Edit: Ong MD Beta: Vô Phương“Tổ mẫu con là ai?”
Nói một cách công bằng, Bình Sinh tự nhận thấy vấn đề này không coi là thăm dò việc riêng tư của người khác, dù sao thì bây giờ hắn cũng là người
đứng đầu Cửu Trọng Thiên, xử lý mọi việc lớn nhỏ, gặp một đứa bé nên
thuận miệng hỏi thăm lai lịch cũng hợp tình hợp lý. Hắn hoàn toàn không
ngờ hắn vừa dứt lời nhóc con kia đã như nhím xù lông, có chút cảnh giác
vội vàng xích người qua một chút, đôi môi hồng mím lại, khuôn mặt tròn
trịa hơi nghiêm túc lại trông không hợp tuổi tí nào, hỏi ngược lại hắn:
“Thúc thúc là Thần Tịch Ty?”
Nhìn vẻ mặt, khí chất, lời nói, dáng vẻ kia thật sự chỉ có hơn chứ không kém Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi đại đế hắn.
“Không phải.” Bình Sinh nhướn mày, khóe môi cong lên, nghiêm túc lắc đầu với
đứa bé, đôi mắt đen thẳm lướt qua ngũ quan của nó, thoáng ẩn hiện ánh
sáng.
Không biết có phải ảo giác hay không, càng nhìn hắn càng thấy đứa bé giống nàng đến bảy tám phần.
“Cũng đúng.” Nghe Bình Sinh trả lời như vậy, bé con nửa tin nửa ngờ quan sát
hắn một lúc lâu mới tin tưởng, tiếp tục cắn chỗ hạt hướng dương còn thừa trong tay, miệng lẩm bẩm: “Thần Tịch Ty không đẹp bằng thúc.”
Cái này gọi là khen ngợi hay nịnh hót đây?
Bình Sinh không biết nên khóc hay cười, cũng không biết nên cảm thấy vui vẻ
hay xấu hổ, đành ho khẽ vài cái, mặt dày coi như khen ngợi. “Đa tạ khen
ngợi.” Khóe môi hắn hơi cong lên, mặt mày thanh lạnh, nhưng không bỏ qua nghi ngờ của mình: “Nhưng con chưa trả lời vấn đề của ta.”
Đúng vậy, đứa bé này leo lên Thất Bảo thần thụ, bị người khác phát hiện lại
chẳng chút hoảng sợ vẫn làm theo ý mình, khiến hắn không thể không nghi
ngờ lai lịch và thân phận. Ở Huyền Đô Ngọc Kinh, kể cả thần cũng phải
thận trọng từ lời nói đến việc làm, không dám lỗ mãng, đứa bé này lại
chẳng hề sợ hãi, kiêng nể điều gì.
“Thúc thúc không
trông coi Thần Tịch Ty, sao ta phải trả lời câu hỏi của thúc?” Cậu bé
dường như rất thích hạt hướng dương, bóc vỏ rất cẩn thận sau đó từ từ
thưởng thức, nó kiêu ngạo liếc Bình Sinh bằng nửa con mắt, không thèm
trả lời, còn đáp lại rất hùng hồn: “Tỷ tỷ của ta nói, người khác có tự
do hỏi, ta có tự do không trả lời.”
Nghe nó trả lời như vậy, nét cười trên mặt Bình Sinh biến mất.
“Tỷ tỷ của con?” Dừng một lúc, hắn mới hỏi tiếp, đôi mày nhướn lên có chút
kỳ lạ và trào phúng, vô hình bóp méo khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong
đôi đồng tử đen láy, lạnh lẽo như có lửa bốc lên: “Tỷ tỷ con là thần
thánh phương nào?”
Càng nói chuyện, hắn càng tò mò thân thế của đứa bé này.
Cậu bé con không nhận ra sự thay đổi trong lòng Bình Sinh, tiếp tục cắn hạt hướng dương, cuối cùng nó nhả ra một đống vỏ, trả lời hắn hai chữ mơ
hồ: “Miêu Miêu.”
Bình Sinh giật mình, hoàn toàn không nghe ra nó nói gì, nhíu mày, lập tức hỏi lại: “Con nói gì?”
“Ta nói, tỷ tỷ của ta là Miêu Miêu!” Dường như bé con bị Bình Sinh hỏi đi
hỏi lại nên hơi mất kiên nhẫn, nó phồng má hít một hơi, có vẻ tức giận,
quay đầu sang một bên thầm oán: “Nói chuyện với thúc tốn sức quá!”
Bình Sinh không biết phải nói gì…
“Con nói con chui ra từ hạt châu, nói vậy, con giống như Đấu Chiến Thắng
Phật ngày đó sinh ra từ một tảng đá, là linh khí trời đất, không cha
không mẹ nhỉ.” Trầm mặc một lúc, nhìn bé con bóc vỏ hạt hướng dương, khó khăn lắm Bình Sinh mới tìm lại giọng của mình. Không tra hỏi như trước
nữa, cố gắng giữ ngữ điệu cực kỳ nhẹ nhàng ôn hòa, thu lại đôi mắt sắc
bén mỉm cười, mặt không đổi sắc hỏi từng bước: “Nếu vậy, con nghĩ lại
xem, sao con lại có tổ mẫu, có tỷ tỷ?”
Ai ngờ, nhóc
con không bị mắc mưu, còn tống hết đống hạt hướng dương đã bóc vỏ vào
miệng, nhấm nháp rất thỏa mãn. Sau khi nuốt hết hạt hướng dương, nó mới
từ từ quay sang nói với Bình Sinh một câu đủ khiến người ta bừng bừng
lửa giận: “Tỷ tỷ của ta nói. Thúc hỏi ta, ta hỏi ai?”
Nói xong, thừa dịp Bình Sinh đang sững sờ, nó thè lưỡi mỉm cười, đứng trên
chạc cây kia vỗ đôi cánh phía sau, hình như muốn bay đi.
“Đợi chút.” Bình Sinh gọi nó, hắn nhìn chăm chú đôi cánh phía sau, đôi mắt sâu thẳm chợt sáng lên: “Con muốn đi đâu?”
Hình như rất ghét giọng điệu hỏi cung của Bình Sinh, đứa bé thè lưỡi ra, sụp mí mắt xuống, làm mặt quỷ thốt lên: “Tỷ tỷ ta nói, ta muốn đi đâu thì
cứ đi, thúc xen vào làm gì.”
“Xem ra, tỷ tỷ của con
đúng là kiêu ngạo không ai bì nổi.” Có vẻ như cậu bé này rất tôn sùng tỷ tỷ của mình, lúc nào mở miệng ra cũng tỷ tỷ. Rốt cuộc, Bình Sinh bị
hành động và lời nói của nó khiến cho buồn cười, thầm nghĩ tỷ tỷ như thế đương nhiên đệ đệ sẽ thế này. Tỷ tỷ của nhóc con này không biết ra sao, có lẽ còn thú vị hơn nó. “Bé con à, con nên biết, trên Cửu Trọng Thiên
này con là người đầu tiên dám nói với ta như thế…” Khẽ than một tiếng,
Bình Sinh cảm thấy bất đắc dĩ, không biết vì sao bản thân lại bó tay với đứa bé này.
“À.” Nó kêu lên, giọng điệu trẻ con,
hoàn toàn không có ý định tìm hiểu cảm xúc ẩn giấu của Bình Sinh, ngược
lại còn vỗ vỗ vai hắn, không biết là cố ý chọc tức hay vô tình an ủi:
“Thúc thúc yên tâm, sẽ có người thứ hai.”
Tiếp đó,
trong lúc Bình Sinh không nói nên lời, nó vỗ cánh chậm rãi bay khỏi Thất Bảo thần thụ, đôi cánh đỏ rực kia như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt,
soi rõ một bóng dáng mơ hồ, khiến trong lòng Bình Sinh nhộn nhạo khơi
dậy muôn lớp sóng.
Lặng lẽ bắt quyết, Bình Sinh ẩn
thân, âm thầm theo sau cậu bé, thấy nó đi về phía trước, cuối cùng bay
đến bờ suối Bích Hà phía sau Huyền Đô Ngọc Kinh.
Ở đó, có một cô bé váy đỏ đang chắp tay sau lưng đứng chờ.
Cũng giống cậu bé kia, trên lưng cô bé cũng có một đôi cánh đỏ như lửa, tóc
búi bánh bao, vóc dáng tương đương cậu bé, có chút chói mắt.
Lúc đó, cậu bé con đáp xuống đất rón rén đến từ phía sau, xem ra định hù
dọa cô bé, nhưng cô bé bất thình lình xoay người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần có chút già trước tuổi, buông lời trách mắng: “Nha Nha, sao
đệ lại nói chuyện dông dài với người đó vậy!” Đợi đến lúc cậu bé ngập
ngừng bước vào, cô bé xoa xoa đầu nó, sau đó nhẹ nhàng kéo tai nó, giọng điệu nghiêm túc: “Đệ quên tổ mẫu dặn gì rồi sao, gặp người mặc áo bào
tím, có thể trốn được thì phải trốn xa thật xa.”
Thì ra, vừa rồi cậu bé đứng trên cây Thất Bảo nói chuyện với Bình Sinh, cô bé đã nghe hết.
Gặp người mặc áo báo tím, có thể trốn được thì phải trốn xa thật xa…
Trong lòng Bình Sinh vang lên một tiếng “răng rắc”, giống như một góc núi
băng đột nhiên sụp xuống, chợt cảm thấy khó thở. Hắn nheo mắt lại, nhìn
chằm chằm đôi song sinh long phượng kia, đôi mắt đen sâu thẳm bùng lên
những đốm lửa, không bỏ qua bất kỳ nét mặt và động tác nào của hai đứa.
Trên Cửu Trọng Thiên này, có thể mặc áo bào tím, chỉ có mình hắn mà thôi…
Rõ ràng là tổ mẫu của hai đứa trẻ này xúi giục bọn nó thấy hắn thì phải trốn…
Trốn hắn làm chi?
Vì sao phải trốn?
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Bị nhéo lỗ tai, tuy không đau đớn nhưng cậu nhóc Nha Nha lại tỏ vẻ mặt đau khổ, ấm ức: “Thì ra, người đó mặc áo bào tím sao…” Nó cúi đầu lẩm bẩm,
sau đó ngẩng mặt lên, có vẻ không phục, nhướn đôi mắt ngây thơ phản bác
lại: “Miêu Miêu, đệ chưa bao giờ thấy áo bào tím thì sao biết được người đó mặc là bào tím chứ?”
Bị tư duy không giống người
thường của Nha Nha làm cho tức giận đến nghiến răng. Miêu Miêu nhíu mày, nhìn vẻ mặt ấm ức của đệ đệ lại cảm thấy bản thân rất bất lực: “Nha
Nha, đệ…” Cô bé cũng không có cách nào tóm đệ đệ, một lúc sau mới vươn
tay dí vào giữa trán nó, giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
“Trên đầu đệ hóa trang cái gì đây? Hạt hướng dương sao?”
Vừa nghe hạt hướng dương, Nha Nha chợt tỉnh táo hẳn, túm ống tay Miêu Miêu
làm nũng: “Miêu Miêu, lần này tổ mẫu dẫn tỷ đi nhân gian, có mang gì về
không?” Phối hợp với giọng điệu kia, nó chớp chớp mắt, vẻ mặt giống như
thú cưng khiến người ta cưng nựng, không nỡ lòng từ chối.
Có vẻ như không chịu nổi cảnh bị Nha Nha kéo tay áo làm nũng, Miêu Miêu
trừng mắt nhìn nó, giọng kéo dài: “Mang về thứ đệ thích nhất – hạt hướng dương!” Nói xong, liền lấy trong túi ra một gói nhỏ, nhét vào tay Nha
Nha.
Cái gói kia chắc chắc là hạt hướng dương vừa to
vừa thơm, Nha Nha reo lên vui sướng, như có được bảo vật khó tìm, nhảy
nhót không thôi.
Sau đó, nghe Miêu Miêu những kể
chuyện kỳ lạ khi đến nhân gian, thỉnh thoảng có nhắc tới “tổ mẫu”. Bình
Sinh nấp ở gần đó nghe rất rõ ràng, nhưng vẫn không nghĩ ra “tổ mẫu” kia rốt cuộc là cao nhân phương nào, có thân phận ra sao. Mãi đến khi Nha
Nha đang thơ thẩn cắn hạt hướng dương đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ: “Đúng rồi, Miêu Miêu, vừa rồi người mặc áo bào tím kia nói, nếu chúng ta thật sự chui ra từ hạt châu thì được thai nghén từ linh khí trời đất, không
cha không mẹ — Miêu Miêu, có phải chúng ta thật sự giống Đấu Chiến Thắng Phật do trời sinh trời dưỡng, chui ra từ tảng đá?”
Được rồi, tuy nói rằng hạt châu không phải tảng đá nhưng có gì khác nhau đâu?
“Ngốc, đệ cho rằng mình là khỉ sao?” Miêu Miêu tức giận, chỉ hận vì đệ đệ của
mình quá ngây thơ dễ bị lừa gạt, nên mới bị cái người “mặc áo bào tím”
kia chỉ sai đường. “Chúng ta đương nhiên có cha có mẹ!” Khẽ gõ đầu Nha
Nha một cái, lại nhìn vẻ mặt ấm ức muốn phản kháng của nó, Miêu Miêu mới nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: “Tổ mẫu từng nói với tỷ, đệ giống mẹ, tỷ giống cha…”
Ngồi bên bờ suối, miệng không ngừng nhai hạt
hướng dương thơm lừng ngọt ngào, Nha Nha nhướn cổ soi mặt mình xuống
nước, chỉ thấy phản chiếu lại quai hàm và hai má tròn xoe. Môi bĩu ra,
lập tức nói một câu cảm khái không thèm suy nghĩ: “Bộ dạng của mẹ, đúng
là khó coi…”
“Nói hươu nói vượn!” Miêu Miêu lại mắng một câu, tay gõ trên đầu Nha Nha.
“Miêu Miêu, đừng đánh đầu đệ, đau lắm đó.” Lần này bị gõ đau thật, Nha Nha ôm chỗ đau kia kêu thảm thiết, mắt như sắp đẫm lệ. Nhưng vừa ngẩng đầu
nhìn Miêu Miêu, đột nhiên giống phát hiện ra điều gì đó mới lạ, cười hì
hì, lập tức quên hết đau đớn: “Ôi, Miêu Miêu, đệ đột nhiên phát hiện ra
tỷ và người mặc áo bào tím vừa rồi giống nhau lắm…”
Nha Nha vừa thốt ra, đương nhiên lại bị Miêu Miêu gõ cho một cái, nhưng
những lời này như tảng đá ném vào mặt hồ phẳng lặng trong lòng Bình
Sinh, tạo nên những cơn sóng khổng lồ.
Bình Sinh đứng chết lặng nhìn chằm chằm cô bé tên Miêu Miêu kia, không nói thì thôi,
đã nói ra thì càng nhìn càng thấy ngũ quan và hình dáng của con bé giống hệt hắn.
Chuyện này —
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
******
Bình Sinh không nhớ rõ mình đã trở về Tử Vi viên như thế nào.
Hắn chỉ biết là, cho đến khi Miêu Miêu và Nha Nha rời khỏi đó, hắn vẫn đứng bên bờ suối Bích Hà ngây ra như phỗng, ngay cả lúc quá thời gian bắt
quyết, vô tình hiện thân cũng không biết.
Dường như
trong lòng hắn có rất nhiều sợi tơ nhỏ, dẫn hắn tới trăm mối không thể
giải thích, từng mối từng mối quấn chặt vào nhau, ngay chính bản thân
hắn cũng không tin nổi chuyện vốn rất cơ bản này.
Bước vào Tử Vi điện, hắn thấy Hồng Dược đang quét bụi. Tựa như nhớ tới điều
gì đó, ánh mắt trở nên nghiêm nghị. Khuôn mặt ôn hòa chợt trở nên nghiêm khắc, ngữ điệu lạnh nhạt hệt như gió tháng chạp: “Hồng Dược, gọi Vân
Trạch đến đây cho ta.”
Tuy Hồng Dược chưa tu thành
tiên thân, nhưng từ lúc Chu Ngưng mặt dày mày dạn ở lại Ngọc Hư cung
không chịu trở về, trên Tử Vi viên này nàng là nữ tử duy nhất có thể gần gũi bên cạnh Bình Sinh. “Đế quân, có chuyện gì khó giải quyết sao?” Bỏ
cây phất trần xuống, nàng nhìn sắc mặt trắng xanh của Bình Sinh, cảm
thấy nghi ngờ và lo lắng: “Sắc mặt người hình như không tốt lắm —”
Nhắm mắt lại, Bình Sinh quát: “Nhanh lên!”
Giọng điệu kia sắc bén lại tức giận, khiến Hồng Dược nuốt khan, hoảng hốt như thỏ đế lảo đảo chạy ra ngoài đại điện, vội vã đi tìm Vân Trạch nguyên
quân.
Giây lát sau, Vân Trạch nguyên quân vào Tử Vi
điện đã thấy thái độ khác thường của Bình Sinh. Hắn đứng bên cạnh ngự
tòa, tay gác lên tay cầm siết chặt phù điêu Tường Thụy, Vân Trạch cảm
thấy hơi khó hiểu. “Đế quân —” Vân Trạch nguyên quân thử gọi một tiếng.
Không ngờ, Bình Sinh xoay người lại không hề báo trước, khuôn mặt ôn hòa trước kia biến mất, không hề có ý cười, lạnh lùng thờ ơ cực hạn như
thay đổi thành một người xa lạ.
Vân Trạch nguyên quân đột nhiên có cảm giác không lành, liền cúi đầu xuống, không dám ngẩng lên lần nữa.
Lấy lại bình tĩnh, đứng trên cao nhìn Vân Trạch nguyên quân. Cuối cùng Bình Sinh cũng mở miệng, từng chữ như gõ vàng đập ngọc, khiến người ta phát
run: “Vân Trạch, gần đây ngươi kiểm kê sổ sách Thần Tịch Ty, có phát
hiện quên chỗ nào không?”
Vân Trạch nguyên quân khẽ
run rẩy, tim nẩy lên, cả người không yên. Nhưng ngoài mặt vẫn gắng gượng giữ bộ dạng bình tĩnh, nói dối không chút sơ hở: “Bẩm đế quân, những sổ sách này được kiểm kê ổn thoả, không quên gì…”
Bình
Sinh phất mạnh tay áo qua ngự tòa vẽ thành hình vòng cung, đôi mày rậm
nhíu chặt làm nổi bật dung nhan tuấn tú mịt mờ, đáy mắt lạnh buốt. “Còn
muốn giấu giếm?” Cắt ngang lời Vân Trạch nguyên quân, Bình Sinh nghiến
răng, từng từ thốt ra đủ để thể hiện cơn giận bừng bừng ẩn chứa: “Nếu
không quên, vậy ngươi thành thật nói cho ta biết, hai đứa trẻ có cánh tự xưng là chui ra từ hạt châu trên Huyền Đô Ngọc Kinh rốt cuộc là tiên
đồng nhà ai? Cha mẹ là thần tiên phương nào? Vì sao trên sổ sách không
hề ghi lại?”
“Đó là, đó là —” Vân Trạch nguyên quân
nghẹn lời, đầu càng cúi thấp, tựa như muốn kiếm cớ cứu vãn mọi thứ vốn
không thể xoay chuyển.
Quát một tiếng, đôi mắt đen
sâu thẳm của Bình Sinh dữ dằn lạnh lẽo ngưng tụ đầy lửa giận, hừng hực
thiêu đốt khiến người ta hoảng sợ: “Nói thật!”
Vân
Trạch nguyên quân quỳ ‘bịch’ xuống đất, mặt mày trắng bệch. Dưới cơn
giận của Bình Sinh ngay cả thở mạnh y cũng không dám, chỉ có thể bất đắc dĩ lí nhí: “Đế quân, thuộc hạ không dám nói…”
Một từ “không dám” đã nói hết mọi chân tướng bị che giấu.
Có thể khiến nhân vật như Vân Trạch nguyên quân “không dám” thì cần gì phải dài dòng nữa, tất cả đều miêu tả thật sống động.
Lạnh lùng nhìn bộ dạng sợ hãi của Vân Trạch, Bình Sinh thở dài, khống chế
cảm giác đau đớn như xé tim gan vì bị lừa gạt, bi thương đắng chát thốt
lên từng chữ: “Vân Trạch, ngươi theo ta hơn mười vạn năm, ta tin ngươi
như huynh đệ ruột thịt. Không ngờ, bây giờ ngay cả ngươi cũng lừa gạt
ta, che giấu ta!” Nét mặt thoáng đau khổ, hắn hít sâu một hơi, cơ thể
run rẩy đến không thể khống chế được, nhắm chặt mắt như đang cố gắng níu kéo vài phần lý trý đang tràn ngập trong đau khổ tuyệt vọng kia, ngay
cả nụ cười cũng đắng chát: “Được! Được! Được lắm!!!”
“Đế quân…” Vân Trạch nguyên quân không đành lòng, ngập ngừng gọi hắn một
tiếng nhưng rốt cuộc không nói nên lời, đành cúi thấp người hơn cố nén
dằn vặt tận đáy lòng.
Thật ra những năm gần đây, y
cũng phải chịu cảnh bị lương tâm dày vò. Vốn tưởng rằng ngày qua ngày
mọi thứ sẽ dần phai nhạt, không ngờ lúc này lại bị Bình Sinh nhìn thấu
hết tất cả.
Nhưng dù có bị cắn rứt muốn chết, y cũng không có gan nói sự thật.
Y phải kể tất cả những chuyện mà nữ tử si tình kia gặp phải như thế nào?
“Ngươi đi xuống đi…” Như đã cạn kiệt sức lực, Bình Sinh suy sụp ngồi xuống ngự tòa, phất phất tay bảo y lui ra. Vân Trạch nguyên quân lặng lẽ bước
nhanh ra ngoài, Tử Vi điện rộng lớn chỉ còn một mình Bình Sinh.
Vẻ mặt mệt mỏi cùng cực, Bình Sinh mất sạch khí phách thường ngày. Như vừa trải qua đả kích chưa bao giờ có, sự cố chấp cao ngạo vốn có biến thành uể oải, nỗi đau đớn khó nói thành lời không ngừng bóp chặt lục phủ ngũ
tạng.
Không biết Hồng Dược lén bước vào từ lúc nào,
dâng trà Nghiễm Hàn Ngân Toa hắn thích nhất lên cho hắn rồi nhỏ giọng,
cố gắng hết sức khuyên nhủ an ủi: “Đế quân, đừng tức giận, Nguyên quân
đại nhân cũng có nỗi khổ trong lòng…”
“Hồng Dược,
ngươi hiểu cảm giác hiện tại của ta ư?” Năm ngón tay trái siết chặt tay
vịn ngự tòa khiến tay vịn lún sâu thành rãnh, Bình Sinh buồn bực uống
cạn sạch chén trà. Nước trà ấm áp lướt qua cổ, chẳng thấy ngọt ngào chỉ
thấy đắng chát như uống hoàng liên, khó mà nuốt nổi. Tạm dừng một lúc
hắn mới nói tiếp, lau đi lau lại sự hoang tàn không thể che giấu ở đáy
lòng: “Rất nhiều rất nhiều chuyện, ta vô cùng nghi ngờ nhưng hoàn toàn
không thể tìm ra chân tướng…”
Nghe Bình Sinh nói như vậy, có thể cảm nhận được cảm giác bất lực khi bị lừa gạt, Hồng Dược không khỏi xót xa.
Thật ra, nàng không biết rõ ràng mọi chuyện, nhưng Vân Trạch nguyên quân
không quá đề phòng nàng nên cũng coi như biết loáng thoáng một chút.
Không nói cho Bình Sinh là vì nàng thường xuyên nhìn thấy ánh mắt thâm
trầm của Vân Trạch nguyên quân, biết việc này có liên lụy rất lớn, không dám để lộ bất cứ điều gì.
Nàng vẫn luôn mến mộ Vân Trạch nguyên quân, đương nhiên sẽ không bán đứng y, nhưng bây giờ —
Cuối cùng như hạ quyết tâm, nàng cắn chặt răng, đột nhiên hỏi: “Đế quân,
người còn nhớ Thiên Sắc cô cô hầu hạ người duyệt công văn ban đêm
không?”
“Thiên Sắc?” Tuy biết tất cả những chuyện này nhất định có liên quan đến Thiên Sắc, nhưng rất lâu rồi không có ai
nhắc tới cái tên này trước mặt Bình Sinh, vừa nghe xong, ngay cả Bình
Sinh cũng cảm thấy có chút xa lạ. “Nàng làm sao?” Mỗi chữ thốt ra hắn
đều cảm thấy khí huyết trong lồng ngực dâng lên cuồn cuộn, mãnh liệt như sóng triều đập vào trái tim. Tuy biết rõ những gì Hồng Dược nói sẽ mang đến một sự chấn động mới, nhưng hắn ép mình phải trấn tĩnh lại.
“Thật ra có một việc nô tỳ vẫn không rõ.” Hồng Dược cúi đầu, không biết mình
có nên nói hay không, hít sâu một hơi chầm chậm nói tiếp: “Ngày đó người bị thương trở về, nô tỳ thấy Nguyên quân đại nhân đưa Thiên Sắc cô cô
đến cửa đại điện Tử Vi viên, cô cô vào Tử Vi điện, sau đó…”
“Sau đó thì sao?” Đột nhiên ngừng lại ngay chỗ quan trọng nhất, tim Bình Sinh đập nhanh, vội vàng hỏi.
Theo lời Hồng Dược, chắc chắn là vì hắn bao đồng lo chuyện Yêu Kiêu nên bị
thương đưa về Tử Vi viên, nhưng ngày đó Thiên Sức lại chủ động đến —
“Sau đó, sau đó… Sau đó không hề thấy cô cô trở ra nữa…” Hồng Dược bị thúc
giục, hỏi dồn nên lắp bắp. Lấy lại bình tĩnh, giọng nàng đột nhiên thấp
hẳn. Rũ mắt xuống, rèm mi dài mịn như cánh bướm, mặt phủ trong bóng tối: “Sau nữa thì, không ai biết Thiên Sắc cô cô đi đâu…”
“Ngươi nói, nàng vào Tử Vi điện, sau đó không hề ra ngoài?” Bình Sinh dừng
lại, hỏi đột ngột, khuôn mặt khuất bóng hóp lại u ám, sắc mặt tối tăm
rất phức tạp.
“Dạ.”Hồng Dược gật đầu.
“Ngươi chắc chắn?” Bình Sinh cắn chặt răng, một lúc sau mới buông ra hỏi lại
lần nữa. Đau thương thoáng hiện trong ánh mắt rồi biến mất, ngay cả hơi
thở cũng đầy chua xót tràn ngập trong cổ họng, giọng càng khàn hơn.
“Dạ.” Tuy thoáng chần chờ, nhưng Hồng Dược lại gật đầu lần nữa.
“Điều đó không thể!” Hoàn toàn không thể tin! Giờ khắc này, Bình Sinh cảm
thấy đáy lòng mình như có thứ gì đó sắc bén đang đào từng chút một, từ
nông đến sâu thẳm, ngay cả trái tim cũng bị đào lên: “Sau khi ta tỉnh
lại, rõ ràng nàng… rõ ràng nàng…”
Hắn muốn nói, lúc hắn tỉnh lại rõ ràng nàng đã biến mất, hắn cho rằng nàng không từ mà biệt…
Không biết vì sao, nhớ lại dáng vẻ nàng ngày đó, lần đầu tiên nàng chủ động
vươn tay ôm cổ hắn, tay nàng vuốt ve từng chút một vết thương trên ngực
hắn. Khi đó, nàng nói —
Từ nay về sau, ta sẽ ở bên chàng.
Sau đó, tay nàng che đôi mắt hắn.
Sau đó nữa, hắn ngủ.
Đúng rồi, vì sao hắn lại ngủ?
Vì sao sau khi tỉnh lại, nàng đã biến mất?
Vì sao không ai biết nàng đi đâu?
Chẳng lẽ, hắn đã vô tình bỏ lỡ thứ gì đó?
******
Đây là lần thứ hai Bình Sinh lên Yên sơn.
Nói thật lòng, hắn luôn cảm thấy Yên sơn rất kỳ lạ, giống như có sức mạnh
vô hình vẫy gọi hắn, dẫn dắt hắn. Trước đó, vô số lần hắn muốn trở lại
nơi này nhưng chưa thực hiện được, vốn cho rằng ngày đó sau khi từ biệt, Thiên Sắc sống một mình ở đây.
Khi đó, nàng nói trong lòng nàng chỉ có phu quân đã chết, sao hắn có thể không biết phân biệt cứ đau khổ dây dưa.
Nhưng bây giờ, xem như hắn đã mơ hồ biết được một số chuyện hắn chưa biết.
Hắn không phân biệt được thật giả, không tìm rõ manh mối.
Càng gần tới Yên sơn, hắn càng cảm thấy sợ hãi một cách kỳ lạ. Hắn hy vọng
Thiên Sắc vẫn ở đây, như vậy, hắn có thể yên tâm. Nhưng điều này có thể
chứng minh, ngày đó nàng không từ mà biệt thực ra là dùng lời ngon ngọt
lừa gạt hắn, đương nhiên hắn sẽ rất buồn. Nhưng nếu Thiên Sắc không ở
đây, vậy nàng đã đi đâu?
Ngày đó, nàng để lại cây trâm gỗ đàn vân vàng là có ý gì?
Hắn không thể khống chế mâu thuẫn trong đáy lòng, đành để mặc cho nó lớn dần trong máu thịt, xương tủy rồi lan tràn khắp tứ chi.
Phong cảnh khác hẳn lần trước lên Yên sơn, trước đây hoa hướng dương nở rộ
phủ kín khắp núi đồi. Đáng tiếc vì thời tiết thay đổi, lại đúng lúc cỏ
cây suy tàn nên hoa hướng dương héo úa, rơi rụng thành bùn đất, hiện ra
một vùng màu nâu rũ rượi, mang theo sự hiu quạnh nặng nề.
Mấy gian phòng đơn sơ vẫn còn, ngay cả trên bàn ghế trong phòng cũng không
vương chút bụi, xem ra là có người thường xuyên quét dọn, sửa chữa.
Trong lòng Bình Sinh có chút vui mừng, có lẽ Thiên Sắc thật sự sống một mình ở đây.
Nhưng khi vào tẩm phòng, hắn không nhìn thấy bóng dáng Thiên Sắc như ý nguyện.
Trang tẩm phòng, có một bộ y phục màu đỏ xếp gọn gàng trên giường, hắn không
biết là ma chướng gì, không kìm nén được liền cầm bộ y phục đỏ kia lên.
Đó là một xiêm y của nam tử.
Nếu không phải trường hợp đặc biệt, chẳng nam tử nào dám mặc y phục màu đỏ
kiểu dáng thế này. Bình Sinh nhận ra đây là hỉ phục của nam tử, mỗi
đường kim mũi chỉ đều rất chăm chút, mà kiểu dáng này, hắn càng cảm thấy quen thuộc —
Đúng rồi, nếu hắn nhớ không lầm, lần cuối cùng Thiên Sắc tới gặp hắn, cũng mặc y phục màu đỏ, giống hệt kiểu dáng này!
Nói như vậy, ngày ấy nàng tới gặp hắn, là mặc hỉ phục sao?
Khoảnh khắc này, hắn hoàn toàn không hiểu rõ, không nghĩ ra vì sao nàng hành
động khó hiểu như vậy, mãi đến khi gió cuốn qua khe cửa, thổi bay một tờ giấy tuyên thành trên bàn.
Tờ giấy tuyên thành trắng như tuyết kia dường như giống hắn, trải qua thời gian quá lâu, đã hơi mơ hồ.
Bình Sinh khom người nhặt tờ giấy lên, chỉ thấy trên đó đề một khúc “Nam Hương Tử”:
Mưa phùn tiễn hoàng hôn,
Ký ức mộng Nam Kha để lại
Chấp niệm tương phùng hóa cô đơn
Tham sân,
Duyên mỏng tình sâu lại mấy phần.
Mây che trăng không tỏ
Che mờ sắc bỉ ngạn đơm hoa
Nắm tay, khó lưu hình bóng ấy
Lướt qua
Cõi trần, vẫn buồn vui cùng người.
* Có rất nhiều bài Nam Hương Tử (trên baidu trên 10 bài), nội dung hoàn
toàn khác nhau, do không biết tiếng Trung cũng không rành thơ văn, thành ra không rõ Nam Hương Tử là gì. Nên mạo muội đoán đây là một thể loại
thơ của TQ, với cấu trúc câu “5-7-7-2-7”, còn không biết gieo vần thì
thế nào. Bởi vậy nên MDH cố gắng edit thành cấu trúc này. Ai biết xin
đính chính giúp. Giấc mộng Nam Kha? Chấp niệm tương phùng? Duyên mỏng tình sâu?
Bỉ ngạn hoa nở? Nắm tay khó giữ lại? Vẫn vui buồn?
Hắn cẩn thận suy nghĩ hàm ý, không biết một cơn gió mạnh từ đâu quét đến
thổi bay sách vở trên bàn, giấy lụa kẹp dưới sách cũng tung bay khắp
nơi, như cánh bướm đầy trời, mênh mang cả căn phòng, cuối cùng biến
thành một đống hỗn độn dưới đất.
Nắm chặt mảnh giấy
đề thơ trong tay, Bình Sinh nhìn những tờ giấy rơi phủ kín mặt đất.
Thoáng nhìn qua, trên mặt giấy đều chép kinh sám hối, nhưng không dùng
mực bình thường mà dùng nước son đỏ hòa thành.
Những
vết mực son, những nét chữ cứng cỏi cực kỳ xinh đẹp trên nền giấy tuyên
thành trắng tinh, như khắc dấu một vết thương khiến Bình Sinh đau đớn.
Hắn cúi người định nhặt lên xem, không ngờ, cây trâm gỗ đàn vân vàng rớt ra khỏi vạt áo, rơi xuống đất ‘cạch’ một tiếng.
Bình Sinh ngây người, cũng không vội lục tìm trong đống giấy tuyên thành
kia. Bất ngờ, cây trâm kia như bám vào đất nhanh chóng mọc rễ nảy mầm,
phút chốc liền trở thành một gốc đại thụ che trời, sinh ra vô số ảo ảnh
không thể tưởng tượng nổi —
Đó là một thiếu niến
đang cẩn thận chọn lựa một nhánh cây gỗ đàn vân vàng, vừa thì thầm vừa
tỉ mẩn gọt đẽo, mãi đến khi cành cây kia trở thành một cây trâm nhẵn
bóng. Hắn thì thầm với bản thân, toàn là tình cảm lưu luyến sâu nặng.
Chuyển qua một khung cảnh khác, trong Miếu Nguyệt lão, cuối cùng người đó cũng có cơ hội tự tay cài cây trâm lên mái tóc người con gái yêu thích, ước
hẹn cùng nàng đời đời kiếp kiếp. Nàng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, chủ động
hôn lên môi hắn, trong lòng hắn vui mừng hớn hở.
Mà sư phụ của hắn, cô gái đó, không phải ai khác, chính là Thiên Sắc.
Thì ra, lưu lại trong cây trâm này là kí ức của người tạo ra nó.
Bên nhau hạnh phúc, lưu luyến triền miên; thấy người khác thăng trầm mà bản thân lại u buồn; tay nắm chặt tay… tất cả đều đột ngột nhưng lại như
nước chảy thành sông, từng có phân ly, từng có tái hợp, nhưng điều duy
nhất không thay đổi là quyết tâm bên nhau để làm một đôi tình nhân đời
đời kiếp kiếp.
Bình Sinh vẫn đứng nhìn, đây là trí
nhớ của người khác, có lẽ là của phàm nhân tên Thanh Huyền kia. Chỉ có
điều, càng xem, hắn càng cảm thấy kỳ lạ, giống như hắn chính là Thanh
Huyền, trải qua tham sân si hỉ nộ ái ố, còn có cả tình yêu nam nữ mà hắn chưa từng trải qua.
Mãi đến khi nhìn thấy cảnh lấy
tim kia, cảm giác lo lắng quen thuộc này, chỉ hận không thể lấy thân
mình thay thế sự đau đớn kia, thậm chí là kiên quyết không chút do dự,
cảm giác thật như đích thân trải qua, Bình Sinh đột nhiên hoảng hốt!
Nhưng ký ức này bỗng dừng lại, bắt đầu chuyển sang ký ức của một người khác —
Cõng thi thể người yêu xông lên Tử Vi viên, vì người mình yêu tình nguyện
vào Hóa Yêu trì, trăm năm trong Tỏa Yêu tháp tra tấn tinh thần sống
không bằng chết, còn có lần gặp lại hóa xa lạ chua xót và u ám, tuyệt
vọng và bi ai!
Mà người làm cho nàng tuyệt vọng, làm cho nàng bi ai, chính là hắn!
Bình Sinh vô cùng kinh ngạc quỳ rạp xuống đất, gục đầu, hoàn toàn không thể
tiếp nhận hết tất cả, chỉ cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó không
ngừng tuôn ra, ép chặt lục phủ ngũ tạng, trộn vào nhau tạo thành đủ loại mùi vị!
Cuối cùng, hắn mở miệng, nôn ra nước Vong
Xuyên trên sông Tam Đồ bị ép uống, trí nhớ tuôn ra như thủy triều,
khoảnh khắc tràn ngập trong đầu của hắn.
Hắn nhớ lại, hắn muốn đứng lên.
Nhưng vừa ngẩng đầu, cảnh tượng vừa nhìn thấy khiến hắn như xé nát tim gan —
Đó là trong Tử Vi điện, hay tay nàng che kín mắt hắn, nhìn hắn dần chìm
vào giấc ngủ. Cúi người xuống, nàng ôm chặt lấy hắn, hôn lên đôi môi hắn thì thầm gì đó. Sau đó, nàng bất chợt đưa thẳng tay phải vào ngực,
giống như hắn đã nhìn thấy trong mộng, ngực nàng tuôn trào máu đỏ! Cắn
răng cố nén đau đớn, sắc mặt nàng trắng bệch đến rợn người, cuối cùng
tay phải cuộn lại, run rẩy, nàng moi trái tim trong ngực mình ra.
Không, thật ra, đã không phân rõ đó là tim ai.
Tim của nàng, sao không phải của hắn?
Mà tim của hắn, sao không phải tim nàng?
Đặt trái tim vào lồng ngực hắn, nàng ôm chặt cổ hắn, lúc này mới dám để cho nước mắt tuôn ra, mãi đến khi cổ hắn ướt đẫm.
Mà khi đó, hắn chìm đắm trong mộng, hoàn toàn không biết gì.
Bàn tay vuốt ve khuôn mặt hắn, nàng ngừng khóc mỉm cười. Vẻ mặt kia, có
thỏa mãn, có không cam lòng, nhưng cuối cùng nàng phảng phất hóa thành
cơn gió, cứ vậy trôi đi, ngay cả vết máu dính trên người hắn lúc nàng
moi tim ra cũng không còn chút dấu vết.
Tất cả mọi ảo ảnh đều biến mất, mọi mối liên hệ đều hóa thành hư ảo, thứ còn lại chỉ là cây trâm gỗ đàn vân vàng bóng bẩy này.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được, vì sao bệnh cũ của hắn thường hay đau đớn bất thường —
Tim của hắn trong thân thể nàng, chỉ cần nàng đau lòng rơi lệ, hắn sẽ đau đớn theo.
Hắn đau đớn thân thể, còn nàng, tất cả những gì trải qua đều không thấy vết thương nhưng đau đớn dày vò gấp trăm lần.
Bình Sinh ngơ ngác đứng lên, nhìn thấy chiếc mũ phượng chưa hoàn thành trên
bàn, còn có ngọc trai vốn văng tung tóe trên sàn nay được đặt trong
chiếc hộp gỗ. Cầm chiếc mũ phượng và ngọc trai kia, đầu óc hắn trống
rỗng, cảm thấy những viên ngọc trai này giống như chưa từng trải qua năm tháng, trượt qua kẽ tay, rơi xuống, lộp độp, mạnh mẽ.
Khi đó, hắn thề son sắt: dù biến thành thế nào, cuối cùng ta vẫn là tiểu lang quân của nàng.
Khi đó, hắn nói rõ ràng: chỉ cần ta xác định, dù nghịch mệnh trời, đảo càn khôn, cũng quyết không buông tay!
Khi đó, hắn một lòng tin tưởng: Một ngày làm đồ đệ, đời đời làm chồng!
Khi đó, trong lòng hắn tràn đầy kỳ vọng: Ta hy vọng hai bàn tay của mình không chỉ để ôm nàng, mà còn có thể bảo vệ nàng!
Khi đó, hắn không oán thán không hối hận: “Ta có thể cho nàng, chỉ có trái tim này!
…
Hắn nghĩ rằng chỉ cần mình trở nên mạnh mẽ là có thể bảo vệ nàng, che chở
cho nàng. Không ngờ, cuối cùng dù đã trở về thần chức, hắn vẫn như trước được nàng dùng mạng để bảo vệ.
Hắn hứa hẹn phải bảo
vệ nàng, cuối cùng, vẫn là nàng bảo vệ hắn. Vì sợ hắn đau, nàng không
dám rơi lệ, rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng hắn không nhớ gì cả,
còn nàng đau thương đến thế vẫn có thể chịu đựng tất cả.
Hắn hứa với nàng đời đời kiếp kiếp, nhưng chỉ một chén nước Vong Xuyên đã quên mất nàng.
Thậm chí, hắn còn không biết, nàng mang thai hai đứa con của hắn…
Nàng hứa với hắn chuyện gì, cũng chưa từng nuốt lời, ngay cả lời hứa may hỉ
phục cho hắn cuối cùng vẫn hoàn thành cẩn thận đến vậy. Còn hắn, dường
như chẳng làm được chuyện gì trọn vẹn! Thậm chí, khi đó hắn còn cho rằng nàng đã lừa gạt hắn, mà không hề biết ngàn năm trước nàng đã mang theo
tiếc nuối và tuyệt vọng hồn phi phách tán.
Đây là lỗi của hắn!
Tất cả đều là lỗi của hắn.
Không thể tự chất vấn, hắn quỳ xuống đất vùi đầu giữa hai chân, ánh mắt hoảng hốt không cam lòng, cuối cùng chỉ còn lại bi thương. Gần như tuyệt vọng cùng đường, hắn cảm thấy sức sống trong người dần suy giảm, toàn thân
như vỡ vụn thành những mãnh nhỏ, vĩnh viễn không thể ghép lại được.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể nắm chặt cây trâm gỗ đàn vân vàng nàng để lại và
tờ giấy tuyên thành kia, ngẩng đầu lên, đau đớn tan nát cõi lòng biến
thành tiếng kêu bi thương thấu trời xanh!
Hết chương 89
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...