo cứ tủm tỉm cười,bảo rằng chắc trong công ty này ,Nhi có fan hâm mộ. Máy Nhi có tin nhắn,vẫn là số lạ của đêm hôm qua.
“ Trời chuyển gió mùa, sao em ăn mặc phong phanh thế ?Quàng chiếc khăn đấy vào cho ấm, kẻo lại ho.”
Nhi vội nhắn ngay lại “Anh là ai thế ?”
“Là người đêm hôm ấy đã để em khóc ướt một một bờ vai”
Nhi đỏ mặt, đêm ấy cô đã khóc lóc rũ rượi trong vòng tay một người lạ, mà giờ còn không biết anh ta là ai, xấu hổ thật.Chắc cô không bao giờ dám động vào một giọt rượu nào quá.
“ Cám ơn anh đã đưa em về hôm đó, em gặp mặt anh, được không?”
“Có lẽ em không biết,nhưng ngày nào chúng ta cũng gặp mặt nhau, anh còn thấy em đang… đỏ mặt nữa kìa, cứ thử tìm xem anh là ai.”.
Nhi ngẩng phắt lên, phòng chỉ có hai người đàn ông, Huy thì không phải, còn anh Mẫn thì quá…lùn so với người ấy. Nhi nhìn quanh quất mà không biết , Nguyên đang nhìn cô qua màn hình camera đầy thú vị. Cô mở chiếc hộp, chiếc khăn màu nâu cùng tông với chiếc váy cô đang mặc, Nhi khẽ cười thầm, anh chàng cũng có mắt thẩm mỹ đấy chứ.
Với lấy máy,cô nhắn tin lại cho anh
“Chiếc khăn đẹp quá,nhưng em không quen lấy quà của người lạ”
“Anh với em không hề lạ, dù gì cũng ở cùng nhau …một đêm rồi còn gì”
Nhi lại đỏ bừng mặt, tên này ..nham nhở thật,cô tắt máy,thầm nghĩ “không thèm nói chuyện với hắn nữa”.
Chương 06 : Cuồng Say
Nguyên ấn nút thang máy rồi đứng chờ, nhìn quanh quất, dãy hành lang vắng tanh, tự nhiên nhớ đến Nhi, chắc giờ này cô đã về đến nhà, từ đêm mưa hôm ấy, Nguyên hay ở lại muộn, ráng tránh mặt cô, tránh cảm giác khó xử khi cả hai gặp mặt, đợi một thời gian khi mọi chuyện lắng xuống…. .Cửa mở, bóng cô gái nhỏ nhắn với đôi mắt tròn to ngước lên nhìn anh. Nguyên tái mặt. Là Nhi bằng xương bằng thịt.
-Anh không vào à?
Nhi ấn nút giữ cửa thang máy khi anh chàng trước mặt cứ đứng chôn chân một chỗ nhìn cô đăm đăm.
-Có .Nguyên sực tỉnh
Anh bước vào trong, lên tinh thần đón nhận mấy câu… sỉ vả của cô như cái đêm mưa hôm ấy… Nhưng cô gái đứng cạnh vẫn yên lặng, bình thản như không. Lạ thật, đừng có nói là cô ghét anh quá đến mức làm lơ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, ít thì cũng phải có thái độ đề phòng hay thậm chí là …sợ hãi chứ khi mà giữa hai người…lại còn trong không gian như thế này. Anh quay sang nhìn cô, cô ngước lên nhìn anh ,cái nhìn hoàn toàn xa lạ, rồi lại nhìn xuống đồng hồ. Cửa mở, cô lững thững bước đi, còn anh vẫn đứng trơ ra đấy.
Cô không nhớ???
Nguyên không biết mình may mắn hay bất hạnh đây nữa. Trời ơi, cả cuộc đời đến giờ Vũ Đình Nguyên mới biết, có những lúc anh không có chút ấn tượng với đàn bà con gái, kể cả trong hoàn cảnh đặc biệt như thế cũng không. Nhìn lại mình trong thang máy, anh tự hỏi “ Cái mặt mình dễ quên đến thế sao? Hay là trời tối nên cô không nhìn rõ mặt? Dù gì thì anh cũng là hotboy một thời chứ hạng xoàng đâu, trong đầu cô ấy chẳng lẽ ngoài ba chữ Phạm Bảo Huy to tướng ra thì hoàn toàn không còn cái gì khác.” Ôi, lần đầu tiên anh thấy mình đánh mất tự tin đến thế. Anh mà biết cô không nhớ thế này ,anh đã đường đường chính chính tấn công cho cô thua…te tua không còn một manh giáp chứ tội gì phải lén lén lút lút ,giở trò anh hùng giấu mặt như mấy tuần nay. Nghĩ mà thấy…mất mặt quá.
Nhi đến muộn, cô mở cửa ,hàng trăm con mắt đổ xô ra nhìn, Nhi ngượng ngùng lướt mắt nhìn quanh, không để ý thấy có một đôi mắt nhìn mình sững sờ, toàn những gương mặt lạ hoắc. Hình như vội quá nên cô..vào nhầm phòng, Nhi liền đóng ập của lại và bấm máy cho Lam.
Sinh nhật Lam, cô nàng bảo muốn cùng các chị em quậy một bữa tưng bừng nên chọn ngay quán hát đối diện công ty để ..tụ tập. Dường như Lam đang vui nên cứ cười suốt, hay lúc nào cô nàng cũng thế ? Đúng là vắng các chàng, chả nàng nào thèm giữ ý giữ tứ, mỗi người cầm một chai Ken “zô” ầm ầm, hát hò nhảy nhót tung trời bạt đất. Lam cứ tâm đắc mãi ,cô bảo từ bé đến giờ mới tìm được người tri kỉ, mà người đó không ai khác chính là ..Nhi, từ nhạc tiền chiến đến nhạc vàng, nhạc đỏ, nhạc xanh, nhạc nào Nhi cũng …chiến, có thế Lam hôm nay mới không phải độc diễn, quả đúng thật Lam đã gặp được bạn hiền. Nhi sau một hồi hứng phấn gào thét đã đời,đành quay về chỗ ngồi trả sân khấu cho Lam.
Chị Thảo cười tít mắt nhìn cô
-Giờ mới biết Nhi hát máu thật…kiểu này phòng mình lại có một nhân tài.
Nhi giơ chai bia dứ dứ
-Chắc nhờ cái này tiếp sức đó chị.
-Lam nó bảo đêm nay là đêm cuối cùng còn single, nó quyết định nhận lời Huy rồi.
Nhi hơi khựng lại. Sớm hay muộn điều ấy cũng xảy ra, Huy hoàn hảo như thế, Lam từ chối mãi sao được. Thôi thì cứ uống cho say, cho qua cơn đau này, sớm mai tỉnh dậy, tất cả sẽ chỉ là dĩ vãng. Nhi uống, rồi lại uống, đến mức chả nhớ là đã uống bao nhiêu.
Tàn cuộc, Nhi và Lam đều đã say liêu xiêu. Một người thì vì quá hạnh phúc, còn một kẻ vì quá đớn đau. Rồi bóng Huy lại chập chờn trước mặt, Nhi tát tát vào mặt mình, hình như cô lại ảo giác,úp mặt vào đầu gối,hình ảnh cuối cùng trong mắt cô là Huy đang đỡ lấy Lam , rồi cùng hai người nữa vào ô tô .
Ba người phụ nữ còn lại đứng ngồi vật vờ …đón taxi.
Thảo dùng tay véo vào gương mặt non mỡ của Nhi,
-Nhi, nói địa chỉ nhà chị đưa về nào.
Cô nàng bên cạnh săm soi rồi phán :
-Nó xỉn quá trời rồi chị Thảo ơi, đưa nó về nhà em, nó ở một mình ,đi overnight làm gì có ai phàn nàn.
-Để tôi đưa cô ấy về, nhà tôi gần nhà cô ấy,
Cả hai cô gái đều giật mình ngửng lên, rồi há hốc miệng vì ngạc nhiên:
-Sếp..sếp tổng ?
Cho xe vào khu tầng hầm, Nguyên kéo Nhi ra khỏi xe rồi bế xốc cô lên. Nhìn cô nhũn như con chi chi trong tay, Nguyên tự hỏi không biết anh có đang yêu phải một cô nàng bợm rượu không? Nếu đúng thì quả thật là đại họa.
Mất điện! Nguyên nhìn 5 tầng lầu ngán ngẩm, bế được cô lên đến phòng chắc anh…kiệt sức quá. Nguyên đặt cô đứng xuống dựa vào anh, cái mặt đang say trông chỉ …muốn cắn. Nhưng rồi anh chỉ dám tát yêu vào 2 bên má.
-Tỉnh dậy đi, đồ sâu rượu.
-Hửm?? Nhi loạng choạng rồi dụi mặt vào ngực anh.
Trời! lại còn thế nữa, may là anh, chứ hôm nay thằng khác đưa về chắc anh tức ói máu mà chết, trời thương nên mới cho cô vào nhầm phòng anh. Báo hại anh nhậu nhẹt xong từ đời mà không dám về, ngồi chầu chực dưới sảnh đợi mấy bà cô không chồng thi nhau quậy phá.
-Bám vào vai anh đi.
Anh quay lưng rồi xốc cô lên ,tiện thể rút luôn đôi giày đang lủng là lủng lẳng. Nhi quàng hai tay qua vai anh,rồi cất giọng lè nhè.
-Lại là anh à ?
-Anh nào? Có biết là anh nào không?
-Có chứ! Đừng có tưởng tôi say ….090xxxxx99 đúng không?
Đấy, giờ còn đặt tên cho anh bằng số điện thoại nữa cơ đấy. Lại còn chính xác không sai một số nữa chứ.
-Tối đen mà làm sao em nhận giỏi vậy.
-Hehe, tôi có biết mặt anh đâu mà cần gì sáng với tối, nói nhỏ thôi nhé ,anh có một mùi hương rất là đặc biệt.Haha
Nói nhỏ??? Có khi cả khu chung cư này nghe tiếng cô cười rồi cũng nên. Mà sao cô thính như …con cún vậy, nhìn mặt anh mấy lần thì không nhớ, thế mà ngửi mùi một lần thì lại nhớ.Chắc anh không dám đổi sang mùi nước hoa khác quá, phải cho cô ngửi dài dài cho nó …quen hơi ,haha, tự nhiên anh thấy mình đầu óc đen tối quá.Mà cái cô nàng bợm nhậu này, mới uống vào có một tí là đã rũ rượi,buông thả, lạ quen gì cũng ôm ráo như thế này thật là…nguy hiểm quá.
-Cười cái gì mà cười, lần sau không được uống rượu ở những chỗ không có anh, nghe chưa?
Không có câu trả lời, Nguyên quay qua, cô ngủ thiếp trên vai tự bao giờ. Anh bỗng thầm ước gì cô say mãi không tỉnh, vì mỗi lúc cô say, cô gần gũi với anh biết bao.
Nhi tỉnh giấc khi có chuông tin nhắn, mắt nhắm mắt mở, cô lờ mờ đọc thấy dòng chữ.
-Sâu rượu, dậy đi, đồ ăn sáng anh để trong lò nướng, ăn mau còn đi làm.
Nhi vươn vai khẽ mỉm cười “ Sâu…..Rượu???”
Chương 07 : Ngọt Ngào
Việc đầu tiên Nhi làm khi đến công ty là hỏi cho bằng được hai nhân chứng còn lại về việc ai đã đưa cô về đêm qua. Nhưng dù cô có năn nỉ, nịnh nọt hay thậm chí là ..dọa dẫm, hai cái đầu kia vẫn lắc đầu quầy quậy. Nhi lại càng tò mò về hành tung của “99”.
Có điều Nhi chắc chắn, anh làm trong công ty và quen biết với hai bà cô này, nếu không ,làm sao họ dễ dàng giao cô cho anh tối qua được. Mà hình như anh gần nhà cô, anh thoắt
ẩn thoắt hiện, như là ma xó vậy. Nguyên nhân khiến hai cô nàng nhân chứng không dám hé môi vì vừa sáng sớm ra, họ đã được “triệu tập” lên phòng sếp để “dặn dò”. Sếp không cần nói nhiều, hai cô nàng cũng đã tự hiểu “tấm lòng” của sếp :2T-ghost- (58)::2T-ghost- (58)::2T-ghost- (58): vì vậy họ coi đấy như một bí mật thú vị. Chỉ có điều bí mật càng thú vị thì càng dễ bị bật mí. Nhi đang nổi tiếng dần lên trong công ty mà chính cô cũng không biết nguyên nhân tại sao.
Việc nhắn tin qua lại bây giờ giữa Nhi và “99” là chuyện thường ở huyện, anh là một người bạn thú vị, rất biết chia sẻ và cảm thông, dù có lúc đùa khá ...nham nhở. Duy chỉ có điều, cô vẫn chưa đoán ra được anh là ai trong những người bạn đồng nghiệp. Có lần Nhi hỏi
“ “99”, có phải anh quá xấu trai nên không dám gặp em không ? thật bất công khi anh biết rõ em là ai còn em thì cả một cái tên cũng không biết”.
Câu trả lời rất chi là....kiêu ngạo
“ Đương nhiên là không. Anh chỉ sợ khi gặp anh rồi, em sẽ không dám đến gần vì ..mất tự tin.”
Lúc đó, Nhi tự nhủ “ cô có bao giờ tự tin đâu mà mất.”.
Dần dần, Nhi bỏ qua chuyện tìm hiểu anh là ai, cô cảm thấy chỉ cần hai người nói chuyện với nhau thấy vui là được. Cô đã quen với những tin nhắn rất chi tình cảm đại loại như
“ Sâu rượu, dạo này sao em gầy thế ,có cần anh mua gà quay gửi đến mỗi ngày không? Phải béo một chút mới xinh chứ.”
Hay đôi khi chỉ là những tin nhắn vẩn vơ theo kiểu
“ Sâu rượu, em mặc chiếc áo ấy đẹp lắm, giờ anh mới biết em rất hợp với màu vàng.” Những lúc như thế , Nhi lại khẽ mỉm cười.
Hết nhắn tin, “99” lại quay sang gọi điện, toàn những chuyện linh tinh trên trời dưới bể, nhưng mỗi khi cúp máy, cô lại thấy trong người rất nhẹ nhõm. Nói chuyện mỗi đêm với “99” đã đến mức trở thành thói quen. Lâu dần, Nhi mới phát hiện ra, “99” có một giọng nói rất là…quyến rũ. Cô không nhận ra đó là giọng của ai trong đám đồng nghiệp, có lẽ khi qua điện thoại nó đã bị khác đi. Từ lúc quen “99”, Nhi thay đổi khá nhiều, gương mặt có chút sinh khí hơn, không còn vẻ u uất. Có một chuyện với người khác là rất bình thường, nhưng với Nhi là một cuộc cách mạng, đó là chuyện cô tập tành đi giầy cao gót. À.. “99” đã nói như thế nào nhỉ?
“ Sao em không đi giầy cao gót ? những cô nàng đi giày cao gót trông rất chi là nữ tính”
Rồi có lúc lại bảo
“Có biết anh cao bao nhiêu không ? Sâu rượu, em chỉ đứng đến ngực anh thôi, em nên tập đi đi, nếu không gặp anh sẽ càng mất tự tin đấy.”
Trước đây Nhi không bao giờ thèm ngó đến những đôi giày cao gót, vì một câu nói của Huy. Nhưng giờ, có lẽ cô nên thay đổi thói quen, biết đâu trái tim cô cũng sẽ thay đổi.
Thời gian này Huy ngày càng dễ tính,hay cười, hay nói .Đúng là khi yêu và được yêu, con người ta có thể thay đổi 180 độ.Duy chỉ có thái độ với cô là Huy không thay đổi, dù giờ cô là cạ cứng của Lam. Có lẽ Huy đề phòng cô âm mưu phá hoại tình cảm, hay đại loại làm một việc ngu ngốc gì đó để chia rẽ giữa anh và Lam.Hoặc cũng có thể anh ngại tiếp xúc với người mà anh biết rõ đang yêu đươn phương mình…Cô không biết anh đang nghĩ gì, trên thực tế cô không hiểu chút gì về Huy. Ngoài cái đêm hôm ấy, tất cả những kí ức cô có với Huy chỉ là những ..giấc mộng. Có những lúc cô thầm ước vu vơ,sao người đàn ông cô gặp đầu tiên đêm hôm ấy không phải là “99”. Đêm giáng sinh, trên mọi con phố lung linh với những ánh đèn nhấp nháy, Nhi chia tay với hội “độc thân” ở cuối đường rồi tản bộ ngắm phố. Những dịp thế này, Nhi hay thấy tủi thân khi người ta có đôi ,có cặp.Trước còn có đối tượng mà hướng đến ,giờ thì chẳng còn ai. Đứng giữa con phố đông đúc, Nhi thấy mình thật cô đơn và lạc lõng. Bỗng dưng, cô nhớ “99”.Nhớ những lúc được anh quan tâm, chia sẻ. Một tuần nay, “99” không gọi điện, cô nhắn tin không trả lời, thậm chí gọi điện cũng không thèm nghe. Cứ ngỡ là anh đùa, hóa ra anh giận thật, chỉ tại lúc đó anh hỏi cô :
“ Có khi nào nhớ anh không ?”
“ không ”-đương nhiên lúc ấy, Nhi biết mình đang nói dối.
“Một chút cũng không?”
“Uh, một tí ti cũng không”.
“Nói thế không sợ anh giận sao ?”
“À, từ lúc quen anh, Nhi thấy mình tự tin lên rất là nhiều, không sợ ai giận cả ,là anh lại càng không”.
Lúc ấy “99” im lặng , rồi cúp máy. Chắc anh muốn cho cô một bài học, mà cô thì đang thấm thía bài học ấy lắm rồi. Buồn thật, mà mỗi khi buồn cô lại muốn say, anh dã dặn đi dặn lại bao lần, là không được uống say khi không có anh, để xem lần này anh có xuất hiện không cho biết.
“ “99”, em lại say rồi , anh không đến đưa em về sao?” (nhõng nhẽo khíp )
Mãi một lúc sau mới có tín hiệu trả lời “ Em đang ở đâu ?”
Lúc ấy, Nhi đã về đến bên hồ gần nhà, cô nhắn luôn địa điểm đó, Nhi ngồi bệt xuống rặng cỏ nhìn túi bia bên cạnh. Cô đang định nếu anh không trả lời, đêm nay cô sẽ uống hết chỗ đó. Cô đã nhìn thấy bóng anh , đúng là anh cao thật, có vẻ anh đã nhìn thấy cô trong ánh sáng le lói của ngôi nhà từ đằng xa. Gương mặt trong tranh tối tranh sáng đang dần lộ ra thì bỗng …tắt điện Nhi ngồi đó mà ngẩn hết cả người. Hình như cô không có duyên nhìn thấy mặt anh thì phải.
-Em lừa anh hả?
-Đâu có đâu, anh mà không đến em uống hết chỗ này thật -
Nói rồi Nhi dúi túi bia bên cạnh vào tay anh để …làm chứng.
-Khuya rồi! đi về đi
-Không! Em muốn uống
-Đừng có mà ăn vạ.
-“99”, anh giận em thật hả ?
- Không, anh đùa đấy.Có thấy ai giận đùa như vậy chưa ?
-Chưa. Mới thấy anh là người đầu tiên.Thôi. em biết lỗi rồi, em sẽ ..uống hết chỗ này để chuộc tội với anh.
-Một nửa thôi, còn anh với chứ, em đúng là…sâu rượu.
Mới được ba lon, Nhi đã bắt đầu lè nhè
- “99”,anh quả thật là một người bạn tốt, sao anh tốt với em quá vậy?
-Không biết thật hả?”
-Không”. Nhi lại bật lon mới làm một hớp.
-Vô tâm. Vì anh yêu em, đồ ngốc.
-Yêu? - Nhi ngẩn người - mà sao lại yêu?
-Yêu là yêu ,cần gì có lý do, lúc em yêu Huy, em có lý do không?
Nhi chợt rơi nước mắt.
- Có chứ, Vì Huy là người đàn ông đầu tiên tốt với em như vậy,từ khi ba em mất.
-“99” ,em đã từng rất xấu, nếu anh gặp em lúc ấy, liệu anh có yêu em không ?
-Bộ em tưởng lúc em say bộ dạng em xinh đẹp lắm hả ? Xấu hết chỗ chê mà anh vẫn…say như điếu đổ.
-“99”, rốt cuộc hóa ra anh mới là người đàn ông tốt nhất với em , ước gì đêm hôm ấy người đàn ông đầu tiên em gặp là anh.
Nguyên dang tay kéo cô vào lòng.
-Bây giờ cũng đâu có muộn.
-Thật không ,khi mà biết rõ em đã yêu đơn phương một người khác? Nhi ngẩng lên nhìn anh dù lúc này cô chẳng nhìn thấy gì.
-Ngốc ạ -Nguyên cúi xuống thì thầm trên môi cô – Có biết lúc anh yêu em nhất là khi em đang say đắm nhìn người ta không ? lúc đấy trông em si tình dữ dội.
Cô khẽ mỉm cười, anh chạm môi mình lên nụ cười ấy. Nụ hôn đến nhẹ nhàng và ngọt ngào như trong mơ. Cô thì thầm nói giữa hai nụ hôn
-“99”,vì sao nhất quyết không cho em gặp mặt?
-À, anh muốn tập cho em có thể nhận ra anh giữa rừng người mà….không cần ánh sáng.
-Hoang tưởng
-Chẳng phải em có chiếc mũi rất thính sao?
-Anh tưởng em là động vật hoang dã hả ? Đồ đáng ghét.
Giọng cô ngày một nhỏ dần khi cô rúc đầu vào ngực anh, hình như cô đang buồn ngủ. Trước khi thiếp đi,cô vẫn cố vớt vát một câu
-Kiểu gì em cũng tìm ra anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...