Cả gia đình Grant đúng là đã ở ngôi nhà trong phố, và Camellia cùng ngài nam tước kịp chạy tới ngay trước lúc vị linh mục đến. Cammy kéo Tori ra một bên trong khi Grant được gia đình và ngài nam tước vỗ lưng chúc mừng.
Cammy hỏi, "Em có chắc em muốn làm việc này không?"
"Nhìn em đi," Tori nói và cười. "Em đang yêu - em không thể ngừng cười được!"
Cammy rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm. "Vậy thì chị phải nói với em, em sẽ rất thích cuộc sống hôn nhân đấy." Cammy giơ bàn tay lên để khoe chiếc vòng cưới chế tác cầu kỳ với những viên kim cương nạm vòng quanh.
Hàm Tori muốn rớt xuống đất. "Chị cưới rồi?" Cammy cắn môi, rõ ràng đã lo lắng về phản ứng của cô, nhưng Tori ôm chầm lấy chị. "Ôi, thật tuyệt vời! Chị sẽ là hàng xóm của bọn em!"
"Chị tưởng em sẽ giận vì bọn chị cưới quá đột ngột." Cô hạ giọng. "Nhưng sự thật là, anh ấy không chịu ngủ với chị nữa cho đến khi chị chịu lấy anh ấy, cái tên quỷ ranh ma. Khi chị thấy anh ấy không thèm nhúc nhích, chị nghĩ thôi thì càng sớm càng tốt."
"Em thật hạnh phúc cho chị!"
Bà Stanhope ho khẽ để họ chú ý. "Vậy thì hãy làm cho Cammy cũng hạnh phúc vì con, được không? Ngài linh mục đang đợi."
Grant nắm tay cô nhẹ nhàng và dẫn đến trước vị linh mục.
Khi được yêu cầu lấy nhẫn ra, Grant vỗ vỗ các túi áo khoác. Tất cả mọi người trong phòng đều có vẻ lo lắng. Derek rên lên ở phía sau và nói gì đó với Nicole về cái hay của việc cưới chui.
Cuối cùng, Grant lôi ra một cái hộp nhỏ, bọc nhung. Anh lấy chiếc nhẫn ra, chuẩn bị đeo nó vào ngón tay cô. Tori nhìn xuống; cô không thể dừng được. Cô dâu nào cũng muốn biết cô ta sẽ đeo cái gì trong suốt -
Một tiếng nức nở vang lên trước khi cô kịp đưa tay lên che miệng.
Anh cần cái tay đó lại ngay, Grant nghĩ với vẻ báo động. Hay ít nhất là cái ngón tay đeo nhẫn đó. Bằng một giọng run run, anh nói, "Victoria, anh có thể kiếm cho em một cái khác."
"Nhưng a-anh đã tìm được cái nhẫn của mẹ em."
Mắt anh mở lớn và vội nhìn xuống. Anh khẽ chửi thầm. "Cái đó đáng ra là để sau."
Một giọt nước mắt lăn trên má cô, và anh có thể thề anh cảm thấy sự nhẹ nhõm của cô như của anh. Anh lau giọt nước mắt đi bằng ngón tay cái.
"Em không thể tin anh đã tìm thấy nó." Cô cuối cùng cũng rời mắt khỏi chiếc nhẫn và nhìn anh với cả tình yêu, với cảm xúc thật chân thật trong đôi mắt, anh choáng váng vì nó.
Anh hít một hơi thật sâu, nhận ra anh đã bắt đầu nói, anh không biết anh đang nói gì khi anh nhìn sâu vào đôi mắt cô. "Tìm nó khó hơn những thứ khác một chút, nhưng anh biết nó có ý nghĩa với em đến mức nào."
"Những thứ khác?" cô hỏi vẻ ngơ ngác.
Giờ thì anh đang mỉm cười. "Đúng thế, anh đã chạy khắp vùng cố mua lại cánh cổng sắt của gia trang, một loạt các bức tranh rất cổ, một cái vòng gõ cửa đồng thau, con ngựa anh đã tặng em" - anh nhăn mặt với cô - "mà anh biết là đã bị bán một cách không cố ý, và một bộ sưu tập nữ trang cổ."
"Nữ trang của bà em?"
Cái cách cô cười với anh, như thể anh là một người hùng, làm anh sửa lại cổ áo mình. "Đã làm thì làm cho trót...," anh lẩm bẩm.
Derek hắng giọng. "Grant, đưa cho cô ấy cái nhẫn chết tiệt còn lại đi." Vị linh mục liếc anh ấy vẻ nghiêm khắc, và Nicole chuyển cu Geoff đang ngủ sang tay khác để cô có thể đấm một phát vào bụng Derek.
Grant lại vỗ vỗ vài túi áo trước khi lấy ra một hộp nữ trang khác. Anh mở ra cho cô xem, vui sướng trước phản ứng của cô. Chiếc nhẫn của mẹ cô đã làm cô khóc vì sung sướng - viên ngọc lục bảo làm cô thở hắt ra.
Sau lễ cưới, tất cả mọi người đến chúc mừng họ nhưng đều rút lui sớm, gia đình muốn dành cho cặp vợ chồng mới cưới sự riêng tư của họ - hoặc, như trường hợp của Cammy và ngài nam tước, một cặp vợi chồng mới cưới khác, cũng muốn có sự riêng tư của riêng họ.
Khi Grant đóng cánh cửa lại phía sau người khách cuối cùng, anh quay về phía vợ anh. Vợ anh. Anh thích cái tiếng đó. Cô đã trở lại với vẻ tự tin vốn có, tươi cười với anh như thể họ vừa làm được một trò mạo hiểm. Cô thả tóc xõa xuống thay vì kiểu cách cổ điển lúc nãy, và đá tung đôi giày ra khỏi chân, chạy khắp nơi với đôi tất dài, và cười nói vui vẻ. Anh thật khó hiểu sao người phụ nữ đặc biệt này lại chọn anh để lấy, và cảm thấy vinh hạnh khi trông cô thật sung sướng vì điều đó.
Cảm xúc như muốn nhận chìm anh. Anh chặn cô lại và ôm cô vào lòng, đặt một tay sau đầu cô và ôm cô thật chặt. Khi anh cúi xuống để hôn cô, cô cầm lấy tay anh và kéo anh qua phòng khách. Bước lên chiếc ghế dài để mắt cô ngang tầm với mắt anh, cô vòng tay quanh cổ anh rồi hôn và dụi khắp mặt anh.
"Anh yêu em, Victoria."
"Chứng minh cho em thấy đi," cô thì thầm với đôi môi anh.
Đêm đó và cả ngày hôm sau, Grant và Victoria "củng cố sự hợp tác" của họ thật nhiều lần và theo thật nhiều cách, đến nỗi Grant biết nó sẽ không bao giờ bị phá vỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...