Thế Nào Là Hiền Thê

Editor: Gà

Sau khi Thành vương lập gia thất, Kinh thành náo nhiệt dần dần an tĩnh lại, dường như không ai nhớ rõ Đại hoàng tử bị giam giữ ở Hạo Nguyệt lâu, cũng không ai nhớ rõ Ngự sử đâm đầu vào trụ chết ở trong triều đình kia. Người sống ở Kinh thành luôn hiện thực nhất, bọn họ biết chọn chuyện nào có thể nhớ, chuyện nên quên tuyệt đối sẽ không nhớ đến nửa phần.

Ngay lúc mọi người đều tự an phận sống qua ngày, thì trong cung lại truyền ra một tin tức, hoàng thượng bị bệnh, Thục quý phi và Kính quý phi hầu tật (chăm bệnh) suốt đêm, nhưng vẫn không thấy hoàng thượng có nửa điểm chuyển biến tốt đẹp, thậm chí bởi vậy Thục quý phi đã đánh chết một Viện phán thái y viện.

Hoàng thượng bị bệnh, còn bệnh rất nghiêm trọng, việc này ở Kinh thành chính là một tín hiệu, nếu không phải Thục quý phi hạ lệnh đánh chết Viện phán thái y viện, như vậy tin tức sẽ chưa truyền ra. Trong lúc nhất thời, các nhà có tâm tư khác nhau, nhưng Điền Tấn Kha là đại thần được Hoàng đế trọng dụng, vội vàng đóng cửa từ chối tiếp khách, không tiếp đãi bất kỳ kẻ nào.

Cũng có không ít người đến phủ Đoan Vương hỏi thăm tin tức, không nói Khúc Khinh Cư, cả đám người nhà mẹ đẻ của Phùng Tử Căng, Giang Vịnh Nhứ cũng có người đến hỏi thăm, những người này cũng không ngẫm lại, một nhà mẹ đẻ của tiểu thiếp vương phủ có thể biết cái gì, xem Đoan Vương là đồ ngốc à, sẽ nói ra chuyện này cho tiểu thiếp biết, còn có thể vào lúc này để tiểu thiếp truyền tin tức đến nhà mẹ đẻ sao?

Chỉ có thể trách nhà mẹ đẻ của tiểu thiếp, không có bao nhiêu năng lực, gặp những người này đầu óc không tốt, nếu đời này muốn bò lên, trừ khi là ông trời phù hộ.

Khúc Khinh Cư nghe Giang Vịnh Nhứ báo lại có người đến nhà nương gia (nhà mẹ đẻ) hỏi thăm tin tức, thì bảo nàng ngồi xuống.

"Kiến thức gia phụ không nhiều lắm, đâu biết chuyện thiên đại bực này, đành phải toàn bộ chối từ." Giang Vịnh Nhứ trình phong thư trong tay cho Khúc Khinh Cư: "Đây là danh sách của những kẻ đến thăm hỏi, gia phụ nhát gan, đã cố nhớ kỹ danh sách những người này và lễ tặng, mời vương phi xem qua."

Khúc Khinh Cư tiếp nhận phong thư, thuận tay bỏ qua một bên, không nhìn nội dung bên trong, nàng cười nói với Giang Vịnh Nhứ: "Đã để cao đường khó xử, việc này ta chắc chắn sẽ nói rõ với Vương gia."

Ở trong mắt Khúc Khinh Cư, trong mấy người thiếp thị của Hạ Hành, Giang Vịnh Nhứ là người nhìn rõ thực tế nhất, cũng là người giỏi làm việc nhất. Thậm chí nàng còn cảm thấy đáng tiếc cho Giang Vịnh Nhứ, nếu Giang Vịnh Nhứ không bị tuyển chọn vào cung, có thể gả cho một nhà giàu bình thường làm vợ cả, thì cuộc sống trôi qua sẽ rất khá.

Giang Vịnh Nhứ thấy vương phi không lật xem phong thư này, cũng không ngoài ý muốn, dựa theo tính tình làm việc của vương phi, tuyệt đối sẽ không lật xem mấy thứ này, đây cũng là chỗ thông minh của vương phi.

"Châm tuyến trong phòng nô tì còn chưa làm xong, không quấy rầy vương phi nữa, cáo từ." Chuyện muốn nói đã nói, Giang Vịnh Nhứ cũng không muốn dựa vào sự sủng ái của vương phi Vương gia, hiện giờ nàng đã nghĩ rất rõ ràng, tư sắc của nàng đã không có cơ hội chiếm được sự yêu mến của Vương gia, không bằng cứ đi theo vương phi, ngược lại mỗi ngày còn tốt hơn một chút.

Khúc Khinh Cư không giữ nàng lại, gật đầu bảo Mộc Cận tự mình tiễn nàng ra ngoài.


Giang Vịnh Nhứ ra cửa chính, nhiều lần cảm tạ từ chối Mộc Cận đưa tiễn, cuối cùng Mộc Cận vẫn đưa nàng đến cửa chính viện mới xoay người rời đi.

Ngải Lục cẩn thận đỡ Giang Vịnh Nhứ xuống bậc thang, nàng quay đầu nhìn bóng lưng đã đi xa của Mộc Cận, nhỏ giọng nói: "Chủ tử, vương phi để Mộc Cận cô nương mà người tín nhiệm tiễn ngài, có thể nói vương phi xem trọng ngài rồi."

Giang Vịnh Nhứ không nói gì, chờ nàng đi không xa lắm, đã nhìn thấy Vương gia theo một hướng khác đi đến phía bên này, nàng ngừng chân, cúi thấp đầu hành lễ với Vương gia.

Hạ Hành nhìn thấy nàng đi ra từ chính viện, thì lập tức nói: "Vương phi không ngủ trưa à?"

"Bẩm vương gia, vừa nãy vương phi đã thức rồi ạ." Giang Vịnh Nhứ quy củ trả lời.

"Ừm." Hạ Hành gật đầu, đi đến chính viện, không liếc mắt nhìn Giang Vịnh Nhứ nhiều hơn một cái.

Giang Vịnh Nhứ đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Hạ Hành, trong lòng đột nhiên nghĩ, hiện giờ hoàng thượng bệnh nặng, nếu Vương gia là...

Nàng lắc đầu, mặc kệ thế nào, nàng đều sẽ tôn kính vương phi, nàng thấy rất rõ ràng vương phủ này, đã bị vương phi nắm trong lòng từ lâu rồi, dù sau này có nữ nhân khác vào phủ, cũng chỉ là món đồ chơi của Vương gia thôi, Vương gia ngưỡng mộ vương phi không phải giả vờ.

Hạ Hành qua quýt lật chuyển danh sách trong tay một chút, thấy Khúc Khinh Cư lại bắt đầu giày vò bồn hoa, nhân tiện nói: "Những người này đều không đáng cân nhắc, có mấy tên là thủ hạ của lão Tam đến đục nước béo cò, người Giang gia rất thức thời."

Khúc Khinh Cư cẩn thận cắt sửa thành một cái lỗ tai thỏ, nghe Hạ Hành nói vậy, tay ngừng một chút, thật không ngờ Hạ Hành nhắc đến chuyện bên ngoài với nàng, chẳng lẽ hắn thật sự xem mình như người một nhà, cả những lời này cũng không che giấu?

"Ý của Vương gia là Tam thúc đang âm thầm gian lận?" Nàng buông cây kéo, xoay người rửa tay xong rồi nói: "Vương gia, ta kể cho chàng nghe một chuyện xưa trong dân gian nhé?"

"Chuyện xưa gì?" Hạ Hành thấy sắc mặt Khúc Khinh Cư nghiêm túc, vẫy tay bảo người hầu lui xuống, mới cười nói: "Không bằng kể nghe thử xem."


"Một lão hán trong nhà có hai đứa con trai, lão hán thiên vị tiểu nhi tử, luôn để lại thứ tốt cho tiểu nhi tử. Sau này lão hán bệnh nặng, tiểu nhi tử cho rằng lão hán sẽ để lại gia sản cho mình, nhưng một ngày nọ tiểu nhi tử nghe được hàng xóm nói phụ thân của hắn lén đưa thứ tốt cho đại ca, tiểu nhi tử giận quá, lập tức đi tìm phụ thân nháo, ai ngờ đã làm lão hán tức chết luôn, tiểu nhi tử vô cùng hối hận, sau này mới biết được hàng xóm kia nói dối, nhưng người đã chết rồi, hối hận cũng vô dụng." Khúc Khinh Cư thở dài một hơi: "Chàng nói xem có phải tiểu nhi tử này tự hại mình rồi không, có thể thấy được bảo sao nghe vậy cũng không phải là chuyện gì tốt."

Hạ Hành cười nói: "Chuyện xưa này ta vừa lúc cũng mới nghe qua, Khinh Cư và ta thật sự là tâm hữu linh tê nhất điểm thông."

Khúc Khinh Cư cười lên, nói chuyện với hắn một lát, thì thấy hắn vội vàng đi rồi. Trong lòng nàng hiểu rõ, không phải Hạ Hành muốn nghe chủ ý của mình, mà là xem thái độ của bản thân. Nam nhân này có dã tâm, hắn không muốn người bên gối và mình có lập trường không nhất trí, nhưng hắn rất hài lòng với người bên gối này, cho nên vừa rồi mới nói ra những lời này để dò xét nàng.

Đi đến đây chưa được một năm, nhưng nàng hiểu rõ quyền lợi là gì, cũng hiểu rõ quyền lợi rất đáng sợ. Có quyền lợi, nữ nhân cũng có thể dựa hơi trượng phu, không có quyền lợi, sẽ phải khúm núm với người khác.

Nhìn phong thư Hạ Hành để lại trên bàn, Khúc Khinh Cư cầm lấy nhìn thoáng qua, chậm rãi khép danh sách lại, đưa cho Mộc Cận bảo nàng cẩn thận thu lại.

Mộc Cận lo lắng nhìn nàng, hiện giờ trong Kinh loạn thành như vậy, không nghe nói phát sinh chuyện gì: "Vương phi..."

"Không cần lo lắng, nói cho kẻ dưới biết, trong phủ vẫn như cũ, nhưng nếu có người dám hồ ngôn loạn ngữ, đuổi hết ra khỏi phủ, ai cũng không thể lưu tình." Sắc mặt Khúc Khinh Cư bình tĩnh nói: "Thiếp thị quý phủ đều không thể truyền tin ra ngoài, nếu người nào chống lại, phải báo với ta."

"Vâng." Mộc Cận thấy vương phi như đã định liệu trước, thì trái tim chậm rãi buông xuống.

"Nương nương." Một cung nữ mang sắc mặt kinh hoàng chạy đến trước mặt Thục quý phi, nhìn trong phòng đều là tâm phúc của Thục quý phi, mới nói: "Mới vừa rồi nô tì ở cung Thiên Khải nghe được một tin tức từ Tiểu Đức Tử, hôm nay khi Kính quý phi nương nương hầu tật, hoàng thượng đã khen ngợi Đoan Vương trước mặt nhiều người."

Thục quý phi nằm trên giường quý phi để cung nữ xoa bóp thì nhất thời ngồi thẳng người, sắc mặt khẽ biến nói: "Hoàng thượng tỉnh rồi?! Ông ấy nói gì?"

Cung nữ quỳ xuống hơi kinh hoảng nói: "Nô tì nghe nói, hoàng thượng khen ngợi Đoan Vương làm việc có độ, hung hữu câu hác [1], rất có phong độ của tiên đế."


[1] hung hữu câu hác: rất có kiến thức, có tham vọng.

"Tiên đế?" Thục quý phi nhíu mày, tiên đế là minh quân được rất nhiều người ngợi khen, hoàng thượng vô cùng kính trọng tiên đế, còn thường than bản thân không phải là minh quân đầy hứa hẹn, nếu không phải tiên đế chỉ có một đứa con là ông, chắc chắn ông sẽ không có được đế vị. Nghe những lời này, Thục quý phi lập tức hiểu rõ địa vị tiên đế trong lòng hoàng thượng, hiện tại hoàng thượng so sánh Đoan Vương với tiên đế, cuối cùng là có ý gì?

Năm đó khi sinh ra Uyên nhi, không phải hoàng thượng nói chỉ có mặt mày Uyên nhi có ba phần giống tiên đế sao, sao bây giờ lại cố tình khen con trai của kẻ tiện nhân Vi thị này rồi hả?

"Ngươi đi tuyên Thụy vương Điện hạ tiến cung, nói bản cung hầu tật mệt mỏi nên bị bệnh, bảo Thụy vương đến trước giường hoàng thượng tẫn hiếu."

Nha hoàn quỳ trên mặt đất do dự một chút, cuối cùng vẫn im lặng lui xuống. Lúc này nương nương lại nói với bên ngoài rằng hầu tật mệt mỏi nên bị bệnh, ở trong mắt người khác có phải sẽ thành không cam chịu hầu hạ hoàng thượng không? Nhưng nàng ta chỉ là tiểu cung nữ, quý phi sẽ không vui nếu nàng ta nhiều lời, huống chi xưa nay hoàng thượng sủng ái quý phi, nói vậy chắc không có chuyện gì lớn đâu.

Trong cung Thiên Khải, Khánh Đức đế tỉnh lại từ trong mộng, ngửi được vị thuốc nhàn nhạt trong phòng, ông hoảng hốt một lát, nhìn ra ngoài trướng, chỉ thấy một bóng dáng mông lung ngồi ở đó, chắc hẳn luôn trông chừng ông, trong lòng ông ấm áp, nhịn không được nói: "Ái phi, sao nàng không đi nghỉ ngơi đi?"

"Hoàng thượng, ngài tỉnh rồi?" Màn được treo lên, gương mặt vui sướng rưng rưng của Kính quý phi xuất hiện trong mắt ông, thì ông mới giật mình hiểu được, người ở bên ngoài là Kính quý phi chứ không phải là Thục quý phi. Trong nháy mắt này ông có chút sợ sệt, hai mươi ba năm trước khi ông bệnh nặng ngất đi, nữ tử ghé vào lỗ tai ông bi thương khóc thật ra là ai?

"Hoàng thượng, ngài thế nào rồi, không thoải mái sao." Trên mặt Kính quý phi tràn đầy vẻ kinh hoàng, xoay người cho người đi gọi thái y đang chờ bên ngoài, sau đó quỳ gối bên cạnh giường ông khóc không ra tiếng: "Hoàng thượng, ngài thật sự làm thiếp sợ đấy, nếu ngài có gì không ổn, thiếp phải thế nào mới tốt đây."

"Làm gì nghiêm trọng như vậy." Khánh Đức đế ho khan vài tiếng, vươn tay vỗ cánh tay đặt trên mép giường của bà: "Hành nhi đã lớn như vậy, mà nàng còn khóc thành cái dáng vẻ thế này?"

"Vì Hành nhi đã lớn, thiếp mới không có gì băn khoăn, nếu ngài... Thiếp sống còn có ý nghĩa gì nữa." Kính quý phi thấy thái y tiến vào, đứng lên lau gương mặt đầy nước mắt, ra vẻ uy nghiêm nói: "Được rồi mau giúp hoàng thượng bắt mạch đi, nếu không tận tâm, thái y hôm trước Thục quý phi đánh chết sẽ là kết cục của ngươi đấy."

"Xin nương nương yên tâm." Sau khi thái y hành lễ với Khánh Đức đế, thì bắt mạch cho Hoàng đế, thật lâu sau mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra: "Hiện giờ Hoàng thượng đã tỉnh lại, đã qua cửa ải, nhưng trước đó vài ngày tâm hoả tràn đầy, dẫn đến thân thể suy yếu, thêm gần đây xử lý chính sự mệt nhọc, mới bỗng chốc ngã bệnh, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày, thì có thể khỏi hẳn rồi."

"Ngươi nói thật chứ?" Kính quý phi cũng bất chấp còn có thái y ở đây, vừa khóc vừa cười nói: "Cảm ơn trời đất, cảm ơn trời đất."

Thái y bắt mạch nhìn thấy một màn này, có chút cảm khái, không phải nói Thục quý phi được sủng ái hơn so với Kính quý phi sao, vậy mà lúc này chỉ thấy Kính quý phi luôn ở bên hoàng thượng, thậm chí còn vì thân thể hoàng thượng chuyển biến tốt đẹp mà vui sướng rơi lệ. Nghĩ vậy, ông không nhịn được lắc đầu trong lòng, nữ nhân thật tình đối đãi với bản thân thì không quý trọng, cố tình sủng ái Thục quý phi bạo ngược, hoàng thượng thật sự đã lãng phí một tấm chân tình của Kính quý phi rồi.

"Mau mau đi xuống kê thuốc cho hoàng thượng." Kính quý phi vừa lau nước mắt vừa nói: "Đợi hoàng thượng khỏi hẳn, bản cung nhất định sẽ thưởng cho ngươi."


Đợi thái y lui xuống, Kính quý phi tiếp nhận cháo thuốc từ trong tay cung nữ, hầu hạ Khánh Đức đế dùng xong hơn nửa bát, thấy sắc mặt Khánh Đức đế tốt hơn một chút, mới nói: "Thấy hoàng thượng như vậy, thiếp nhớ đến hai mươi ba năm trước, khi đó thiếp quỳ gối trước giường ngài, hoảng loạn vừa khóc vừa cầu trời cao, đến khi ngất đi cũng không thấy ngài tỉnh lại." Bà cười chua sót: "Hiện giờ cuối cùng thiếp đã tận mắt nhìn thấy ngài tỉnh lại, thật sự là trời cao phù hộ."

"Hai mươi ba năm trước, nàng..." Khánh Đức đế biến sắc, ông thấy vẻ mặt Kính quý phi tiều tụy, sau một lúc lâu mới thở thật dài, nắm tay bà nói: "Trẫm thấy nàng cũng mệt mỏi rồi, đi vào Thiên Điện nghỉ tạm một lát đi."

"Nhưng mà..."

"Nghe lời, nếu nàng lo lắng cho trẫm, hai canh giờ nữa trẫm sẽ cho người đến gọi nàng, đây là ý chỉ của trẫm." Giọng điệu Khánh Đức đế rất kiên quyết.

Kính quý phi đành phải bất đắc dĩ đứng dậy ra khỏi chính điện, đợi sau khi nằm trên giường ở trắc điện, khóe môi bà mới lộ ra mỉm cười, Thục quý phi hảo tỷ muội này luôn để lại cơ hội tốt như vậy cho bà, bà cảm thấy nếu không bắt lấy cơ hội đó, thì sẽ có lỗi với vị hảo tỷ muội này rồi.

Hai mươi ba năm trước?

Khi đó hoàng thượng bệnh nặng không có thân sinh huynh đệ, chỉ có một số đường huynh đệ không thân cận, các nàng là phi tần không có con nối dòng, ai mà không khóc cầu ông trời bảo hộ mệnh cho Hoàng đế chứ?

Cung Thiên Khải, trong chính điện, Khánh Đức đế kinh ngạc nằm trên giường một lúc lâu, mới hỏi thái giám bên cạnh: "Thục quý phi đâu?"

"Bẩm hoàng thượng, đêm qua Thục quý phi hầu hạ ngài thì bị cảm lạnh, vào lúc canh ba được cung nữ đỡ hồi cung nghỉ ngơi rồi ạ." Thái giám tổng quản trả lời, ông ta nhỏ giọng nói: "Buổi sáng có người báo lại, nói Thục quý phi nương nương mệt nhọc quá độ, nếu không tu dưỡng chỉ sợ sẽ để lại mầm bệnh."

"Kính quý phi nương nương trông trẫm khi nào?" Sắc mặt Khánh Đức đế có chút lạnh.

"Kính quý phi nương nương nghe nói ngài té xỉu thì luôn hầu hạ bên cạnh." Thái giám tổng quản thấy sắc mặt hoàng thượng, dè dặt cẩn trọng nói: "Buổi sáng Kính quý phi nương nương mệt hôn mê một lần, nhưng nương nương không muốn rời đi, nhóm nô tài cũng không dám khổ khuyên, cho nên đã hai ngày hai đêm nương nương không chợp mắt rồi."

"Ừ, trẫm biết rồi." Khánh Đức đế nhắm mắt lại, lúc thái giám tổng quản cho rằng ông đã ngủ, thì ông lại nói: "Bảo Ngự Thiện Phòng mang Bách Hợp củ từ nhũ bồ câu ninh canh cho Kính quý phi nương nương, trẫm nhớ nàng rất thích món này."

Thái giám tổng quản vội đáp lời lui ra, đợi khi ra cửa chính điện, ông ta nhìn về phía chân trời chiều bị nhiễm đỏ như lửa, sắc trời này e rằng phải đổi rồi.

Trong chính điện yên tĩnh, truyền đến tiếng thở dài của Khánh Đức đế, chẳng lẽ mấy năm nay ông đã sai lầm rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui