The Mornarchical Song [The Mermaid Curse]
Dasandra JK
Warning: Vui lòng không đem truyện post ở những nơi khác mà chưa có sự đồng ý của tác giả, tôi đã có thể viết thì cũng có trách nhiệm bảo vệ tác quyền của TMS. Tôi đã cảnh báo và sẽ không nhượng bộ, cảm ơn !
Add vào library để nhận notication. Vote và comment nếu bạn thấy xứng đáng nhé :)
-TMS-
Tiarthorne tỉnh dậy và nhìn thấy tên chiến binh thiếu niên đang nhìn mình. Khuôn mặt vẫn nhếch nhác đầy mồ hôi, máu và bùn đất đen đúa. Mái tóc bết mồ hôi sau chiến trận tối qua bám màu nâu nhạt pha chút sắc hồng.
- Tỉnh rồi à ! – chàng thiếu niên nói dựa thân cây và bỏ vào miệng vài con bọ đen, hình như vừa nướng xong. Cậu ta ăn nhồm nhoàm bỏ hết số bọ trên chiếc lá vào miệng.
- Cái gì thế - hắn nheo mày hỏi. Thân thể hắn đau nhức, Tiarthorne khẽ cựa người, bả vai hôm qua bị chưa được bôi thuốc giảm đau làm hắn càng thấy đau nhức hơn. Hắn cảm thấy hơi mệt và đói trong khi Dolenza đang ngồi ăn thứ gì đó.
- Ăn không ? Bọ bì nướng ! – chìa cái lá đựng bọ nướng về phía hắn, gã thiếu niên hỏi.
Hắn nhăn mặt nhìn mấy con bọ, nhưng phần vì đói phần vì nhìn cậu trai trẻ kia ăn quá ngon miệng nên cũng tò mò. Nhón bốc lấy một con định cho vào miệng, thì Dolenza ngăn lại:
- Bỏ mấy cái chân gai ra đã ! – Dolenza nói ngắt hai cái chân có gai nhọn của con bọ vứt đi rồi đút hắn. Song hắn chưa nuốt vào đến cuốn họng đã muốn nhả ra, hắn thiết nghĩ tên thiếu niên sao có thể ăn nổi loại bọ này kia chứ.
Dolenza bịt miệng hắn, bàn tay ẩm mùi máu và mồ hôi giữ chặt môi hắn, chàng ta nhíu mày rồi nói:
- Đừng nhả ra ! Chẳng có gì ngoài bọ để ăn đâu ! Có nhiều dinh dưỡng cần thiết đấy !
Hắn chưa từng gặp tên lính nào dám nói với hắn như thế như vậy. Hắn nhìn chàng vẻ khó chịu rồi cố nuốt vào. Hắn cũng có một chút ngạc nhiên vì sự tự tại của Dolenza. Ở nơi hắn, đàn bà yêu danh tước và bề ngoài của hắn nhưng không bao giờ tới gần hắn, đàn ông thì vô cùng kính sợ hắn. Hắn là một kị sĩ đứng đầu quân đội và cũng là một kẻ máu lạnh. Tiarthorne – Chiến Binh Máu thành Iftican, đó là thứ họ nói về hắn. Chạm vào hắn như nhún tay vào sắt nung, nói về hắn cảm giác như có rắn bò trong thanh quản. Khiếp sợ bởi tài năng và cũng bởi vì tính khí tàn độc chỉ biết có chiến đấu. Hắn hết lòng vì quân đội Corodo nhưng cũng thẳng tay trừ khử bất cứ kẻ nào làm phật ý hay gây cản trở.
Dolenza nheo mắt quan sát vô cùng thắc mắc về tuổi tác của hắn song không dám nói vì sợ hắn sẽ hỏi ngược lại mình.
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi ? – câu hỏi cuối cùng cũng đập vào đầu Dolenza. Hắn nuốt trôi con bọ và nhìn thằng nhóc đang ngồi vắt vẻo, hắn tự hỏi cái với cái thân hình thấp bé đó thì liệu thằng nhóc này được bao nhiêu tuổi đời.
- Thử đoán xem !- Dolenza nói, nhai nhồm nhoàm, rút cái chân bọ khó ăn khỏi miệng của mình. chàng đánh mắt xuống đống lửa nhỏ đang nướng mấy con bọ. Một vài âm thanh rào rạt của lá vang lên khi con quái sâu Cater lại nhổm người lên cây để ăn lá của một cây táo gần đó.
- Ngươi có đủ tuổi vị thành niên chưa ? – hắn nghi ngờ hỏi vì đoán chừng cậu chỉ cỡ 16 . Và nếu tính tới thời điểm cậu ta làm do thám vài năm trước chẳc chỉ cỡ 13,14 tuổi.
- Quý Ngài à, tôi tất nhiên là đủ ! Nếu không đủ 17 thì làm sao vào quân đội ! – Dolenza nói với vẻ bức xúc.
- Ngươi đúng là bị tẩy não ! Ở Corodo chúng ta 15 tuổi thì đã gia nhập quân đội rồi.
Dolenza gật đầu và thở hắt. Nhìn vẻ ngoài vậy thôi nhưng thật ra tuổi của chàng vượt xa, vượt rất xa là đằng khác. Dolenza hỏi :
- Ngài nghĩ sao lại nói là tôi là thằng nhóc chưa đến tuổi vị thành niên ?
- Hiển nhiên là thế còn gì ?
Nhấn mạnh ở chữ ‘thẳng nhóc’, Dolenza cũng bắt đầu thấy mình cần được tắm rửa. Vẻ bề ngoài nhún trong bùn đất thì chẳng khác nào gã trai mới lớn nghịch ngợm và dường như bọn rận cũng sắp ‘làm tổ’ trong áo đến nơi rồi. Còn cái cụm từ ‘vị thành niên’ thì với chàng chiến binh trẻ kia, dường như cả trăm năm rồi cứ nghe đến mòn tai !
- Do thám khi còn nhỏ tuổi à ! Không tồi chút nào !- hắn nói, nhóm lấy một con bọ- Khả năng chiến đấu của ngươi cũng rất tốt.
- Cảm ơn vì lời khen ! Nhân tiện, còn Ngài, Ngài đã bao nhiêu tuổi ?
Con bọ như đang nghẹn lại ở cuốn họng. Tên lính quèn này định giỡn với hắn sao. Hắn không đòi hỏi nó phải bủa vây hắn như lũ gái điếm hay kính sợ hắn như bọn thanh niên song hắn dù sao cũng là cấp trên của nó, đúng ra phải nắm được chút ít thông tin cơ bản của hắn. Còn hỏi hắn bao nhiêu tuổi ? Sao không hỏi hắn tên gì, chức vụ gì luôn đi.
- Ngươi nói xem ! – hắn nghiến răng hỏi Dolenza
- 30 tuổi ! – Dolenza nói lập tức bắt gặp ánh mắt khó chịu của hắn, chàng giật lại và nói – à không, 27 tuổi.
Hắn rít lên, thằng nhóc lại nhìn hắn trừng trừng vẻ nghi hoặc. Dolenza ngồi thẳng dậy nhìn hắn và nói
- Không phải sao, không lẽ cao tuổi hơn. 35 sao ? – hắn đã nghẹn tới mức không nói nổi câu nào nữa. Dolenza lấy sự im lặng đó làm tin ngồi thẳng dậy và lễ phép nói –tôi xin lỗi Ngài ! Từ nay tôi sẽ chú ý hơn.
Hắn thở ra bất lực nhìn chàng ta, định mở miệng nói gì đó song lại thôi, cứ im lặng như thế.
Hắn ngồi trên cây ăn bọ, có chút thắc mắc vì Dolenza. Đó là một chiến binh tốt, khả năng chiến đấu ngang ngửa với cả kị binh hạng nhất của Corodo lại không hề được nhắc đến trong bất kì danh sách quân đội nào. Chuyện này chẳng lẽ là do từ Hoàng Gia cử đi nên mới giữ kĩ bí mật như thế, hắn nghĩ khi về phải xem xét kĩ mới được.
- Còn một vài con bọ chỗ đó – Dolenza sau khi nhét đầy bọ vào bụng thì nói – tôi cần phải tắm một chút. Không chịu nổi nữa ! Và nếu Ngài không phiền, tôi cũng cần chút yên tĩnh. – Dolenza nói với chất giọng cao song vẫn tỏ ý kính trọng. Hắn tự hỏi tên thiếu niên này liệu có phải đang lên mặt sao vụ hôm qua, vậy mà hắn cứ tưởng đây là một thằng nhóc hiền lành kia đấy.
- Được thôi, mỹ nam tử ! – hắn nói, buông lời châm chọc song Dolenza chỉ lờ đi rồi bỏ đi. Một thằng nhóc thân hình nhỏ thó, mặt mày bẩn thỉu như thế là còn lâu mới có thể là mỹ nam được.Việc cái ‘mỹ danh’ đó nghe thật khiếm nhã. Song Dolenza chẳng còn hơi đâu mà trách móc kẻ thô lỗ như hắn.
-I-
Dolenza lần mò ra suối, cảm giác khao khát được thanh tẩy cái thân xác đầy máu và bụi này như được giải phóng khi nàng dầm mình xuống con suối nhỏ khuất sau vách đá. Dolenza thở ra một tiếng dễ chịu cảm giác thanh tẩy làn da dưới con nước, nước thật lạnh đặc biệt trong những ngày không có nắng, nhưng ở Địa Ngục thì làm gì có nắng. Nếu có thì chỉ ở Lupastheon mới sở hữu chút nắng ấm dễ chịu mà thôi. Làn da dính đầy máu, mồ hôi và cát bụi nhuốm thành bánh mật giờ đã được tẩy rửa và kì cọ sạch sẽ trở nên trắng như ngà voi, còn mái tóc xỉn màu nâu cũng được gột rửa trở lại sắc hồng rực sáng nguyên thủy. Dolenza vuốt mái tóc của mình, cảm giác hài lòng khi nó trở nên sạch sẽ lại như cũ. Song từ tận sâu trong lòng, nàng chưa bao giờ thật sự thích mái tóc màu hồng cho đến bây giờ. Về cơ bản, nàng yêu màu tóc nâu vì điều đó, theo cách nào đó, gợi nhớ đến mái tóc màu trắng bạch kim.
Khoác lên người bộ trang phục chiến binh mà Lanna đã chuẩn bị trong tấm vải bọc, Dolenza cảm thấy khỏe khoắn hơn sau thay được bộ quần áo nặng mùi kia. Đầu tiên là chiếc áo trong với đai lưng màu xám, chân đi vớ len và giày sắt. Sau đó đến chiếc áo thư chuỗi bằng kim loại, giáp sắt và đến áo choàng đen có hình loài rồng Otlegant – biểu trưng cho Corodo. Bộ trang phục làm Dolenza trong cao to hơn vóc dáng ốm yếu như thiếu nữ hiện có. Dolenza lấy một chiếc hộp đựng phấn màu sẫm ra và thoa lên da mình. Nước da màu trắng như sữa bỗng chốc bị phủ màu bánh mật.
-I-
Hoàn hảo, bộ trang phục vừa khít người của Dolenza lại làm bằng chất liệu tốt. Chàng kéo mái tóc màu hồng của mình, miệng lẩm bẩm nói thứ bùa chú gì đó. Mái tóc chuyển sang sắc đỏ của quỷ. Dolenza đội chiếc mũ trụ và chàng bước ra. Phó tướng quân Tiarthorne đang cởi trần, xem xét vết thương ở tay của hắn. Dolenza hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy tấm lưng trần của hắn, hắn có mái tóc màu đen và nước da sáng ngà, trông không giống một người dân Corodo lắm về ngoại hình. Chàng ngước mắt nhìn bầu trời quang đãng sáng sớm, tốt nhất là trở về cứ địa của Corodo sớm để còn kịp thởi bấm tấu lại sự thật. Dolenza nhanh chóng bước đến và giúp hắn xem lại vết thương. Chàng cúi xuống và nói:
- Để tôi giúp Ngài ! – chàng nói khi đánh mắt đi nhận ra hắn vẫn đeo chiếc mặt nạ. Điều đó vô hình trung làm Dolenza thấy khó chịu theo một lẽ nào đó vì nó gợi Dolenza nhớ đến một người – Ngài cở mặt nạ sẽ dễ chịu hơn.
- Không, Ta ổn ! – hắn đáp. Đúng là một kẻ ương ngạnh, hắn còn thở hồng hộc kia – Dolenza nghĩ. Dolenza cẩn thận lau lại vết thương và dùng vải sạch băng lại.
- Ngài thuộc dòng dõi Enhenca ? – thiếu niên lướt mắt nhìn hắn dợm hỏi
Gã đàn ông với khuôn mặt phong trần, đôi mắt sáng và mái tóc và hàng râu đen rậm chuyển sang nhìn chàng rồi đáp:
- Không ! – Enhenca là một dòng dõi ít người biết, một giống loài quỷ có sức mạnh rất tốt. Điển hình là những đàn ông có thân hình cơ bắp, nước da sáng và mái tóc đỏ. Song Tiarthorne lại sở hữu mái tóc đen hiếm có, họa chăng là giống loài người.
- Vậy Ngài thuộc dòng dõi gì ?
- Vậy Ngươi thuộc dòng dõi gì ?
- Tôi không chắc, tôi là thứ dân bình thường thôi, trong người tôi có nửa dòng máu Corodo và Lupastheon ! – chàng đáp, chính xác nhưng không trọn vẹn.
- Vậy thì chắc ngươi giống người Lupastheon hơn !
- Trừ mái tóc, nước da và tính cách ra, thưa Ngài !- thiếu niên đáp, ngầm có ý cười vì phần lớn chàng bây giờ giống người Leagercủa Corodo hơn Lupastheon. Người dân Lupastheon có tình cánh hiền hòa, ôn nhu và yêu hòa bình, họ có mái tóc xanh từ đậm đến nhạt và nước da trắng . Còn Corodo thì ngược lại, họ rất háu chiến, bề ngoài lại có mái tóc đỏ của loài quỷ và làn da bánh mật.
Tiarthorne không nói gì thêm, sau khi thay băng cho vết thương và chờ hắn thay y phục xong, cả hai lên đường quay lại Corodo. Con sâu sau một đêm no nê và buổi sáng ăn đầy lá cây đã hồi phục. Nó vút cánh bay lên bầu trời, ba con mắt màu xám tro híp lại như cười khi cái cánh dơi của nó sải ra rất to. Những con mắt xám tro của con vật đảo qua đảo lại đầy thích thú, có lẽ là sau bao ngày nằm yên trông chuồng thú cũng được dịp tung cảnh lên trời. Con vật trong có vẻ mập mạp nhưng thực chất lại rất hữu ích, nó lượn qua lượn lại trên bầu trời bay về phía tây bắc, trực chỉ Corodo.
- Tiarthorn, Ngài hành quân bí mật chiếm Cerest à ? – chàng hỏi, vừa suy tư vừa cưỡi con quái sâu.
Hắn nhíu mày nghe tên trẻ tuổi gọi thẳng tên mình, chẳng ai dám gọi tên hắn như thế đặc biệt là khi trước mặt hắn. Tuy thế, hắn không phản đối, có lẽ vì quãng thời gian khắc nghiệt đã cùng nhau trải qua suốt tối hôm qua.
- Phải !
- Ngài đã đề ra kế chiếm thành Cerest ?
Hắn thở hắc trước tên trai trẻ này, hoàn toàn mất trí nên chẳng nhớ gì cả:
- Phải ! – cái kế hoạch triệt thành giương đông kích tây này là hắn đã mạo hiểm đề xuất.
- Ồ ! Tôi quả thật vô cùng ấn tượng, ý tôi là đó là một kế hoạch hay ! – chàng ồ lên rồi lại im lặng, vẻ suy tư. Nhớ đến trận mai phục của Reichenstein tối qua, trong lòng không khỏi bực tức.
- Tiarthorn, tôi là Ngài là hai người đã chết đi sống lại một lần ? – chàng nheo mắt nói.
- Chết đi sống lại ?
- Chẳng phải tối qua, đã chiến đấu và suýt chết cùng nhau sao ? – đôi mắt xanh xanh của gã thiếu niên nheo lại nhìn hắn, môi dãn ra nụ cười.
Đúng như thế, gã thiếu niên này đã ở lại chiến đấu với hắn, rồi cùng bỏ trốn. Nếu không có gã thì e rằng hắn đã bị thương và khó sống sót đến giờ. Suy cho cùng cũng là người có khí chất.
- Chính xác, rồi sao nữa ? – muốn hắn đề bạt thăng chức ư. Vậy là đã có toan tính từ trước nhìn trẻ tuổi nhưng thật ra không tầm thường chút nào.
- Tôi không cần thăng chức ! – khóe môi thiếu niên cong lên như nắm được suy nghĩ của hắn.
- Vậy là gì ?
- Tôi muốn kết giao với Ngài ! – thiếu niên với đôi tay khẳng khiu choảng qua bờ vai rộng của hắn.
- Ý ngươi là cận vệ thân tín !
- Cũng là một ý hay ! Nhưng ý tôi là kết bạn ! – lại còn choàng vai bá cổ hắn kéo về phía mình. Nụ cười thiếu niên dãn rộng trên môi. Vẻ thân thiết, hòa nhã cùng những giờ phút đối đầu với tử thần hôm qua bỗng chốc làm hắn thấy dễ chịu. Cũng là lần đầu tiên tìm được một kẻ rất có ý chí, tuy tính tình có thiếu lễ nghĩa phong phàm đôi chút.
- Được thôi ! – hắn dù sao cũng cần một trợ thủ đắc lực bên mình.
‘Người thân tín’ của hắn hiện đang bật cười rộ, tiếng cười trong trẻo như tiếng thiếu nữ khác hẳn với giọng nói trầm khàn, hệt như tiếng của đứa con trai mới lớn chưa vỡ giọng. Một tiếng cười ngầm nhiều ý nghĩa và suy tính hơn hắn tưởng. Tiarthorne nhận ra sau khi tẩy sạch lớp bụi bẩn trên người, chàng thiếu niên kia có bề ngoài rất ưa nhìn. Đôi mắt màu xanh như trời ngày hạ hanh nhất ở Lupastheon, mũi thẳng, môi nhỏ nhắn, chân mày mảnh và đậm. Khuôn mặt không mang vẻ mạnh mẽ của nam nhi mà phảng phất vẻ thanh tao cao quý. Nói tóm lại là một trang nam tử sở hữu vẻ đẹp của mỹ nam. Hắn tự hỏi với bề ngoài và thành tích như thế, gã trai trẻ này có phải một kẻ có quá thừa hứng thú với đàn bà hay không. Không hiểu sao hắn lại nghĩ là không.
-I-
Shirin dợm từng bước đi mệt mỏi dưới bóng rừng già. Quần áo cô xước xác bởi những gai nhọn. Bàn chân tươm máu do đi quá nhiều và tay mệt mỏi dựa vào những thân cây. Nàng đã đi cả đêm, và hướng khi cũng cực kì điên rồ. Nàng đang quay lại chỗ mà quân Corodo bị mục kích tối qua. Nếu như đám tàn quân Reiser còn đó chẳng khác nào nàng đang chui đầu vào rọ sao, nhưng chẳng hiểu sao nàng lại nghĩ nếu nàng không quay lại thì chàng chiến binh Dolenza sẽ quên mất nàng. Nói đúng ra, nàng nghĩ chàng đã quên mất nàng và nàng quay lại nơi đó, vì nàng nghĩ, quân Corodo sẽ quay lại để an tang những người lính kia và lúc đó họ sẽ tìm thấy nàng. Và nàng sẽ tìm lại về với Dolenza.
Nàng bước đi, cảm giác mắt hoa lên, tay nàng đặt lên vết thương cầu mong mình đủ sức để quay lại đó, nhưng bây giờ nàng không rõ mình có đi đúng hướng hay không nữa, sự mệt mỏi đôi khi làm lí trí lu mờ. Khi nàng đi qua một tán cây bụi thấp, bỗng một vật gì đó nắm chặt cổ chân nàng. Nàng suýt nữa đã hét lên, song khi nhận ra đó là một gả thanh niên, nàng giật lùi lại. Gã thanh niên hình như cũng là một kị binh Corodo, hình như là một trong những người mở đường máu song bị lũ người cát truy sát. Gã ta trông sắp chết đến nơi song tay vẫn giữ chặt cổ chân nàng. Ý gã ta không muốn nàng rời đi, muốn nàng cứu gã. Shirin thở ra, nàng cũng kiệt sức lắm nhưng thấy chết không lẽ không cứu. Nàng ngồi xuống cạnh gã chiến binh, ánh mắt gã đờ đẫn song nhìn nàng. Gã còn rất trẻ, chỉ xấp xỉ hai mươi tuổi, có lẽ sẽ là một người ưa nhìn nếu không có những thương tích này. Shirin vòng tay đỡ đầu và vai gã cao hơn một chút rồi nàng giở áo choàng ra, ở thắt lưng là một vết thương, đã thấm máu đỏ ra ngoài.
- Tôi sẽ cầm máu cho anh – nàng nói khẽ bằng tiếng Corodo.
Trước khi nàng chạm tay vào vết thương, kị binh nọ chộp lấy tay nàng và nói:
- Nếu Ta chết, hãy nói với cha ta rằng Ta đã chết như một chiến binh Corodo ! – Shirin nhìn vào đôi mắt đen của gã.
- Cha anh là ai ? – Shirin nói, nàng không biết gã chiến binh này sẽ sống được bao lâu với vết thương này. Tuy là người không quen biết song tâm nguyện cuối cùng cũng là điều nàng nên làm. Nàng hỏi, gã thiếu niên nhìn vào đôi mắt xanh sáng như trời hạ của nàng mấp máy vài từ trước khi lịm đi:
- Cha ta là Hoàng Đế Corodo !
-I-
Lướt qua những tản cây lớn, con quái sâu đập cánh lao vút lên bầu trời rồi thả rơi tự do xuống. Lại một tràng cười thích thú còn Tiarthorne cảm giác gã thiếu niên phía trước dường như rất trẻ con.
Dolenza cùng con sâu Cater quay đến bụi cây hôm qua nơi đã đẩy Shirin xuống, Dolenza gọi tên nhưng không ai trả lời.
- Đã dặn cô ta ở yên đây rồi còn chạy lung tung !
Men theo dấu chân và đi chếch về phía bắc một đoạn khá lâu thì thấy một bóng người ngôi dựa vào thân cây to. Bên cạnh còn có một người kị binh khác, không rõ sống chết. Shirin tỉnh dậy sau khi được cho uống nước, vô cùng mừng rỡ khi thấy Dolenza. Nàng ôm chầm lấy chàng và khóc nức nở, trong một thoáng nàng đã nhớ chàng ta biết chừng nào và lo âu tột độ khi thấy người cát truy đuổi gắt gao. Nàng sợ chàng kị binh đó sẽ chết hoặc dã đã bỏ rơi nàng
- Đây là ai ? – Tiarthorne hỏi.
- Là vũ công ở thành Cerest.
- Ngươi định mang cô ta theo ?
- Tôi định như thế, không thể bỏ cô ấy giữa rừng hoang được.
Hắn có vẻ ngần ngử đôi chút. Dolenza nói thêm:
- Cô ấy là dân du mục của Lupastheon, tôi chỉ tạm thời mang cô ấy về đợi lành hẳn sẽ trả cô ấy về với bộ lạc. Tôi biết rõ cô ấy khi ở Cerest ! – Dolenza đáp, tất nhiên là người tham gian vào chiến dịch mật của Lupastheon, Dolenza phải nắm rõ lai lịch.
- Cũng được, ta có thể cho qua lần này !
- Đa tạ Ngài !
Dolenza quay sang nhìn gã thiếu niên bên cạnh Shirin:
- Chúng ta mang anh ta theo ! Cầu mong anh ta sẽ cầm cự được khi về tới thành !
Cả bốn lên đường, bữa trưa là món cá nướng mà Tiarthorne bắt được. Con Cater với cánh dang rộng ra bay là là trên tán sồi to, con quái sâu tút nhanh và nhai lá cây, còn Dolenza bứt lấy một chum quá rừng rồi ném về phía hắn một quả. Đào rừng ăn cũng không tệ tuy hơi chát một chút. Ban sáng chỉ có bọ vào bụng cho nên rất đói, hắn cùng Dolenza ăn hết mấy trái đào hái được và chỗ cá nướng. Shirin ngồi sau Dolenza, nép vào thân người của chàng ta. Thú thật thì với Shirin, chàng ta không hẳn là mẫu người lý tưởng, song cái gì cũng có thể thay đổi kể cả tiêu chuẩn. Lòng mến mộ dường như đã thay đổi việc đó, Shirin ngắm nhìn khuôn mặt chàng ta từ phía sau. Đó là người con trai có khuôn mặt đẹp nhất mà nàng từng biết, đường nét thanh tú không thể chê vào đâu được. Tuy không cao lớn nhưng không có nghĩa là không giỏi. Dolenza đảo mắt cảm giác ánh mắt của Shirin:
- Nàng ổn chứ Shirin ? – cái cách chàng ta gọi tên cũng thật ấm áp. Shirin cảm giác như lạc giữa màu xanh rực rỡ trong đôi mắt chàng .
- Vâng ! – Shirin nhẹ giọng đáp, má hồng lên.
- Sao khuôn mặt nàng đỏ thế, nàng có cảm thấy khó chịu ở đâu không ? – Dolenza nhíu mày nhìn nàng rồi đưa tay lên trán. Hành động đó càng làm nàng đỏ mặt hơn. Sao lại có một chàng trai dịu dàng và tuấn tú như thế trong đám chiến binh thô kệch người Corodo chứ - Shirin tự hỏi. Cảm giác những ngón tay thuôn dài của chàng chạm vào bờ má mịn của nàng làm nàng hơi rùng mình song không né tránh. Tim nàng đập rộn ràng và thật sự rất không muốn xua đuổi chàng chiến binh trẻ tuổi. Shirin không đáp chỉ khẽ lắc đầu, nàng không nghĩ được gì cả và chàng chiến binh hiểu lầm hành động đó là do nàng mệt nhưng lại e ngại. Nàng cuối cùng cảm giác hài lòng dần len lỏi khi Dolenza choàng tấm áo choàng rộng của mình qua người chàng. Ôi, sau hai ngày giông bão, nàng thật nhếch nhác còn Dolenza vẫn toát lên vẻ anh tuấn kì lạ. Chàng ta thật đẹp với khuôn mặt ngời sáng vẻ tuấn nhã, song màu da sậm cùng quân phục và ánh mắt toát lên vả nghiêm trang, mạnh mẽ của chiến bình.
Tiarthorne tỏ ra khá khó chịu khi nhìn tên kị binh đẹp trai kia đang ra sức ‘chăm sóc cho cô người tình’ bé nhỏ của gã. Hắn hỏi:
- Ngươi từng đến Lupastheon chưa, nghe nói đó là địa vùng trù phú !
- Có khoảng thời gian còn nhỏ, nhưng chỉ đến vài ba ngày. Phải, Lupastheon rất đẹp ! – đôi mắt gã thiếu niên dãn ra ánh nhìn dễ chịu và môi mỉm cười hiền hòa như nhớ đến kí ức tươi đẹp.
- Không biết hoàng đế Targarien II là người thế nào ? – Targarien II vừa lên ngôi thế cho Targarien I vào mùa xuân năm ngoái. Nghe đồn là vị vua nhân hậu như cha của mình.
Chàng cố ngăn tiếng cười rồi nói:
- Chắc cũng giống cha mình ! – Lupastheon mấy đời không có chiến tranh và yêu chuộng hòa bình, và dường như dòng máu ôn hòa đó chảy trong dòng máu của tất cả vị vua. Nhưng tất nhiên ngoài việc đó, muốn được hòa bình không hẳn là mong muốn của một quốc gia đơn lẽ mà còn phải dựa và thực lực để bảo vệ hòa bình. Tuy quân đội của Lupastheon không xuất trận nhiều song, không vì cớ đó và yếu kém. Ở Lupastheon, có một thànhphố Simbength, nổi bật giữa quần thể hòa bình của Lupastheon. Là nơi có đấu trường máu Simbength dành cho những cuộc chiến của chiến binh. Ngoài ra còn có nhiều đấu trường nhỏ khác cho quân đội, chiêu mộ rất nhiều kẻ tài từ khắp nơi đến thi đấu.
Hoàng thất Lupastheon cũng là một điều bí mật, họ ít khi lộ diện và cũng hiếm khi trực tiếp đến tham gia các cuộc ban giao, nếu có chỉ là người đại diện. Hoàng đế và hoàng hậu cũng không ra mặt, song dân chúng không vì thế mà sụt giảm yêu thương vì họ không bao giờ bóc lột nhân dân, thi thoảng lại còn tổ chức nhiều lễ hội cho người dân. Suốt bao năm qua các hoàng tử, công chúa được sinh ra không chỉ nuôi lớn trong tính yêu của cha mẹ mà còn bởi sự kính yêu của dân chúng. Lupastheon tuy không to nhưng là cường quốc, trù phú. Những thương gia đã được dịp đến, có kẻ còn nói đó là quốc gia trong mơ tuy chỉ mới được hơn 100 năm gầy dựng.
- Nụ cười trên môi Dolenza vụt sáng mỗi lần nhắc đến Lupastheon, đó là một vùng đất được gầy dựng từ đất nước Luxephin cũ, gầy dựng bởi các nỗi đau, lời nguyền, máu lửa chiến thắng và bây giờ là biểu trưng cho sự phồn vinh giàu có. Song Dolenza lại chưa muốn nói điều đó Tiarthorn. Hắn quay sang nhìn tên kị binh đang bất tỉnh được giữ chặt trên lưng con quái sâu và nói:
- Anh ta là đội trưởng bộ binh, là một người khá. Ta nghĩ anh ta sẽ cầm cự được.
Shirin khi đó rút vào lòng Dolenza cũng nghe câu đó, nàng tự hỏi “Đội trưởng bộ binh là một hoàng tử sao, dường như đó là một việc còn nhiều ẩn khuất”. Nàng muốn nói với Dolenza về những gì chàng kị binh đã nói song cơn mệt mỏi vắt kiệt sức lực làm nàng chìm sâu vào giấc ngủ. Và khi mơ, nàng đã thấy nữ thần Bastandor…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...