Edit: Ong MD
Beta: Vô Phương
Duyên kiếp này,
Hẹn kiếp sau!
Biển thắm nương dâu
Nguyện cùng năm tháng….
Công tử Phó Vân Xuyên nổi danh hàng đầu của viện kỹ nam năm đó, vậy mà bây giờ đây chỉ có thể dùng những từ già cả, tàn tạ, xuống sắc để hình dung. Không nói đến thân hình lọm khọm và làn da trắng bệch bủng beo giống như hoa tàn cỏ úa vào đông, ngay cả khuôn mặt tuấn tú làm vạn người mê kia cũng hoàn toàn thay đổi, đuôi mày khóe mắt không còn chút sức sống, bên môi là những vết thương lở loét, khiến y nhìn giống quỷ. Tuy rằng cố gắng giấu bàn tay vào ống tay áo, nhưng cũng không thể che được mụn nhọt ửng đỏ, nhầy nhụa máu mủ trên mu bàn tay!
Bộ dạng này rõ ràng là mắc bệnh nguy kịch, hệt như cái xác không hồn!
Đương nhiên là Phó Vân Xuyên cũng nhận ra Thanh Huyền, nhưng ngoài sự ngạc nhiên như Thanh Huyền, y còn kinh hoàng và sợ hãi.
“Ngươi! Không phải ngươi đã —” y chỉ chỉ Thanh Huyền như đang nhìn thấy quỷ, môi lắp bắp, thân thể run rẩy không khống chế nổi, giống như lá cây lắc lư trong gió lạnh.
Thanh Huyền không nghe rõ Phó Vân Xuyên nói gì, chỉ buồn bực vì gặp lại người quen mà người ta không những không hề vui sướng mà còn có vẻ khiếp sợ như vậy, bèn bước lên đưa tay định đỡ y, hỏi thăm xem rốt cuộc là y bị bệnh gì. Nhưng sắc mặt Phó Vân Xuyên ngày càng khủng khiếp, lùi về phía sau trong vô thức, cuối cùng y chịu không nổi liền bỏ chạy!
Thanh Huyền càng cảm thấy kỳ lạ, nhìn về phía Phó Vân Xuyên bỏ chạy, cậu không hiểu nguyên nhân, nghĩ mãi cũng không ra đáp án thuyết phục. “Sư phụ?” Cậu quay đầu nhìn Thiên Sắc với ánh mắt cầu xin.
Cậu biết sư phụ là tiên, không thể can dự vào sinh lão bệnh tử của con người, một khi nhúng tay vào sẽ đảo lộn sống chết. Theo lời Diêm Quân địa ngục – tiểu sư bá Bạch Liêm thì chuyện này không tốt chút nào, cho nên sư phụ không bao giờ xen vào việc của người khác. Về chuyện xưởng nhuộm ở Triệu gia, là vì muốn giúp cậu tu thành tiên thân. Chẳng qua, cậu cảm thấy hành động và lời nói của công tử rất kỳ lạ, không chỉ xuất hiện ở cái trấn nhỏ xíu này mà còn rơi vào cảnh túng quẫn, khốn đốn, không biết là có ẩn tình gì. Trước đó, hình như cậu nghe Trần đại phu nói công tử mắc bệnh hoa liễu, lại càng thấy ngạc nhiên và hoang mang. Phải biết rằng năm đó, tiếng tăm Vân Xuyên công tử vang vọng khắp kinh đô, ngay cả vương công quý tộc muốn gặp cũng phải ôm vô số vàng bạc đến kiên nhẫn chờ.
Cậu muốn biết vì sao công tử lại biến thành bộ dạng này, thậm chí cậu còn hy vọng sư phụ có lòng từ bi giúp công tử chữa khỏi cái gọi là bệnh hoa liễu kia. Dù sao những năm tháng ở viện kỹ nam, công tử đối xử với cậu rất tốt, dù không bằng sư phụ nhưng không tệ chút nào. Bây giờ muốn lo chuyện bao đồng, nhất định phải xin ý kiến của sư phụ. Tất nhiên là nếu sư phụ không đồng ý, cậu sẽ bỏ ngay ý nghĩ này.
“Đi thôi.” Dường như biết sẽ có chuyện xen ngang, Thiên Sắc hơi nhíu mày, không còn cách nào đành thở dài bảo Thanh Huyền đuổi theo: “Trốn tránh cũng không giải quyết được gì.”
Thanh Huyền gật đầu, vội vã đuổi theo nhưng không quên ôm mấy cây vải ở ven đường. Mấy cây vải này do tự tay sư phụ chọn, tất cả đều dành để may quần áo cho cậu. Từ áo mỏng mùa hè cho đến áo bông mùa đông, tất cả đều được chọn lựa kỹ càng, mẫu mã kiểu dáng không hề giống nhau, sao cậu có thể làm mất, phụ lòng sư phụ được!
Phó Vân Xuyên mang bệnh trong người, lại thêm hoảng sợ nên chạy không nhanh. Trong khi Thanh Huyền đuổi theo sát phía sau, cuối cùng chạy đến nhà họ Phó.
Nói là nhà nhưng chỉ là một căn lều cỏ cũ nát, không được tu sửa, xiêu vẹo như muốn sập. Phó Vân Xuyên trốn trong đống củi, vừa lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại gì đó vừa run lẩy bẩy. Thấy Thanh Huyền đứng trước mặt, y sợ tới mức lui về sau liên tục: “Ngươi, ngươi, ngươi —”, y trừng lớn hai mắt, đầu tóc vốn không được chải chuốt giờ lại càng rối loạn, cúi đầu cầu xin: “Ngươi đừng lại đây! Ngươi đừng lại đây!”
“Công tử, người làm sao vậy? Không nhớ ta sao?” Thanh Huyền thấy y như bị kích động, đầu óc mơ màng, đành phải dừng chân định đánh thức trí nhớ của y, để y bớt sợ hãi và kinh hoàng: “Công tử, ta là Thanh Huyền, là Thanh Huyền trước kia ngày ngày hầu hạ công tử đây mà!”
“Thanh Huyền, Thanh Huyền, Thanh Huyền…” Phó Vân Xuyên như bị cái tên này in vào tiềm thức, lặp lại mấy lần, sau đó sắc mặt y càng trở nên sợ hãi hơn, nói năng lộn xộn toàn những câu hoang đường: “Thanh Huyền, ta biết ta có lỗi với ngươi… Ngày đó ta không nên xúi giục ngươi bỏ trốn, càng không nên thừa dịp đám hộ vệ của viện kỹ nam đuổi theo ngươi để chạy trốn…” Thậm chí sau đó, y bắt đầu quỳ gối xuống đất, dập đầu không ngừng xin tha thứ, sắc mặt càng thảm thiết: “Thanh Huyền, ta biết ngươi chết rất thảm, chết không nhắm mắt… Nhưng oan có đầu nợ có chủ, nói cho cùng là lão chủ viện kỹ nam giết chết ngươi… Ta gieo tội đã bị trừng phạt… Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi hãy tha cho ta đi…”
“Công tử! ?” Thanh Huyền không nhớ rõ những chuyện Phó Vân Xuyên nói, khoảnh khắc đó cậu không biết trả lời như thế nào, đang do dự thì một nữ tử hấp tấp đạp bức tường cỏ, hung hăng đẩy Thanh Huyền ra, xông lên ôm lấy Phó Vân Xuyên.
Thanh Huyền vốn đang ôm mấy cây vải, bị nàng ta đẩy cho lảo đảo đứng không vững, suýt nữa ngã sấp xuống. Sau khi giữ vững người, nhìn lại thì thấy đó là nữ tử đã gặp hai lần – Phó Thu Nương.
“Ngươi là ai, muốn làm gì ca ca ta?” Phó Thu Nương rất căng thẳng, run rẩy nhìn Phó Vân Xuyên. Phát hiện y vẫn bình yên vô sự mới cất giọng hỏi, rõ ràng chỉ là một cô gái yếu đuối nhưng lời lẽ rất nghiêm khắc, lạnh lùng. Khi nhìn thấy Thanh Huyền, nàng ta sửng sốt rồi lập tức nghĩ ra điều gì đó: “À, ta nhớ ra rồi, ngươi ở Triệu phủ —” nàng ta không nói hết câu vì ngay cả bản thân nàng ta cũng không xác định được Thanh Huyền và Triệu phủ có quan hệ gì, chỉ nhận định Thanh Huyền không phải người tốt. Phó Thu Nương nhặt một cây củi, vừa giơ về phía Thanh Huyền đe dọa vừa căm giận quát lên: “Cút, ngươi cút đi! Ở đây không chào đón ngươi!”
Thanh Huyền bị buộc lui về sau liên tục, đang định đi qua chỗ lều cỏ bị Phó Thu Nương đạp đổ, không ngờ Thiên Sắc đã bước vào.
Tuy biết sư phụ rất lợi hại, không dễ bị thương nhưng cậu vẫn lo lắng cây củi trên tay Phó Thu Nương không có mắt bay lên người sư phụ. Thanh Huyền lập tức ném đống vải trong tay, bước lên che trước người Thiên Sắc không chút do dự.
“Phó Vân Xuyên.” Đứng sau lưng Thanh Huyền, Thiên Sắc nhẹ nhàng gọi thẳng tên y. Thấy Phó Vân Xuyên run lẩy bẩy, đôi mắt lạnh lùng thoáng chút mờ mịt, ánh mắt sắc bén đi sâu vào lòng người: “Dùng một mạng người vô tội đổi lấy tự do cho bản thân, bây giờ ngươi sống không chút áy náy sao?” Lời nói sắc bén, không chút dông dài, không chừa cho Phó Vân Xuyên một con đường sống.
Phó Vân Xuyên vốn đang trốn trong đống củi, nghe thấy những lời này càng run rẩy hơn nữa, sắc mặt như tro tàn vô cùng khó coi, vừa thở hổn hển vừa ôm đầu khóc nức nở. Vùi mặt vào hai cánh tay, muốn dùng động tác này để lừa mình dối người, chạy trốn những chuyện đã xảy ra trước đây.
Thiên Sắc nhìn bộ dạng của y cũng không chút thương hại, phía sau lời nói bình thản ẩn giấu sự bén nhọn khiến cho người ta rét run, giống như ngọn lửa ẩn giấu trong băng tuyết, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng cháy biến thành biển lửa hừng hực, thiêu đốt hết tất cả: “Ngày đó, ngươi biết rõ không có cách nào trốn thoát lại xúi giục Thanh Huyền bỏ trốn, dùng nó làm mồi nhử, đổi lấy tư lợi cho bản thân —”, thoáng dừng lại, nàng cười lạnh lùng, gằn từng chữ: “Trên đầu ba thước có thần tiên sáng tỏ. Phó Vân Xuyên, ngươi có biết con người làm gì cũng có ông trời dõi theo không? !”
Lời của Thiên Sắc hơi kỳ lạ khó hiểu, nhưng lúc này Phó Thu Nương đột nhiên dừng tay, nhìn chằm chằm Thanh Huyền, mở miệng hỏi với giọng đã xác định: “Ngươi chính là Thanh Huyền?” Dường như nàng ta rất thân thuộc với cái tên này.
Rõ ràng là người trong cuộc nhưng lúc này Thanh Huyền chẳng hiểu gì cả. Cậu nhìn Phó Vân Xuyên đang run rẩy, lại nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Phó Thu Nương, trong lòng có vô số câu hỏi, trực giác mách bảo là cậu đã bỏ qua mất chuyện gì đó.
Phó Vân Xuyên lùi về phía sau Phó Thu Nương, nghe từng câu từng chữ tố cáo của Thiên Sắc, cảm giác tội lỗi lần lượt kéo về như một thanh đao sắc bén đâm thẳng vào ngực y, khoét thành một lỗ hổng lớn như đánh mất một phần cơ thể. Không, phải nói là lỗ hổng kia lúc nào cũng tồn tại, cắn rứt lương tâm y, bây giờ lại kéo về bao phủ khắp người. Đối mặt với sự đau đớn, khổ sở này, y hoàn toàn không thể chống đỡ được.
Một lúc lâu sau, y mới cất tiếng đầy bi thương kèm theo lời giải thích yếu ớt: “Ta biết nếu hắn bị viện kỹ nam bắt về nhất định sẽ không có đường sống, ta, ta — ta cũng không muốn như vậy, nhưng thật sự không có cách nào khác —”
“Chỉ là không có đường sống thôi sao?” Thiên Sắc nhíu mày, đôi mắt đen lạnh nhạt không chút thương hại khẽ chớp, không hề nổi giận chỉ cắt ngang lời y: “Ngươi có biết, ngươi hại nó bị tra tấn thành như thế nào không?”
Phó Vân Xuyên co rúm người lại, không giải thích nữa, chỉ biết cúi đầu không dám ngẩng mặt lên.
“Thanh Huyền, bây giờ cũng là lúc ngươi nhớ lại một số chuyện trong quá khứ.” Thấy Thanh Huyền mơ hồ không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, Thiên Sắc khẽ thở dài, xoa tay lên trán Thanh Huyền, nhẹ nhàng chạm vào mi tâm, mở toang trí nhớ bị phong ấn của cậu.
Trí nhớ bị phong ấn tuôn ra mạnh mẽ như thủy triều —
Thanh Huyền vẫn không thể nhớ nổi mình đã gặp sư phụ như thế nào. Cậu cũng biết mình đã quên mất một số chuyện. Chỉ nhớ là mình rất hốt hoảng, nằm mơ lâu thật lâu, trong giấc mơ rất ồn ào nhưng cậu vẫn ngủ rất sâu, rõ ràng rất muốn tỉnh dậy nhưng hoàn toàn bất lực. Trong giấc mơ đó, cảnh tượng mơ hồ lặp đi lặp lại, cậu như chìm ngập trong đó, sau khi tỉnh lại thứ đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt sư phụ. Tuy rằng lạnh lùng, không hề mỉm cười nhưng lại làm cho hắn cảm thấy rất ấm áp và an toàn.
Khi đó, cậu đã quên bản thân mình từng trải qua khoảng thời gian tối tăm u ám này, vì Thiên Sắc phong ấn trí nhớ của cậu.
Bây giờ trí nhớ quay về, cậu không thể tin nổi bản thân mình đã từng trải qua những ngày vô cùng bi thảm như vậy.
Ngày đó ở viện kỹ nam, cậu vô tình nghe thấy ông chủ và vợ bàn bạc, định cho cậu tiếp khách, vì thời gian này rất thịnh hành phong trào đoạn tụ với các bé trai, và hình như cậu đã được một quý nhân làm quan to để mắt đến. Biết sắp xảy ra chuyện xấu, cậu ngày đêm suy nghĩ tìm cách bỏ trốn. Sau khi công tử biết, không chỉ che chở mọi đường kéo dài thời gian, mà còn chỉ đường cho cậu chạy trốn, sao cậu lại không cảm động đến rơi nước mắt?
Không ngờ, cậu mới bỏ chạy được hai mươi dặm đã bị đám hộ vệ của viện kỹ nam bắt về. Sau đó nghe ông bà chủ mắng chửi, cậu mới biết là Vân Xuyên công tử báo cho ông bà chủ biết con đường chạy trốn của cậu! Không những thế, thừa dịp đám hộ vệ đi bắt cậu, Vân Xuyên công tử đã thu dọn gọn gàng, bỏ trốn không thấy bóng dáng tăm hơi. Tuy cậu bị bắt về nhưng đã đánh mất cỗ máy kiếm tiền của viện kỹ nam, sao ông chủ có thể bỏ qua được chứ?
Cậu biết, cậu chết chắc rồi!
Trong căn phòng tối tăm ở phía sau viện kỹ nam, cậu đã trải qua ba ngày sống không bằng chết. Lúc chỉ còn hơi tàn, cậu bị quấn vào một mảnh chiếu rách ném ra bãi tha ma ngoài thành.
Năm đó, cậu chỉ mới mười tuổi!
Lúc hấp hối, cậu lại nhìn thấy một cô gái mặc y phục đỏ giống như mười kiếp trước, có điều lúc này cô gái đó không chỉ thương hại đứng nhìn mà ra tay cứu cậu bất chấp tất cả!
Sư phụ ra tay cứu cậu!
Đầu tiên sư phụ thi triển pháp thuật bảo vệ tâm mạch của cậu. Đuổi quỷ sai muốn bắt hồn phách cậu đi. Sau đó lại cõng cậu đang hấp hối, dập đầu trên từng bậc thang lên Càn Nguyên Sơn, quỳ suốt mười hai ngày trước động Kim Quang mới khiến Thái Ất thiên tôn cảm động, bằng lòng chống lại ý trời sửa mệnh cho cậu.
Cuối cùng, vì sư phụ tự tiện nhúng tay vào vòng luân hồi chuyển kiếp của người phàm, phạm phải thiên quy nên sau đó lại chịu thiên kiếp cho cậu, bị trói trên Phược Tiên Đài chịu chín chín tám mươi mốt lôi hình!
Lần chịu phạt này không phải là lần đầu tiên.
Mười kiếp trước, vì sự ngây thơ và tự cho là si tình của cậu đã khiến sư phụ vô tội phải chịu liên lụy, còn mất luôn chức chưởng giáo Thần Tiêu phái. Lúc này, bản thân sư phụ vẫn bị trọng thương, mấy năm nay chưa khỏi hẳn, còn suýt nữa tan hết tu vi!
Cậu không ngờ, số mệnh của mình lại trói chặt với sư phụ như thế!
Hết chương 15
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...