Editor: Gà
Dùng xong bữa trưa, đoàn người lại trở về rừng hoa lê lần nữa, chơi trò ném thẻ vào bình rượu một lát, lại chơi thêm hai trò, mọi người bắt đầu từ giã nhau rồi.
Khúc Khinh Cư và Tần Bạch Lộ trời sinh tác phong bất hòa, đương nhiên nhân cơ hội này cáo từ, một lúc sau cả Tấn An công chúa và Điền La thị cũng cáo từ cùng một lúc.
Tần Bạch Lộ giả ý giữ lại hai lần, giữ lại cho có, rồi tiễn theo vài bước, ai biết vừa đi vài bước, chỉ thấy Đoan Vương đi đến bên này, nàng ta hơi cúi đầu, chỉ nhìn thấy giày quan màu tối và vạt áo thêu hoa văn hình mây của Đoan Vương.
"Muốn về rồi sao?" Hạ Hành thấy Khúc Khinh Cư đi ra, biết nàng muốn hồi phủ, hắn thấy Tấn An công chúa cũng ở đây, thì chắp tay thi lễ với nàng.
Tấn An công chúa cười nói: "Được rồi được rồi, ở trước mặt ta không cần khách khí, ta đi trước một bước, không cần tiễn."
"Tỷ tỷ đi thong thả." Khúc Khinh Cư hơi cúi chào, Tấn An công chúa đáp lễ rồi vịn tay nha đầu đi khỏi, rất biết ý không muốn làm bóng đèn.
Đương nhiên Điền La thị cũng sẽ không thể đứng ở đây, dặn Khúc Khinh Cư hai câu cũng đi theo, ngược lại chỉ còn Khúc Khinh Cư, Hạ Hành và đôi phu thê nhà Hạ Uyên này thôi.
"Canh giờ còn sớm, không bằng nhị ca và nhị tẩu ngồi lại một lát." Hạ Uyên bắt tay ra sau lưng nói: "Đừng cô phụ cảnh xuân xinh đẹp này."
"Xuân sắc vẫn còn ở đây, sao lại xem như cô phụ." Hạ Hành dắt tay Khúc Khinh Cư: "Tam đệ và Tam đệ muội không cần tiễn nữa, chúng ta cáo từ."
"Một khi đã như vậy, chúng ta cũng không miễn cưỡng, đi thong thả." Hạ Uyên ôm quyền, Tần Bạch Lộ bên cạnh im lặng cũng phúc thân, nàng ta ngẩng đầu nhìn thấy tay Khúc Khinh Cư được Đoan Vương dắt, từng bước tiêu sái đi xa.
Nàng ta bỗng nhiên nhớ lại, lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Khúc Khinh Cư, là ở cửa hoàng cung, lúc đó cũng thế này, mười ngón của Đoan Vương và Khúc Khinh Cư đan vào nhau, mà mình và Hạ Uyên lại vĩnh viễn không thể hòa làm một.
Cho đến khi rốt cuộc không thể nhìn rõ bóng lưng hai người, nàng ta mới thu hồi tầm mắt, nhìn nam nhân cách mình hai bước, đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, xoa giữa trán nói: "Vương gia, ta có chút mệt, muốn về chính viện nghỉ ngơi trước."
Mặt Hạ Uyên không biểu cảm gật đầu, nghĩ về chuyện xảy ra ở tiệc rượu, tâm tình hắn ta có chút không tốt, càng không muốn nhìn thấy Tần Bạch Lộ này: "Đi đi, buổi tối không cần chờ ta."
Tần Bạch Lộ cười lạnh, nàng ta đã không còn đợi hắn ta từ lâu, một nam nhân nhất định không thể đợi được, nàng ta cần gì phải tự chuốc lấy khổ?
Chuyện Đoan Vương khéo léo từ chối mỹ nhân được truyền ra ngoài, không ít người tán thưởng Đoan Vương và Đoan Vương phi phu thê tình thâm, thanh danh của Đoan Vương trong nữ quyến bất ngờ được đề cao một mảng lớn, hầu như đã trở thành tiêu chuẩn của quân trong nữ tử Quý tộc thế gia.
Khúc Khinh Cư nghe ngôn luận bên ngoài này, không khỏi có chút buồn cười, nàng nghe Hoàng Dương và Kim Trản sống động biểu diễn lời đồn đãi bên ngoài, không khỏi nói: "Theo như các ngươi nói, thì ta không đúng, nhưng chỉ nghe nhầm đồn bậy thôi, vậy mà các ngươi còn tưởng thật."
"Vương phi ngài làm cho hai bọn họ vui vẻ đi, bằng không bọn họ sẽ nín đến hỏng." Mộc Cận lấy một cái đệm dựa qua, đặt sau lưng Khúc Khinh Cư, để nàng ngồi thoải mái hơn: "Lần này lúc vương phi ngài rời đi, sắc mặt Thụy vương phi có chút không tốt, nô tì thấy hình như nàng ta rất bất mãn với ngài."
"Lập trường của hai chúng ta không giống, mặc kệ ta làm gì các nàng đều sẽ bất mãn." Khúc Khinh Cư nhớ đến ngôn hành của Tần Bạch Lộ trong yến hội này, cau mày nói: "Có lẽ vì Khúc Ước Tố vào phủ Thụy vương, trong lòng nàng ta có hận ý, nên cũng hận ta thôi."
Mộc Cận nghe thế, nghĩ đến con đường tam tiểu thư đã chọn, không khỏi than một tiếng: "Bất cứ ai cũng thật không ngờ tam tiểu thư lại làm như vậy, nô tì thấy, quý phủ Thụy vương chẳng phải nơi tốt đẹp gì." Nàng nói xong, nhất thời phản ứng kịp, lời này nàng không nên nói, tức thời khom người nói: "Nô tì vọng ngôn, mong vương phi thứ tội."
"Không cần câu nệ như thế." Khúc Khinh Cư nói: "Tính tình ngươi trầm ổn, ta tin ngươi chỉ nhất thời lỡ miệng."
Mộc Cận nghe vương phi nói vậy, trong lòng càng cảnh giác, nhắc nhở bản thân sau này không thể lại nói lỡ, may thay ở đây không có người khác, nếu có những người khác ở đây, chẳng phải sẽ nói vương phi không biết cách dạy?
"Vương phi, La di nương cầu kiến." Ngọc Trâm đi đến, thấy sắc mặt Mộc Cận tỷ tỷ có chút không đúng, thấp giọng nói: "Nô tì thấy tinh thần La di nương không tốt lắm."
"Cho nàng ấy vào đi." Khúc Khinh Cư nghĩ nghĩ, cũng không tính đổi nơi tiếp đãi La thị. Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy La thị đi đến.
La Ngâm Tụ vừa vào nhà, không lên tiếng quỳ xuống trước, Khúc Khinh Cư vội cho người đỡ nàng lên: "Ngươi làm gì vậy, Mộc Cận, mau đỡ La di nương ngồi xuống."
"Nô tì không nên đến gặp vương phi như vậy, chỉ vì thật sự cảm kích đại đức của vương phi." Hốc mắt La Ngâm Tụ phiếm hồng: "Nô tì thật sự không có gì báo đáp, chỉ có hành đại lễ để thể hiện lòng cảm kích."
"Con muốn chăm sóc mà phụ mẫu không còn đã là nỗi khổ to lớn của đời người, chúng ta thân là nữ nhi, càng không thể hầu hạ trưởng giả đã dưỡng dục chúng ta, nếu cuối cùng mặt cũng không gặp được, sau trăm tuổi còn có mặt mũi nào đi gặp bọn họ chứ?" Khúc Khinh Cư thở dài, tuy nơi này địa vị nam nữ khá giống Hán Đường, nhưng tóm lại nam nhân vẫn là trời, nữ tử phụ thuộc vào nam nhân, ngẫu nhiên nữ tử cường giả, cũng nhờ vào thế lực cường đại của nhà mẹ đẻ. Công chúa có thể không cần Phò mã, nhưng có hoàng hậu nào dám không cần Hoàng đế không?
Thế đạo này, tóm lại nam nữ bất công, nàng đứng dậy vỗ mu bàn tay La Ngâm Tụ: "Hiện giờ ngươi không cần nghĩ nhiều, trở về ngủ một giấc thật ngon, tâm ý của ngươi ta đã hiểu." Nàng thấy màu sắc của y phục trên người La Ngâm Tụ vô cùng mộc mạc, biết nàng cố ý vì cậu giữ đạo hiếu, nên không có ý kiến gì.
La Ngâm Tụ lau khô nước mắt, đứng dậy phúc thân: "Nô tì tạ ơn vương phi." Nàng vốn cho rằng hiện giờ tính tình vương phi kiêu căng, sẽ không quan tâm kẻ vô dụng như nàng, nhưng không ngờ lại giúp mình, còn nói lời an ủi mình.
Bản thân chỉ là một thị thiếp có thể tùy ý bị đuổi khỏi phủ, vương phi có thể đối xử với nàng như thế, đã là phúc khí khi nàng gả vào vương phủ này, nếu gặp được nữ tử hơi lợi hại, không nói nàng có thể vội về nhà cậu chịu tang, chỉ sợ cũng không thể mặc y phục màu nhạt.
Ra khỏi chính viện, La Ngâm Tụ vịn tay nha hoàn, lau nước mắt nói: "Thư Văn, nhớ kỹ tình cảm hôm nay của vương phi, mặc dù đời này ta không còn gì, cũng phải nhớ thật kỹ."
Nha đầu tên Thư Văn cẩn thận đỡ nàng, thấp giọng nói: "Chủ tử, ta cảm thấy vương phi đối xử với người rất tốt, không như Phùng di nương bên kia nói."
"Phùng di nương đó là tự mình tìm khổ." Sắc mặt La Ngâm Tụ đã khôi phục bình thường, khóc ở đây, chỉ để người khác chê cười mình thôi.
"Làm thiếp sao có thể lay động uy nghiêm của chủ mẫu?" La Ngâm Tụ nghĩ trước đây Phùng Tử Căng làm mấy chuyện này: "Ba năm trước nàng ta được tuyển chọn vào cung, bởi vì thân phận không đủ, được Kính Quý Phi nương nương thưởng cho Điện hạ làm người hầu, Điện hạ có thể cho nàng ta danh phận, nàng ta nên quý trọng, hiện giờ nháo thành như vậy, cả Điện hạ cũng không nể tình, đây là mất nhiều hơn được."
Thư Văn gật đầu, liếc mắt nhìn bốn phía, thấy không có người mới dè dặt cẩn trọng nói: "Nô tì cảm thấy, vương phi đẹp mắt hơn so với Phùng di nương, Vương gia thích vương phi không thích Phùng di nương rất đúng."
"Nha đầu ngươi biết cái gì, về sau không thể nhắc lại lời này nữa." La Ngâm Tụ giận tái mặt: "Đi thôi, trở về hầu hạ ta thay y phục."
"Vâng." Thư Văn ngượng ngùng cúi đầu, không dám nói tiếp nữa.
Hạ Hành đã quay về triều đình, nhưng sau khi hắn nghe xong chỉ ý phụ hoàng vừa hạ, không khỏi nhíu mày, để lão Tam mang theo ý chỉ đi trách cứ lão đại, dụng ý của ý chỉ này là gì, đối với lão đại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hay muốn để lão Tam xả giận?
Hành vi này không khỏi rất hoang đường, hắn ngẩng đầu nhìn mắt Khánh Đức đế, tiến lên một bước chắp tay nói: "Phụ hoàng, nhi thần cho rằng đại ca đã ở Hạo Nguyệt lâu tự mình suy nghĩ, có thể nói đại ca đã biết sai, sao phụ hoàng không cho đại ca một cơ hội?"
"Hành nhi, lão đại đã ám sát con, con còn giúp nó cầu tình?" Khánh Đức đế nhìn con thứ hai, trên mặt mang theo chút ngoài ý muốn và không vui.
Nhớ đến lão đại cho người đưa thư cho mình, không chỉ có giải thích hắn ta không ám sát mình, còn ẩn ý muốn quy phục, Hạ Hành biết, cho dù lão đại bị giam giữ, vẫn không chết không ngừng với lão Tam.
"Không phải nhi thần cố ý cầu tình cho đại ca, nhưng việc đã đến nước này, xưa nay đại ca vô cùng gần gũi với phụ hoàng ngài, nếu phụ hoàng lại trách cứ huynh ấy như thế, nhi thần lo lắng thân thể đại ca không chịu nổi, hiện giờ trưởng tôn của ngài chỉ mới ba tuổi, sao có thể không có phụ thân?" Hạ Hành khẩn thiết nói: "Phụ hoàng ngài đâu thể chịu nỗi đau mất con đúng không?"
Ta nói ngươi luyến tiếc nhi tử đi tìm chết, ngươi có thể nói ngươi bỏ được sao?
Hiển nhiên Khánh Đức đế vô cùng hưởng thụ lời này, con lớn nhất vì bản thân trách cứ mà cơm nuốt không trôi, đêm không an giấc, nếu thật sự chết, kẻ làm phụ thân như ông chắc chắn sẽ đau lòng, vì thế gật đầu nói: "Một khi đã như vậy, thì theo như con nói, không hạ ý chỉ trách cứ nó nữa, trẫm cho người đưa thêm mấy quyển sách qua, để nó đọc sách viết chữ tu thân dưỡng thần."
"Phụ hoàng nhân từ thánh minh." Mặt Hạ Hành lộ vẻ cảm động, quỳ xuống.
Hạ Uyên nghiêng đầu nhìn cảnh này, mặt trầm xuống nghĩ, khi nào thì Hạ Hành này há mồm mới có thể vụng về một ít hả?
Lúc này quan lại đứng phía sau cũng quỳ xuống hô to hoàng thượng nhân từ, dỗ Khánh Đức đế nở nụ cười, lại khen ngợi Hạ Hành vài câu, biểu hiện ra vẻ từ phụ của mình, mới bãi triều.
Hạ triều xong, Hạ Hành vô cùng đúng dịp đi đến chỗ Thượng thư La Trường Thanh, sau khi La Trường Thanh hành lễ, Hạ Hành nhân tiện nói: "Mấy ngày nữa là ngày đại hỉ của lệnh thiên kim, bổn vương nên chúc mừng La đại nhân rồi."
La Trường Thanh chắp tay cười nói: "Vương gia khách khí, đa tạ Vương gia."
Xưng hô thế này, đã lược bỏ phong hào phía trước, thân cận hơn so với trước kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...