Editor: Mèo ™
Đến buổi tối, quả thật trăng sáng như gương, hạ nhân trong phủ đã chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo từ sớm, Hạ Minh và La Văn Dao nhìn Quan Nguyệt đình được treo đèn lồng rực rỡ, còn có đủ loại món ăn bày đầy trên bàn nhỏ, cuối cùng hiểu ra ý của nhị ca khi nói ‘Không cần tiết kiệm’ lúc sáng là gì.
Bốn người ngồi vây quanh bàn, tự phục vụ, gấp lấy những món trong nồi lẩu cho mình. Dù là Hạ Minh không được quá cưng chìu, nhưng cũng rất ít khi tự tay mình nấu đồ, nhất thời cũng không biết những món trong nồi phải nhúng trong bao lâu mới có thể ăn được, gây ra không ít chuyện cười, trong bữa ăn cực kì náo nhiệt vui vẻ.
La Văn Dao nhìn Khúc Khinh Cư nhanh nhẹn gắp những món mình thích từ trong nồi lẩu, canh thời gian cũng rất chính xác, nàng không khỏi có chút xem thường đám người trong phủ Xương Đức công. Nhị tẩu dù sao cũng là trưởng nữ, thế nhưng lại phải chịu nhiều khổ cực, nếu không thì sao nhị tẩu lại quen thuộc với mấy việc này như thế?
Không biết trong lòng La Văn Dao đang thầm xem mình là cây cải thìa[1], Khúc Khinh Cư thỏa mãn uống một chén nước ngân nhĩ táo đỏ, làm vơi bớt vị cay trong miệng, cảm giác mình đã hơi no, mới nói: "Đã lâu không ăn lẩu rồi, người trong phòng bếp chúng ta nấu ăn ngày càng ngon.”
[1] Cây cải thìa: Chỉ những người có số phận thảm thương. Nguyên văn: Tiểu bạch thái. (Đã chú thích ở chương 6)
"Thỉnh thoảng ăn thì thấy ngon, nếu mỗi ngày đều ăn, dù là cao lương mỹ vị gì cũng biến thành dở mất.” Hạ Hành gấp một vài cái nấm hương bỏ vào trong chén nàng, cười nói: "Tối nay ăn nhiều đồ cay mặn, khó mà ngủ sớm được."
Khúc Khinh Cư gấp nấm hương trong chén mình, bỏ vào miệng nhai, sau khi ăn xong mới nói: "Vậy lát nữa chàng đánh cờ với ta nhé."
"Được." Hạ Hành cười khổ, lại chọn mấy món Khúc Khinh Cư thích ăn mà gấp vào trong chén nàng.
Hạ Minh lấy một chén ngân nhĩ táo đỏ cho La Văn Dao, thấy nhị ca cùng nhị tẩu thuần thục gấp món ăn ưa thích cho đối phương, trong bụng thầm nghĩ, mình vẫn còn kém xa lắm.
"Thương thế của tứ đệ đã khỏi, cũng đã thành gia lập thất, phụ hoàng có nói muốn huynh đệ chúng ta đặt tâm tư vào việc xử lý chính sự, đệ hãy thường đến Hộ bộ, Công bộ một chút, cũng coi như để học hỏi." Hạ Hành nâng chén với Hạ Minh, uống một hớp nhỏ, nói: "Mặc dù ta là lão nhị, nhưng cũng không lớn hơn đệ bao tuổi, đệ cũng nên suy nghĩ nhiều đến chính sự rồi.”
Hạ Minh sao có thể cự tuyệt, trong bốn anh em họ, trừ đại ca lớn hơn y bảy tuổi ra, nhị ca tam ca cũng tầm tầm tuổi y, nhưng nhị ca tam ca đã quen thuộc sự vụ trong triều từ lâu. Chỉ có mình y, vào năm đủ mười sáu tuổi, ngoài việc vào triều mỗi ngày ra, kì thực cũng chẳng có bao nhiêu chuyện để làm.
Phụ hoàng chưa bao giờ đặt tâm tư gì vào y, mẫu phi không được sủng ái, tiếng nói của gia tộc bên ngoại cũng không có trọng lượng, cho nên y mới thành kẻ vô tích sự ngây ngô trong triều hai ba năm nay. Hiện tại nghe nhị ca nói thế, là có ý muốn giúp một tay, để y có chỗ đứng vững trong triều.
"Đa tạ nhị ca, ngu đệ sẽ gắng sức học hỏi làm việc, sẽ không để nhị ca thất vọng." Hạ Minh giơ ly rượu lên: "Ngu đệ kính nhị ca một ly."
La Văn Dao ngồi một bên quay sang nhìn Khúc Khinh Cư, nở nụ cười cảm kích, mặc dù không biết nguyên do là gì, nhưng bây giờ Đoan Vương nguyện ý giúp Vương gia nhà mình, tự nhiên trong lòng nàng tràn đầy cảm kích với Khúc Khinh Cư.
Dùng bữa xong, dĩ nhiên cả chủ và khách đều vui vẻ, bốn người lại đi dạo trong vườn một lát để tiêu thực, sau đó mới trở về phòng.
Dĩ nhiên sau khi Hạ Hành đánh một ván cờ với Khúc Khinh Cư xong, mới ôm mỹ nhân ôn nhu vào tẩm phòng. Sau một hồi điên loan đảo phượng, hai người mới thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
Trong phòng khách, La Văn Dao tháo trang sức và trâm cài xuống, cùng nằm trên giường với Hạ Minh, nàng do dự thật lâu mới nói: "Vương gia, có phải nhị bá đang cố ý lôi kéo chàng không?"
"Văn Dao ngốc, nhị ca cần gì phải lôi kéo ta." Hạ Minh ngồi tựa vào đầu giường, ôm mỹ nhân trong ngực: "Ta có nhị ca cũng có, ta không có nhị ca vẫn có, nếu không phải cưới được nàng, chưa chắc nhị ca đã nguyện ý giúp ta."
La Văn Dao ngẩn ra, chợt nhớ tới nhị di mẫu[2] của phủ Tường Thanh Hầu, lại nhớ đến Đoan Vương phi cực kỳ thân cận với nhị di mẫu. Trong phút chốc nàng đã hiểu ra, ôm lấy Hạ Minh hơi đau lòng, nhỏ giọng nói: "Đó là do Vương gia chàng có thể nhẫn nhịn, nhị bá lại vừa muốn giúp chàng, nếu không cho dù chàng cưới ai, cũng đều vô dụng."
[2] Di mẫu: Vừa có nghĩa là dì, vừa có nghĩa là thiếp của cha. Ở đây ý là dì hai (Em gái hay chị của mẹ).
Hạ Minh cười vỗ vỗ lưng nàng, tiếng cười truyền khắp cả phòng.
Bởi vì Khánh Đức đế bệnh nặng, trong thành ai nấy đều lo sợ, ai ngờ chỉ mới mấy ngày, hoàng thượng đã dần dần chuyển biến tốt, thậm chí có thể thượng triều xử lý chính sự, tâm tư thấp thỏm hoang mang cũng từ từ bị áp xuống.
Sau đó liền có Ngự sử dâng tấu chương tố cáo Xương Đức công, liệt kê đủ loại chuyện xấu mà phủ Xương Đức công gây ra, mua bán nô lệ hại chết mạng người, tham ô ngân lượng, ỷ thế chèn ép mua đất của dân chúng với giá rẻ mạt. Hơn nữa còn nhắc tới chuyện mười sáu năm trước, chính thê Xương Đức công vừa mới qua đời, ông ta liền làm chuyện bại hoại trái với đạo đức là rước ngay kế phu nhân vào cửa. Thậm chí, ngay cả Lương thị - kế phu nhân của Xương Đức công dung túng nhà mẹ đẻ mượn thế hiếp người, hơn nữa còn đối đãi khắt khe với đích nữ của vị phu nhân trước cùng với nữ nhi thứ xuất.
Lập tức cả triều xôn xao, chuyện của phủ Xương Đức công bọn họ có nghe qua, nhưng cũng không có airảnh mà bới móc, thế nhưng bây giờ đã có người moi ra rồi. Hiển nhiên, những chuyện này là tội ác tày trời, huống chi trên dưới kinh thành, ai mà không biết Đoan vương hết sức yêu thương chính thê của mình, phủ Xương Đức công làm ra loại chuyện này, không phải là chọc Đoan vương khó chịu hay sao?
Dĩ nhiên cũng có người chú ý tới sắc mặt của Thụy vương, dù sao nữ nhi của Lương thị cũng làm thiếp trong phủ Thụy vương, nếu Thụy vương có ý bảo hộ, bọn họ cũng không tiện bỏ đá xuống giếng. Sau khi bọn hắn quan sát hai ngày, mới phát hiện Thụy vương không có chút phản ứng gì với chuyện này, lập tức mọi người đều biết, Thụy vương vốn cũng không có ý định quan tâm đến chuyện nhà mẹ đẻ của một tiểu thiếp.
Nếu Thụy vương mặc kệ, Đoan vương lại không có hảo cảm với phủ Xương Đức công, các quan viên trong triều lập tức tâm sáng như gương, ngắn ngủi mấy ngày, tấu chương buộc tội Xương Đức công dâng lên ngự tiền như bông tuyết mùa đông. Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, trong lúc nhất thời người của phủ Xương Đức công không khác gì chuột, bị người người đuổi giết, xa lánh, chỉ nhìn một cái cũng sẽ bẩn mắt mình.
Khi Khúc Khinh Cư nghe được tin phủ Xương Đức công cáo buộc thì đã là chuyện của ngày thứ ba, nàng nghe Kim Trản bẩm báo xong, sửng sốt một hồi lâu mới nói: "Trong triều không ai cầu tình giúp phủ Xương Đức công sao?"
Kim Trản lắc đầu, quay sang nhìn sắc mặt Vương phi, phát hiện vương phi nhà mình không có chút xíu gì gọi là lo lắng cho phủ Xương Đức công, mới tiếp tục nói: "Nô tỳ nghe nói, có không ít đại thần buộc tội Công gia và Lương gia, hoàng thượng đã hết sức tức giận."
Khúc Khinh Cư gật đầu: "Ta hiểu." Căn cứ vào việc Hạ Hành chán ghét phủ Xương Đức công, nên nhất định sẽ không cầu cạnh giúp Xương Đức công, hắn không bỏ đá xuống giếng đã là may rồi. Chỉ là, với tác phong làm việc của Hạ Hành, hắn sẽ không đích thân ra mặt vì chuyện nhỏ nhặt như vậy, mặc kệ Xương Đức công là nhạc phụ trên danh nghĩa của hắn, nếu hắn tự mình lên tiếng cầu tình, nếu có người có dị tâm, thì sẽ gây bất lợi cho hắn.
Lại nói, Hạ Hành là người am hiểu mưu kế ném đá giấu tay nhất, nếu để hắn tự mình xuống tay như Hạ Kỳ hoặc Hạ Uyên, là đã làm khó hắn rồi.
Hạ Hành không giúp phủ Xương Đức công, người thông minh trong triều đều hiểu đã xảy ra chuyện gì, cố tình Hạ Uyên cũng không ra tay giúp đỡ, cứ như vậy, ai còn không hiểu phủ Xương Đức công là nỏ mạnh hết đà thì đúng là đầu heo. Cái gọi là người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ít, mà bỏ đá xuống giếng thì nhiều, buộc người của phủ Xương Đức công và Lương gia nhao nhao hết cả lên.
Nghe được có người đề cập đến tội trạng Xương Đức công khi hài cốt chính thê còn chưa lạnh liền rước kế thê vào cửa, Khúc Khinh Cư cảm thấy quá sức sảng khoái. Điền Khúc thị quá xui xẻo, mới có thể gặp phải tên nam nhân cặn bã như Xương Đức công. Huống chi nguyên nhân cái chết của Điền Khúc thị có điểm khả nghi, lại bị Xương Đức công lấy lý do bị bệnh qua đời để lấp liếm. Tường Thanh Hầu nhân cơ hội này, sao có thể bỏ qua dể dàng thế được?
Quả nhiên ngày đó Điền Tấn Kha liền dâng tấu chương, đại ý là nguyên nhân cái chết của tỷ tỷ có điều khả nghi, Lương thị vừa bước vào phủ, đến tháng thứ tám đã sinh hạ một đôi song sinh, ông hoài nghi Xương Đức công vì Lương thị có thai nên mới hại chết chính thê của mình, để cưới Lương thị vào phủ.
Tin tức này vừa truyền ra, trong kinh càng thêm náo nhiệt. Năm đó Lương thị vào phủ, quả thật chưa đủ tám tháng đã sinh ra long phượng thai, lúc ấy nói với bên ngoài là vì mang song thai, nên mới sinh non, nhưng bây giờ nghĩ lại, chuyện này quả thật đáng nghi.
Nếu không, Xương Đức công cần gì vội vàng rước người vào phủ, chẳng lẽ chờ qua trăm ngày của chính thê cũng chờ không nổi sao?
Chuyện này ầm ĩ không thôi, vốn những gia tộc có quan hệ lui tới với Lương gia và phủ Xương Đức công, liền im hơi lặng tiếng, đóng cửa miễn tiếp khách, khiến hai nhà muốn cầu người hỗ trợ cũng tìm không ra.
Mỗi ngày Khúc Khinh Cư đều được bẩm báo về động thái của Khúc gia, tâm tình càng ngày càng tốt. Ai ngờ, ngày hôm đó nàng mới vừa nghe Kim Trản báo cáo xong, liền nghe hạ nhân báo lại, nói là Xương Đức công cầu kiến nàng.
Xương Đức công?
Trong trí nhớ của Khúc Khinh Cư, tình cảm của thân xác này đối với Xương Đức công cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí còn mang hận ý. Nàng nghe tin Xương Đức công tới, đắn đo một lát, sau đó đứng lên, nói: "Phân phó hạ nhân mời Xương Đức công đến chờ trong thiên điện vương phủ."
"Chủ tử, ngài muốn gặp công gia ư?" Mộc Cận lo lắng nhìn Khúc Khinh Cư, hiển nhiên là lo lắng cho nàng.
"Sợ cái gì, hôm nay ta là Vương phi, chẳng lẽ lại sợ ông ta trách cứ ta sao?" Khúc Khinh Cư cười nhạt. "Kim Trản, thay quần áo."
Kim Trản vội đồng ý, trong phòng một đám nha hoàn bận rộn hầu hạ chủ tử.
Nhìn nha hoàn dâng lên các loại y phục hoa lệ và các loại trâm cài, đồ trang sức tinh xảo. Khúc Khinh Cư chọn một bộ váy dài thêu chim loan dầy dặn xa hoa. Xương Đức công trong trí nhớ của nguyên chủ này không phải là một người phụ thân rất thích nịnh trên đè dưới hay sao?
Vậy nàng cũng không ngại cho ông ta hiểu, như thế nào gọi là ỷ thế đè người!
Xương Đức công đợi ở ngoài cửa lớn phủ Đoan Vương một lúc lâu, mới có người dẫn ông vào trong, ông đi theo thái giám trước mặt tới thiên điện vương phủ. Lương Hồng đi theo sau ông lấy hà bao ra, kín đáo đưa cho thái giám dẫn đường, lấy lòng hỏi: "Vị tiểu ca này, không biết lúc nào thì vương phi mới rảnh rỗi?"
Hắn ta với dượng đã đến không ít nhà, có nơi trực tiếp không tiếp khách, có nơi cho bọn họ vào cửa, kết quả là uống một bụng trà cũng không thấy người đâu, cho nên vào lúc này hắn ta không nhịn được, muốn hỏi thăm một chút.
Tiểu thái giám nhận lấy hà bao, lễ phép cười nói: "Tiểu công tử khách khí, tiểu nhân cũng chỉ là hạ nhân, sao có thể biết chuyện của Vương phi được, xin nhị vị chờ ở đây, chắc hẳn sẽ gặp được vương phi thôi." Nói xong, khom người hành lễ rồi vội vã rời đi.
Rất nhanh đã có hạ nhân dâng trái cây trà bánh lên, Lương Hồng tâm thần thấp thỏm ngồi trên ghế gỗ lê khắc hoa, nhìn hạ nhân vương phủ quy củ lẳng lặng đứng đó, không hiểu sao cảm thấy không thở nổi.
Hết chương 79
**********
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...