Edit: Như Bình
Beta: Vô Phương
“Muốn ôm ta cũng được, bảo vệ ta cũng thế, dù thế nào ngươi phải giữ được tính mạng trước đã, còn không nói gì thì cũng chỉ là nói suông.”
Nghe thế, Thanh Huyền rất bất ngờ, thậm chí đầu óc chợt trống rỗng một cách khó hiểu. Hắn ngơ ngác nhìn Thiên Sắc, ngạc nhiên tại sao nàng lại nói những lời như thế.
Nàng thật có hiểu được nỗi lo sợ trong lòng hắn không?
Vậy tại sao câu trả lời của nàng khiến hắn chẳng thể hiểu nổi.
Sự nghi ngờ này vẫn còn quẩn quanh cho đến khi Thiên Sắc cắn một miếng trên mu bàn tay nàng, tựa như nàng không thấy đau, bình thản kéo một lớp da xuống.
Dù Thanh Huyền còn nhiều lời muốn nói cũng phải ngậm miệng. Hắn hoảng hốt, trơ mắt nhìn lớp da trên mu bàn tay nàng phủ lên miệng vết thương đang chảy máu của hắn. Trong tích tắc lớp da đó biến thành da của hắn, miệng vết thương cũng nhanh chóng khép lại, cuối cùng không để lại một chút dấu vết nào.
Tất cả mọi thứ tựa như một giấc mơ.
Thanh Huyền choáng váng ngơ ngẩn nhìn Thiên Sắc không nói được một lời. Mu bàn tay nàng bị lột mất một lớp da mà không hề chảy máu, trên đó là các thớ thịt trắng bệch cực kỳ đáng sợ, chứng minh tất cả mọi chuyện không phải giấc mơ. Cảm giác đau đớn ập đến như bị một cây kim thép đâm vào da thịt, rõ ràng vết thương trên cổ tay hắn đã khép lại, nhưng Thanh Huyền phát giác giờ phút này cơ thể hắn bắt đầu cảm nhận được một cơn đau khắc cốt thấu tim.
Tuy nhiên, không đợi hắn nhìn thêm mà đau lòng, Thiên Sắc đã lạnh nhạt buông ống tay áo xuống, chẳng biết là vô tình hay cố ý ống tay áo đã che mất vết thương kia.
“Chu Ngưng, lời bổn tọa ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?” Nàng xoay người đi, giọng nói vẫn luôn trong vắt lạnh lẽo, nàng hỏi một câu cũng thật hờ hững vô tình, cảm giác băng giá bất chợt lan tỏa khiến người khác không dám tiếp cận.
Thanh Huyền đứng chôn chân tại chỗ, đầu óc trống rỗng. Chờ cho đến khi hắn hoàn hồn lại, sắc mặt trắng nhợt bước đến định nắm lấy cánh tay nàng đang cố giấu trong ống tay áo. Nhưng nàng như cố tình tránh né hắn, lẳng lặng bước sang một bên ngóng nhìn ánh xanh nhạt cuối chân trời bên ngoài cửa sổ, không thể nhận rõ thần thái trong đôi mắt nàng.
Vào đông, mặt trời ấm áp chẳng biết đã trốn vào tầng mây tự lúc nào, trời ngày càng lạnh.
Chu Ngưng vẫn đang chìm đắm trong sự mất mát và tuyệt vọng, bỗng Thiên Sắc gọi nàng, Chu Ngưng ngẩng đầu. Trong thời gian ngắn vẫn chưa kịp phản ứng, không hiểu Thiên Sắc hỏi nàng suy nghĩ kỹ là suy nghĩ cái gì. Sau một lúc lâu, Chu Ngưng mới nức nở, dùng mu bàn tay quệt quệt chiếc mũi đỏ ửng, hỏi một câu chẳng ăn nhập gì: “Tiên tôn, người cho con biết đi, tại sao Ngọc Thự nói không biết con?”
Thiên Sắc thở dài, Chu Ngưng lúc này chỉ quan tâm đến nguyên nhân mà không phải là bình tĩnh chấp nhận sự thật, Thiên Sắc hơi thất vọng lắc đầu: “Chu Ngưng, nếu ta nói rõ chân tướng với ngươi, ngươi có bằng lòng tu tiên không?” Nàng lặng lẽ nhìn đám mây nặng trĩu cuối chân trời có hình thù cực kỳ quái dị, bỗng nhiên nàng cảm thấy lồng ngực nghèn nghẹn đau nhức như đã mất đi một thứ gì đó.
Cố dồn nén cảm giác hít thở khó khăn, Thiên Sắc ngắn gọn kể lại ngọn nguồn mọi chuyện cho Chu Ngưng, không sửa chữa, cũng không bình luận gì. Thanh Huyền bình tĩnh lý trí, ngoan ngoãn đứng một bên chợt thấy nàng rất xa lạ.
Xa lạ sao?
Tận đáy lòng Thiên Sắc không biết mình nên khóc hay nên cười.
Đây mới thật sự là con người nàng, lý trí, hờ hững, bình tĩnh, không có tình cảm của con người. Dù sao trước khi đắc đạo nàng cũng là yêu, vốn đâu phải con người, bởi vậy nên cũng không có thất tình lục dục sâu sắc.
Nhưng tại sao, từ khi ở cùng hắn, nàng ngày càng lún sâu vào gông xiềng tình cảm?
Tuy không trông mong gì vào Thanh Huyền, nhưng Thiên Sắc đã thầm xác định…
Thanh Huyền là kiếp số cuộc đời nàng.
“Huynh ấy đã quên mất ta, ta còn tu tiên làm gì nữa?” Chu Ngưng nghe rõ ngọn nguồn mọi chuyện rồi ngơ ngác một lúc lâu. Sau đó Chu Ngưng lắc đầu, mũi cay cay, mắt đỏ ửng, suýt chút nữa là bật khóc. Giờ phút này, nàng không kiềm được nghĩ tới tình cảnh ở chung với Ngọc Thự hai ngày nay, lòng nàng càng mất mát. Suốt hai ngày, mặc kệ nàng liều chết bám lấy y không chịu buông tha, cứ nhắc đi nhắc lại từng chuyện cũ trước mặt y, rồi dần trơ mắt nhìn y từ thái độ lãnh đạm khách sáo lúc đầu biến thành chạy trốn không kịp. Thậm chí cuối cùng nàng không nghĩ ra cách nào khác bèn đẩy ngã y rồi hôn y…
Khoảnh khắc môi chạm môi, Ngọc Thự quá sợ hãi đẩy nàng ra thật xa, sắc mặt cực kỳ khó coi, không giống bị kẻ khác cưỡng hôn mà giống như bị người ta đấm một đấm, mặt xanh mét. Trong chớp mắt, biểu cảm căm hận đến tận xương tủy của y khiến suốt đời nàng chẳng quên nổi.
Nhưng, nàng thật không ngờ, Ngọc Thự vì nàng mới biến thành như thế.
Vốn tưởng rằng y ghét nàng mới giả vờ không biết nàng. Nhưng hôm nay, cảm giác áy náy và mất mát nặng trĩu dồn ép cõi lòng, khiến nàng không thể thở nổi.
“Ta vì huynh ấy mới tu tiên, nhưng bây giờ huynh ấy nhìn ta như kẻ xa lạ…” Cúi đầu xuống, nàng nghĩ đến hai người từng sống nương tựa lẫn nhau trước kia. Khi đó y và nàng đều là yêu, y rất bảo bọc nàng, đối xử với nàng cực dịu dàng, y từng hứa rằng sẽ chăm sóc nàng trọn đời trọn kiếp. Nhưng giờ đây, thật là vì tiên yêu khác biệt sao? Hay là, quả báo của trời trừng phạt nàng? Sự ngang bướng, tùy tiện của nàng khiến Ngọc Thự gặp phải tai ương, bây giờ y quên mất nàng, chẳng phải là lẽ tất nhiên sao?
Dời tầm mắt khỏi gương mặt lã chã nước mắt của Chu Ngưng, Thiên Sắc nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, ánh mắt không còn dừng lại trên người Thanh Huyền như trước: “Chu Ngưng, ngươi có còn nhớ những lời Ngọc Thự đã nói trước khi lên Tây Côn Luân không?”
Chu Ngưng nén nước mắt, ngẩn người. Sao nàng dám quên chứ?
Nàng vẫn còn nhớ, hơn nữa còn là khắc cốt ghi tâm!
Khi đó, Ngọc Thự nắm chặt tay nàng, khuôn mặt tuấn tú đẹp như bức tranh, y dịu dàng cười bảo: “Ta chờ muội ở Tây Côn Luân.”
Đúng vậy, nói hết câu này, y xoay người bước theo Phong Cẩm, cố nén lòng không quay đầu nhìn nàng, để lại một mình nàng lưu lạc chốn trần thế, tự tu hành ngộ đạo.
Không phải nàng không muốn chăm chỉ tu hành, tham ngộ đạo pháp, mà vì tư chất bẩm sinh hữu hạn, tâm tính nàng không ổn định, có quá nhiều tạp niệm, dù qua mấy ngàn năm vẫn không thể tu được cái gì.
Qua ba ngàn năm, điều duy nhất nàng chấp nhất đó là hy vọng có cơ hội lén lút lên Tây Côn Luân, mặc dù không thể phi thăng thành tiên, chỉ cần có thể gặp mặt y dù chỉ một lần thì cũng xem như đã hoàn thành tâm nguyện. Nhưng mà, nàng không thể nào ngờ, cuối cùng lại chờ được kết quả này…
“Dù con nhớ thì đã sao?” Nàng cúi đầu, mím môi, nỗi uất ức và bi thương dâng trào trong lòng, ngữ điệu bất đắc dĩ đau thương hoàn toàn khác hẳn tính cách sôi nổi, hoạt bát ngày thường, dường như nàng không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này. Chu Ngưng nắm chặt tay, mồ lạnh toát đầy, thân thể lung lay chực đổ: “Vốn tưởng rằng đó là hồi ức của hai người, bây giờ chỉ còn là ký ức của một mình ta, huynh ấy… không còn nhớ gì nữa. Thế này là sao?”
Y và nàng bất chợt gặp lại nhau, mà nàng đã trở thành ký ức kiếp trước của y.
Là trêu cợt, là đùa giỡn, hay đây là kết cục số mệnh đã định trước?
Kết cục ư?
Tận đáy lòng nàng luôn ngóng trông một kết cục tốt đẹp, nhưng lại không hề biết, kết cục đã lặng lẽ xuất hiện từ lâu.
Chu Ngưng như đang lẩm bẩm, lại như đang tự vấn, thật lâu sau nàng mới ngẩng đầu: “Nếu sớm biết kết cục của ta với huynh ấy là vậy, thì năm đó ta tuyệt đối không để huynh ấy lên Tây Côn Luân.” Nàng nhả lời cực chậm, trong tích tắc như một cô bé ngang bướng bất chợt trưởng thành. Nỗi đau giấu tận cõi lòng bị khơi lên, ký ức ùn ùn ùa về, nỗi đau thương trào dâng tâm khảm, không thể chấm dứt: “Các người dẫn Ngọc Thự đi, ta vốn nghĩ huynh ấy sẽ trở về, nhưng rốt cuộc huynh ấy không về được nữa…”
“Vẫn chưa phải là kết thúc.” Không thể nhìn được bộ dáng tuyệt vọng xuống tinh thần của Chu Ngưng, Thanh Huyền đột ngột cất lời.
Thừa cơ này, hắn bước nhanh đến trước mặt Thiên Sắc, một nỗi sợ kỳ dị chợt trào dâng trong lòng. Hắn vươn tay kéo tay Thiên Sắc, phát hiện nàng không còn từ chối như lúc nãy, nhưng lòng bàn tay nàng thật lạnh lẽo. Hắn vươn tay sờ vết thương trên mu bàn tay nàng, tuy nhiên ngón tay hắn run lên, sắc mặt trắng bệch, chút dũng khí ít ỏi cũng chẳng còn. Run rẩy, cuối cùng hắn cất tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Chu Ngưng, Ngọc Thự vẫn còn sống, không phải sao?”
Đúng vậy, theo cách nhìn của hắn thì còn sống là còn hy vọng.
Chỉ cần người đó còn sống, cho dù có lui vạn bước thì vẫn có cách để người đó nhớ lại, cho dù cuối cùng không còn hy vọng hồi phục thì tình cảm vẫn có thể dồi dưỡng, không phải ư?
“Còn sống thì sao chứ?” Giờ phút này, Chu Ngưng dường như không chấp nhận nổi nhiều biến cố bất ngờ như vậy, tinh thần vẫn còn hoảng hốt, nàng không hiểu ý của Thanh Huyền. Cơ thể nàng lảo đảo như chiếc lá trong cơn gió lạnh, hơi thở mỏng manh. Chu Ngưng cố gắng kéo vài phần hồn phách đang đắm chìm trong tuyệt vọng về, nàng nhắm chặt mắt: “Cho dù còn sống, thì huynh ấy đã không còn là huynh ấy nữa.”
Khoảnh khắc ấy, Thanh Huyền kinh hoàng vì lời của Chu Ngưng, hắn thầm rùng mình. Thanh Huyền lẳng lặng nhìn Thiên Sắc đứng trước mặt, nét mặt nàng vẫn bình tĩnh nhưng một nỗi cô đơn tận cùng đã thoáng hiện sâu trong đôi mắt.
Nàng đang lo lắng những chuyện trước kia, tới tận bây giờ nàng bảo vệ hắn rất kỹ càng, cho nên hắn chưa bao giờ có cơ hội hiểu rõ nàng đang lo lắng, đang suy tư những gì? Vì không có cách nào tìm hiểu, nghiên cứu, cho nên hắn muốn dốc hết tâm can mà tìm tòi.
Thật ra, lòng nàng vẫn thường băn khoăn lo lắng, đến một ngày hắn sẽ giống như Cứ Phong, không thể tránh khỏi kiếp số, như thế đoạn tình giữa hắn và nàng sẽ không thể giữ được nữa.
Về lý, kiếp nạn của hắn chắc chắn có liên quan tới nàng. Về tình, nàng không nỡ từ bỏ thứ tình cảm nhiệt huyết nồng nàn của đứa trẻ này.
Đúng vậy, đứa trẻ, trong mắt nàng hắn vẫn mãi là một đứa trẻ, cho dù hắn đã trở thành phu quân của nàng.
Trong chớp mắt Thanh Huyền bỗng cảm thấy vẻ uể oải của Chu Ngưng, niềm tuyệt vọng của Dụ Lan và nét cô đơn trong mắt Thiên Sắc như chồng lên nhau, rất lạ lùng, gần như có thể nhận thấy rõ. Hắn chợt cảm nhận được cảm xúc phức tạp trong lòng nàng.
Tựa như hắn trở thành trái tim của nàng, mạnh mẽ đập từng nhịp từng nhịp trong lồng ngực nàng, nhưng cũng quặn thắt từng cơn.
Cơn quặn thắt cõi lòng như bị một trận mưa đột ngột rơi xuống quét đi sạch sẽ. “Sư phụ…” hắn khẽ gọi, vội nắm chặt tay nàng, nhẹ nhàng vén ống tay áo nàng lên quan sát kỹ vết thương. Hắn phát hiện miệng vết thương giống hệt vỏ cây nứt nẻ, vết rách trên da dường như sẽ vĩnh viễn không khép lại, mang một màu nâu quái dị.
Đây là…
Dùng da thịt để tu bổ vết thương.
Thanh Huyền kinh hoàng, trong một quyển sách cổ hắn từng đọc có đề cập đến, trên thế gian này chỉ có thụy thú Chu Tước mới có năng lực giúp con người hoặc tiên nhân dùng da thịt để tu bổ vết thương. Trước kia Thiên Sắc từng kể, nàng là tước yêu…
Tước yêu?
Tước yêu…
Chẳng lẽ, trước khi đắc đạo Thiên Sắc là chu tước?
Nghi ngờ lướt qua đầu, Thanh Huyền nghĩ tới vào lúc hai người quyến luyến triền miên, một đôi cánh rực lửa đột ngột xuất hiện trên lưng Thiên Sắc, hắn càng chắc chắn phán đoán của mình. Đôi cánh có thể xuất hiện biến mất tùy theo ý nghĩ thì chỉ có chu tước mới làm được. Nhưng nếu nàng là thụy thú Chu Tước thì đáng lẽ phải được liệt vào tiên ban từ khi vừa sinh ra chứ? Nhưng tại sao Thiên Sắc lại là yêu?
Tâm trạng hoàn toàn khác Thanh Huyền, Thiên Sắc nhìn nét mặt đau thương của Chu Ngưng mà thầm thở dài, lắc đầu. Nàng thừa nhận mình đã gửi gắm hy vọng vào Chu Ngưng, nên mới lén giấu chuyện của Ngọc Thự. Nàng biết đạo hạnh Chu Ngưng nông cạn, nếu còn rơi vào đả kích tình cảm không còn chí tiến thủ, chỉ e cả đời Chu Ngưng sẽ không thể với tới tiên đạo. “Chu Ngưng !” Rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được nữa, nàng khuyên một câu bao hàm rất nhiều huyền cơ khó nói: “Thật ra, y vẫn là y.”
Chu Ngưng ngẩn ngơ, như hiểu như không, nét mặt ngơ ngác. Thiên Sắc trầm mặc như đang cân nhắc điều gì đó. Một lát sau, nàng quay đầu bình tĩnh nâng mắt rồi bước ra ngoài, trong đôi mắt không hề có một mảy may dao động: “Thanh Huyền, chúng ta về Yên sơn thôi.”
Nếu lúc trước nghe được câu này, Thanh Huyền đương nhiên vui mừng hùa theo, nhưng chưa đầy một ngày ngắn ngủi đã xảy ra quá nhiều chuyện bất ngờ không kịp dự đoán. tâm trạng Thanh Huyền đã thay đổi rất nhiều. Giờ khắc này trực giác mách bảo hắn quyết định của Thiên Sắc là do đang trốn tránh điều gì đó, hắn đành ngoan ngoãn theo sau Thiên Sắc. Một lúc rất lâu sau, cho đến khi rời khỏi Ninh An vương phủ, hắn mới cất tiếng, thấp giọng rầu rĩ hỏi: “Sư phụ, chúng ta không mang Chu Ngưng cùng về Yên Sơn sao?”
Thiên Sắc dừng bước, nhưng không quay đầu, ngữ điệu vẫn bình thản, nàng khẽ nhắm mắt lại tựa như không thể kiềm nén được mệt mỏi. “Nếu nó không thể tỉnh ngộ, cho dù ép nàng lên Yên sơn khổ tu cũng chẳng thể ra kết quả gì.” Thiên Sắc lặng lẽ nhắm mắt, không hề nhúc nhích, sắc mặt nàng trắng xanh mà không muốn bị hắn nhìn thấy, rất lâu sau mới nghe nàng cất giọng hòa lẫn chút đìu hiu: “Nếu nghĩ thông suốt thì đó là cơ duyên là tạo hóa của nó, chưa biết chừng mọi chuyện sẽ được xoay chuyển bất ngờ. Còn nếu không thể nghĩ thông, như vậy đó là số mệnh của nó.”
Nghe được hai từ “số mệnh” Thanh Huyền khẽ run rẩy, giờ khắc này lòng hắn rối loạn, khuôn mặt Nhục Nhục phóng đại trong ký ức của hắn mang theo cả một nỗi chua xót lặng thầm. “Lúc trước chuyện của Nhục Nhục, sư phụ cũng nói thế với Thanh Huyền. Nhưng, Thanh Huyền thấy khó hiểu, rốt cuộc số mệnh của Thanh Huyền là thế nào?” Xòe bàn tay phải ra, nhìn vết sẹo mờ do bị Kim giao tiên đốt phỏng trong lòng bàn tay, hắn cười khổ, đôi mày tuấn tú tuy nhếch lên nhưng ẩn dưới đuôi mày là một nỗi uất ức. Gió đêm đầu đông quét trên mặt, lạnh thấu xương, khiến hắn khẽ run lên, huyệt thái dương đau âm ỉ: “Sư phụ chưa từng thẳng thắn cho Thanh Huyền biết số mệnh của mình ra sao, bàn tay phải của Thanh Huyền giờ không thể nhìn rõ chỉ tay, vậy nếu Thanh Huyền không thể tu thành tiên thì khi nào sẽ chết?”
“Ngươi muốn biết khi nào chết sao?” Đúng lúc này, một giọng nói nghiến răng nghiến lợi vọng tới từ phía sau Thanh Huyền, từng lời từng chữ ẩn chứa phẫn nộ: “Việc này đơn giản thôi. Chỉ cần Thiên Sắc gật đầu, ta lập tức đánh ngươi một chưởng, cho ngươi chết thật rõ ràng!” Giật mình vì giọng nói quen thuộc xuất hiện đột ngột, Thanh Huyền và Thiên Sắc đồng loạt quay đầu lại thì trông thấy Bạch Liêm đứng cách họ chừng hai trượng, y mặc áo bào đen, đôi mắt trừng trừng nhìn Thanh Huyền. Đôi mắt sắc bén găm chặt hồn phách, tựa như một mũi kích sắc lẻm bắn thẳng ra từ mắt chấn động lòng người, hơi lạnh ùn ùn kéo tới: “Núi đao biển lửa, địa ngục A Tì chắc chắn sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh!”
“Tiểu sư bá!?” Thanh Huyền ngơ ngẩn, kinh ngạc vì sự xuất hiện bất ngờ của Bạch Liêm, trong phút chốc Thanh Huyền không thể hiểu tại sao Bạch Liêm lại phẫn nộ như thế.
Tuy rằng xưa nay Bạch Liêm luôn lạnh mặt, nhưng rất hiếm khi sắc mặt khó coi thế này. Trông thấy biểu cảm của Bạch Liêm, Thiên Sắc chỉ lạnh nhạt đối diện, không hề để lộ một mảy may yếu ớt, tựa như nàng không thèm quan tâm, hết sức tự nhiên hỏi thăm chuyện nhà, nàng khách sáo dời chủ đề câu chuyện: “Tiểu sư huynh, không phải huynh đang ở Cửu Trọng Ngục xử lý công vụ của U Minh Ti ư, sao giờ lại rãnh rỗi đến đây?”
Bạch Liêm bỏ lơ sự khách sáo của nàng, cũng không quanh co lòng vòng cùng nàng, y hơi nhíu mày hỏi thẳng: “Bán Hạ đã kể hết với muội?” Y hỏi rất thẳng thắn, tựa như đã đoán chắc, nhưng cũng vì không dám tin nên mới nhẫn nại hỏi lại.
“Một phần thôi.” Thiên Sắc không giấu diếm, rũ mắt cẩn thận trả lời, những nghi ngờ nàng không biết rõ, đương nhiên có thể moi đáp án từ miệng Bạch Liêm.
Đôi mắt Bạch Liêm thoáng trầm, đôi mày nhíu chặt khẽ giãn ra một chút, tựa như thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, Bán Hạ vẫn biết chừng mực, biết nguyên nhân của mọi chuyện, cái nào nên nói cái nào không. “Nó còn chưa biết?” Liếc nhìn Thanh Huyền, y khẽ hất cằm hỏi Thiên Sắc, nét phức tạp ánh lên trong đôi mắt.
Nghe Bạch Liêm hỏi, Thanh Huyền đại khái đã đoán ra vài điều, lòng nặng nề, hắn đoán Thiên Sắc chắc chắn biết điều gì đó nhưng lại giấu hắn. Quả nhiên, khi hắn nhìn về Thiên Sắc, nàng vẫn rũ mắt không một chút biểu cảm, nàng chỉ khẽ gật đầu đáp một tiếng: “Ừ.”
Trong tích tắc, trái tim hắn nhói đau. Nỗi ngọt bùi cay đắng hòa lẫn rối loạn trong lòng, vạn sợi tơ tình quẩn quanh trái tim, cơ thể như bị xé rách, lòng buồn bã.
Hoàn toàn khác với cảm xúc phức tạp của Thanh Huyền, Bạch Liêm nghe câu trả lời của Thiên Sắc bèn cười khẩy. Y nhếch khóe môi lạnh lẽo, khoanh hai tay trước ngực, nhấn từng chữ rất nặng nề, tựa như sóng to gió lớn sắp ập tới: “Thiên Sắc, muội cảm thấy, muội nắm chắc có thể bảo vệ nó bao nhiêu phần?”
Thiên Sắc nâng mắt nhìn, đôi mắt sáng quắc tinh tường bỗng chốc trở nên âm trầm, mặt không đổi sắc đáp bốn từ như đinh đóng cột: “Dốc hết khả năng.”
“Giỏi cho câu dốc hết khả năng!” Tim Bạch Liêm quặn thắt, y dùng giọng nói bình tĩnh che giấu lửa giận ngút trời và nỗi đau trái tim vỡ toác: “Muội lại còn muốn dốc hết sức bảo vệ nó nữa. Theo ta thấy, muội không phải là dốc hết năng lực mà là vứt cả tính mạng vì nó!”
“Dốc hết khả năng hay lãng phí tính mạng cũng được, đây là chuyện riêng của muội và Thanh Huyền.” Nghe Bạch Liêm nói thế, một nỗi lo lắng bất giác dâng trào trong lòng Thiên Sắc, nhưng nàng vẫn giữ khuôn mặt bình thản như nước, không hề sơ hở: “Không phiền tiểu sư huynh quan tâm.”
“Chuyện riêng?” Bạch Liêm phì cười, bước tới từng bước thật chậm, từng lời nặng nề vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi như bước chân. Bước chân vừa nhẹ vừa thong dong đi kèm lời cảnh cáo, ánh mắt y nhìn nàng sắc bén như móc câu, ngập tràn u ám và trào phúng: “Hóa ra, muội và nó trở thành vợ chồng rồi thì không để người khác chen miệng vào à? Đến cả ta cũng không có tư cách hỏi chuyện của muội nữa sao?”
Thiên Sắc chưa bao giờ nghe Bạch Liêm nói chuyện trắng trợn và không e dè như vậy. Xem ra chuyện nàng và Thanh Huyền có rất nhiều người ngầm theo dõi, điều đó chẳng phải đã chứng minh có điều gì đó mang tính quyết định mà nàng không biết hay sao? Thiên Sắc sa sầm mặt, không thừa nhận cũng không phủ nhận, nàng im lặng không đáp.
Thiên Sắc không trả lời, Bạch Liêm đã chắc chắn là nàng thừa nhận, cảm xúc phẫn nộ rối loạn ùn ùn ùa tới như gió lốc.
Bạch Liêm đột ngột bước tới nắm chặt đôi vai nàng. Sự phẫn nộ ngủ đông từ lâu trào dâng trong huyết mạch, bất chấp những ngón tay siết chặt sẽ làm nàng đau, máu nóng sôi lên, những ngón tay cứng đờ trắng xanh. Đôi mắt lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng ngày xưa dần méo mó. Môi mỏng khẽ nhếch, mày nhíu chặt, biểu cảm thật đáng sợ chưa ai từng thấy: “Ta không cần biết tình cảm của muội và nó sâu đậm đến mức nào. Nhưng nếu muội lãng phí mấy ngàn năm tu hành khó khăn, vứt bỏ tính mạng vì nó. Vậy thì không cần chờ ông trời đến xếp đặt, hôm nay ta sẽ xử lý nó ngay tại đây!”
Đúng vậy, nếu là kẻ khác có âm mưu y sẽ chẳng thèm quan tâm, là âm mưu của phụ quân y, của Phong Cẩm, của Bán Hạ, của Hạo Thiên hay thậm chí của Trường Sinh sư tôn cũng được. Thần ma tiên yêu, tất cả mọi tranh chấp đều không liên quan gì đến y, Bạch Liêm y chỉ có duy nhất một mục đích…
Dốc hết sức lực bảo vệ nữ tử mình yêu thương.
Trọn đời, trọn kiếp này, y không thể có được nàng vậy thì chỉ còn cách bảo vệ nàng thật tốt!
“Huynh có thể thử!” Bờ vai hơi đau vì bị Bạch Liêm siết chặt, Thiên Sắc hờ hững, bình thản đáp. Nàng rũ mắt xuống không hề nhìn Bạch Liêm, rèm mi dày phủ bóng mờ lên bờ mi u ám.
Lời này không phải là khiêu khích, lúc này nàng thấy không cần bước lên che chở Thanh Huyền như ngày xưa nữa. Nàng hiểu rất rõ Bạch Liêm, sao lại không biết lời nào của y là tức giận còn lời nào là làm thật chứ?
Nàng cực kỳ chắc chắn, tiểu sư huynh của nàng tuyệt đối không tổn thương nam tử mà nàng yêu thương.
Đoạn đối thoại của hai người rõ rành rành là đang nhắc tới hắn, vậy mà hắn lại không biết gì cả, Thanh Huyền không nhịn được nữa. “Tiểu sư bá!” Hắn bước lên, vươn tay muốn gỡ bàn tay đang nắm chặt vai Thiên Sắc của Bạch Liêm, không ngờ Bạch Liêm lại thuận thế tóm lấy cổ hắn.
Một tay vẫn nắm chặt vai Thiên sắc, vì không có tư cách ôm nàng cho nên Bạch Liêm không nỡ buông tay, chỉ sợ mình vừa buông tay thì sẽ không bao giờ còn cơ hội níu giữ nàng nữa. Tay còn lại bóp cổ Thanh Huyền, y hận mình không thể ra tay bẻ gãy cái cổ kia để diệt trừ hậu hoạn!
Ba người đứng sóng vai vô cùng kỳ dị, trong chớp mắt dường như Bạch Liêm đang đối đầu với hai người bọn họ.
Mà hai người họ định làm cái gì đây?
Uyên ương đồng mệnh sao?
Sao bỗng nhiên y lại trở thành gậy đánh uyên ương thế này?
“Ngươi là người, là ma, là yêu hay là thần?” Cuối cùng, y buông tay ra, lùi về sau một bước, đôi mắt sắc sảo lặng lẽ nhìn Thanh Huyền. Đây là lần đầu tiên y dùng biểu cảm thành thật lạ lùng đối diện tên nhóc này, sự nghi ngờ khó hiểu vừa sắc bén vừa rõ ràng: “Tại sao đá tam sinh chỉ ghi lại được tất cả mười kiếp luân hồi của ngươi, còn những kiếp khác thì chẳng có gì hết?”
Thật ra, lúc ở Trường Sinh yến, thằng nhóc này công khai khiêu khích Hạo Thiên, giở trò với Phong Cẩm, đáng lẽ y phải phát hiện ra, nhưng lúc đó lại xảy ra biến cố nên y mới xem thường.
Lúc ở Cửu Trọng Ngục, tên nhóc này dừng một thanh kiếm vô danh lại có thể giằng co với phụ quân y, thậm chí còn có thể mang theo Thiên Sắc rời khỏi giam cầm của lung linh cục, đó vốn đã là những dự báo không tầm thường. Cho dù nó có được tu vi của Thiên Sắc và Lam Không cũng tuyệt đối không thể làm được những điều đó! Nếu y đoán không nhầm, trên người thằng nhóc này có bí mật động trời.
Thậm chí, đừng nói là Hạo Thiên hay phụ quân của y, đến cả thái độ của Trường Sinh sư tôn xưa nay vẫn luôn ưu ái Thiên Sắc lần này cũng rất khác lạ, người khoanh tay đứng nhìn. Những chuyện này xảy ra bảo sao y không nghi ngờ cho được?
Nghĩ đến thiên kiếp của Thiên Sắc, nhớ lại thằng nhóc này đột ngột dây dưa khó hiểu với số mệnh của Thiên Sắc. Giờ xem ra, nó như đột ngột xuất hiện, chui ra từ kẽ đá, không thể tìm ra lai lịch hay manh mối khiến y hoảng hốt. Dường như không chỉ Thiên Sắc và y, mà cả Phong Cẩm, Bán Hạ, Hàm Nhụy, thậm chí Dụ Lan. Bề ngoài xem như những người này không liên quan đến nhau, nhưng tất cả lại đều rơi vào một âm mưu đã được xếp đặt từ trước, họ đều sắm vai một nhân vật không thể thiếu.
Là âm mưu, hay dương mưu đây.
Ai sẽ là người thao túng mọi chuyện, và ai sẽ trở thành vật hy sinh.
Có quá nhiều nghi vấn!
Dừng một lát, vào lúc Thiên Sắc và Thanh Huyền còn đang kinh ngạc, Bạch Liêm lại cất lời lần nữa, từng lời lạnh giá bật ra khỏi môi: “Rốt cuộc, ngươi là ai?”
Hết chương 68
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...