Delicate for Kobato Hanato ;) very first chapter for accidental conversation.
-TMS-
Trận chiến thành Cerest bị đảo ngược, con cờ chiếu tướng Dolenza đang nắm bỗng chốc bị tước đi bởi một kẻ thứ ba. Kế hoạch triệt thành của Dolenza gần như thành công thì quân Corodo từ đâu ập đến. Bọn chúng chia thành hai cánh quân, một đánh thẳng vào biên giới thần tốc trong đêm và gây náo loạn ở cổng chính, song cánh quân chính âm thầm đã vượt thung lũng hiểm trở để đánh vào cửa Tây. Giương đông kích tây, một kế sách hoàn hảo đã đẩy Cerest vào gọng kiềm không thể thoát được, số lượng quân bình Corodo lại đông áp đảo nếu giao chiến ba bên thì Lupastheon sẽ chỉ bị thiệt cho nên cách tốt nhất là rút quân. Song Dolenza lại xui xẻo bị nhầm tưởng với nội gián của Corodo và hiện tại đang được tên 'phó tướng quân' đội Iftican nương đỡ.
-I-
Lorein cùng Charles và Lanna thoát khỏi vùng chiến trận. Trên tay Lorein cầm thanh kiếm đánh rơi của Dolenza, lưỡi kiếm đang phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt và ngày càng sậm đi. Kiếm báu này đã có gần trăm năm tuổi thọ, được luyện bởi chính ngọn lửa thần của Luxephin, bảo vật này vốn do Tam Hoàng Tử, chủ nhân Luxephin đặc biệt đặc chế. Dolenza hiện đang sở hữu nó và chàng xem như vật hộ mệnh suốt thời gian dài. Song thanh kiếm hôm nay tụt khỏi tay chàng khi Dolenza mắc kẹt giữa chiến trận.
Là điềm báo tổn thất hay là sự thay thế gì đây ?
Lorein không ít lần muốn lao vào song Lanna và Charles kịp cản lại. Bóng dáng Dolenza khuất xa dần sau dòng kị binh và xác người. Quân Corodo ở khắp mọi nơi, nếu song vào chắc chắn cầm chắc cái chết, nguy hiểm cho Lorein và cả cho Dolenza nữa. Phải khó khăn lắm họ mới có thể kéo Lorein ra khỏi trận náo loạn đó và đến khu rừng thưa sát mép vực thẳm.
- Phải cứu Dolenza - Lorein hét lên, mất cả nhẫn nại.
- Nếu xông vào thì chỉ có Dolenza là nguy hại thôi ! Không phải ở đây, rất nguy hiểm ! - Lanna giải thích còn Charles quan sát xung quanh.
- Cô điên à, để Dolenza ở đó, nếu chúng phát hiện ra thì sẽ chẳng kịp thanh minh thì đã chết rồi !
- Dolenza sẽ không chết ! Ngài ấy sẽ sống ! - Lanna siết chặt vai và trấn tỉnh Lorein.
- Dolenza chỉ có một mình trong bãi chiến trận đó, bao quanh là hàng ngàn quân Corodo.
- Lorein, hãy bình tĩnh lại - Charles nhắc nhở.
- Làm sao tôi có thể bình tĩnh được chứ ! Dolenza dù rất tài giỏi song bây giờ đang gặp nguy hiểm ! Cậu quên Dolenza là ai hay sao, Dolenza chỉ là cái tên ngụy trang, cậu quên thân phận thật của Dolenza là ai hay sao ?
Một cú đấm giáng vào một bên má Lorein.
- Cậu quên rằng Ngài Dolenza nói, không ai được nhắc lại chuyện cũ của Ngài hay sao ! Tỉnh táo lại đi Lorein, chúng ta có chết cũng không để Ngài ấy một mình, duy phải thật cẩn trọng. Ở đây, không có khả năng cứu được. rõ chưa ? - Charles quay lưng lại và kiểm tra số binh sĩ cùng vào thành. Ngoài Dolenza ra, hầu hết mọi người đều thoát được, duy ở đoàn vũ công còn thiếu một người.
Lorein cảm giác má mình bỏng rát song khối chì đè nặng trong lòng vẫn làm anh bồn chồn không yên. Đưa bàn tay lên vuốt trán đầy mồ hôi, đầu anh trống rỗng không thể nghĩ được gì. Dolenza rất mạnh mẽ - anh tự nhắc nhở song con tim không dễ dàng xui theo. Dolenza không muốn ai nhắc về quá khứ của mình, không phải vì sợ hãi, không phải vì đau buồn mà là vì ích kỉ. Một quá khứ ngập tràn cay đắng song cũng hạnh phúc vô bờ, và Dolenza không muốn ai biết và nhắc đến. Kí ức đó tồn tại như căn phòng cũ kĩ với những vật dụng cổ xưa phủ đầy bụi, những ngọn nến đã tàn và chỉ có bóng tối bao quanh lấy một bóng người nhỏ nhoi.
Và ánh sáng đó không ai có thể thắp lên, trừ một người.
-I-
- Chiến binh, ngươi tên gì ?
Dolenza không để ý câu hắn hỏi, nhìn phía đồng mình khuất dần. Nỗi lo lắng trỗi lên, nếu phát hiện ra Dolenza không phải là lính Corodo thì e rằng mạng sống khó giữ, quân của địch thì lại quá đông.
- Ngươi tên gì ? - gã kị sĩ lại hỏi. Vung thanh kiếm ra chém những tên lính Cerest tầm thường. Trên người Dolenza chỉ có một thanh chủy so với thanh kiếm bén ngọt trong tay hắn thì không thể bì được. Nếu bị phát hiện thân phận e rằng khó giữ được mạng sống.
Dolenza quay đầu nhìn về phía góc cổng thành, vẫn gườm mắt đầy khẽ lắc nhìn đồng mình.
"các người đi đi, Ta có thể lo liệu, chúng không giết Ta đâu !" - Dolenza liếc mắt, xua tay thầm ra lệnh cho đồng minh của mình. Dù sao chàng vẫn đang mặc quân phục Corodo cho nên chúng tạm thời không biết chàng là dân ngoại quốc, đến lúc đó chàng vẫn còn an toàn.
- Ngươi không nghe à ? - gã kị sĩ lại hỏi, chất giọng bực bội khi không nghe tên lính trả lời, vội gõ vào mặt nạ sắt của Dolenza.
Chàng giật mình và gật đầu:
- Dolenza, thưa Ngài ! Xin lỗi, chỉ là tôi thấy kiệt sức !
- Trận chiến luôn vắt kiệt sức lực con người - hắn nói tỏ vẻ cảm thông, thúc chiến thú bước đi, từng bước dẫm lên những xác chết. Lưỡi kiếm của hắn nhễu máu, đôi mắt sau chiếc mặt nạ sắt đảo nhìn xung quanh tìm thêm những kẻ ngu si nhảy vào xin chết dưới lưỡi kiếm này.
Thành Cerest bị triệt hạ trong vòng không đến 2 canh giờ, trước nửa đêm Cerest tiểu quốc đả bị xóa tên hoàn toàn và sát nhập với Corodo.
Dolenza ngồi trên người con quái thú, lòng như lửa đốt, tình thế tiến thoái lưỡng nan bao giờ có thể thoát khỏi tên phó tướng quân khát máu sau lưng. Gã phó tướng này lại rất có lòng tốt, thấy kẻ mở thành không có chiến thú nên cho đi cùng, nhưng ai ngờ chàng lại mong thoát biết chừng nào.
Quân đội Corodo ở cổng Bắc và Tây hợp lại ở trung tâm sân rồng:
- Thưa chủ tướng, thành Cerest đã hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của chúng ta ! - kẻ ngồi sau nàng, báo tin.
Bọn lính reo hò ầm ĩ, những xác chết của lũ bại quân nằm la liệt. Dolenza nghiến răng thầm tiếc nuối, đáng lẽ Cerest đã phải là của chàng. Đáng chết thật, bao nhiêu công sức, kể cả mấy cân lụa là, châu báu của đoàn Rerd dùng để làm mồi nhữ đã bị mất trắng vào tay Corodo rồi. Bao nhiêu của cải bọn chúng cướp được từ dân Lupastheon cũng ngoan ngoãn thuộc về Corodo.
- Đây là ai...- tên phó tướng nhướn mày nhìn thằng nhóc nhỏ thó mặc quân phục của mình ngồi trên con chiến thú của tên phó tướng quân.
- Đây là người của Ta, đã mở cổng phía Tây !
- Ồ, ra là do thám của chúng ta ! Đáng khen, Ta cứ tưởng Ngươi đã bị giết trong tư phòng của Hoàng đế rồi chứ, vậy ra ngươi tráo người, khá lắm. Vậy chẳng lẽ tên Hoàng đế cũng do Ngươi giết và bùa ểm cũng là do ngươi hạ xuống ?
Việc là, phó tướng biết quân do thàm của mình là lính gác phòng của Hoàng đế, đã giao nhiệm vụ cho gã sau khi hỗn loạn thì mở cổng Tây thành cho quân đội cánh chính vào. Nào ngờ khi xông vào, chẳng thấy ai ngoài hai tên gác phòng đã bị giết, cả căn phòng đang bị bén lửa dần thiêu rụi, chỉ còn tên Hoàng đế cũng thoi thóp dưới sàn.
Dolenza nghe mà như vừa cắn phải lưỡi, cổ họng đắng nghét. Thì ra một trong những tên gác ngoài cửa phòng tiệc Hoàng đế háu sắc đó là do thám của Corodo có nhiệm vụ mở cổng thành. Đồng minh của Dolenza đã thủ tiêu mất còn Dolenza lại rốt cuộc trở thành do thám 'không công' cho Dolenzo còn giết luôn cả Hoàng Đế và hạ nốt bùa yểm bảo vệ thành cho Corodo thản nhiên vào đánh, không hao nhiều công sức. Dolenza ơi !! Ngươi xem ra phải trả giá vì đã giết quá nhiều người chăng ?
Dolenza dù gì cũng lại gật đầu. Tên phó tướng quân ngồi sau xem chừng có vẻ ẩn tượng, tên Tướng quân cưỡi con chiến thú Ilentot trước mặt cười rộ. Khuôn mặt già nhăn nheo với chồm râu bồm xồm màu hung khẽ rung lên cùng tiếng cười rền vang cả bãi chiến trường Cerest.
- Tốt, tốt ! Ta sẽ tâu lên hoàng đế Corodo để ngươi được thưởng hậu.
Dolenza gật đầu ngán ngẩm sau chiếc mặt nạ giáp vẻ biết ơn, phần thưởng Ta muốn là cả Cerest cùng của cải, phần thưởng của hoàng đế ngươi chẳng phải cân lượng gì cả.
Năm thứ XXXI, Vương Quốc Corodo, Vương Triều Enlebastandor Đệ I, Thủ Đô Crodalen - Thủ Phủ của thần Lửa Kzechsan.
Ở tòa tháp phía Đông thuộc chính điện của Lâu đài Hoàng gia, một người đàn ông bề ngoài ở tuổi ngũ tuần đang đứng ở cung cửa lớn trên đỉnh tháp ngắm nhìn bao quát khung cảnh về đêm của Corodo. Ông có thân hình cao lớn, tóc điểm hoa râm, ngũ quan vẫn tỏ lộ khí chất cao sang với đôi mắt sáng và khuôn mặt góc cạnh. Đôi mắt ông hướng về phía của thành Cerest, đêm nay đội quân của Thành Iftican thuộc Corodo tiến đánh Cerest. Hoàng bào với hình rồng thiêng Otlegant uốn lượn trên vai tỏ rõ vị trí cao quý của ông, song địa vị càng cao càng nhiều áp lực và âu lo. Và đêm nay, ông lần nữa không thể chợp mắt được.
- Phụ Vương vẫn chưa ngủ sao ?
Một chất giọng vang lên trong trẻo nhẹ nhàng, một cô gái có khuôn mặt xinh xắn, mái tóc màu đồng ân cần hỏi ông.
- Công chúa, sao con vẫn còn thức ?
- Con không ngủ được. Phụ Vương đang lo lắng cho anh Aragon sao ?
- Công chúa, chỉ có con là hiểu Ta ! - ông nói, là Vua cũng là cha. Aragon được nuôi lớn dưới sự bảo trợ của ông từ năm được năm tuổi đến bây giờ thì xuất cung và muốn trải nghiệm cuộc sống thực ngoài lâu đài. Dù biết đó là điều tốt nhưng ông không thể không lo lắng. Tuy ngoài mặt không tỏ lộ nhiều ngoài sự nghiêm khắc của đấng minh quân song nỗi lòng vẫn giữ sâu trong lòng hằn lên nếp nhăn trên mặt và màu hoa tiêu trên mái tóc.
- Anh ấy sẽ ổn, Phụ Vương đừng lo ! - công chúa Eflen không biết vì sao cha mình lại lo lắng cho người thanh niên tên Aragon như vậy, tình thương đó không chỉ xuất phát từ việc gắn bó đơn thuần. Mà có còn có nét gì đó sâu nặng hơn, nửa như tình cha con, nửa như lo lắng e ngại. Với Eflen, cô bé từ khi chào đời đã đón nhận Aragon như người anh ruột thịt dù Aragon không chung dòng máu. Cô công chúa nhỏ thỉnh thoảng lại đến tư dinh của Aragon, vốn không được cung điện hoàng thất. Cô đến đó và chứng kiến, cuộc sống của Aragon là phản chiếu hoàn hảo của một chiến binh thật thụ chứ không phải đơn giản là 'hoàng tử không chính thống' như vài lời nghi kị của những kẻ quý tộc ở Corodo.
- Bé con, chẳng lẽ con lại trông thấy điều gì ? - ông nheo mắt hỏi nhìn cô con gái bé bỏng. Công chúa Eflen năm nay ở tuổi 15, là Đại Công Chúa của Corodo duy vẫn không tài nào thích ứng nổi với phép tắc của một công chúa duyên dáng như cô em gái Yern 7 tuổi của mình. Nếu Yern thừa hưởng tính cách từ hoàng hậu, nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng, dịu dàng như đóa hoàng loan e ấp thì Eflen lại sinh động như pháo hoa đêm lễ hội. Có lẽ vì thế mà Hoàng Đế Corodo không bao giờ trách phạt công chúa nhỏ của mình và hay đùa vui với con bé. Eflen thừa hưởng khả năng từ mẹ mình, cô hiểu về chiêm tinh, các chòm sao và những lời thì thầm của đấng trên song tính cách lại là từ ông.
Eflen chỉ tay lên ngôi sao sáng trên bầu trời ở phía Đông Nam :
- Ngôi sao đó, Cha từng nói Angantus là ngôi sao của anh đúng không ?
Ông gật đầu.
- Cha có thấy ngôi sao cạnh đó không ? - Eflen chỉ tay lên ngôi sao khác trong cùng chòm sao, nằm gần Angantus - hai ngôi sao đêm nay thật rực rỡ ! Chắc là không tệ đâu. - ông dõi mắt nhìn theo, hai ngôi sáng tỏa ra màu sáng, có một lớp màu xanh phủ quanh chúng. Phải, Eflen nói phải, dù có là sự vô tình song giọng điệu vui vẻ của cô bé làm ông thấy vui lòng.
- Điều đó nghĩa là gì ? - ông lại hỏi
- Nó có ý nghĩa là sự phù trợ, anh ấy sẽ được phù trợ, Cha ạ ! Duy sắc xanh bao quanh hai ngôi sao đó, nó không phải điềm gỡ song mang ý nghĩa gì thì con không biết ! - Eflen nhúng vai nói.
Ông xoa đầu cô con gái nhỏ, cô mỉm cười tươi tắn rồi chúc ông ngủ ngon trước khi dời đi.
Trong bóng đêm của bầu trời, một con chim ưng đưa thư sà trên vai ông. Hoàng đế mỉm cười nhận được tin thắng trận của từ Cerest. Ông lại nhớ đến đứa con trai của mình. Ông yêu Hoàng tử Aragon như Eflen và Yern dù rằng đó không phải con ruột của ông. Điều đó không chỉ xuất phát từ chính bản thân của vị hoàng tử mà còn vì một lý do - công chúa Eflen đã cảm nhận đúng. Aragon làm ông liên tưởng đến một người, không chỉ ở đôi mắt mà còn ở khí chất. Người đó là...
Tam Hoàng tử của Đế chế cũ, chủ nhân của Luxephin. Hoàng Đế ngồi xuống chiếc ghế phủ vàng của mình và cho truyền một vị tutan già chuyên quản thúc về thầy thuốc và y nữ trong cung.
- Ngài sao vậy Hoàng Đế ? - vị tutan cất tiếng hỏi.
Hoàng đế không đáp, chỉ im lặng suy tư chống cằm. Vị Tutan Hualic nhìn khuôn mặt và ánh mắt cũng phần nào hiểu được, ông ngồi xuống đối diện Nhà vua, ông không còn là tutan nữa mà trở thành một người bạn tâm giao của Ngài, ông tự hỏi liệu có phải hoàng tử có chuyện gì làm Hoàng Đế phiền não hay không ?
- Cerest đã thuộc về chúng ta ! - Hoàng Đế nói ngước nhìn tấm bản đồ, Cerest giờ đã thuộc quyền quản hạt của Corodo. Vùng đất ngoan ngoãn nằm dưới tay Corodo như kỹ nữ, giống như Zodro và Weaz.
- Chúc mừng Ngài, thưa Hoàng Đế. Nhưng tôi cho là ngoài chuyện đáng mừng đó ra, vẫn còn một chuyện khác !
- Về Aragon và Death Prince ! - ông lẩm bẩm rất khẽ.
- Linh tính cho tôi biết, con trai Ngài - hoàng tử của Corodo có cùng khí chất hoặc cùng một chòm sao chiếu mệnh với Ngài ấy.
- Không, Ta không nghĩ chỉ đơn thuần là thế. Chòm sao phản ánh con người, Hualic ạ. Ta đã phục vụ Tam Hoàng Tử rất nhiều năm, cho đến ngày Ta gặp Aragon. Ta luôn có linh cảm về điều đó.
Một tiếng thở dài ão não trong căn phòng, vị tutan Hualic cuối cùng cũng nói, bằng chất giọng không hề khác gì sự nặng nhọc của nhiều năm về trước:
- Điện Hạ đã chết rồi, Gophia ! Ngày đó...tôi và Ngài...- Hualic nhắc lại, giọng ông trầm xuống và khuôn mặt như già đi chục tuổi. Đôi mắt nhà vua khép lại mệt mỏi.
Phải, Death Prince đã chết, Luxephin đã sụp đổ. Và ác quỷ ngàn lần không thể tái sinh được. Kí ức ngày xưa quay về trườn trong khối óc và trí nhớ của ông.
51 năm về trước, Vương Quốc Luxephin, năm cuối cùng của Vương Triều được trị vì bởi Tam Hoàng Tử Death Prince,
Vào trước cái ngày chiến tuyến cuối cùng bị đánh sập trước quân Iphotrice. Death Prince đã cho gọi Gophia, một trong những vị tướng tài giỏi nhất tại Luxephin.
- Hãy mang một nửa số binh lực đi ! - Ngài nói. Mái tóc màu trắng xõa dài phủ lên chiến bào. Khuôn mặt sau lớp mặt nạ chẳng hiểu sao Gophia vẫn cảm giác sự mệt mỏi, nặng nề của Ngài. Duy ông tin chắc lòng quyết tâm là chưa bao giờ tắt. Song câu nói của Tam Hoàng Tử làm ông giật mình
- Điện Hạ ! Tình thế đang rất nguy kịch mà ! - ông nói không lý giải nỗi, dù biết rằng Hoàng tử rất thận trọng trong suy nghĩ.
- Cứ làm theo những gì Ta căn dặn là được ! - Ngài nói, một phong thư đỏ lơ lửng trên không trung rơi xuống trong tay ông - Mọi thứ phải thật chính xác !- Hoàng tử căn dặn lần nữa.
- Điện Hạ ! Còn Người... - ông cảm giác cổ họng ứ nghẹn. Luxephin cầm chắc thua trận, ông cũng không có ý định rời xa Hoàng tử. Dù có mang tiếng là phản thần, chống lại Chúa Tể song cuộc chiến này quá vô cớ và hàng ngàn người dân đã phải chịu đau khổ một cách vô lý rồi. Hoàng tử nắm quyền cai quản Luxephin, Ngài là Vua ở đây và chỉ đang bảo vệ đất nước của mình và dù có chết với Ngài, cũng là điều vinh dự. Ông là tướng quân giỏi nhất cũng là người thầy dạy kiếm pháp cho Hoàng tử từ bé, với ông, Hoàng tử là bề trên tôn kính nhưng cũng thân thuộc như máu thịt của mình. Ông sao có thể dời đi để Ngài nguy hiểm.
- Ta là Vua của Luxephin, không cần lo cho Ta ! Đi ngay đi ! - giọng Hoàng Tử tỏ lộ sự dứt khoát và chút van nài. Hoàng tử nhìn ông, đôi mắt đỏ rực của Ngài dịu xuống như một lời từ biệt. Gophia thất thần một lúc lâu, ông chưa bao giờ cãi lại lệnh của Hoàng Tử và lần này cũng thế. Đó không chỉ là sự vâng mệnh mù quáng mà vì ông có lòng tin ở chủ nhân của mình.
- Vâng thưa Điện Hạ ! Thần xin phép được ra ngoài !
Gophia cúi đầu, cảm giác như gục ngã. Ông bước đi nhận ra thần thái Điện Hạ rất buồn, trên cổ tay Ngài có thắt một chiếc khăn mảnh màu đen.
Là voan che mặt của phi tần Ngài - công nương duy nhất của Luxephin.
Điện Hạ và Công nương gắn kết với một bằng một cách cổ quái nhất mà ông từng biết. Lần đầu tiên nghe đến, ông biết đến cô gái trẻ bị tốn giam trong ngục tối và bị Điện Hạ tra khảo rất dã man, song một lần kia ông lại thấy cô ấy xuất hiện với danh phận là phi tần mới của Ngài. Điện Hạ không phải người đắm chìm trong sự phù hoa của giới nữ, vị công nương kia cũng chẳng phải mỹ nhân cho nên việc Điện Hạ bên công nương, ông chỉ đơn thuần nghĩ là nhất thời hay là vì mục đích chính trị. Hoàng tử đã từng phong vài tước vị cho vài cô gái được cống nạp cho Luxephin song chức danh đó chưa bao giờ kéo dài quá nửa năm, càng không có cơ hội tiến lên ngôi vị Vương Phi hay Hoàng Hậu. Vì Điện Hạ căm ghét đàn bà.
Hoàng tử và công nương cũng chẳng tỏ lộ tình cảm nồng nhiệt gì, chỉ lạnh nhạt như những kẻ kết hôn vì quyền lực. Kì lạ, cô gái đó cũng chẳng phải người có địa thế cao sang. Sự nghi vấn của ông chỉ dừng lại ở đó vì ông là tướng lĩnh không phải quan nội thị, cũng vì công nương kia cũng ít khi ra khỏi cung của mình. Song một thời gian ngắn sau đó, giữa hai người dường như có sự thay đổi. Đầu tiên là Điện Hạ, ánh mắt Ngài khi nghe nhắc đến cô gái đó không còn là ánh mắt lạnh lẽo thường trực mà thoáng một cái gì đó như niềm vui, ấm áp và có gì đó không giống Ngài của ngày thướng. Điện Hạ vốn luôn đeo chiếc mặt nạ từ năm 15 tuổi, song ông cảm nhận được nụ cười của Ngài đằng sau đó. Ngài cũng không còn qua lại với các cô gái khác nữa, hàng ngày đều đến điện của công nương. Tiếp sau sự theo sự đổi thay của Hoàng tử là sự dạn dĩ của công nương, ông đã vài lần bắt gặp cô. Công nương luôn khoác một tấm voan đen khi ra ngoài nên không rõ dung mạo song qua cử chỉ và giọng nói có thể biết đó là một cô gái rất trẻ và có tính tình cũng trẻ con. Đôi khi ông bắt gặp công nương đứng chờ Điện Hạ ngoài chính điện khi Ngài đang bàn bạc quân cơ với các tướng lĩnh. Ông cũng hay chào và cười với công nương; công nương thường hay vẫy tay chào ông thay vì cúi chào thi lễ như các cô gái hoàng tộc khác. Và có lần ông chợt thấy, công nương, bằng sự hứng khởi như đứa trẻ, chạy rất nhanh và bổ nhào vào lòng Điện Hạ.
Điện Hạ từng chứng kiến cha mình, tức Chúa Tể giết mẹ mình và lập một Hoàng Hậu mới, cũng là mẹ của Danhem. Từ đó tâm tính Ngài càng khắc nghiệt. Ngài căm ghét phụ nữ, ông biết, Ngài cũng căm ghét bọn phụ nữ bám dai dẳng. Song với công nương, ông chỉ nhìn thấy đôi mắt Ngài khẽ khép lại và tai vang vọng tiếng cười của Ngài. Hoàng tử ôm công nương vào lòng và tỏ lộ thứ cảm xúc ông không lý giải được. Mãi về sau, ông mới biết thứ cảm xúc đó, con người gọi là: hạnh phúc. Điện Hạ từ bé đã không được Phụ Vương yêu thương, mẹ Ngài thì đã bị chính tay Cha giết; một bản chất tàn nhẫn đến lạnh lùng đó cũng chẳng có gì khó hiểu với một đứa trẻ được nuôi lớn bằng máu và sự bất hạnh kia. Ông nghĩ thế, duy cho đến ngày Ngài gặp cô gái đó. Lúc bấy giờ, Gophia vẫn là một người thô kệch chỉ biết đến chiến đấu, ông tất nhiên không thích việc phụ nữ can hệ vào triều chính và thời đại đó, đàn bà trong cung thì mười người đã hết mười người sống chết, tham lam vì quyền lực. Ông thừa nhận rằng ông cũng e ngại Điện Hạ sẽ bị công nương kia kéo xuống bãi lầy, tình yêu là thứ không đáng có và là thứ đáng nguyền rủa và kinh tởm mà không bất cứ kẻ nào ở thế giới này nên vướn vào. Song cuối cùng, cái gì tới cũng đã tới.
Ngày ông thấy công nương lén theo Hoàng tử ra trận, hình ảnh cô gái giương mũi tên bắn thẳng vào Hoàng Hậu Reiser đã thay đổi quan điểm của ông. Cô ấy đỡ một mũi tên kịch độc cho Điện Hạ và gần như không thể cứu được. Hôm đó, Hoàng tử bỗng dưng mang cô gái ấy đi qua vùng kết giới đầy quân thù chỉ để thả cô ấy về thế giới của mình. Ngài đã bị thương nặng sau trận chiến liều lĩnh hôm đó song Gophia có thể thấy vết thương trong lòng Ngài còn nhiều hơn thế. Vết thương lòng ư ? - nỗi đau thật hiếm có, càng hiếm có với người lạnh lẽo như hoàng tử nhưng có lẽ đó là thứ Ngài đã chọn. Ông lúc đó mới mơ hồ nhận ra tình cảm giữa hai người họ thật phức tạp hơn nhiều.
Quay lại chuyện về mệnh lệnh của Hoàng tử cho ông, Gophia mở phong thư ra xem. Ông được lệnh điều một nửa số quân đi và dẫn dắt dân chúng trong thành và những nơi còn sống sốt ly tán khẩn cấp. Điểm đến của ông là bìa phía đông Black Forest (Rừng Đen). Đó là một khu rừng song ở phía Đông có một thành trì cũ, song có một cơ mang bí mật dưới lòng đất, đó lại là đất vùng trù phú. Dân chúng có thể có ăn mặc ở đó một thời gian.
Hoàng tử ở lại, một vị vua phải cứu sống dân của mình. Và chết thay họ khi cần thiết. Gophia nuốt nước mắt thực hiện cuộc khởi hành bí mật và di chuyển đi. Trong đoàn người còn có Hualic, một thầy thuốc trong cung được Điện Hạ cử theo để cất nhắc cho ông vì Điện Hạ e sợ ông sẽ mềm lòng và quay lại. Gophia khi di chuyển gần đến nơi chợt nhận thấy ở phía thành Luxephin cách rất xa bốc lên những đụm khói, những âm thanh rền vang góc chân trời từ sáng đến tận tối và kéo dài đến sáng hôm sau. Gophia, một vị tướng trung thành đã biết được Luxephin không cách nào cứu được, hi vọng cuối cùng đã đặt cả vào ông. Song ông không thể không quay lại thành, chí ít cũng phải thấy được nỗi đau thấu xương kẻ thù gây ra để khắc cốt ghi tâm. Duy có đó là lý trí, còn sự đau lòng kia đang day dứt trong ông đến phát điên. Hualic cũng quay về với ông. Khi hai người đến nơi, thành trì hoang tàn đến mức ông không thể nhìn ra Luxephin tráng lệ ngày nào. Tường trì bể nát, xác lính chất đầy, mùi tanh của máu và khói bụi bốc khắp nơi. Cả hai người nhanh chóng tìm Hoàng tử dù hi vọng dường như đã tắt lụi.
Lúc tìm được, Gophia và Hualic thấy một cô gái trong bộ váy màu trắng đang ngồi cạnh Điện Hạ. Là công nương, bằng cách nào cô ấy quay lại đây thì họ cũng chẳng biết. Duy họ khi đến chỉ thấy Điện Hạ rất yếu, thân hình bê bết máu, là máu xanh, là loại thuần huyết chảy trong người Ngài. Rút cạn tức là vĩnh viễn biến mất.
Ngài vươn tay chạm vào má cô gái thì thào gì đó. Rồi cánh tay ...buông lõng rơi vào không trung.
Dung mạo của Điện Hạ, ông bây giờ mới nhìn rõ. Kể cả công nương, cô ấy không phải tuyệt thế giai nhân song ông bây giờ hiểu thấu rằng Điện Hạ không nảy sinh tình cảm với cô bởi bề ngoài của cô mà vì chính bản thân cô gái. Và với cô, dường như cũng như thế. Công nương yêu Điện Hạ đến tha thiết.
Một tiếng hét vang vọng lên trong gian phòng, vọng trong tòa tháp. Là tên Điện Hạ mà đến giờ ông mới tỏ:
- Ara ! - Tam Hoàng tử Death Prince có tên thật là Ara
Cái tên Ngài, Gophia hay Hualic đều không thể quên. Kể cả tiếng hét cũng vậy. Nó ai oán và bi thán đến nhói lòng. Nó hét từ tâm khảm khô tróc của một người dường như đã chết, tiếng hét đó còn đau đớn hơn cả tiếng hét của người bị bức tử. Một tiếng hét xoắn sâu vào khối óc và trái tim của bất kì ai, nếu họ còn chút cảm giác họ sẽ cũng cảm thấy sự bi thương trong đó. Và tất nhiên người trong cuộc chịu nỗi đau gấp ngàn lần, có thể là gấp triệu lần. Công nương òa khóc, nỗi lòng chất chứa uất nghẹn đến thê lương, dù có hét lên với cả thế giới cũng không cách nào giải thoát được. Công nương gục trên xác của Ngài và khóc, nước mắt tuôn dài trên má hòa vào máu. Máu thật mặn. Công nương gầy yếu và xanh xao, ngón tay yếu ớt bám chặt vào thân hình của Hoảng tử, có cảm giác như thể chặt đứt tay cô gái, cô cũng không buông.
Điện Hạ tan ra như cát bụi, công nương níu chặt lấy song không được, trong đôi mắt nâu của người con gái là nỗi đau cùng cực, cảm giác thống khổ khôn cùng đến. Cô ấy như mù lòa đi bởi nước mắt, dại đi bởi nỗi đau. Rồi một cách kì lạ, công nương nhạt dần như nắng đã tắt. Điện Hạ chết và công nương cũng không còn, Gophia đau lòng chứng kiến. Ông nhớ công nương khi đó rất trẻ, có lẽ hơn công chúa Eflen một, hai tuổi và Điện Hạ cũng thế. Song ông đã thấy được một Hoàng tử không hề tàn ác như người ta vẫn biết, và lần đầu tiên trong thế giới này, ông thấy được tình yêu thật sự tồn tại.
Gophia nhận ra một người đàn ông dày dặn với máu và chém giết như mình mình đã khóc khi đứng trước nơi đó, khi ông nghĩ nước mắt đã khô trong người ông.
Hoàng tử vẫn là người ông tuân theo, những di lệnh của Ngài lẫn quyết tâm của ông để có được Corodo hôm nay. Ông học được cách yêu thương dân chúng, các con và vợ của mình. Nỗi đau ngày nào được xoa dịu và nguôi dần nhưng chưa bao giờ tan biến hẳn trong suốt nhiều năm sau.
Tam Hoàng Tử đã chết, Luxephin đã là quá khứ. Ông không quên. Nỗi đau cần được khắc ghi để giúp con người tỉnh táo.
Song cho đến một ngày, khi ông nhìn thấy đứa trẻ lạc loài gần quân khu. Ông nhìn thấy sắc đỏ của nhiệt huyết, thao lược và tinh tường trong đôi mắt của đứa trẻ. Hệt như Điện Hạ của ngày nào...
Đứa trẻ mồ côi đó tên là Aragon.
Phụ chú:
- Tutan chỉ một chức quan
- Tam Hoàng Tử Death Prince, Chủ nhân của Luxephin là Điện Hạ Ara.
- Đoạn này là giải thích cho đoạn đối thoại của Tam Hoàng Tử và một nhân vật ở chap 30 của TMC (Luxephin Battle)
Hé rồi đấy, các bạn thấy sao ?
Vote và comment nếu thấy xứng đáng nhé :)
Và thêm một chuyện xưa như trái đất mà vẫn phải nhai lại. Vui lòng không mang TMC và TMS đi post ở nơi khác trước khi có được sự đồng ý của mình, vì truyện có bản quyền theo luật quốc tế. Đây là lần cảnh báo đầu tiên cho TMS.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...