Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau

Bước xuống xe buýt, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, gió đêm lạnh lẽo quét ngang tấm thân gầy mảnh mai, hoa hồng bên giậu cửa

sổ nhà ai đang nở rộ, hương hoa lan tỏa theo làn gió, làm cho toàn bộ bóng đêm trở nên mềm mại đáng yêu.

Cô dường như là người về trễ nhất trong tiểu khu. Bảo an nghe được tiếng bước chân, rời mắt khỏi chiếc TV, liếc mắt nhìn cô một cái, lại quay đầu trở về.

Cô cũng không sợ hãi, chỉ là nghe tiếng bước chân của mình, nhìn cái bóng chợt dài chợt ngắn, trong lòng liền trào lên một nỗi cô đơnửa thang máy vừa mở ra, phát hiện hôm nay hành lang đặc biệt sáng ngời. Thì ra là căn hộ của Hạ Dịch Dương để cửa mở, đèn trong phòng khách đều hắt ra ngoài.

Hình như không chào hỏi không được tốt cho lắm.

Cô tăng nhanh bước chân, đang loay hoay tìm cái chìa khóa, túi xách ‘bịch’ một tiếng rơi xuống sàn. Cô xoay người nhặt lên, vừa nhấc mắt, Hạ Dịch Dương đứng ở trước cửa, tay áo sơ mi cuốn đến khửu tay, quần dài từ thắt lưng đến bàn chân cơ hồ là một đường thẳng tắp. “Diệp Phong, có thể giúp anh việc này không?” Ánh mắt trong suốt như gương, soi rõ vẻ mặt bối rối của cô.

“Chuyện gì?”

“Em vào trong đi, anh và em nói chuyện.” Anh nghiêng người đi vào.

Cô do dự xong, đi theo vào cửa, ngồi co quắp ở trên sô pha. Anh pha cho cô tách trà nóng, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, trong tay cầm vài cuộn băng ghi hình, “Anh có người bạn làm ở kênh Du lịch muốn làm tiết mục về Edinburgh, tìm rất nhiều tư liệu cũng không quá vừa ý. Mấy đoạn phim này là anh ấy nhờ người quen ở nước ngoài tìm được, nhưng bên trong giải thích và phụ đề đều là tiếng Anh. Anh ấy muốn tìm một người phiên dịch, anh liền nghĩ tới em. Em có thể dành chút thời gian không?”

“Có cần gấp lắm không?”

“Không gấp, có thể trong vòng một tháng.”

“n, vậy không thành vấn đề, em dịch xong sẽ báo cho anh.” Cô nhận đĩa, đứng lên.

“Để anh cho em số điện thoại của anh.” Anh trở lại giá sách lấy di động, “Số của em là?”

Cô cắn môi, đọc ra một chuỗi con số. Anh nhìn cô, bấm số gọi. Cô mở ra di động, nhìn đến dãy số trên màn hình không ngừng chớp sáng, mười lộn xộn, không có một chút quy luật, dù có cố nhớ đi nữa nhưng căn bản là không thể được, nhìn hai số đuôi cô liền thoải mái một chút, 56. Cô nhớ tới con số Tiểu Vệ từng đưa cô, không khỏi nở nụ cười. Cô đã nói mà, người đàn ông đó không có khả năng là Hạ Dịch Dương, chỉ là giọng nói có chút hơi giống mà thôi.

Kỳ thật thanh âm xuyên qua sóng điện, truyền đến tai nghe, cùng với lúc nói chuyện mặt đối mặt còn có điểm khác nhau mà.

“Lưu lại chưa?”

Cô ngẩng đầu, chống lại đôi mắt sáng như sao của anh, “Rồi!”


Anh dường như lo lắng, lấy điện thoại của cô qua xác định đúng mới trả lại cho cô.

“Em thích ứng với công tác ở Radio chưa?” Lúc cô chuẩn bị nói tạm biệt, anh giành trước hỏi.

“Em còn đang cố gắng. Em cảm thấy em hiện tại đặc biệt cần phải đọc nhiều, bằng không thực theo không kịp tư duy của thính giả.” Cô ngửi được trong phòng phiêu đãng một mùi hương của thức ăn, “Anh nấu cơm sao?”

“Về nhà cảm thấy hơi đói, nên anh làm chút đồ ăn, sao cà tím và món canh. Cùng ăn nhé?” Anh dắt khóe miệng, đôi mắt ôn hòa đột nhiên trở nên thật nồng nhiệt.

Cảm giác không thể hô hấp lại nổi lên, cô nhắm mắt, ra vẻ tươi cười, “Cám ơn anh, em chưa bao giờ ăn bữa khuya.”

Nói xong, cô cơ hồ là từ căn hộ anh chạy ra. Tay cầm chìa khóa tra vào mãi mà không khớp với ổ khóa, cô gấp đến độ sắp khóc, một đôi cánh tay dài từ phía sau vươn đến, từ tay cô lấy ra cái chìa khóa, thay cô mở cửa, mở đèn lên.

“Em làm rơi cuộn băng.” Anh đưa trả cái chìa khóa còn kèm theo mấy cái đĩa

“Ha ha,” cô làm bộ cười cười, nghe thấy tiếng thở dài của anh, trái tim như bị bóp nghẹt, nắm chặt nắm tay, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, đau đến run rẩy.

“Làm phiền em. Ngủ ngon!” Anh xoay người.

“Hạ Dịch Dương, em…” Những lời này, cô dường như phải dùng hết toàn bộ khí lực, ngực kịch liệt phập phồng, đôi môi không ngừng run lên.

Anh không có quay lại, chính là tự giễu cười cười.

“Em mệt lắm rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Anh thay cô khép cửa lại.

Cô ‘Phịch’ một tiếng ngã ngồi trên sàn nhà, không phải chỉ giáp mặt uống một tách trà sao, cũng không phát sinh chuyện gì khác, đột nhiên, nước mắt tuôn rơi không cách gì kềm lại được.

Nửa đêm ngày chủ nhật, là một tuần một lần ra Billboard[7], cô cũng có một buổi tối không cần ngồi ở bên trong toa xe trống rỗng ngơ ngác nhìn cảnh phố đêm.

Điều này như niềm hạnh phúc nho nhỏ của cô.

Đương nhiên, hôm nay Chủ nhật tâm tình thực không sai.


Ngủ thẳng một giấc đến lúc tự nhiên tỉnh, buổi chiều, Ngả Lỵ lại đây đón cô. Vào phòng, Ngả Lỵ liền thẳng ninh mi, “Phong cách của cậu thật đúng là giữ gìn rất khá, luôn có cách đem một cái phòng ở đàng hoàng biến thành ổ chó. Cậu ở nước ngoài sáu năm có thể sống sót trở về thật sự là kỳ tích.”

“Đi!” Cô tức giận đẩy Ngả Lỵ một phen, đẩy mớ quần áo vứt lung tung trên sô pha qua bên cạnh, dành ra một chỗ cho ngồi. “Đại ca đừng nói nhị ca, cậu xem xe cậu, so với mình còn muốn liều mạng.”

Ngả Lỵ ha ha cười, “Đôi ta thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”

Cô đá nàng ta một cước, xem đi xem đi còn gì so sánh ngu hơn nữa chứ, còn muốn làm tấm gương tốt gì chứ!

Khóa cửa xong, cô giương mắt nhìn cánh cửa đối diện, không biết có nên gõ cửa rủ anh cùng đi hay không.

“Còn đứng ngơ ngác đó làm gì, thang máy đến rồi.” Ngả Lỵ ở trong thang máy thúc giục.

Cô đáp một tiếng, chạy vào. Quên đi, vẫn là tự đi thôi!

“Hôm nay họp lớp có bao nhiêu người đến?” Trên đường đi, cô lơ đãng hỏi.

“Những người ở Bắc Kinh đều đến, còn người ở tỉnh ngoài không có cách nào đi được, nhưng mà bọn họ đều nhờ mình hỏi thăm cậu. À, Hạ Dịch Dương cũng không có thời gian tới đây. Cậu còn nhớ Hạ Dịch Dương không?”

Cô lườm Ngả Lỵ một cái, “Mình đâu phải già cả lú lẫn, đến bạn học cũng không thể nhớ?”

“Anh ta khi đó rất im lìm, cũng không thân thiết với ai. Haizz, trước kia chúng ta ai đều so với anh ta có tiền đồ hơn, còn bây giờ đó lại là người thành công nhất.”

“Mình có xem buổi phỏng vấn anh ấy.”

“Các phóng viên đánh giá anh ta là biên tập viên tin tức chuyên nghiệp, không sợ nguy hiểm, cố gắng nhất của CCTV.”

Cô bĩu môi, “Biên tập viên tin tức vốn đã là vị trí cao đáng ngưỡng mộ rồi, cậu còn nói vậy làm anh ta càng hoàn mỹ như thần thánh.

“Ha ha, dù là thần cũng phải động phàm tâm. Anh ta cùng Kha An Di, được dân cư mạng xưng là tổ tin tức ảo mộng, nghe nói thật ra hai người họ cũng là tình nhân.”

“Thật tốt quá!” Cô hạ thấp lưng ghế, tìm cái tư thế thoải mái ngả lưng, nhắm mắt lại, tâm trạng hoảng loạn trốn chạy mấy ngày nay trong chớp mắt lại tĩnh mịch như mặt nước ao tù.


Năm tháng làm người ta già đi, ai có thể không thay đổi?

Bên ngoài nhà hàng chay không còn chỗ đậu xe, Ngả Lỵ để Diệp Phong đi vào trước, còn cô lái vòng sang đường đối diện đậu xe. Diệp Phong đã tới đây một lần, có chút quen thuộc. Nhân viên tiếp đón mỉm cười mở cửa cho cô, cô gật đầu cảm ơn, nói chỗ mình đã đặt trước. Nhân viên đó chuẩn bị đưa cô vào chỗ ngồi lại nhìn thấy một người phụ nữ mang thai từ bên ngoài đi vào nên xoay người mở cửa.

“Nha bộ muội!” Người phụ nữ mang thai theo bản năng nhìn về Diệp Phong đang đứng bên cạnh, bật thốt lên một tiếng.

Diệp Phong vừa ngẩng đầu, cả người liền chấn động, cô nhận ra người phụ nữ mang thai trước mắt chính là người mà trong đêm giông tố hôm đó, cùng với Biên Thành thân mật che chung một cái ô - Hứa Mạn Mạn, cô cũng nhìn thấy cái bụng nhô cao của cô ta.

Bọn họ đã có kết tinh tình yêu, không cần phải nói, nhất định là phi thường hạnh phúc. Trên khuôn mặt mượt mà của Hứa Mạn Mạn, cũng ghi rõ hai chữ ‘hạnh phúc’.

Thực không thất vọng mà, ngực từng đợt nhói đau, đau đến đầu ngón tay đều chết lặng.

“Nha bộ muội?” Thấy cô không trả lời, đôi lông mày thanh tú của Hứa Mạn Mạn nhíu lại

“Hi!” Cô cuống quít thu hồi lại những xúc cảm của bản thân mình nhưng lại không kịp giấu đi vẻ mặt tái nhợt, giây phút đó đều rơi vào một đôi mắt lạnh lùng khác.

“Hạ Dịch Dương, anh cũng tự tới được sao!” Hứa Mạn Mạn mếu máo, chọc ghẹo nói. Nàng ta so với lúc còn đi học thì trông hòa nhã hơn, trước kia kiêu ngạo như chim khổng tước.

“Bạn học tề tựu, tôi không dám không đến, bằng không lần sau lại bị khu trừ ra ngoài.” Anh khoác áo màu đen, thân hình cao gầy, có nhân viên phục vụ nhận ra anh, ở một bên thì thầm.

“Sao lại đứng hết ở cửa, không vào trong à?” Anh hỏi Hứa Mạn Mạn, ánh mắt lại gắt gao nhìn cô.

“Em đang đợi Ngả Lỵ.” Hạ thấp mi mắt, Diệp Phong tránh nhìn vào bụng Hứa Mạn Mạn.

“Vào trong chờ đi! Nha bộ muội, bạn phù mình một tay, tình trạng này làm trọng tâm của mình không được ổn định.” Hứa Mạn Mạn không khỏi phân trần túm lấy tay Diệp Phong, thân thiết giống như cô ta chưa từng làm gì làm biến đổi cuộc sống của Diệp Phong.

Tất cả đều đã trôi qua, chẳng lẽ cô lại phủi tay mà đi? Diệp Phong cười khổ, đành phải phù Hứa Mạn Mạn đi vào. Đã có vài người bạn học đến, nhìn thấy cô, cùng nhau tiến đến, thay nhau oanh tạc, cô phải đem vài năm sống ở nước ngoài báo cáo ngắn gọn.

Có lẽ đều là kiếm kế sinh nhai trên màn ảnh nên cả đám người đều rất chú trọng hình thức, thay đổi cũng không quá lớn, chính là so với lúc trước tinh tế hơn, cũng có thêm mấy phần chững chạc và lõi đời.

Chốc lát sau, Ngả Lỵ cùng vài người bạn khác cũng đi vào.

Hơn mười người ngồin, anh một lời tôi một tiếng, không khí náo nhiệt đến độ muốn dỡ nóc nhà.

Cánh đàn ông bắt tay, ôm, vỗ vỗ đánh đánh, cánh phụ nữ thì vây quanh ở một bên tán gẫu. Bạn học đang ở tỉnh thành khác cũng gọi điện thoại đến, nhưng cả đêm không ai nhắc tới Biên Thành.

“Anh không phải không rảnh sao?” Ngả Lỵ nâng ly với Hạ Dịch Dương.


“Còn không phải đều vì nha bộ muội.” Một tên từ trước luôn cùng Diệp Phong đùa giỡn nói.

Hạ Dịch Dương cười cười, nhìn Diệp Phong đang ngồi ở đối diện. Làm nhân vật chính hôm nay, cô thực thất trách, không phải ngẩn người thì là vùi đầu dùng bữa.

“Hứa Mạn Mạn, cô là hoa đán của đài TH Bắc Kinh, sự nghiệp như mặt trời giữa trưa, sao lại bỏ ngang để mang thai?” Một đồng học nữ ngạc nhiên hỏi.

Hứa Mạn Mạn vuốt bụng, “Sự nghiệp tính cái gì, sau này có thể phấn đấu, còn nếu lỡ tuổi sinh con thì cái gì cũng không thay thế được.”

“Mình vào toilet chút.” Cô đại khái uống nhiều nước trái cây, bụng từng đợt trướng đau.

Lúc rửa tay, cô nhìn chính mình trong gương, thở dài, ánh mắt dại ra, màu da tái nhợt, trên mặt nhéo cũng không nhéo ra một tia đỏ ửng.

Hứa Mạn Mạn đứng đợi ở hành lang, “Diệp Phong, hôm nay cậu không hề nói chuyện với tôi, trong lòng cậu có phải hay không còn oán tôi?”

Cô hạ thấp ánh mắt, “Chuyện đã qua lâu như vậy, ai còn nhớ chứ.”

“Tôi cùng Biên Thành… cũng không có bên nhau bao lâu, không tới nửa năm liền chia tay.” Hứa Mạn Mạn cúi đầu nói, “Tôi rất xin lỗi cậu, nhưng n

“Tôi không thích nhắc lại chuyện cũ.” Cô cắt ngang lời cô ta. Tuy biết được đứa bé trong bụng Hứa Mạn Mạn không phải kết tinh tình yêu của anh ta, nhưng cô cũng không có gì vui mừng.

Anh ta vì Hứa Mạn Mạn vứt bỏ cô, chẳng sợ tình yêu ngắn ngủi, cuối cùng cũng do lòng người thay đổi.

Một màn trong đêm giông tố đó, mỗi một lần nhớ tới, cô đều đau đến không thể hít thở.

“Uh, vậy không nói nữa. Ông xã tôi và tôi làm cùng một đài, anh ấy là biên đạo, chúng tôi đã kết hôn hai năm rồi.” Hứa Mạn Mạn cẩn thận nhìn về phía cô.

Từ cùng học trở thành bạn bè, có một khoảng cách rất xa, cô tin rằng cô và Hứa Mạn Mạn là khó có thể kéo gần. Cô không nói tiếp, chân bước nhanh hơn lướt qua Hứa Mạn Mạn.

Thứ Hai là ngày bận rộn nên ăn cơm xong không ai dám chuyển chiến trường sang nơi khác, hẹn lần sau lại tụ họp, mọi người liền sớm nói lời từ biệt. Ngả Lỵ là người triệu tập, ngân quỹ do cô nắm, một đám người hi hi ha ha kéo đến quầy tính tiền, chờ cô thanh toán.

“Thưa cô, hóa đơn của cô đã có người thanh toán rồi.” Nhân viên thu ngân cười tươi như hoa.

“Hả? Có lầm hay không, chúng tôi đều ở đây mà!” Mọi người xoay mặt nhìn nhau.

“Sẽ không lầm đâu, cô gái đến thanh toán tôi cũng biết, cô ấy là thư ký của tổng giám đốc công ty văn hóa Hoa Thành, họ Thước.”

Không khí lập tức lắng đọng, từng đạo ánh mắt nhìn nhìn ngó ngó đều bắn về phía cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui