Delicate for Ichabod Gregory Crane for her supports and lovely cover.
JK
-TMS-
Năm thứ XXXV của Đế Quốc Lupastheon , Vương triều Targarien Đệ III, Thủ đô Alanda – Thánh Địa Hòa Bình.
Lâu đài của gia tộc Seleat,
- Lạy bề trên, tiểu thư vẫn nhất quyết tham gia chiến dịch ngầm đó của hoàng gia ?
- Vú Fiona, con đã nói là con sẽ tham gia. Vú đừng cản nữa, hãy lại đây và thắt hộ con nào ! – một cô gái xinh đẹp có mái tóc màu đỏ với những lọn xanh đan xen, nhẹ nhàng nói. Mắt cô xanh như trời ngày hạ, khuôn mặt thanh tú bừng lên sức sống tràn trề. Shirin thắt chặt đai quanh chiếc eo nhỏ nhắn của mình. Bộ phục trang đơn giản làm cô trong giản dị song vẫn toát lên nét đẹp của một quý cô Nhà Seleat danh giá.
- Cái thân già này phải làm gì để giúp được tiểu thư Shirin đây ! – bà vú nói chỉnh nếp vải thẳng thớm trên bộ phục trang của cô.
Chiến dịch ngầm của hoàng gia mà tiểu thư Shirin tham gia không chỉ là một cuộc tập trận thông thường như vú nuôi của cô biết, nó là cả cuộc chiến ngầm bao gồm cả ám sát và dùng cả ‘mỹ nhân kế’ – theo cách nói hoa mỹ. Tức là cần phải dùng nhan sắc làm sao nhãng sự phòng thủ của địch. Nếu bà Fiona biết cô gái danh giá của dòng họ Seleat phải đóng giả, khoe chút da thịt cho bọn đàn ông xem thì chắc chắn bà sẽ xích trói cô vào phòng luôn thể. Shirin biết bà yêu thương cô song đôi khi sự yêu thương dường như lại là gánh nặng, Shirin quyết định giấu nhẹm kế hoạch của chiến thuật ngầm đó. Tiểu thư dòng tộc Seleat với lĩnh thụ võ học được hai năm song khi biết đến kế hoạch ngầm của hoàng gia, cô đã háo hứng xin được tham gia. Dù rằng một vị tutan đã khuyên can rằng điều này có thể ảnh hưởng đến thanh danh của Seleat và thậm chí nguy hiểm đến tính mạng. Đây không phải là cuộc chiến mà là một cuộc đột nhập âm thầm và triệt thành, nó đòi hỏi những người tham gia chủ yếu là kinh nghiệm dày dạn và chấp nhận thu mình dưới lớp vỏ thấp hèn để diễn kịch. Song nếu thành công thì đất nước sẽ được lợi vì không phải ra mặt chiến trận binh đao.
- Cảm ơn vú, Ta đi đây. Vú ở nhà nhớ chăm sóc vườn hoa nhé ! – Shirin nói mỉm cười, nụ cười như tỏa ánh nắng, rực rỡ như màu xanh trong đôi mắt cô.
- Tiểu thư, xin hãy nghĩ đến bà vú già này mà cẩn thận.
- Vâng, chắc chắn rồi ! – cô hôn lên má bà trước khi bước đến cỗ xe ngựa song quay lại – vú nhớ phải giữ gìn sức khỏe và giữ kín đấy. Ta đi rồi sẽ về ngay.
- Vú biết rồi ! Tiểu thư nhớ cẩn trọng ! – bà vú nuôi vẫy tay sau đó quay về tháp tây của lâu đài để cầu nguyện cho cô tiểu thư.
-I-
Trong Biệt Điện Srowf của tòa lâu đài Hoàng Gia Alanda.
Thiếu niên đứng trước tấm gương lớn khảm vàng trong gian phòng. Trái ngược với khung cảnh sang trọng và huy hoàng nơi đây với đều các gỗ quý và ngọc báu, thiếu niên ăn vận nghèo nàn như một kẻ nô lệ. Chiếc áo bằng vải rẻ tiền sờn rách ở mép áo và rách rưới vài chỗ được khâu lại cẩu thả, bộ quần áo cũ kĩ như đã mặc nhiều năm và bốc lên một mùi khó ngửi. Song cái kẻ đang mặc nó lại chẳng hề hợp với nó chút nào, nói chính xác là chàng ta phù hợp với nơi cao sang nơi chàng ta đang đứng. Mái tóc màu đỏ rực hơi xoăn lòa xòa, đôi mắt xanh biếc như đại dương và nước da trắng như sữa, dáng người gầy và cao không hề cao to như đàn ông và cứ như một gã thiếu niên thấp bé, có khi còn nhầm lẫn với thiếu nữ. Song thiếu niên đó vô cùng điển trang, khuôn mặt bừng lên nét hào hoa, phong nhã, thông thái vẻ hiểu biết và cá tính độc lập .Thiếu niên đứng trước gương, hoàn toàn không hài lòng với bộ dạng “ăn mày” chưa đúng của mình, chàng tiến ra vườn lăn ra trên nền đất ẩm làm nước da trắng sáp bây giờ xạm lại và sình đất lổ chỗ, tiếp là nhọ bẩn trét lên mặt và tóc. Quay lại nhìn mình trong gương, đây mới là thứ chàng mong đợi.
Một ngoại hình của kẻ “nô lệ”
Chàng ta giắt thanh kiếm ngang lưng và tiến ra ngoài sảnh lớn trong Biệt Điện khi chờ đợi những người khác.
Một cô gái tiến vào, ăn vận cũng trang phục màu lông chồn đơn giản bằng của dân buôn, từ xa nhìn thấy nhìn thấy thiếu niên đã muốn làm cô ngất. Các bộ dạng đó, thật không biết đến giữ sĩ diện bản thân hay sao, còn tệ hơn một kẻ ăn mày:
- Lạy bề trên, Vocardo Dolenza, Ngài chưa soi gương sao ? – cái tử Vocardo ý là một chức danh tại Lupastheon như được viết hoa lên trong ngữ âm lời nói của Lanna.
- Đã soi gương rồi, thưa quý phu nhân Lanna xinh đẹp ! – Dolenza nói, hài lòng vì sự thất kinh của Lanna, điều này chứng tỏ là hóa trang khá tốt.
Một nhóm năm ngưởi trai trẻ khác tiến đến, tất cả họ kể cả Lanna đều có mái tóc xanh như màu đại dương ở Lupastheon, đôi mắt cũng màu xanh nổi bật. Một trong số ăn mặc giống dân buôn như Lanna và những người còn lại đều ăn vận hệt như nô lệ; giữa họ có điểm chung là họ đều đẹp. Nếu là đàn ông thì mang khí chất mạnh mẽ với mắt sáng, màu rậm, vóc dáng cao to, gương mặt góc cạnh ưa nhìn và toát lên sự điềm tĩnh kì lạ. Còn là phụ nữ, như Lanna, lại có nét yêu kiều và quyến rũ.
- Dân buôn không xinh đẹp như thế quý phu nhân à ! – Dolenza nhắc nhở, nhìn Lanna. Cái bộ trang phục dân buôn không che nổi màu tóc và sắc mắt đặc biệt của cô gái, chưa kể cô ấy cũng xinh đẹp cho nên có thể gây sự chú ý. Mà sự chú ý ở đây thì không hề tốt. Lanna gật đầu kéo mạn che lên nửa khuôn mặt và lẩm bẩm đọc gì đó, màu tóc xanh của cô chuyển sang tiệp màu đỏ với Dolenza và những người kia cũng như thế.
- Chúng ta khởi hành chưa ? – một thanh niên tên Eff hỏi.
- Đi thôi, hãy mang thành Cerest về cho Lupastheon ! – Dolenza nói, mang hơi hướm đùa vui cho giảm bớt không khí nặng nề song lại có ý hoàn toàn nghiêm túc.
Kẻ ăn mày với bộ dạng rách rưới, song khí chất của con người không dựa vào trang phục mà toát ra. Đôi mắt sắc màu rất đỗi tự tin cùng cách nói quyết tâm đó, dường như tiếp lửa ỗi người.
Ván cờ giữ Lupastheon với Cerest, kẻ nào sẽ thắng đây ?
-I-
Nhắc lại quá khứ trước thế chiến 50 năm trước, sự kiện Thế Chiến thứ I giữa Luxephin và Iphotrice đã khép lại từ lâu và trở thành một giai thoại hoặc một lời nguyền. Giai thoại về sự sắc sảo, bởi sự khôn ngoan hơn bất kì ai của Death Prince – vị Tam Hoàng Tử, cai trị Luxephin. Hay cũng chính là lời nguyền âm u bao phủ vùng đất mang tên Luxephin đó, khi máu chảy thành sông, mùi tanh của xác chết bốc xa ngàn dặm, thây chất nhiều đến mức dường như che lấp cả mặt đất. Hàng triệu những binh lính đã bỏ mạng ở đó, kéo theo là cả sự đổ vỡ của cả một vương triều 2000 năm, các quốc gia trở nên riêng lẽ, không còn dưới sự thống trị của cùng một vị vua nữa vì bạo động liên tục trong thời gian Hoàng Hậu Reiser, kẻ đã bán đứng hoàng gia và gây ra thế chiến thứ I, thực hiện cuộc chinh phạt thâu tóm thế giới này.
Thế chiến thứ I tiếp tục kéo dài liên tục giữa Hoàng Hậu Reiser và các tiểu quốc, nó kết thúc bằng máu và sự bại trận của các nước dưới quân đội bành trướng của Reiser. Thế chiến thứ II nối tiếp mở đầu và kết thúc bằng một cuộc chiến kì tích của một đội quân ngầm dưới màu cở của đế chế cũ của Luxephin. Đội quân đã đẩy lùi thế lực của Reiser về góc tối của thế giới và mở ra giai đoạn mới cho thế giới bóng đêm. Tuy tàn dư của Reiser vẫn ám ảnh thế giới này với ‘vùng đất hận thù’ mang tên Reichenstein của bà ta, song hòa bình dường như đang nhón bước đến đây. Và hầu hết các người dân, đặc biệt là chiến binh tỏ rõ sự biết ơn với Luxephin và đội quân kì lạ dưới màu cơ đế chế đã sập đổ, họ kín trọng Tam Hoàng Tử Death Prince và tài năng của Ngài. Và đã là một giai thoại của một thập kỉ trước.
Hiện tại, thủ phủ Luxephin trực thuộc một đế quốc mới Lupastheon vẫn mãi là cấm địa, tuy là vùng đất thiêng của nhiều chiến binh song họ cũng e sợ rằng bùa chú và cái chết vẫn còn lởn vởn nơi vùng đất đã nhuốm quá nhiều máu, mãi mãi không được thanh tẩy này.
Bỏ xa vùng cấm địa Luxephin (thuộc Lupastheon hiện tại), chếch về phía bắc vài ngàn dặm, có một vương quốc nhỏ vừa mới thành lập – Cerest. Nằm giáp ranh với Lupastheon và đế quốc Corodo. Cerest là một tiêu biểu cho vương triều trụy lạc và cướp bóc, làm giàu bằng những vụ cướp và mua vui bằng dục vọng với đàn bà. Một tiểu quốc nhỏ với chính sách tự trị hèn kém song đông dân và lãnh thổ lớn trong các tiểu quốc nhưng bao gồm phần lớn thành phần thấp kém nhất ở đây.
Người ta nói Cerest là vùng đất cướp và bất cứ kẻ nào, nếu muốn toàn vẹn sự sản hay an toàn trở về cố hương thì tốt nhất tránh xa biên giới Cerest và đi trong vành lãnh địa Lupastheon là an toàn nhất. Song ranh giới của chúng ngày càng rộng lớn và bánh trướng một cách vô cớ đến mức cướp bóc lan tràn sang các nước xung quanh. Tuy đã được cảnh báo song trong hàng ngàn đoàn thương nhân cũng có một vài đoàn kém may mắn lạc đường vào mảnh đất chết này. Đoàn thương buôn trang sức nổi tiếng Rerd trong chuyến hàng gấp rút về Lupastheon, cũng không may mắn lạc đường và chếch hướng về vùng đất này, dù rất muốn đi tiếp song những cơn gió sa mạc sự vô định trong bóng tối sẽ chỉ khiến tình hình tệ hơn cho nên đoàn trưởng Rerd đã quyết định dựng trại ở nơi kín đáo trong khu rừng mà họ không ngờ thuộc vùng cướp bóc của Cerest.
Dù có ẩn thân kín cách mấy, với một số lượng người ngựa và châu báu quá lớn, con quỷ đói khát ở Cerest không thể nào bỏ qua được. Và lúc trăng non lên đỉnh, những kẻ cướp bắt đầu lộ mặt, cưỡi những quái thú kinh khiếp. Đoàn buôn Rerd dù có cố gắng cũng khó lòng giữ được mạng chứ đừng nói là bảo toàn tất cả châu báu thương buôn, những mãnh báo Xilenra bảo vệ đoàn buôn tuy mạnh nhưng không thể địch lũ quái tinh Appez vì số lượng bị áp đảo:
- Hãy bỏ hết châu báu, vàng bạc và đàn bà lại đây. Nhân danh đức vua Cerest cao cả, chúng ta có thể tha mạng cho các Ngươi, nếu không thì…
Con Appez nhướn người với tốc độ nhanh như chớp, hàm răng lởm chởm như bãi đá của nó xé toạt một con ngựa đang đứng gần đó. Bấy nhiêu đó cũng đủ làm cho chủ đoàn sợ khiếp vía vội vã cùng đám tùy tùng bỏ chạy.
Bọn lính lùng sục và phát hiện ra một nhóm nô lệ còn mắc kẹt lại, những gã nô lệ thiếu niên to khỏe với nước da đen đặc trưng, trên người chỉ có đơn giản một chiếc khố, bên cạnh còn có dăm ba nô lệ nữ. Tên tướng mập mạp chống hông nhìn lũ nô lệ đang co rúm ở xó và hỏi:
- Sao các ngươi không trốn ?
- Chúng tôi bị xích, thưa Ngài ! – những nô lệ bị xích chặt với thanh sắt trụ giữa nhà, vì sợ họ bỏ trốn, trong lúc hoảng loạn, không ai tháo xích cho họ.
- Đem đám nô lệ này về cung ! – tên cầm đầu ngấm nghía lũ nô lệ, rất to khỏe và đa phần còn trẻ, xem ra rất hữu dụng, mang chúng về để phục dịch trong vùng mỏ.
Những nô lệ còn vướn xích lại gánh những rương đựng trang sức và những cân lụa về hoàng cung, bọn lính hả hê trong khi kẻ cầm đầu cười lớn sau khi bắt được mé cá lớn. Vàng bạc được chuyển vào kho còn nô lệ đến khu vực của gia nô và ở tạm vài ngày.
Hôm nay hoàng cung đang có tiệc linh đình, hoàng cung của Cerest thường xuyên có những buổi tiệc hầu như là mỗi nửa tháng. Giới hoàng tộc đang tập trung lại trong phòng tận hưởng lạc thú và bọn lính cũng được hưởng lợi từ những chén rượu. Tiệc tùng dựa trên sự cướp bóc.
Cùng lúc đó ở một vùng biên giới của Cerest, cổng thành phía tây vào Thủ Đô.
Một đoàn dân buôn khác cùng khoảng 30 con quái thú đi đến. Tên lính gác chặn lại nhìn số lượng quái thú khá đông và cả những tên nô lệ dẫn vật đi theo. Một người phụ nữ mặc trang phục lụa màu xanh, mạn che nửa khuôn mặt song đôi mắt sáng màu xanh cho thấy đó là một phụ nữ đẹp, là vợ của chủ đoàn buôn. Họ muốn bán những con vật này cho triều đình Cerest với một cái giá rất phải chăng. Tên lính canh hạch hỏi, vì tất nhiên phải cẩn thận cho những kẻ ngoại tộc vào đây, có trời mà biết chúng có phải quân nội gián hay không:
- Sao lại có nhiều quái thú và nô lệ đi theo thế ? Dắt thú có cần nhiều nô lệ như vậy không ?
- Thánh thần ơi, những con thú này hung hãn vô cùng thưa Ngài. Vì tôi nghe nói triều đình Cerest là những người tài ba và thích tự tay huấn luyện những con chiến thú Gon này theo cách riêng của mình. Tôi đã chọn những con tốt nhất nhưng chúng hung hãn quá nên cần phải có bọn nô lệ giám sát kĩ thưa Ngài.
- Còn cái xe kia ?
- Chỉ là chút lương khô đi đường, dân buôn chúng tôi rong ruổi rất nhiều nơi – vừa nói người phụ nữ khi một tên nô lệ mở tấm phủ xe lương thực, chỉ có những thúng đựng thịt muối, rau củ khô và nước ngọt. Người phụ nữ mỉm cười sau tấm mạn che mặt, đặt vào tay gã lính một nén bạc và bỏ nhỏ - nếu chúng tôi bán được đợt hàng lần này, nhất định sẽ còn hậu tạ Ngài nhiều hơn !
Gã cho vào túi, hài lòng về việc tán thưởng và được nhận ‘một món quà nhỏ’, gã và lùi sang ra lệnh mở cổng thành
“Cảm ơn cho sự tham lam của Ngươi !” – người phụ nữ nghĩ và leo lên con ngựa đen mà chồng nàng đang cưỡi bỏ nhỏ.
- Vậy là qua chuyến thứ 5, 200 kị binh rồi ! Vocardo Dolenza cũng bắt đầu vào thành rồi. Coi như phân nửa phần thắng đã thuộc về Lupastheon chúng ta !
- Làm tốt lắm, xem ra phải cảm ơn gã đã mở đường cho cuộc tấn công của Ta ! – chàng trai kia đáp và nhoẻn môi cười.
Tại hoàng cung Cerest, khu vực gia nộ.
Đám nô lệ của đoàn buôn Rerd trong khu vực gia nô truyền nhau những ánh mắt, từ dưới chiếc khố của một nô lệ to con, anh ta rút ra một chiếc dao và nhẹ nhàng cắt đứt thừ xích cứng kia. Ở bên ngoài vòng canh, bọn lính bỗng nghe tiếng la hét, thiết nghĩ bọn nô lệ hèn kém lại sinh chuyện nên vội vàng chạy vào căn phòng của nô dịch thiếu ánh sáng. Bỗng từ phía sau chúng xuất hiện những bóng đen và bằng động tác gọn nhẹ. Những bàn tay rắn chắc bẻ gãy cổ của những tên lính. Sau khi xử lý xong 5 tên lính gác vẫn còn say xỉn, một thanh niên nói:
- Hai người hãy ra thay thế lính canh ! – một tên thiếu niên với thân hình thấp hơn trong phục trang áo quần rách rưới như ăn mày ra lệnh, có vẻ đó là kẻ chỉ huy –Các ngươi, hãy giết bọn lính gác cổng, chuẩn bị mở cổng thành. Các người hãy theo ta, lấy trang phục và đến phòng yến tiệc Cerest.
- Được thưa Ngài Dolenza !
Gã thiếu niên tên Dolenza đó giết chết bọn lính sau khi khoác lên người bộ phục trang của của lính Cerest. Ở ngoài thành hiện có khoảng hai trăm kị binh ấn náu đang chờ cổng thành mở để tiến vào. Tất nhiên là không thể cứ thế vào được lãnh thổ Cerest, Cerest tuy là tiểu quốc song dù là kẻ ngu cũng phải chú ý đến hai trăm con quái thú đồng loạt di chuyển vào lãnh thổ mình tuy hai trăm không hề là số lượng lớn nhưng với Dolenza con số đó với kế hoạch kĩ lưỡng cũng có thể triệt thành. Họ vào thành với lớp vỏ của đoàn buôn thú hoang muốn buôn bán với Cerest. Và hơn nữa phải chia ra thành từng nhóm nhỏ với nhiều lớp vỏ khác nhau. Kĩ lưỡng đến từng chi tiết, Dolenza đã học được việc rằng đừng bao giờ khinh địch dù kẻ đó là ai. Chỉ một sai lầm cũng sẽ trả giá bằng cả mạng sống của cả đoàn quân.
Lúc ấy, trong gian phòng lớn tổ chức yến tiệc, trản ngập không khí sang trọng. Những quý tộc nằm trên những chiếc ghế dài phủ bằng da thú dài cạnh những chiếc bàn bằng gỗ quý với đầy ắp những món sơn hào hải vị và rượu thượng hạng. Mùi hương thịt huơu nướng, gà tây hấp hay thịt thỏ hầm cùng hạnh nhân thơm lừng, cùng hàng chục những món khác pha cùng loại rượu thượng hạng từ Exgenta làm dậy lên vị giác. Những vũ công đặc biệt của ngày hôm nay, được gởi tặng từ bộ lạc lân cận. Họ có nước da bánh mật, mái tóc dài rực lửa, đôi mắt đỏ sắc sảo như máu. Họ khoác trên người những bộ đầm hai mảnh, một cầu kì bao quanh vùng ngực tròn trịa, một là những chiếc váy đính những vật trang trí lấp lánh vang lên âm thanh theo từng cái cử động, lớp vải không bao phủ hết những đôi chân dài gợi cảm. Điệu nhảy của họ làm quý tộc điên đảo với sự hấp dẫn chết người. Những nữ vũ công du mục này thật xinh đẹp, một gã quý tộc tóm lấy vũ công song chàng khéo léo lách người đi, uyển chuyển như một dải lụa. Yến tiệc diễn ra vui vẻ hơn thường khi. Một vị Tướng chỉ huy đội cận vệ hoàng gia vẫn đang quan sát kĩ lưỡng tình hình xung quanh và quát tháo bọn lính không được lén lút uống rượu mà phải canh phòng cẩn trọng song nhà vua đã ban lệnh hôm nay là ngày yến tiệc toàn quốc cho nên rất khó nếu bắt họ nghiêm túc tập trung.
Một tên lính chạy đến chỗ vị Tướng chỉ huy và nói:
- Tướng quân ! Ở khu nô lệ hình như đang xảy ra chuyện gì, bọn lính say xỉn và bọn nô lệ đang gây ầm ĩ. Dường như chúng trộm rượu uống và bắt đầu quậy phá.
- Bọn rách việc ! – tổng chỉ huy cùng một vài tên lính đến khu nô dịch định bụng sẽ dạy cho lũ nô lệ một trận song, chúng không ngờ đã đặt chân vào một cái bẫy.
Tổng chỉ huy cầm ánh đuốt lớn cảm giác kì quái khi không gian bỗng tối mịt lại, với kinh nghiệm của chỉ huy, gã nhận ra có gì đó không ổn. Một tiếng hét vang vọng trong phòng kín, quay ra sau hắn nhận ra tên lính đứng cuối đã ngã vật xuống.
- Báo đội cận vệ đến đây ! – gã ra lệnh cho thân cận, và đi sâu hơn vào căn phòng song tên cận vệ truyền tin chưa kịp chạy đến cửa thì cánh cửa đã sập lại. Trong bóng tối, những nô lệ với cơ bắp cuồn cuộn săn chắc đổ nhào về phía những tên lính. Tổng chỉ huy biết gã đã bị mắc lừa, hắn đang đấu với một tên thiếu niên trông còn khá tuổi nhưng xem chừng là kẻ cầm đầu và là kẻ lợi hại nhất. Đường kiếm này chắc chắn không phải của những nô lệ thông thường và mà của những chiến binh. Những đường kiếm không chỉ mạnh và còn vô cùng nhanh nhẹn, như những cơn gió băng cắt vào da thịt, kẻ ra đòn xem chừng có thể sánh bằng với Tiarthorn – tướng quân thành Corodo. Song trước khi gã kịp nhận ra đó là ai thành cánh tay cầm kiếm đã đứt lìa khỏi người gã, sự đau đớn không kéo dài lâu cho đến thanh kiếm vung ngang và chém đứt vùng cổ. Kẻ cầm đầu bọn phiến loạn lột trang phục của gã tướng quân và khoác lên người quay lại nhìn đồng đội mình cũng như thế.
.
Tại phòng yến tiệc, một vũ công có khuôn mặt như hoa như ngọc bước ra và thực hiện vũ khúc mê người. Đôi mắt màu xanh biết nói, nụ cười rạng ngời đẹp hơn mặt trăng, từng dãi lụa khéo léo uốn quanh người nàng gởi tả từng đường nét quyến rũ, xinh đẹp. Nàng là thiếu nữ của bữa tiệc, là người đẹp nhất. Nàng tung người nhảy múa, mái tóc đỏ rực với những lọn xanh tung dài và thu hút sự thu hút của tất cả mọi người. Nàng tiến đến nhảy múa trước mặt nhà Vua Cerest; gã đàn ông trung niên hoàn toàn bị thu hút trước vẻ đẹp thanh tú của nàng.
- Thưa Đức Vua cao quý, thần thiếp muôn dâng lên Ngài một vũ khúc đặc biệt. Xin Ngài ưng thuận.
- Được, Ta tất nhiên chấp thuận, hãy nhảy múa đi, người đẹp.
- Nhưng vũ khúc này rất đặc biệt chỉ dành riêng cho những người cao quý trong căn phòng này mà thôi.
- Được ! Tất cả các ngươi hãy lui ra hết ! – nhà vua ra lệnh, uống ly rượu cho thiếu nữ rót và cười lớn – hãy lui về nghỉ ngơi, Ta cho phép. Chỉ còn một toán lính canh ở lại, những hầu nữ và lính gác lui ra ngoài nhường lại cho vũ khúc của nàng vũ công.
Quả là vũ khúc đặc biệt, tất cả hai mươi vũ công trong phòng cùng hòa nhịp dưới vũ khúc. Dưới ánh nến lung linh, những thân hình quyến rũ nhử lửa.
Những vũ công của lửa uốn éo trong căn phòng yến tiệc sà vào lòng bọn vương tôn công tử, để bàn tay chúng chạm trên đôi chân dài của mình song giữa không khí sang trọng tràn đầy hoan ái bỗng vang lên những tiếng thét ức nghẹn, lũ quý tộc bị vũ công siết cổ như siết một con vật. Có thánh mới biết những vòng xuyến gắn trên eo vũ công lại là lưỡi roi gai sắc trá hình, sự vùng vẫy đến rất nhanh khi chất độc ở đầu gai cắm sâu vào cổ. Miệng bị bịt chặt không thể thét được, những vũ công của lửa đôi khi duyên dáng như ngọn nến để sưởi ấm cho người song đôi khi bừng lên khi những ngọn lửa lớn thiêu cháy như cái chết. Bầu không khí hỗn loạn và vang vọng tiếng hét khe khẽ, những tên khác ra sức chống trả song những vòng xuyến dường như trở thành vũ khí trong tay các vũ công, hoặc là một vũ khí được che đậy cẩn thận. Những sợi dây với chuông rung sắc nhọn như roi phóng vút vào người vũ quý tộc và giết sạch chúng, những vũ công thành thục sử dụng một cách kì lạ nhưng những chiến binh được huấn luyện. Quân lính xông vào các cửa gian điện song chỉ có trang phục trên người là của quân Cerest song thật ra là lính Lupastheon. Bọn phiến loạn khoác lên mình bộ quân phục trá hình và thẳng tay chém giết bọn quý tộc và các tuatn Cerest. Đức Vua trọng thương ngay dưới lưỡi kiếm của gã thiếu niên cầm đầu.
- Mở cổng thành đi ! Ngay bây giờ ! – thiếu niên dẫn đầu nói, máu dấy lên đôi ủng chiến đấu của tên cầm đầu khi chàng rút thanh kiếm, tên Vua bị nhét giẻ vào miệng khi gào thét ôm cánh tay đứt lìa đầm đìa máu của gã.
- Vâng thưa Dolenza ! Người của Ta đang áp sát cổng thành, chỉ cần mở cồng thành thì quân ta sẽ tràn vào !– một người thông báo. Quân Lupastheon trong lớp vỏ ngụy trang đang nấp chờ ở ngoài. Hai trăm quân Lupastheon đấu với hai ngàn quân Cerest trên mảnh đất của chúng có liều lĩnh quá chăng. Cũng không hẳn. Đức Vua nằm trong tay Dolenza, Tưởng chỉ huy đội cận vệ Hoàng gia đã bị chém đứt đầu dưới lưỡi kiếm của chàng, các tutan và tướng lĩnh tham gia cũng đang bị giết sạch. Tất cả những lính canh gần phòng yến tiệc đã bị giết sạch và thay thế bằng nội gian và Tướng chỉ huy đội cận vệ quân cũng thế. Họ vẫn đang cư xử bình thường như chẳng có gì xảy ra, nhạc vẫn nổi lên, chỉ có xác chết của lũ cầm quyền chất đầy. Song trong thành vẫn còn hơn hai ngàn lính ở vùng ngoài và Dolenza cần quân đội hỗ trợ từ bên ngoài. Trước khi bọn chúng nhận ra chuyện kì lạ trong phòng yến tiệc mà chưa có tiếp viện thì Dolenza cầm chắc nguy hiểm chết người. Cerest chỉ là tiểu quốc và có một kinh thành duy nhất, chỉ cần nắm được đầu thì lo gì không tóm được tất cả.
- Tốt, Ta muốn dâng Cerest cho Lupastheon vào tối hôm nay ! Lấy tên vua làm áp lực bắt bọn chúng phải hàng ! Nhanh lên ! – Dolenza nói.
Song khi kế hoạch gần thành công thì từ ngoài thành đã vang dội tiếng trống cảnh báo. Không phải là vì quân của Dolenza tiến đánh mà là quân thuộc Corodo, một đế quốc giáp ranh Cerest. Dường như dã tâm muốn chiếm tiểu quốc Cerest không chỉ có một mình Dolenza và còn có Corodo nhún tay vào. Thật đáng nguyền rủa là xảy ra cùng một thời điểm và quân của Corodo lại đông áp đảo, gấp ba lần số quân hiện có dưới chỉ huy của Dolenza.
Tình hình thay đổi bởi lượng quân đội Corodo áp đảo, Dolenza không có nhiều quân như thế. Vả lại cũng không thể dùng tên Hoàng đế Cerest làm áp lực nữa vì Corodo. Dolenza củng người của mình phải rút để bọn Corodo tự do hưởng lợi, Thiếu niên cắn răng khi rút lui lẩm bẩm nguyền rủa bọn Corodo đã ngang nhiên hưởng tất cả sự cố gắng của mình. Khoác lên người phục trang binh lính của Corodo vừa cướp được, đoàn người bí mật tiến đi bằng lối sau phía Tây trong khi cửa hướng Bắc đang thất thủ dần dưới sức mạnh của Corodo.
Dolenza đi đầu đoàn, giương cung giết chết mấy tên lính canh. Rút mũi kiếm từ bao, Dolenza ra đòn tạt vào hông, khủy tay và bắp đùi làm bọn lính canh bất ngờ trong khi những người khác xử lý còn lại. Tiếng trống ở cổng Tây vang lên báo hiệu người đột nhập. Dolenza nhanh chóng quất roi và thúc hai con quái thú to lớn mở được cổng hậu phía Tây. Chỉ cần mở ra và rút về bản doanh, thành Cerest cũng có thể lấy lại. Charles và hai người khác ra những đòn mạnh mẽ bằng thanh đao và chiếc giáo dài bận rộn đánh trả bọn lính khi Dolenza gấp rút mở cổng thành. Cổng thành vừa mở, Dolenza định gọi những người khác thì phía trước cỗng đã vang lên âm thanh rầm rập như tiếng chân thú tiến vào. Khói bụi mịt mù trong đêm, Thiếu niên hoảng hốt thấy một đoàn người ngựa Corodo ào ào chạy đến.
- Cổng mở rồi, vào nhanh đi ! – Dolenza nhảy người lách qua khỏi đường đi khi một con quái thú hung hãn tiến vào kéo theo một đoàn người ngựa. Dolenza nhận ra mình vừa một-lần-nữa giúp đỡ Corodo, hóa ra chúng giương đông kích tây. Tấn công vào cổng Bắc thu gom sự chú ý và cử một nhóm người bí mật mở cổng phía Tây để đón lực lượng cánh chính vào. Rốt cuộc lại là Dolenza vô cớ giúp đỡ và mở cổng thành cho chúng ập vào chén nốt ‘cái bánh’ Cerest. Ai mà ngờ được cái cổng Tây giáp vực thẳm, mấy năm mới mở một lần, chỉ lác đác vài tên lính canh lại là trụ điểm đánh chiếm của Corodo.
Dolenza nghiến răng, ra chiều tức giận nhưng ở lại dằn co chỉ tổ mất mạng vô ích nên chỉ lách người cho bọn kị binh lướt qua. Nào ngờ, một kẻ đã phát hiện ra chàng. Mũi kiếm dài chĩa thẳng trước Dolenza đang nấp ở mép thành.
- Mi là ai, là người của Cerest hay Corodo ?
Dolenza lúc này chỉ cần di chuyển là chết dễ dàng dưới mũi giáo bạc ánh xanh kia ngay. Chẳng ngu dại gì, chàng nói:
- Tôi là người corodo, vì thế mới mở cổng thành – đầu óc nhanh nhạy vội tuồng ra suy nghĩ.
Chiến binh kia nhìn chàng dò xét, mũi giáo di chuyển ..song không phải đâm chàng mà là quay lại. Chĩa cán giáo về phía chàng, Dolenza không còn cách nào đánh lấy và bàn tay to lớn nắm lấy vai chàng kéo thốc lên và để chàng ngồi phía trước nơi cổ của con chiến thú Ulencex cánh dơi màu xám đen:
- Ngươi khá lắm, Ta sẽ thưởng cho Ngươi vì đã mở được cổng thành, nhanh hơn Ta tưởng đấy ! – tên kị binh tán thưởng, ngắm nhìn quân đội của mình càn quét hoàng cung Cerest mà không khỏi thích thú đã nhổ được cái gai lâu ngày trong mắt. Khi cổng thành bật mở, hắn trông thấy một gã lính của Corodo và vài xác lính canh Cerest. Đây là người đã mở cổng thành, mở càng sớm, binh lực hao tổn càng ít và chi viện càng nhanh. Cho nên công lao đó đáng được hậu thưởng.
Dolenza thầm nguyền rủa sự thể trớ trêu, chàng đáng ra đã phải trốn thoát từ nãy, hoặc đường hoàng hơn là lấy được cả hoàng cung Cerest rồi.
Nhưng không ngờ chính cái hoàn cảnh ngặt nghèo đó đẩy cuộc đời Dolenza sang một bước ngoặc mới. Nơi cái điều mang nặng trong tim len lỏi qua lớp vỏ bọc thân phận mới hoàn hảo của của chàng, nơi quá khứ tìm về và cuộc chiến mới bắt đầu.
…
Sợi chỉ số phận của hai người đã đứt ngày Luxephin đại bại và Tam Hoàng Tử ra đi, song giữa chúng vẫn còn nối với nhau bằng một sợi tơ rất nhỏ....
Và liệu sợi tơ rất mảnh còn gắn kết có sẽ có thể nối liền sợi chỉ của họ hay không ?
‘Là anh đang nhìn em đúng không, Ara ? Em sẽ sống vì Luxephin, sẽ trả lại những gì đáng có của anh và em. Và còn nữa, dù có mang cái tên khác và tính cách khác, em vẫn là Haida của anh, vĩnh viễn ….’
Phụ chú:
Tóm tắt chap 2 : Cerest là một tiểu quốc được thành lập dưới sự cướp bóc, nằm giáp Lupastheon, Corodo (Hai vương quốc đã được giới thiệu ở chap 1). Dolenza của Lupastheon quyết định đánh chiếm Cerest bằng cjhiến thuật ngầm, âm thầm đột nhập vào hoàng cung, các vũ công là người Lupastheon (bao gồm cả Shirin Sealat) có nhiệm vụ giết chết bọn thống lĩnh trong phòng yến tiệc ,rồi mở cổng thành cho 200 quân tràn vào. Cùng lúc đó Corodo cũng muốn chiếm Cerest, với số lượng 2000 kị binh, Corodo giương đông kích tây, đánh vào cổng chính để tập trung sự chú ý song quân đội thật sự, nhờ nội gián, lại tấn công vào cổng tây. Dolenza đã vô tình giúp đỡ Corodo đánh chiếm.
- Vocardo : một chức danh ở Lupastheon
- Tutan : chức danh dành cho quan
Trong chap 2, có nhắc đến Thế chiến I, là cuộc chiến giữ Luxephin (Tam Hoàng Tử Death Prince - Arar) và Iphotrice (Chúa Tể) (diễn ra ở cuối TMC). Cuộc chiến vốn dĩ do Hoàng Hậu Reiser khơi mào thúc giục Chúa Tể. Sau khi Tam Hoàng Tử và Chúa Tể tử trận, các vùng khác tách ra thành lập vương quốc riêng , không chấp nhận quyền quản hạt. Hoàng Hậu Reiser lên nắm quyền mà thực hiện chinh phạt thâu thóm toàn bộ thế giới.
Thế Chiến II kể về một cuộc kì tích đã đẩy lùi đội quân hung hãn của Hoàng Hậu Reiser. Bà ta rút về thành lập vương quốc Reichenstein.
(Chi tiết sẽ được biết ở chap sau !)
Hai nhân vật chính đã xuất hiện rồi, nhận ra ai không, mọi người ? Chắc chưa ?
Thấy khác TMC đúng không :) bình tĩnh !
Vote và comment nếu thích nhé !
JK
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...