Thề Nguyền

Edit: Ong MDBeta: Vô Phương Tuy nói chắc như đinh đóng cột, nhưng dù có là Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi
đại đế thì trong thời gian ngắn Bình Sinh cũng chẳng có cách nào, cũng
không biết phải làm gì để tụ hồn cho Thiên Sắc có cơ hội sống lại. Rời
khỏi Huyền Đô Ngọc Kinh, như bị thứ gì đó vô hình dẫn dắt, ma xui quỷ
khiến hắn quay về Yên sơn.

Ở nơi này, có ký ức hạnh
phúc nhất vui vẻ nhất lúc hắn là Thanh Huyền, nhất là đồi hoa hướng
dương năm đó hắn tự tay trồng, bây giờ núi đồi hiu quạnh, cỏ cây héo úa
hệt như cõi lòng hắn.

Tay bắt quyết, hắn mở lòng bàn tay ra phất nhẹ một cái, một đóa hoa Khuê Uy thơm ngát, phảng phất như mùa xuân của đất trời ấm áp hân hoan bay ra.
Những đóa hoa hướng dương khô héo lập tức đứng thẳng dậy bừng bừng sức
sống, giống như lúc trước hắn đã nhìn thấy.

Chỉ là khi đó, hắn tỉnh tỉnh mê mê không chút cảm động, không biết hoa này do chính tay hắn trồng cho người con gái mình yêu.

Những đóa hoa hướng dương này là lời thề nguyện, những hạt hướng dương này là trái tim hắn.

Hắn nhớ rõ, hắn từng hứa hẹn sẽ biến Yên sơn thành một biển hoa hướng dương mênh mông vô bờ, muốn tự tay rang hạt hướng dương nàng thích nhất, thậm chí ngày đó Tố Bạch dạy cho hắn bí quyết làm hạt hướng dương, hắn còn
học thuộc làu làu. Nhưng vì sao lúc nàng thì thào nói với hắn “Hoa hướng dương trên Yên sơn nở rộ rồi”, hắn lại không thể nhớ lại chi tiết quan
trọng nhất này.

Khi đó, hắn không hề có cảm giác gì,
thậm chí còn khốn nạn hỏi lại nàng “có gì đặc biệt”, giờ nghĩ lại, tuy
rằng hắn quên vì uống nước Vong Xuyên, nhưng chỉ hận không thể tự tay
tát cho mình mấy phát.

Gần nhau như vậy, hắn lại vô tình lướt qua nàng, có khác gì những năm tháng nàng ở chốn ngục lao?

Trong lòng áy náy nặng nề, hắn bước vào biển hoa hướng dương, nhớ lại những ngày trước kia ngày ngày bám theo sau nàng.

Tuy hỉ phục may vội vàng nhưng không hề cẩu thả, kinh văn sao chép trên
giấy tuyên thành, thậm chí còn chiếc mũ phượng chưa hoàn thành và hộp
ngọc trai kia — tất cả như lưỡi dao nhọn, đâm thẳng vào thân thể hắn,
trái tim hắn.

Hắn không dám nghĩ đến việc nàng ôm tâm tình như thế nào trở lại Yên sơn, càng không dám nghĩ đến tâm tình của
nàng khi rời khỏi đây. Nếu nàng tin tưởng hắn có thể trở về, nếu nàng
không vì hắn mà tổn thương chính mình, vậy thì giờ khắc này chắc chắn là nàng sẽ đứng đây chờ hắn… Chờ hắn trở về thành thân, chờ hắn trở về
thực hiện lời hứa đời đời kiếp kiếp…

Nhưng bây giờ —

Cầm chiếc mũ phượng, hắn ngồi trên chiếc giường trong tẩm phòng nhớ lại hồi ức ngày xưa. Lòng đau như cắt, nước mắt như mưa cũng biết làm sao được.

“Thì ra là ngài —” Phong Cẩm lẳng lặng đứng ở cửa tẩm phòng, hơi ngạc nhiên
nhưng không tránh ánh mắt Bình Sinh, đôi mắt hẹp dài híp lại, tuy là tự
lẩm bẩm nhưng ngầm che giấu sự sắc bén: “Thảo nào ngày đó muội ấy không
chịu đi theo Bạch Liêm…”

Không thể nghi ngờ, Phong
Cẩm được Hạo Thiên trọng dụng hơn hẳn những người khác nên dễ dàng biết
được một số tin tức và chi tiết ít người biết. Có điều dù y thủ đoạn
thông thiên cũng không phát hiện được bí mật ẩn giấu phía sau này, càng
không thể nào đem việc này xâu chuỗi vào đó. Đặc biệt khi biết được bất
hạnh của Thiên Sắc là vì nguyên nhân mơ hồ đó, cuối cùng không còn cách
nào khác, y và các sư huynh đệ kéo lên Càn Nguyên sơn cướp hạt châu
phong ấn con nàng, mong nàng có chỗ dựa mà bỏ trốn. Khi đó, trong lòng y biết rõ bản thân không có tư cách, Thanh Huyền không còn, Bạch Liêm là
người duy nhất có thể đưa nàng đi, nhưng nàng lại từ chối —

Mãi đến khi Bán Hạ ngập ngừng nói ra lựa chọn cuối cùng của Thiên Sắc, các
sư huynh đệ đều đau buồn chán nản. Khi đó, y không nghĩ ra vì sao nàng
không chịu bỏ trốn, bây giờ biết một số tin tức của Huyền Đô Ngọc Kinh,
coi như y cũng tìm ra mối liên hệ mọi chuyện lại hoàn chỉnh.

Thằng nhóc Thanh Huyền kia lại là Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế vào luân
hồi lịch tình kiếp, nếu là trước kia kiểu gì y cũng không tin.

Trước đây, Thiên Sắc không chịu bỏ trốn nhất định là vì hắn…

Tuy cùng ở Thiên giới và vẫn còn là chưởng giáo Thần Tiêu phái, nhưng ngàn
năm nay Phong Cẩm đã giao hết mọi chuyện lớn nhỏ cho Ngọc Thự, ít khi
xuất hiện trước mặt mọi người nên Bình Sinh và y không có cơ hội gặp
mặt. Bây giờ, gặp ở nơi đây, không thể không nói có cảm giác kỳ lạ. Hơn
nữa, hai người bọn họ một xem như trúc mã, một xem như phu quân, trong
lòng cùng thương yêu một cô gái, nên càng cảm thấy đối chọi gay gắt như
nước với lửa.

Bình Sinh hơi nhíu mày, cảm giác thứ
thần thánh không thể xâm phạm trong lòng mình bị người ta vô ý nhúng
chàm, cảm giác khó chịu, mặt nghiêm lại đặt chiếc mũ phượng xuống, lạnh
lùng xa cách hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Giống như
Đế quân.” Không bị ảnh hưởng bởi sự lạnh lùng xa cách của Bình Sinh,
Phong Cẩm đáp lại cực kỳ tự nhiên và cung kính như trước giờ.

Đúng vậy, giống Bình Sinh, y đến để nhìn vật nhớ người.

Nhưng dáng vẻ của Phong Cẩm không cùng suy nghĩ với Bình Sinh. “Giống?” Bình
Sinh lặp lại một từ quan trọng nhất, cố ý nhấn mạnh, giọng cao vút, ngữ
điệu lạnh lùng còn có chút châm biếm khinh miệt: “Ta không rõ, rốt cuộc
ta và ngươi giống nhau chỗ nào?”

Dù đã qua rất lâu, hắn vẫn không thể vứt bỏ khúc mắc và thành kiến với Phong Cẩm.

“Cũng đúng.” Đối mặt với sự khinh thường rõ ràng như thế, Phong Cẩm cũng
không phản bác, chỉ thoáng ngừng thở, sau đó khẽ cong khóe môi mang chút ý cười nhẹ như không, tự giễu: “Tại hạ có công đức gì để có thể ngang
hàng với Đế quân chứ?!”

Thật ra, dù không nói, nhưng
nghìn năm qua lúc nào y cũng đến Yên sơn, biết rõ người đã mất, nhưng
vẫn lau chùi quét dọn những thứ nàng yêu thích. Là áy náy, là vô cùng
hối hận, dù sao lúc nàng còn sống nhất định y không dám đến đây.

Nếu trước đây không buông tay, bây giờ nàng có thể ở Yên sơn cùng y đến bạc đầu không?

Dường như, mọi đau khổ của nàng bắt đầu từ lúc y buông tay, y luôn có cảm
giác này, mọi đau khổ của nàng đều vì y. Cho nên y đặt vô số giả thiết,
tưởng tượng, sám hối, nhưng những gì đã qua không thể quay lại.

Đây đều là tội nghiệt của y!

“Ngài có biết vì sao lúc trước muội ấy chọn Yên sơn không?” Xoay người sang
chỗ khác, y nhìn cây ngô đồng bên ngoài, lại nhớ đến hồi ức, giống như
từ nay đến cuối đời y chỉ còn lại hồi ức khắc cốt ghi tâm không thể trở
về được: “Khi đó, muội ấy nói thích ngô đồng, ta liền kiếm chỗ này, vốn
tưởng rằng sẽ có cơ hội nắm tay muội ấy ở đây đến bạc đầu, cùng ủ rượu,
thưởng trà, nhìn lá rơi. Không ngờ —”

Đúng vậy, Yên
sơn nằm ở biên giới Đông Cực, y tìm kiếm rất lâu mới ra. Y từng dệt mộng đẹp nắm tay nàng đến răng long đầu bạc, thậm chí mấy gian phòng đơn sơ ở Yên sơn cũng là do y và nàng cùng dựng nên.

Trước đây, nếu viết tên nàng và y trên sổ Nguyệt lão suôn sẻ, thì bây giờ sẽ làm uyên ương bên nhau hạnh phúc chứ?

Cuối cùng, y để nàng một mình chốn này, tự tay xé nát giấc mộng kia, bản
thân cũng mất tự tin, hoảng sợ, không dám gặp mặt. Ba ngàn năm đó y
không biết nàng đã vượt qua như thế nào, y cũng không dám xác định bản
thân đã để lại cho nàng vết thương ra sao.

Bình Sinh
lẳng lặng nghe, không nói một lời. Cho tới nay, hắn vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ của Thiên Sắc và Phong Cẩm, dù nghe người khác nói đôi câu cũng không thể biết hết, không chắp vá được hoàn toàn. Trước đó cũng không
hiểu vì sao nàng lại chọn sống một mình trên Yên sơn, bây giờ hiểu ra,
bản thân chưa từng chen chân vào cuộc sống của nàng trong ba ngàn năm
đó, nàng chưa từng có lỗi với tình cảm kiên trì của bản thân, chưa từng
làm tổn thương bất kỳ một nam tử nào khác.

Nếu lúc
trước Thanh Huyền và nàng chỉ đơn thuần là thầy trò, không nói đến những thứ khác, nàng có thể nắm tay Phong Cẩm cho đến già không?

Có! Dù trong lòng hơi khó chịu, nhưng hắn tin tưởng chắc chắn, nàng nhất định sẽ.

Thiên Sắc có chấp niệm của nàng, nhưng cũng có quyết đoán. Ba ngàn năm ở ẩn,
nàng vẫn luôn tưởng nhớ. Sau đó, vì Thanh Huyền từng chút từng chút vô
thức bước vào lòng nàng, nên nàng mới có thể buông hết tất cả, đối mặt
lần nữa với Phong Cẩm, mỉm cười nhẹ nhàng như vậy.

Chấp niệm của nàng, hắn biết…

Không biết cố ý hay vô tình, Phong Cẩm cúi đầu thở dài, giọng không lớn, như
tiếng gió cuốn ra rất xa mang theo nỗi lòng sâu kín chua xót: “Không
ngờ, ta và muội ấy tìm kiếm chỗ này, nhưng những gì giữ lại đều là hồi
ức của ngài và muội ấy, hoàn toàn không liên quan đến ta…”

Cảm giác này giống như chim gáy bị chim khách chiếm tổ. Nhìn từng vật dụng
trong căn phòng, càng nhìn càng rõ, gắn bó bao nhiêu vết tích, nỗi lòng
chuyển từ nhạt sang đậm, từ nông sang sâu, bây giờ đã là người ngoài
cuộc nhưng y vẫn cảm thấy thân thuộc.


Là bi ai đến mức nào, y là người trong cuộc lại biến thành kẻ đứng xem…

Nghe đến đây, Bình Sinh đột nhiên cắt ngang suy tưởng của Phong Cẩm, thốt
lên những lời khiến người ta khó hiểu: “Ta nghĩ, ta nên cảm tạ ngươi.”

“Cảm tạ ta không biết quý trọng ư?” Giống như ngầm hiểu trong lòng, Phong
Cẩm xoay người lại nhìn Bình Sinh, đột nhiên mỉm cười nhưng nhìn không
giống nụ cười chút nào, chỉ như khóe miệng hơi méo, nét mặt nửa tự giễu
nửa bi thương, bao phủ khuôn mặt là bảy phần đau khổ ba phần chua chát.

Bình Sinh im lặng.

“Không.” Hắn chậm rãi lắc đầu, đột nhiên cảm thấy thoải mái kỳ lạ. “Ta nên cảm
tạ ngươi buông tay quá sớm.” Hắn khẽ nói, giọng vô cùng chậm rãi, nhẹ
nhàng, ngữ điệu không chút lo lắng, nhẹ tựa như tất cả đã sớm định đoạt: “Cho nên, ta mới có thể nắm tay nàng đúng lúc, lấp đầy vết thương của
nàng.”

Thật ra, hắn — không, có lẽ phải nói là Thanh
Huyền, sở dĩ có thể nắm được tay Thiên Sắc cho đến trái tim nàng, không
chỉ vì hắn xuất hiện đúng lúc, vừa vặn lấp đầy vết thương không muốn
nhìn lại của nàng, mà vì hắn mặt dày như gián đánh mãi không chết, kiên
trì đến cùng không đạt mục đích thề không bỏ qua.

Cho nên, hắn không nên đứng đây hối hận tột cùng vì không thực hiện lời hứa ngày đó, hắn nhất định phải tin tưởng, một ngày nào đó, nàng có thể trở về bên hắn!

Dù sông cạn đá mòn, hắn cũng phải chờ được ngày đó!

******

Bình Sinh lật hết sách cổ Đạo gia, dấu chân trải khắp lục giới bát hoang
rộng lớn, hy vọng có thể tìm được phương pháp tụ hồn cho Thiên Sắc.

Chỉ là, Thiên Sắc không còn thân thể, cũng không có nội đan, ngay cả hồn
phách cũng tan thành mây khói, những biện pháp như phép dẫn tiên, hoa
sen hóa thân, phép giữ thai đều không thể sử dụng được. Thậm chí hắn còn đến cõi Sa Bà nơi Tây Phương cực lạc, đốt đèn xin Phật Tổ và Phật Di
Lặc chỉ cho phương pháp tụ hồn trọng sinh, cuối cùng vẫn không tìm ra
được cách nào.

Nhân quả luân hồi kiếp kiếp, duyên phận không ngừng trôi đi, điều hắn có thể làm dường như chỉ có chờ đợi.

Chờ đợi không bến bờ —

Chẳng lẽ thật sự phải chờ đến khi sông cạn đá mòn, hắn và Thiên Sắc mới có cơ hội gặp lại sao?

Có điều, Bình Sinh không ngờ, lúc ra khỏi biên giới Sa Bà chợt gặp lại một cố nhân.

Đó là một thiếu niên cực kỳ tuấn tú, đang dùng mọi thủ đoạn ép hỏi tiểu
hòa thượng bảo vệ hang thần dưới Linh sơn, lời nói sắc bén tuôn ra như
pháo, kiên trì hỏi làm thế nào để tìm một đóa sen ngũ hành cực kỳ quý
hiếm, hỏi mãi hỏi mãi cho đến khi tiểu hòa thượng kia biến thành mờ mịt, không nói nên lời.

“Cứ Phong?”

Nhìn thấy thiếu niên kia ở đây, Bình Sinh ngạc nhiên.

Lúc trước, Thiên Sắc dùng nội đan và tu vi vạn năm cứu mạng Cứ Phong, khiến y thoát khỏi vận hạn, trường sinh bất tử. Trong suy nghĩ của Bình Sinh, Cứ Phong hẳn phải đang tự do tự tại, tình nồng thắm thiết với Dụ Lan
chứ sao lại xuất hiện một mình ở đây?

Chẳng lẽ Cứ Phong và Dụ Lan có gì thay đổi?

“Không được gọi ta là Cứ Phong!” Nổi giận vì nghe thấy có người gọi tên mình,
thiếu niên anh tuấn kia hung dữ quay mặt lại, quát lên chói tai, xấu
tính y như trước. Mặt bừng bừng lửa giận, ánh mắt như muốn ăn thịt
người: “Ta là tổ tiên mười tám đời nhà ngươi!”

“Ngươi làm gì ở đây?” Đã biết tính tình thẳng ruột ngựa của y trước đây, nói
năng chẳng kiêng nể gì, Bình Sinh cũng không tức giận, chỉ xác định là
Dụ Lan không đi cùng y, bèn hỏi: “Dụ Lan đâu?”

“Đừng
nhắc bà già đó trước mặt ta! Từ lúc gặp bà ta, ta chẳng gặp chuyện gì
tốt lành!” Nghe tên Dụ Lan, thiếu niên kia có vẻ uể oải. Y phẫn nộ cúi
đầu xuống, có chút dỗi hờn và tùy hứng, miệng lẩm bẩm.

Chẳng phải sao, lần đầu tiên nhìn thấy bà già đó, y gần như mất mạng. Sau đó, không biết nhờ phúc thần tiên nào mới còn sống. Thế là bà già đó bám
lấy y, mở miệng ra là Cứ Phong, vẻ mặt đó thật giống dâng lễ kính Phật,
đồ ăn đồ uống gì ngon bà ta đều cho y hết, dù có là hoàng đế cũng không
sung sướng bằng.

Lúc đầu, y cũng rất nhàn nhã tự tại, coi bà già kia là người hầu tùy tiện sai bảo…

Sau đó, y phát hiện ra, bản thân mình giống như yêu quái, không bao giờ
già, mà bà già kia cũng biết không ít yêu pháp, càng cảm thấy sợ hãi…

Thời gian sau, y quen với việc trường sinh bất lão, học được không ít thứ từ bà già kia, vui vẻ du ngoạn tứ phương. Lại phát hiện ra bà già đó giống hệt miếng cao da chó, quấn chặt lấy y như âm hồn không tan, không để y
sống yên ổn!

Được rồi, y thừa nhận, thật ra y không ghét bà ấy đến vậy, nhưng bực mình nhất là bà ấy cứ gọi y là “Cứ Phong”…

Từ nhỏ y đã không cha không mẹ, chỉ là một đứa trẻ ăn mày lang thang, mọi
người gọi y là “đồ lai căng”, nhưng y tự xưng là “ta”. Cái tên Cứ Phong
này nghe cứ như là tên của mấy thiếu gia quyền quý khiến người ta thấy
ghét —

Điều đó chẳng phải chứng minh bà già đó coi y
là thế thân, nhận lầm y thành người khác nên mới đáp ứng mọi yêu cầu của y hay sao.

Nghĩ như vậy, y khó tránh khỏi miên man,
càng dày vò càng cảm thấy khó chịu, cho dù không biết bao nhiêu lần lén
trốn đi cuối cùng cũng bị lôi trở về.

Lần này, y chạy trốn tới thế giới Tây Phương cực lạc, nhưng bà già kia không đuổi theo
như thường lệ… Chẳng lẽ bà ấy không thăm dò ra hành tung của y?

Về phần y, vẫn ra vẻ coi thường, nhưng đột nhiên lại nhớ bà già kia…

Điên rồi, nhất định là điên rồi!

Chẳng lẽ, muốn y mặt dày quay về sao?

Đó chẳng phải là y đuối lý nhận thua ư?

Càng nghĩ càng tức giận, vô tình ngẩng đầu lên, y có mắt nhìn người không
tệ, thấy Bình Sinh khí thế hơn người mặt mày chợt rạng ngời, hỏi han
không chút khách khí: “Này, nghe nói biên giới Sa Bà ở Tây Phương cực
lạc có hoa sen ngũ hành cực kỳ quý hiếm, không biết là thứ khó tìm đến
mức nào, ngươi có biết ở đâu không?”

Mắt bà già kia
không tốt, đầu bạc trắng khiến người ta hoảng sợ, thật sự là giống bộ
dạng chưa già đã yếu. Hoa sen ngũ hành trong truyền thuyết cực kỳ quý
hiếm, giúp người ta thay da đổi thịt, chắn chắn là bảo vật, sẽ có ích gì đó cho bà ấy chứ?

Những năm gần đây bà ấy đối với y không tệ, y cũng nên báo đáp mới phải đạo.

Làm người mà, hào phóng một chút cũng không sao…

Suy nghĩ một lúc lâu, Bình Sinh mới thấp giọng hỏi: “Ngươi tìm hoa sen ngũ hành làm gì?”

“Ta không muốn mắc nợ bà già kia cả đời!” Chàng thiếu niên giả vờ chẳng hề
để ý nhằm che giấu sự chột dạ của mình, cứ mạnh miệng kêu gào: “Tìm hoa
sen ngũ hành cho bà ta xong coi như hết nợ, sau đó ta sẽ xa chạy cao
bay!”

“Nàng dốc lòng vì ngươi nên trở thành trắng
tay, chỉ mong ngươi thoát khỏi kiếp nạn, trường sinh trường thọ, ngươi
lại muốn bỏ lại nàng xa chạy cao bay?” Bình Sinh lắc đầu, chợt nhớ đến
mình lúc còn là Thanh Huyền cũng từng suy nghĩ giống chàng thiếu niên
này, tự cho là có thể tìm được cỏ linh chi tiên thảo trả nợ ân tình,
thoát khỏi vận mệnh bị “bắt nạt”. Nay đổi góc nhìn, thật sự khiến người
ta không biết nên khóc hay cười vì quá ngây thơ.

Nghĩ lại, đúng là làm khó Thiên Sắc, lúc trước nàng còn nhẫn nại đi tìm hắn, chỉ lo lắng an nguy của hắn, không chỉ trích lấy một câu —

Aiiiii!

Trước đây, không biết nàng lặng lẽ bao dung tính tình tùy hứng và trẻ con của hắn đến nhường nào!

Nghe Bình Sinh nói như vậy thiếu niên ngây người, tựa như bị vạch trần hai tai đỏ ửng lên.

“Ai, ai thèm chứ!?” Phản bác của y rõ ràng là yếu ớt, lại còn liều mạng cãi
bướng: “Ai thèm bà già vừa mù vừa lắm mồm đó, đã vậy suốt ngày lại nhìn
ta bằng ánh mắt đó rồi gọi tên một người lạ hoắc chẳng thèm nể nang.
Không xa chạy cao bay, chẳng lẽ muốn ta cưới bà ta?”

Nói dứt lời y ngạo mạn ngẩng cao đầu, cây ngay không sợ chết đứng, nhưng
trong lòng lại cứ nhớ tới “bà già vừa mù vừa lắm mồm kia”.


Thật ra, tuy khuôn mặt bà ấy già nua nhưng không hề xấu, nhìn dáng người e
rằng trước kia là mỹ nhân trăm năm khó gặp. Quan trọng nhất, bà ấy là
người duy nhất trên thế gian này đối xử tốt với y, y có thể gặp người
thứ hai tốt quá mức với y như vậy không —

Chắc là không đâu nhỉ?

Bà ấy ở một mình trong sơn cốc, mắt lại mù, tay chân không tiện đi lại.
Nếu y thật sự xa chạy cao bay, lỡ bà ấy xảy ra chuyện gì bất ngờ, sợ là
chết cũng không ai biết —

Xem ra, việc xa chạy cao bay cần phải cân nhắc lần nữa rồi quyết định…

Chàng thiếu niên càng nghĩ càng nhíu mày, hoàn toàn không cảm nhận được,
miệng vừa nói xa chạy cao bay đầu đã hoàn toàn phủ nhận bốn chữ này.

Mắt nhìn người của Bình Sinh thế nào, sao không nhận ra thiếu niên này mạnh miệng mềm lòng!?

“Hoa sen ngũ hành ở đâu, đương nhiên ta biết —” vốn định nói, hoa sen ngũ
hành là tòa sen của Phật Tổ, dù biết ở đâu cũng không thể chiếm làm của
riêng. Nhưng hắn cố ý kéo dài giọng, nhìn thiếu niên tính nết trẻ con
kia, trong lòng nảy ra ý định ranh mãnh: “Muốn biết hoa sen ngũ hành ở
đâu, trừ khi ngươi dẫn ta đi gặp Dụ Lan trước.”

Đúng vậy, hắn đi khắp nơi tìm kiếm biện pháp tụ hồn cho Thiên Sắc, sao có thể bỏ sót điều này?

Trước khi tu đạo, Thiên Sắc là yêu!

Trên đời này, người hiểu biết về yêu nhất chính là yêu.

Huống chi, năm đó Dụ Lan vì trọng sinh cho Cứ Phong, đương nhiên đã tìm hiểu
trăm phương nghìn kế, không chừng sẽ biết phương pháp mà mọi người không biết!

“Ngươi tìm bà già kia làm gì?” Chàng thiếu
niên cảnh giác lùi ra phía sau mấy bước, nhìn Bình Sinh từ đầu tới chân. Cuối cùng, quét qua người hắn bằng ánh mắt đối địch của chính phu nhìn
gian phu, ngay cả giọng điệu cũng đầy ghen tuông: “Dụ Lan, Dụ Lan, gọi
thân thiết nhỉ! Rốt cuộc ngươi và bà ta có quan hệ gì!?”

“Ta và nàng ấy có quan hệ gì, đợi đến lúc nàng nhìn thấy ta chẳng phải tự
nhiên ngươi sẽ biết sao?” Đây là lần đầu tiên Bình Sinh có lòng muốn
trêu chọc, ba phải sao cũng được, không chịu trả lời thẳng thắn vấn đề.

Mà thiếu niên kia nghe xong lời này, đôi mắt chua như giấm đã bốc lửa bừng bừng như đốt cháy sạch mọi thứ.

******

Dù rất không tình nguyện, nhưng thiếu niên vẫn dẫn Bình Sinh đến núi Cử Nam biên giới Đại Chiểu tìm Dụ Lan trong sơn cốc.

Bây giờ Dụ Lan không còn là công chúa yêu giới ngang ngược năm đó. Nàng mặc vải bố cài trâm gỗ mộc mạc, dáng vẻ vẫn mảnh mai như trước. Dù tóc
trắng xóa, khuôn mặt già nua, nhưng nét mặt đã không còn chút tàn độc
nào, bất luận khí chất hay tinh thần đều an tĩnh.

“Bà già kia, ta dẫn gian phu của bà tới đây.”

Vừa nhìn thấy Dụ Lan, thiếu niên đã phủ đầu, thở phì phì gượng gạo ném lại
một câu, sau đó đặt mông ngồi trên đống cỏ khô phía trước, bĩu môi dỗi
hờn.

Đúng vậy, y đương nhiên tức giận, vốn trưởng
rằng bỏ trốn quá nhanh, quá xa nên bà già này mới không tìm được. Không
ngờ, nhìn bộ dạng này dường như không muốn đi tìm y.

Sao chứ? Là mong y một đi không trở về, hay là chắc ăn rằng nhất định y sẽ trở về?

Y quả thật là tức giận đến bùng nổ.

“Gian phu?” Biết Cứ Phong bốc đồng đã trở lại, trong lòng Dụ Lan rất vui
mừng, nhưng nghe nói đến ‘gian phu’ gì đó nàng rất ngạc nhiên. Dù không
nhìn thấy dung mạo của người mới đến, nhưng nàng nhanh chóng ngửi thấy
mùi hoa Khuê Uy trên người Bình Sinh, nhớ lại chuyện cũ bèn cười khẽ:
“Không phải năm đó ngài theo Thiên Sắc đến cứu ta và Cứ Phong nhà ta
sao? Nếu ta đoán không lầm, ngài chính là Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi –
Bình Sinh đế quân.”

Chuyện của Thiên Sắc, nàng thường xuyên lui tới Âm ty cũng nghe được một ít. Nhưng lúc đó trong lòng nàng chỉ có chuyện của Cứ Phong, đương nhiên không để ý chuyện chẳng liên
quan. Cuối cùng, Thiên Sắc dùng nội đan của mình mới cứu được Cứ Phong.
Lúc đầu nàng đắm chìm trong vui sướng và ngạc nhiên, sau đó nghĩ kỹ lại, mới đoán là người ra tay cứu Cứ Phong có lai lịch không nhỏ!

“Đúng!” Bình Sinh gật đầu, hắn lơ đãng liếc mắt nhìn thiếu niên ngồi trên đống
cỏ khô, không có hành động gì khác. Nhưng thiếu niên kia lại mẫn cảm
giống như mèo đạp phải đuôi nhảy nhổm lên, xắn tay áo hai ba lần, giống
như nổi giận nghiêm mặt mắng: “Gian phu, ngươi nhìn ta làm gì!? Nói cho
ngươi biết, có chuyện thì nói, có rắm thì đánh. Đây là địa bàn của ta,
ngươi làm gì cũng phải rõ ràng trước mặt ta, đừng hòng mượn cơ hội đuổi
ta đi!”

Nhìn tư thế này, nghe giọng điệu này, quả thực là một tiểu lang quân tràn đầy ghen tuông, sợ thê tử hồng hạnh vượt tường!

Bình Sinh thật sự không biết nên khóc hay cười, cũng không giải thích gì,
chỉ nói ngắn gọn chuyện Thiên Sắc cho Dụ Lan biết. Tuy ngắn gọn nhưng rõ ràng, tốn không ít thời gian. Có lẽ thiếu niên kia nghe được những lời
này mới biết Dụ Lan và Bình Sinh không phải quan hệ như y tưởng tượng,
bấy giờ mới yên tâm, mặt mày rạng rỡ.

Thấy Dụ Lan
nghe xong nhưng sắc mặt hơi ảm đạm, Bình Sinh vốn có chút hy vọng như
ánh sáng nhạt trong lòng, lúc này lại giống lọt vào hầm băng lạnh lẽo,
cố gắng bám lấy hy vọng cuối cùng: “Ngươi biết cách nào có thể tụ hồn
trọng sinh cho nàng không?”

“Không có tim, không có
nội đan, ngay cả nguyên thần cũng tan, nếu muốn tụ hồn trọng sinh thật
sự là khó khăn…” Dụ Lan cắn môi suy nghĩ, hơi do dự. Dù sao, trước đây
khốn cảnh Cứ Phong gặp phải khác hẳn Thiên Sắc. Cứ Phong là người, bị
Cửu Trọng Ngục Âm ty quản lý luân hồi, hồn phách không biến mất. Còn
Thiên Sắc bị tước tiên tịch trở về yêu, không có nội đan và tim, không
chỉ thân thể biến thành tro tàn, ngay cả hồn phách cũng tan thành cát
bụi. Cơ bản là không có khả năng trọng sinh.

Trầm mặc một lát, nàng khẽ thở dài, chợt mỉm cười: “Tuy ta không biết làm thế
nào để Thiên Sắc tụ hồn trọng sinh, nhưng lần này Đế quân đến đây thật
đúng lúc.” Nàng chỉ chỉ ra cái hang phía sau, dường như muốn nói có gì
đó trong đó, nhưng không nói rõ chỉ lấp lửng: “Lúc trước nhận ân tình
của ngài và Thiên Sắc, Dụ Lan rất cảm kích, thứ này có lẽ cũng có chút
tác dụng.”

Bình Sinh mới nghi ngờ, thiếu niên kia đã
gấp gáp hơn vội vã chạy đến cửa hang, phát hiện ra bốn phía hang đều
được làm phép, bên trong nhốt thứ gì đó đen sì.

Dán
sát mặt vào để nhìn, sau khi thấy rõ đó là thứ gì, sắc mặt thiếu niên
lập tức biến đổi, lùi về giữ chặt lấy Dụ Lan nhìn từ trên xuống dưới
chẳng thèm tránh né gì, cuối cùng nhìn thấy một vết thương bên chân phải nàng bị váy che khuất. Vết thương không sâu, xem ra đã bị thương nhiều
ngày, nhưng kỳ lạ là máu cứ chảy không ngừng.

“Ôn thú?!” Nhìn vết thương như vậy, Bình Sinh cũng nhận ra, mắt chợt nheo lại, tim đập thình thịch!

Chẳng lẽ, thứ bị nhốt trong hang động kia chính là Ôn thú sống nhờ thân thể Nhục Nhục, sau đó nuốt trái tim Thiên Sắc!?

Cố gắng khống chế sự kích động trong lòng, Bình Sinh bước qua nhìn, thứ bị bỏ đói hấp hối trong hang kia chẳng phải là Ôn thú hắn khổ tâm tìm kiếm khắp nơi sao?

Ôn thú này, từ lúc bị Yêu Kiêu đuổi
giết đến nay đã không thấy bóng dáng nó, vốn tưởng rằng đã bị Ma quân
Lâu Tung hạ thủ đoạn thâm độc, thì ra đi mòn gót sắt tìm không thấy, nó
lại trốn ở đây, còn tình cờ bị Dụ Lan bắt được?!

“Ôn
thú này vốn vẫn ẩn núp trong đầm lầy phía sau núi, ta với nó nước sông
không phạm nước giếng, cũng coi như không thấy. Nhưng mấy ngày trước Cứ
Phong trốn đi ta định đuổi theo, đúng lúc gặp nó đói đến hoa mắt, tự
động lủi vào hang núi. Ta ngửi thấy trên người nó có khí tức của Thiên
Sắc, nghĩ là nó và Thiên Sắc có quan hệ sâu xa liền ra tay bắt nó.” Nói
đến đây, Dụ Lan đã bị thiếu niên kia ấn ngồi xuống đống cỏ khô. Sắc mặt
nằng vẫn bình tĩnh, mặc kệ thiếu niên kia nâng chân nàng lên ngang ngực, cởi mảnh vải băng bó trên đùi nàng.

“Ngươi lại còn
đắc ý.” Nghe nàng nói nhẹ như không chẳng chút bận lòng, thiếu niên ngồi trước mặt nàng nổi giận, nghiến răng nghiến lợi ngửa đầu nhìn nàng,
trừng mắt mắng: “Mắt của ngươi không nhìn thấy, còn ra tay bắt Ôn thú.
May mắn là nó chỉ cắn trúng chân ngươi, nếu cắn chỗ khác… Ta thấy ngươi
chán sống, không muốn sống nữa rồi!”


Được rồi, thật ra y muốn nói là —

Bà già này, chỉ vì bắt Ôn thú này mà không đến tìm ta!? Bà! Bà! Bà! Chẳng
lẽ trong mắt bà, Ôn thú chết tiệt này còn quan trọng hơn ta sao? Bà! Bà! Bà đừng nói là thấy thân thể sống nhờ của Ôn thú đẹp trai hơn ta, nên
định hồng hạnh vượt tường đấy chứ… Được lắm, coi như hai mắt bà mù,
nhưng bà cũng không sợ ta đi luôn không về à? Bà! Bà! Bà chắc ăn về ta
đến thế à?



Dù thật sự muốn nói
như vậy, nhưng trước mặt “gian phu” thì quá mất mặt, y chỉ có thể hung
dữ thầm oán, nhẹ nhàng cởi mảnh vải ướt đẫm máu, giặt khăn lau cẩn thận, sợ làm đau nàng.

Tuy Dụ Lan không biết trong lòng y
suy nghĩ gì, nhưng có thể nhìn ra vẻ thân thiết che giấu dưới sự thô lỗ. “Thiếu nợ người khác, một khi có cơ hội cũng nên nhanh chóng tận tình
hồi trả…” Khẽ thở dài, nàng cúi đầu mỉm cười.

Chàng
thiếu niên vừa nghe nàng nói “thiếu nợ”, “nhanh chóng trả lại”, thì
không chờ hết câu đã nhảy dựng lên. “Bà già kia, bà muốn nói gì, nói rõ
ra đi, vòng vèo làm gì?” Một tay chống nạnh, một tay chỉ vào chóp mũi
nàng, y không hiểu vì sao lại giận run người, chỉ hận không thể tự tay
vạch mặt nàng: “Một ngày nào đó, trả xong ân tình còn nợ ngươi, ta nhất
định xa chạy cao bay, chết cũng không quay lại cái nơi tồi tàn này!”

Biết y hiểu lầm ý mình, Dụ Lan cũng không giải thích, chỉ thầm cười khổ.
Bình Sinh hơi ngạc nhiên vì chàng thiếu niên xấu tính, lời lẽ chẳng e dè này, không biết phải làm sao, đành ho khẽ một tiếng giảng hòa —

“Chi bằng, để ta trị vết thương ở chân cho nàng đi…”

Ai ngờ, câu giảng hòa này chẳng làm tình hình tốt hơn chút nào!

Thiếu niên kia xoay người lại, chỉ thẳng mặt Bình Sinh mắng: “Ngươi đừng có
không trâu bắt chó đi cày xen vào việc người khác! Còn nói để cho ngươi
trị thương, ta thấy bộ dạng ngươi mặt mày bất lương có chỗ nào giống đại phu? Hừ! Chẳng lẽ ngươi không biết, chạm vào chân của nữ tử là phải
cưới ư! Đừng hòng mượn cơ hội sờ mó chân bà ta!”

Đây
là lần đầu tiên, có người chửi thẳng mặt hắn là mặt mày bất lương. Bình
Sinh bị y mắng liên hồi như pháo thì suýt sặc, vừa bực mình vừa buồn
cười. Nhìn sang Dụ Lan thấy nàng chẳng chút ngại ngùng, hắn liền biết
cái kiểu đánh là thương mắng là yêu này là vui thú yêu đương của vợ
chồng son nhà người ta, liền nghiêm trang mở miệng: “Ngươi yên tâm, ta
sẽ không chạm vào một sợi tóc của nàng, có điều —” hắn cười thầm, chậm
rãi buông lời êm tai trêu chọc thiếu niên kia: “Có điều vừa rồi ngươi
chạm vào chân nàng không kiêng nể gì, nếu ngươi không có ý định sờ mó
nàng thì đã tính đến chuyện cưới nàng phải không?”

“Ai, ai nói ta muốn cưới bà ta?” Thiếu niên ngây người ra một lúc, nghẹn lời lắp bắp, ấp úng, vẻ mặt rất là đáng yêu.

“Không định cưới nàng ư?” Bình Sinh nhíu mày, ánh mắt nhìn y cứ như nhìn mấy
tên dâm tặc hèn hạ: “Vậy vừa rồi, ngươi sờ mó nàng ư?”

Thiếu niên giận không thể át, tức đến muốn vẹo mũi, lại không nghĩ ra câu nào để cãi lại, thế là buông lời thô tục: “Đệch!”

Y mắng quá mức khó nghe, Bình Sinh chịu không nổi nhíu mày, ngay cả Dụ
Lan cũng không nhịn được nữa bật cười, lên tiếng khuyên nhủ: “Đồ ngốc
này, không phải chàng nói ta là bà già ư, gần đất xa trời, làm sao có
thể quyến rũ người ta tới sờ mó chứ? Ra ngoài lấy cho ta chén nước đi,
ta hơi khát…”

Lúc này, chàng thiếu niên mới nhận ra
là bị Bình Sinh xỏ mũi, mặt lúc trắng lúc xanh định mắng tiếp, nhưng lại không thể không nghe lời Dụ Lan, đến ngôi nhà cỏ lấy nước.

Thấy y đã vào nhà, Bình Sinh mới cười lắc đầu nhìn Dụ Lan: “Cứ Phong vẫn y
như trước, chẳng thay đổi chút nào. Có điều, sao ngươi yên tâm để y chạy khắp nơi một mình như thế?”

Càng kỳ lạ là, theo thủ
đoạn phong lưu của Dụ Lan, chỉ sợ thiếu niên này đã là vật trong tay
nàng. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, dường như nghìn năm qua hai người
vẫn còn trong sáng, sao không khiến hắn ngạc nhiên cho được.

“Đương nhiên là ta lo lắng, trước đây lần nào cũng đi theo chàng, sợ chàng gặp nguy hiểm.” Dụ Lan ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt không tầm nhìn, có chút cô đơn khôn kể: “Nhưng mấy ngày trước chàng nói với ta, một lần đi ra
ngoài gặp một cô nương xinh đẹp, trong lòng rất thích, không muốn ở cái
nơi tồi tàn này với bà già vừa mù vừa xấu như ta nữa… Ta nghĩ, chàng đã
theo ta một ngàn năm, ta nên thấy đủ rồi. Nếu chàng thật sự thích một cô gái khác, dù ta ép buộc chàng ở lại cũng không có ý nghĩa gì…”

Trong chớp mắt, Dụ Lan như biến thành Thiên Sắc, trái tim Bình Sinh khẽ run
lên, chợt cảm thấy đau đớn. Nỗi cô đơn như vậy hắn cũng từng nhìn thấy
trong mắt Thiên Sắc, khi đó hắn hoàn toàn không biết gì, còn nàng không
thể mở miệng. “Ngươi không nói chuyện trước kia cho y sao?” Gọi hoa Khuê Uy từ huyết mạch, ánh sáng dịu dàng tỏa ra, thấy vết thương trên đùi Dụ Lan từ từ khép lại, Bình Sinh thở dài.

“Nói cho
chàng biết thì sao? Nếu chàng không hề nhớ chuyện trước đây, dù biết
tường tận mọi chuyện thì cũng chỉ là một câu chuyện xưa ly kỳ, thổn
thức, sao cảm động được chàng?” Dụ Lan cười khổ, đôi môi khẽ run run,
rèm mi rũ xuống che giấu sự cô đơn, giọng nói chứa nhiều sự bất đắc dĩ:
“Lúc trước, chàng nói ta quên hết tất cả đi, bất luận thế nào ta cũng
không làm được. Bây giờ chàng đã quên ta, ta nhắc lại để làm gì? Hiện
tại, chàng giống như một đứa trẻ, chỉ cần vui vẻ là đủ rồi, dù thích cô
gái khác cũng có sao đâu…”

Thật ra, nàng nhớ rất rõ
từng câu từng chữ, từng ánh mắt, từng nét mặt của y. Ngàn năm nay, không phải nàng chưa từng nghĩ đến việc nói hết tất cả, nhưng mỗi khi nghĩ
đến lời năn nỉ của y trước lúc hấp hối, nàng không thể không ngừng lại —

Kiếp trước, vì yêu nên quá đau thương, nên không đành lòng khiến y đau đớn
lần nữa. Bây giờ, vì vô cùng quý trọng sự sống của y, cho nên không dám
chạm vào, sợ không cẩn thận sẽ khiến y vỡ nát…

Hơn nữa, dù nói hết tất cả, y cũng sẽ không tin.

Nhìn bộ dạng này của nàng, Bình Sinh rất khắc khoải.

Trước đây, Thiên Sắc nhất định cũng cô đơn và đau thương như vậy, còn hắn
hoàn toàn không biết gì cả. “Dụ Lan, ta có thể chữa khỏi đôi mắt của
ngươi…” Hắn biết Dụ Lan là một nữ tử cao ngạo, vừa rồi thiếu niên kia
lớn giọng gọi nàng là “bà già”, dù ngoài mặt không có gì nhưng hàng mi
lại khẽ run rẩy. Nàng nhất định rất để ý ngoại hình của mình, dù sao Dụ
Lan lúc trước cũng hô mưa gọi gió, không gì không làm được, ngay cả dung mạo cũng là có một không hai. “Còn có thể —” hắn định nói tiếp nhưng bị ngắt lời.

“Đa tạ ý tốt của Đế quân.” Dụ Lan lắc đầu, khéo léo từ chối: “Không cần —”

Tiếng thét chói tai vang lên, giọng thiếu niên kia như thiên âm bị khuyếch
đại thành tiếng hét sắc bén: “Bà già này, có phải già rồi nên lú lẫn
không? Hắn nói có thể chữa khỏi mắt cho ngươi mà ngươi lại từ chối?” Quả thật không khéo chút nào, chàng thiếu niên bưng nước ra khỏi căn nhà
cỏ, từ xa đã nghe Bình Sinh nói có thể chữa khỏi mắt cho Dụ Lan, còn Dụ
Lan lại từ chối, đương nhiên kêu như chó mèo chết, cuống cuồng chạy tới, cả bát cũng vứt luôn!

“Ân tình lớn như vậy, ta sợ
không nhận nổi…” Dụ Lan rũ đầu, không dám để y nhìn thấy bộ dạng hiện
tại của mình, sợ y nhìn ra điều bất thường đành phải lấy cớ cho có lệ:
“Hơn nữa, ta cũng quen rồi…”

“Nói nhảm!” Thiếu niên
kia giận tím mặt, hừ một tiếng. Sau đó đột nhiên đứng nghiêm trang đối
mặt với Bình Sinh, ánh mắt ngay thẳng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú,
kiên cường, khiến người ta không dám nhìn thẳng, ngay cả giọng điệu cũng không còn thô lỗ, tức giận như vừa rồi mà trở nên thành khẩn: “Chỉ cần
ngươi có thể chữa khỏi mắt cho bà ấy, muốn làm gì ta cũng sẽ làm!”

Lúc này, đổi lại là Dụ Lan ngạc nhiên.

“Chàng tính trả nợ xong, sau đó xa chạy cao bay sao?” Nàng ngồi dưới đất, lo
lắng mò mẫm túm lấy ống quần y, lòng khổ sở không nói nên lời, sợ y trả
lời là đúng.

“Câm miệng!” Mặt thiếu niên đen lại, mất kiên nhẫn quát lên. Lập tức ngồi xuống kéo váy nàng lên, định kiểm tra
vết thương của nàng, lại ngạc nhiên phát hiện vết thương kia đã biến mất ngay cả sẹo cũng không có, chợt cảm thấy vui mừng.

Lúc này, Bình Sinh đã nhìn ra y có tình cảm đặc biệt với Dụ Lan, có điều
Bình Sinh vẫn cố ý kéo dài, cố ý nói chuyện không đâu trêu chọc y: “Nếu
ta nói muốn chữa khỏi mắt cho nàng, phải đổi bằng mắt ngươi thì sao?”

“Ngươi định biến ta thành khỉ diễn xiếc hả?” Sắc mặt thiếu niên lập tức thành
bão táp, vừa hung hăng xắn ống tay áo như muốn đánh nhau, vừa nghiến
răng nghiến lợi mắng: “Đồ lang băm bịa chuyện kia, xem ta có đánh gãy
mũi ngươi không…”

“Có bỏ ra mới có nhận lại, ngươi
nghĩ rằng muốn chữa khỏi mắt cho nàng thì không phải trả giá gì sao,
trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế?” Bình Sinh thấp giọng, mặt
mày nghiêm túc khẽ mỉm cười, thản nhiên như mây bay, hơn nữa lời lẽ
nghiêm trang hiếm thấy, nhấn mạnh: “Dù muốn mua thuốc trị phong hàn cũng phải trả bạc, huống chi điều trị đôi mắt ngàn năm chưa thấy một ngày?”

Tựa như bị lời lẽ và vẻ mặt của Bình Sinh làm cho hoảng sợ. Chàng thiếu
niên cắn răng, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hạ quyết tâm. “Được —”. Y
nặng nề gật đầu, giọng không lớn nhưng chắc như đinh đóng cột, khuôn mặt quyết đoán một lời đáng ngàn vàng, nói rất rõ ràng: “Lấy mắt của ta đổi mắt bà ấy!”

“Cứ Phong!” Với kết quả này, đương nhiên Dụ Lan ngạc nhiên không tin nổi.

Đáng tiếc, lời xưng hô không phù hợp vừa thốt ra, lập tức phá nát không khí vừa rồi!

“Bà già kia!” Không biết vì sao, chàng thiếu niên kia rất kiêng kị hai chữ
này, tức giận đến xanh mặt, đôi mắt phẫn nộ đỏ ửng lên như dã thú nổi
giận: “Ta nói lần cuối cùng, từ nay về sau không cho phép gọi ta là Cứ
Phong!”

******

Bên ngoài căn nhà
cỏ, chàng thiếu niên như kiến bò trên chảo, lòng nóng như lửa đốt, chờ
đến mất kiên nhẫn, thật muốn tung một cước đá văng cánh cửa ra xông vào. Nhưng chân vừa đến cửa, y lại từ từ lùi lại ngồi trên đống cỏ khô kia,
bứt mạnh để phát tiết sự nôn nóng trong lòng.

Mắt của bà ấy có thể chữa khỏi chứ?

Nhưng nếu thực sự chữa khỏi mắt cho bà ấy, phải dùng mắt của y…

Quan tâm làm gì chứ, dù y có mù, bà ấy cũng có thể chăm sóc y —

Lúc nghĩ đến vấn đề này, chàng thiếu niên vẫn thấy thật hư vô.


Y vẫn không rõ vì sao Dụ Lan lại đối xử tốt với y như vậy, chăm sóc hết
sức cẩn thận, rõ ràng y và nàng không quen biết gì. Khi đó, vì trộm túi
tiền của một tên ác bá, y bị mấy tên du côn lưu manh đánh cho một trận
rồi ném ra đồng hoang, chính bản thân y cũng cho rằng mình chết chắc
rồi. Ai ngờ, sau khi đi dạo một vòng quỷ môn quan trở về, bên cạnh y đột nhiên xuất hiện một nữ nhân xa lạ bị mù hai mắt.

Nàng chăm lo ăn mặc ở cho y, dạy y bản lĩnh, bảo vệ y chu toàn, thậm chí y
còn có thể trường sinh bất lão, vĩnh viễn giữ lại tuổi thanh xuân. Từ đó về sau, y không còn là một đứa trẻ ăn may lang thang bị người người bắt nạt. Y ngang như cua, ai dám độc ác với y, y sẽ độc ác hơn người đó cả
ngàn cả vạn lần — Có điều, lúc nào y cũng cảm thấy nàng dùng đôi mắt đã
mù kia dõi theo từng bước chân y mà không nói một lời, cảm giác này
không hiểu sao lại khiến y đau lòng.

Thật ra, nàng không biết bộ dạng của y như thế nào đúng không?

Lúc nào nàng cũng gọi y là “Cứ Phong”, không rõ Cứ Phong rốt cuộc là ai…

Nghe nàng gọi dịu dàng như vậy, tất nhiên là người yêu thương trước kia của nàng!

Có phải nàng không nhìn thấy nên nhận lầm người, biến y thành Cứ Phong phải không?

Nếu chữa khỏi mắt, nàng nhận ra y không phải Cứ Phong, nàng còn đối xử tốt với y như vậy sao…

“Mắt của nàng chữa khỏi rồi.” Nghe giọng Bình Sinh vang lên phía sau, chàng
thiếu niên chợt ngây người. Sự nôn nóng lập tức quay trở lại, trong
khoảnh khắc toàn bộ đầu óc trống rỗng, như có một cơn gió lốc quét qua,
phút chốc trở nên trơ trọi.

“Được, ta nói được làm
được!” Thiếu niên hít sâu một hơi, đứng dậy, hơi cứng nhắc ngẩng cao đầu xoay người sang nhìn Bình Sinh: “Đôi mắt này cho ngươi —” Chưa nói dứt
lời y đã nóng vảy vươn tay định móc đôi mắt mình ra!

“Khoan đã!” Bình Sinh tóm lấy tay y, ngăn lại.

“Lang băm, ngươi còn muốn dông dài gì nữa?” Khi thốt lên câu này chàng thiếu
niên đã mất kiên nhẫn, nghiêng đầu nghi ngờ nhìn hắn.

Bình Sinh cười cười không trả lời, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Mấy ngày trước, có
phải ngươi nói với nàng rằng ngươi thích một cô nương xinh đẹp?”

Thiếu niên ngây ra, vẻ mặt ngạc nhiên, hơi lúng túng lại nghi ngờ: “Sao ngươi biết?”

Bình Sinh vẫn cười khẽ, một lúc sau mới nói tiếp: “Lúc ta chữa mắt cho nàng
ấy, không ngờ lại nhìn thấy cái hộp gỗ ngươi giấu dưới giường.” Dừng một lúc, hắn mỉm cười sâu xa: “Xem ra, ngươi vẽ không ít tranh về nàng.”

Thiếu niên càng lúng túng, không biết phải trả lời thế nào đành nổi nóng quát khẽ: “Ai cần lang băm như ngươi xen vào việc của người khác?!”

“Ngươi đừng quá mà tổn thương trái tim nàng…” Bình Sinh lắc đầu, nhớ lại vẻ
mặt của Dụ Lan khi nhìn thấy bức tranh này. Hắn chỉ hận bản thân đáng
thương bị trời trêu cợt, còn đôi nam nữ này thật là quá ngốc, rõ ràng
gần sát bên nhau mà còn tự tra tấn: “Ngươi biết rõ nàng không nhìn thấy, nên không thể biết ngươi vẽ nàng…”

“Ai nói ta vẽ bà
ta?! Đó rõ ràng là… rõ ràng là…” Thiếu niên vừa lúng túng vừa bối rối,
không biết làm sao. Tay bị Bình Sinh giữ chặt, đành nghiến răng quát
Bình Sinh: “Này, ngươi còn muốn lấy mắt của ta không?”

“Ngươi không muốn giữ lại mắt để nhìn Dụ Lan ư?” Bình Sinh thả tay y ra, thấy y vươn tay định móc mắt mình cũng không ngăn cản, chỉ mỉm cười: “Ngươi
phải nghĩ cho kỹ, móc mắt rồi sau này ngươi sẽ mù, đương nhiên không
thấy được dáng vẻ của nàng.”

Thiếu niên nuốt nước
bọt, vẻ mặt càng do dự, vẫn cố tình mạnh miệng cãi lại: “Dáng vẻ của bà
ta vừa già vừa xấu, ai thèm nhìn chứ?” Ngoài miệng thì nói không thèm,
nhưng chân đã mất tự chủ chạy về ngôi nhà cỏ kia!

Lúc vào ngôi nhà cỏ, nhìn thấy nữ tử ngồi trước tấm gương cũ, y sợ hãi
không thôi: “Ngươi — ngươi —” một lúc sau vẫn chưa nói hết câu.

Người ngồi trước tấm gương kia là nàng thật sao?

Y không học vấn nên không biết dùng từ văn hoa, nho nhã để diễn tả dáng
vẻ của nàng. Nhưng y không thể không thừa nhận, người trước mặt là đẹp
nhất trong số những người con gái y được gặp từ lúc chào đời đến nay.

Y vẽ những bức tranh ấy vốn dựa theo dáng vẻ nàng lúc đó tô vẽ thêm cho
đẹp ra, nhưng so với dung nhan hiện tại của nàng chẳng khác nào bùn và
mây.

Y nhìn không chớp mắt, trái tim như chợt say khướt.

Sao nàng đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy? Đôi mắt sáng hiền lành, tươi
cười như hoa, đến mức ngay cả y cũng nhìn không chớp mắt. “Ngốc! Ai cho
phép bà biến thành bộ dạng này!?” Tuy nhìn mãi cũng không đủ dáng vẻ
hiện tại của nàng, nhưng y không thể không nhớ đến bộ dạng trước đây của nàng, cuối cùng lại lớn tiếng la mắng.

Không xinh đẹp vẫn tốt nhất!

Ít nhất, khi đó y cảm thấy rất an toàn.

“Khuôn mặt này khó coi đến vậy sao?” Dụ Lan đứng dậy, không dùng trang sức để
điểm trang nhan sắc của mình, chỉ để mặt mộc yêu kiều nhất. Gò má nàng
thoáng nét cười như xua tan băng tuyết, gió nhẹ lướt qua mặt sáng rực
rỡ: “Ta nghĩ chàng sẽ thích…”

“Nói nhảm!” Y nhịn
không được lại quát lên, nghĩ một đường nói một nẻo: “Cô nương xinh đẹp
trên đời này rất nhiều, ta có thể thích bao nhiêu người chứ?!”

Đồ ngốc! Ngốc quá đi!

Vì sao nàng phải biến thành dáng vẻ này?

Dù nàng vừa già vừa xấu lại mù, y cũng chỉ nói ngoài miệng là sẽ xa chạy cao bay, nhưng tuyệt đối không bỏ nàng mà đi —

Cách mấy bước, Dụ Lan nhìn mặt y, nhẹ nhàng mỉm cười: “Nhưng ngoại hình ta vốn như thế này…”

******

Bên ngoài ngôi nhà cỏ, Bình Sinh ngẩng đầu nhìn hoàng hôn buông xuống, ánh
chiều tà nhuộm đỏ biển mây giống hệt y phục của nàng, khiến lòng hắn vừa thư thái vừa buồn bã.

Nữ tử si tình đều ngốc vậy đó!

Người con gái hắn nhớ thương không biết đang ở nơi nào, bao lâu nữa mới có thể quay về bên hắn…

******

Chiều tà buông hẳn, Bình Sinh dẫn theo Ôn thú rời khỏi núi Cử Nam. Thiếu niên vẫn nhìn Dụ Lan, mãi đến khi màn đêm buông xuống vẫn ngạc nhiên không
thôi, bộ dạng của y không biết là vì choáng váng hay hoảng sợ.

“Chàng đói bụng không?” Rốt cuộc, Dụ Lan bị y nhìn đến mức không chịu nổi, mỉm cười, định ra khỏi phòng: “Ta đi nấu cơm…”

Nhưng nàng vừa xoay người, đã bị y kéo lại: “Nàng thật sự là Dụ Lan?” Vẻ mặt y đầy nghi ngờ, hỏi thật cẩn thận, vừa nhẹ vừa chậm, giống như sợ quá
nặng lời sẽ làm vỡ toang thứ gì đó.

Dụ Lan dở khóc dở cười, hơi khó thở, mày khẽ nhíu nhưng nhanh chóng mỉm cười, nhẹ nhàng
thở dài: “Nếu không phải, vậy chàng nói xem ta là ai?”

Thiếu niên kia thật sự là vui buồn thất thường, hết sức tùy hứng. Giây tiếp
theo, y nắm chặt cánh tay Dụ Lan, nghiêm mặt uy hiếp: “Nàng lập tức biến về dáng vẻ trước kia đi…”

“Vì sao?” Lần này, Dụ Lan
hơi khó hiểu. Nụ cười trên mặt nàng hơi khép lại như trăng lưỡi liềm,
đôi mắt khẽ lay động, khóe miệng hơi cong như cười nhạt, có chút buồn
bã.

“Chẳng sao cả!” Thiếu niên hơi xấu hổ, không biết nên giải thích thế nào, một lúc sau mới đáp lại: “Ta thích dáng vẻ
trước kia của nàng!”

“Không thể biến lại được nữa!”
Dụ Lan lắc đầu định nói gì đó, ai ngờ thiếu niên kéo nàng ra ngoài. Lúc
này, Dụ Lan bị y vội vã kéo về phía trước, hoàn toàn không biết y muốn
gì. Mãi đến khi y ngừng bước, cả người còn chưa kịp phản ứng đã nhẹ
nhàng ngã vào lòng y, môi chạm đến lồng ngực.

“Định làm gì chứ?” Nàng cúi đầu ngạc nhiên kêu lên một tiếng.

Sau đó, y kéo nàng quỳ xuống trước sơn cốc, cực kỳ thận trọng thốt ra hai chữ —

“Thành thân!”

Dụ Lan vô cùng ngạc nhiên.

Thấy Dụ Lan ngơ ngác quỳ xuống, sắc mặt vô cùng kinh ngạc, thiếu niên hơi
buồn phiền, đành cúi đầu lúng túng giải thích: “Lúc nãy ta đã quyết định cưới nàng, ai bảo ta chạm vào chân nàng?” Ngẩng đầu, y thoáng nhìn Dụ
Lan, thấy nàng hơi im lặng liền nhận ra mình nói sai, lập tức sửa lời:
“Ôi, không phải, hoàn toàn không phải vì ta chạm vào chân nàng…. Càng
không phải vì nàng đột nhiên trở nên xinh đẹp… Ui… Ta nói là…”

Nói xong lời cuối cùng, y hết vốn từ, gãi gãi đầu, đột nhiên nhỏ giọng
giống như một đứa trẻ ngủ mê khẽ hỏi: “Nàng có bằng lòng thành thân với
ta không?”

Dụ Lan không biết nên nói gì, cảm động gọi một tiếng: “Cứ Phong…”

Thiếu niên kia lập tức như mèo nhúng nước sôi, đùng đùng nổi giận, suýt nữa
thì nhảy dựng lên: “Ta nói, không được gọi ta là Cứ Phong!”

“Vậy gọi chàng là gì?” Dụ Lan thấy dáng vẻ của y, cảm thấy hơi buồn cười.

Nhìn Dụ Lan buồn cười không thể kìm nén được, thiếu niên buồn phiền. Xưa nay y không có tên, trước kia có người gọi y “Đồ lai căng”, “Thằng nhóc
khốn nạn”, tóm lại chẳng ai giống ai. Sau đó, nàng gọi y là “Cứ Phong” — Được rồi, y không biết hai chữ này viết như thế nào, nhưng nghe cũng
không tệ, nhưng đáng ghét lại là tên nhân tình trước kia của nàng, y
không thèm!

“Gọi —” y chần chừ một lát, đột nhiên dập mạnh đầu, sau đó đứng thẳng người nhìn nàng với vẻ mặt kiên định: “Gọi phu quân!”

Đúng vậy, có lẽ y chưa phải là phu quân tốt, cũng tạm thời chưa biết làm thể nào để trở thành một phu quân tốt.

Nhưng y tin tưởng, nhất định có thể làm phu quân tốt của nàng, vĩnh viễn ở bên nàng.

Hết chương 91


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui