Công tước đã nhìn thấy cậu bé. Dù cho ngài đang bị hai thiếu niên quấn lấy - những người không ngừng cọ xát thân thể loã lồ của mình, cố gắng lấy lòng ngài; thì tuyệt nhiên những điều ấy chẳng hề ảnh hưởng gì tới việc công tước chú ý tới Hoseok.
Ngài rời khỏi ghế ngồi, đi tới cửa lớn. Ngài đi qua những hình hài đang quấn lấy nhau, trần trụi và rên rỉ. Mùi tanh hôi của xác thịt phàm trần lan đầy trong không khí nóng sực. Dù có chăng và cắm nhiều hoa hơn nữa, cũng không thể át được thứ mùi này của nhục dục. Nhưng ngài cũng đã quen rồi. Li thuỷ tinh bị thả rơi xuống đất. Rượu vang, rất nhanh đã hoà làm một với màu thảm đỏ như máu. Chất lỏng chìm vào lớp vải bông, thoáng chốc đã nhìn không ra vết tích. Hương rượu thơm ngon cũng chẳng thể dậy nổi. Chúng nhanh chóng bị nhấn chìm trong vô số thứ mùi hỗn đỗn khác. Mùi mồ hôi. Mùi máu. Mùi tanh tưởi của dịch thể.
Đây chính là trần gian.
Hoseok của ta, đây chính là trần gian.
Công tước ôm lấy bờ vai nhỏ gầy của cậu, thì thầm. Ngài đã nhìn thấy cậu nắm chặt thánh giá trên cổ, lẩm nhẩm cầu nguyện. Những người như em luôn khiến ta cảm thấy nực cười. Đức tin ư? Tại nơi này?
Hoseok giật bắn mình khi nhận ra công tước đã đến tự lúc nào. Cậu nhắm chặt mắt, cố gắng bình tĩnh mà giảng giải, "Thưa ngài, tôi khuyên ngài lên sám hối. Chúa sẽ tha thứ cho ngài."
"Nhưng sao ta phải làm thế cơ chứ?" Công tước bỏ quên đại sảnh giao hoan đằng sau, chìm đắm vào cuộc lí luận với con sóc nhỏ sợ hãi. Ngài cẩn thận hít vào mùi hương trên người Hoseok. Và công tước thấy lạ. Ngài cảm thấy hương thơm sạch sẽ này đã đẩy lùi mọi hỗn độn đang diễn ra kia. Nơi ngực trái ngài, đột nhiên như có một bông hoa nở rộ. Cánh hoa bung ra, nhẹ nhàng cọ xát vào từng thành tế bào của trái tim. Cảm xúc này khiến ngài run rẩy.
"Thưa ngài!" Hoseok quay phắt lại. Chóp mũi của cậu chạm vào cằm công tước. Cậu cứng người. Và công tước, rất nhanh sau đó, đã vòng tay qua eo Hoseok, giữ chặt lấy cậu, không cho cậu có cơ hội tách ra. "Nào, em nói thử xem, ta có tội gì nào?"
Hoseok buộc phải nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lá của công tước. Chúng đẹp và trong như một viên đá quý được tinh luyện một cách hoàn hảo. Nhưng không hiểu sao, cậu vẫn cảm thấy sắc xanh này thật lạnh lẽo.
"Bởi vì... bởi vì..." Hoseok bối rối cụp mắt. "Những việc thế kia... không được phép. Ngài sẽ phải xuống địa ngục mất."
"À... vậy ta đoán, ta sẽ phải rửa tội phải không?" Công tước xoay người. Chiếc áo choàng bằng lụa khoác lỏng lẻo trên người ngài hơi tuột xuống, để lộ rõ hơn lồng ngực rắn chắc và bờ vai rộng. Hoseok lắc đầu, kiên nhẫn giải thích, "Thưa ngài, không phải. Lễ rửa tội chỉ dành cho những trẻ sơ sinh. Còn ngài cần phải tới phòng xưng tội, nhận với Đức Chúa những tội lỗi của ngài, sau đó sám hối."
"Ta không biết điều đó đấy." Công tước ra vẻ ngạc nhiên. Và ngài vuốt ve sống lưng Hoseok. "Em dạy ta nhé?"
"Ở Transvylvania không có nhà thờ ư, thưa ngài?" Hoseok như không tin được. Sao ngài lại không biết điều ấy cơ chứ? Chẳng phải mọi người đều cần đi theo ánh sáng của Chúa hay sao?
"Không, không có. Cũng không có ai nói với ta điều đó hết." Công tước có vẻ buồn bã. Và rồi ngài hỏi.
"Thế Hoseok, em có muốn một cái không?"
Và thế là công tước cho xây cả một tu viện, không chỉ đơn giản là nhà thờ. Hội Cistersian hay tin, lại vừa mừng vừa lo. Họ sắp có chốn nương thân đấy ư? Cảm tạ Chúa đã cứu vớt những bề tôi của ngài. Những lời cầu nguyện rì rầm vang lên. Họ đang mong mỏi ngày tu viện được xây xong và công tước cho phép họ chuyển vào. Thế nhưng không một ai nghĩ đến việc cảm ơn và cầu phúc cho người đã khiến công tước làm những điều này. Hoseok.
Hoseok ngồi trên ghế dài bọc gấm đỏ, trên tay là cuốn kinh chép tay đã theo cậu trong cả chặng đường bị lưu đày. Chính thứ này đã bảo vệ và cho tôi sức mạnh. Hoseok bảo vậy. Công tước từ chối cho ý kiến. Ngài cứ như một đứa trẻ, bám dính lấy Hoseok mọi lúc có thể. Ví dụ như lúc này, ngài ngồi sát cạnh cậu. Nhưng ngài cũng nào đã chịu ngồi yên. Ngài đưa tay sờ sờ mu bàn tay Hoseok. Rồi ôm Hoseok. Rồi lại phải buông ra khi Hoseok yêu cầu. Nhưng ngài chẳng tức giận. Đã một thời gian rồi, Hoseok nhận được sự đãi ngộ tốt nhất tại lâu đài của công tước. Và cậu giảng kinh cho ngài nghe, can ngăn ngài khỏi những việc mà cậu cho là "tội lỗi".
Công tước cảm thấy Hoseok rất đáng yêu. Ngài thích nhất là ngắm cậu ở khoảng cách gần. Khi mà có thể nhìn rõ mồn một làn da của cậu, với gò má cao cao và sống mũi thẳng tắp. Môi Hoseok mỏng. Và nó nhìn rất quyến rũ. Công tước thích nó.
"Thưa ngài?" Hoseok cảm thấy công tước như không chú ý. Cậu khẽ gọi. Ngài bừng tỉnh. Sau đó nhẫn nại sửa, "Yoongi chứ."
Hoseok mỉm cười, "Như thế không phải phép, thưa ngài."
Công tước ấm ức.
"Nhưng em chưa từng gọi tên ta."
"Thưa ngài, không được."
"Hoseok, gọi tên ta đi."
"Thưa ngài..."
"Gọi nào." Công tước van nài. Ngài giống trẻ con thật đấy.(*)
Cuối cùng, Hoseok chịu thua.
"Yoongi."
...
Tu viện St. Carta được xây xong. Nhìn nó như một lâu đài.
Carta thậm chí còn lớn hơn cả nơi hội Cistersian đã từng ở trước khi bị vua Hungary lưu đày. Đó là một công trình kiến trúc đồ sộ, với những cửa kính được cắt ghép tỉ mỉ và tinh tế, với cả trăm căn phòng và tường bằng đá khối tốt nhất. Trước và sau tu viện đều có một khoảng đất rộng - mà rất nhanh, nơi đó sẽ trở thành vườn cây hoặc rừng. Tuỳ vào sắp xếp của hội Cistersian. Công tước bảo thế. Ngài trao cho họ tu viện này, và bản thân cũng thường xuyên lui tới. Để xưng tội. Người ta bắt đầu kháo nhau rằng công tước rất sùng tín. Ngài tin vào Chúa. Và ngài đang mong muốn sẽ được tới thiên đường.
Nhưng mục đích của ngài, nào có xa vời và cao cả thế. Dù rằng ngài tới st. Carta mỗi ngày. Cần mẫn và thường xuyên hơn cả việc mở tiệc trà mỗi tuần. Hoseok cũng rất vui lòng được giúp. Cậu nghĩ rằng công tước đã quyết tránh xa những tội lỗi và hướng về Đấng toàn năng. Cậu cảm thấy vui mừng.
Mỗi khi tới phòng xưng tội, công tước luôn chỉ định chính xác Hoseok. Ngài cứ khăng khăng thế, dù cho Hoseok thậm chí không phải là một linh mục. Cậu còn chưa lập lời thề. Nhưng ngài mặc. Trong buồng xưng tội tối om, chỉ có chút ánh sáng len vào từ tấm lưới ngăn cách với người nghe tội bên ngoài, công tước luôn vừa nói vừa nhìn Hoseok không chớp. Tấm lưới cắt thân hình Hoseok thành nhiều mảnh nhỏ. Thế nhưng ngài vẫn có thể nhìn rõ cậu hôm nay ra sao, sắc mặt thế nào.
"Ta tới để xưng tội."
"Mời ngài."
"Ta... có dục vọng với một người."
"Người ấy có biết không, thưa ngài?"
"Không, em không biết. Em rất ngây thơ, rất thanh thuần. Dám cá rằng em thậm chí không biết chuyện giường chiếu là gì. Nhưng cũng chính vì thế, ta mới cảm thấy dằn vặt và tội lỗi."
"..."
"Ta có thể nói tên em ấy ra được không? Để cảm thấy nhẹ nhõm hơn?"
"Mời ngài."
"Hoseok là tên em ấy."
Một khoảng im lặng kéo dài. Công tước căng cả hai mắt, không muốn bỏ sót bất kì chuyển động nào trên gương mặt bị lưới cắt thành nhiều mảnh của Hoseok. Đã lâu ngài không hồi hộp như thế. Y như gã chăn ngựa si tình lần đầu ngỏ lời với vị tiểu thư hắn đem lòng thầm thương. Nhưng rồi, cũng im lặng như lúc tới, Hoseok rời đi. Khoảnh sáng tràn vào các mắt lưới, chiếu lên da thịt công tước. Ngài vẫn cảm thấy lạnh.
Hôm nay Hoseok không nói tạm biệt với ngài.
Ngài ngồi rất lâu trong buồng xưng tội. Cảm giác như cả thế giới đang dần rời xa sau lưng. Ngài nhớ tới bờ môi mỏng của Hoseok. Giọng nói ấm áp mỗi khi cậu nỗ lực muốn giảng kinh và kéo ngài về con đường tràn ngập ánh sáng của Chúa.
Công tước bỗng nhớ tới câu mình từng đọc được trong sách.
Người môi mỏng, thường bạc tình.
_
(*) Về tính cách có lúc ( có vẻ ) trẻ con của Yoongi. Vì nguyên trong sách hướng dẫn trục quỷ thế kỉ 17, Valak được mô tả là một con quỷ dưới hình hài của một cậu bé, nên mới có sự thay đổi tính cách thế này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...