Chapter I : Lupastheon
Năm 2013, Địa Cầu, tại vịnh biển Santa Monica.
Một con cá voi màu trắng toát đang quẫy đuôi dưới một chiếc du thuyền, con cá đã lẳng lặng đi theo chiếc du thuyền đó từ khi nó rời bến cảng, không hẳn là đi theo con thuyền mà là đi theo cô gái đang đứng ở bong tàu. Trên chiếc du thuyền có một đôi nam nữ, thoạt nhìn thì như một cặp yêu nhau vì họ rất xứng đôi nhưng thật ra thì không. Cách chàng trai yêu chiều cô gái như cô là người duy nhất trên đời quan trọng với anh song cô gái lại tỏ ra khá gượng gạo. Qua sắc mặt có thể thấy sức khỏe của cô không tốt, không chỉ là bệnh tình đơn thuần ở thể xác mà là ‘tâm bệnh’. Duy cái vẻ xanh xao đó không giảm đi vẻ đẹp của cô, một vẻ đẹp từ nhiều giống loài, một nửa loài người, loài tiên cá và loài quỷ. Đôi mắt xanh như biển cả của con cá voi quan sát qua lớp nước, nó thấy cô gái nói gì đó với chàng trai cho đến khi anh ta mỉm cười và xuống hầm tàu.
Cô gái đứng ở boong tàu, hít vào thở ra, cô có thân hình gầy ốm, mái tóc màu nâu dài cùng khuôn mặt xinh xắn. Song ở cô phảng phất một nỗi buồn vô hạn đặc biệt là đôi mắt, chúng vô hồn như thể đã từng bị tổn thương quá nhiều, nước mắt ôm lấy gò má xanh xao của cô và nhỏ từng giọt xuống. Con cá voi vẫy đuôi bơi qua bơi lại gần boong tàu, nó biết cô gái sắp-làm-việc đó. cô gái hôn lên chiếc vòng tay của mình, trong chiếc váy màu vàng dài, cô vịn tay và bước chân lên thành tàu. Đôi mắt đầy nước và rồi cô mấp máy : “nếu vượt qua cái chết này mà em có thể đến được với anh thì em sẽ làm. Em không e sợ gì cả!” rồi cô gieo xuống biển, cả thân người cô bất động, đôi mắt khép lại còn khóe môi mỉm cười.
Trong làn nước, cô trông thật tĩnh lặng, cô không sợ chết và chìm dần dưới đại dương. Con cá voi quan sát cô từ sâu bên dưới đại dương, qua những tia nắng yếu ớt hắt qua, mái tóc và chiếc váy bồng bềnh trong nước, nhìn cô như một nàng tiên cá xinh đẹp. Xinh đẹp nhưng trông thật u sầu, cô hệt như Jane ngày chia cắt với người yêu, duy lần này tệ hơn rất nhìu. Chàng trai sau khi phát hiện ra hành động dại dột của cô gái thì nhảy xuống vội cứu cô. Anh toát lên vẻ đẹp rạng rỡ và vầng hào quang của thiên thần, anh là người hậu duệ của Chúa Trời, chẳng khó khăn gì để cứu được cô với sức mạnh của anh. Nhưng số mệnh con người khôg chỉ có số phận quyết định mà do con người, cô muốn chết, con cá voi biết rõ điều đó. Không phải vì cô tuyệt vọng muốn tự tử mà là vì cô muốn ‘gặp’ một người, khát vọng gặp mặt còn lớn hơn nỗi sợ chết nữa.
Con cá voi quẩy đuôi mạnh tạo thành một đợt sóng ngầm, trong phút chốc, cô gái bị cuốn đi mất. Rất xa, rất xa khỏi chàng trai kia.
Cô bị cuốn xuống sâu dưới đại dương, cơ thể cô đang ở giai đoạn cuối của sự sống, máu trào từ người cô tạo thành một màu đỏ đặc bao quanh cô. Con cá bơi lại ngắm nghía cô, đôi mắt nâu của cô vẫn khép lại, tay buông lõng. Con cá cắp cô mang đi và thầm nói một ngôn ngữ của loài vật dưới nước :
- Chào mừng trở lại, con gái của Hoàng tộc !
Tromg cung điện pha lê, người con gái của Hoàng tộc đã trở về, mang theo mong ước giải phóng tảng chì trong tim. Không ngại cả tử thần hay cả tuổi trẻ, những gì đáp lại cho cả tấm chân tình đó chỉ là câu nói đượm màu của máu mà nước mắt:
- Tỉnh táo lại đi Haida, ác quỷ không có cái gọi là ‘hồi sinh’ hay ‘kiếp sau’ ! Nếu chúng chết thì hoàn tất kết thúc rồi, không giống như con người, thiên thần hay tiên cá như chúng ta.
Cái bóng dài dưới sàn của người con gái run rẩy nghe từng lời nói đó. Một chặn đường qua cái chết để đáp lại bằng những lời lạnh nhạt này sao ? Cứ nói là chết là hoàn toàn tan biến sao ? Với người khác, nói việc Ara đã chết nghe thật nhẹ nhàng nhưng đối với Haida là nhát dao vào tim, cảm giác như tâm hồn mình đã bị giết chết. Ara là người ý nghĩa nhất cuộc đời cô, là một ác quỷ mạnh nhất vậy tại sao hắn không thể hồi sinh. Thậm chí cả cái cơ hội hoang đường gọi là “kiếp sau’ cũng không có, có nhất thiết phải tàn nhẫn như vậy không ?
Haida này rốt cuộc đã làm gì có lỗi để chịu đựng nhiều như thế.
- Dù cô có chết, sự dũng cảm của cô không thể quay ngược thời gian Haida. Hãy học cách quên đi…
- Tôi muốn một mình ! – một chất giọng u uất vang lên
- Cô…
- Đi ra ngay ! Tôi nghe đủ rồi, bây giờ thì đi ra ! – lần này là chất giọng gào thét đầy tuyệt vọng, hận thù và đau khổ.
- Cô là kẻ hèn nhát ! – Lanna cao giọng nói, bực bội vì sự đả kích của Haida.
- Cô thì biết cái gì về yêu mà nói ! Đi ra trước khi tôi mất hết bình tĩnh !
- Nếu mất hết bình tĩnh cô sẽ làm gì ? Cầu xin thánh thần cứu vớt người yêu của cô ư … ?
Câu nói chưa nói hết thì một thanh kiếm đã kê vào cổ cô, ngay ở huyết quản. Thanh kiếm tì vào đã cứa qua làn da mỏng manh của cô. Cô trong thấy một gương mặt đầm đìa nước mắt, đôi mắt nâu vẫn mặn mà song cô không hiểu sao bây giờ nó lại mang sắc chết của màu đỏ dù rằng nó vẫn màu nâu. Đôi mắt đó sắc đến mức làm mọi lời nói trong miệng cô nghẹn động lại, đôi mắt đó như cõi lòng đã vỡ tan của đối phương. Đôi mắt đong nỗi buồn cùng cực, sâu và tim và thấm vào từng ánh mắt. Một ánh nhìn trần trụi đến mức, cô bỗng thấy tim mình nhói lên một nhịp như chính cô nhận ra mình đã quá lời. Cô bị chàng thiếu niên kéo ra, trong đôi mắt cô vẫn in hằn hình ảnh cô gái cầm thanh kiếm chĩa thẳng, nước mắt đong đầy, tay chân cô ấy bủn rủn nhưng cô ấy vẫn đứng. Vẫn đứng mà khóc. Và cô chợt nhận ra, đứa con gái tưởng chừng mềm yếu đó thật ra không mềm yếu.
Sự thật vẫn thật phũ phàng, dù thân xác cô có thoát khỏi lớp vỏ trần tục. Cũng không cách nào cứu vãn được một kẻ đã chết, đặc biệt lại là một kẻ kém may mắn sinh ra với thân phận là ác quỷ.
‘Không thể sống lại, không thể tái sinh’
8 từ đó tuy không nhiều, nhưng khắc vào tận sâu trong lòng, lấy cả máu để khắc lên. Và có lẽ cũng vì 8 chữ đó đã thay đổi cả một con người. Và dẫn đến nhiều hơn thế. Địa Ngục đã có nhiều sự thay đổi ở đây. Một cách bí ẩn bởi một kì tích. Một kì tích chưa toàn vẹn và chưa có hồi kết như bản huyền ca viết về nó. Một đoạn kết vẫn còn ở phía trước.
-I-
Đa số con người đều rất coi trọng mạng sống của họ, và nhiều người xem điều đó là điều quan trọng hơn tất thảy tất thứ trên đời, lý do phần lớn đền từ sự yêu bản thân.
Haida cũng là một người như bao người khác, và với thân phận cũ của con người là một đứa trẻ mồ côi đơn độc. Hơn ai hết, Haida hiểu rằng chỉ có mình mới thể cứu giúp mình và với cô, bản thân cô là quan trọng nhất. Cho đến khi cô tìm thấy kẻ-yêu-cô-hơn-cả-bản-thân-mình thì cũng là lúc cô đặt cái tôi cá nhân xuống một bậc để nhường chỗ cho tình cảm, thứ mà cô từng nghĩ là quá tuyệt diệu đã tồn tại. Một cách nào đó như ràng buộc ngọt ngào, Haida đã yêu cái kẻ ấy hơn cả bản thân cô đến mức dù có bất kì hoàn cảnh tệ như thế nào, cô vẫn muốn bổ nhào vào và níu chặt hắn không bao giờ buông. Song cuộc đời đã tách hai người ra, vậy cô có thể làm gì đây ?
Chết ?
Nếu cô chết thì chắc đã gặp được chứ, hay chỉ là mơ mộng hão huyền của một thi sĩ.
Haida cười đắng, à không, Haida bây giờ đã không còn là Haida ngày xưa nữa. Cô lớn hơn, cao hơn, xinh đẹp hơn, trưởng thành hơn và cứng cỏi hơn, cái tên và đến cả cách suy nghĩ cũng khác đi, hiếm ai có thể liên tưởng được cô bé 17 tuổi ngày nào với cô bây giờ. Những ngày tập luyện khắc nghiệt dưới sự dạy dỗ của Colwet đã toi luyện cô. Haida dám chắc cô sinh ra không phải làm chiến binh hay nói đơn giản là cô không sở hữu cái gọi là ‘năng khiếu’ nếu thứ đó có tồn tại. Đối với cô chỉ có sự khổ luyện, mồ hôi và máu được đền trả bằng sự trưởng thành. Với cô, không có cái gọi là ‘tự nhiên đã như thế’ hay thành quả tự dưng có được mà không tốn chút công sức. Chiến đấu cũng vậy, rất cực nhọc nhưng không phải là không thể.
Khoan hẵn nói đến việc cầm kiếm, việc học cưỡi ngựa cũng là việc không hoàn toàn đơn giản. Cưỡi ngựa phải thuần phục, phải điều khiển nó thuận theo ý mình và cũng phải biết rõ về con vật, để làm sao để giữ thăng bằng và không bị ngã. Yên ngựa cứng làm trầy da, và gây ra vết thương hở, tay giữ cương lâu cũng sẽ bị phồng rộp. Cưỡi suốt thời gian dài làm bắp chân và lưng đau nhức đến mức làm việc ngồi xuống cũng đau đớn, chứ đừng nói đến việc di chuyển nhanh và chiến đấu. Haida lại là con gái, thân xác không thể bằng con trai, cho nên tất nhiên cũng trải qua những khó khăn này song không chỉ thế; ngựa chiến không phải lúc nào cũng hành quân nhàn rồi mà phải phi thật nhanh, còn phải học cách điều khiển ngựa khi ngồi trên lưng nó mà lèo lái, mà đánh nhau, mà chiến đấu. Song không chỉ có ngựa, mà còn những con quái thú chiến khó cưỡi khác, Haida cũng phải học. Tay cô chai dần với cương ngựa, bắp đùi và hông cũng cứng cáp và dẻo dai quen dần từng nhịp cưỡi của con vật.
Nhưng việc khó khăn nhất là cách chiến đấu, đừng nhắc đến ‘thiên bẩm’ vì Haida hoàn toàn không có cái đó. Giữ kiếm đúng cách và làm cách nào để tay không tốn quá nhiều lực và không thể đối phương đánh bật kiếm của mình cũng là cả một quá trình. Tiếp theo là cách chiến đấu, học yếu điểm của từng loại địch thủ, chác tiến công, phòng thủ, phán đoán đối phương và kể cả cách ‘nhử địch’. Mỗi chiêu thức cũng mất gần một tháng, để thuần thục cũng tốn thời gian vài năm. Và thời gian rất dài trôi qua, Haida nhiều lần rất muốn bỏ cuộc khi lãnh trọn những vết thương đau nhức. Khi những vết cắt vào chân làm mỗi bước đi thật đau đớn, bàn tay tươm máy vì cán kiếm sắc bén, cơ tay đau nhức vì sức nặng của vũ khí còn cơ thể hứng chịu đòn cạnh của đối phương. Nhưng mỗi lần nghĩ đến ‘người con trai’ đó thì cô lại tiếp tục, vết thương rất đau song nỗi đau thể xác đang gánh phụ đau đớn trong lòng. Mong ước của hắn cũng là của cô, cô muốn thực hiện và cô cần phải mạnh mẽ.
Và Haida của những năm sau đã không còn là cô gái hay khóc khi đau buồn nữa, cô thay đổi, kể cả việc phát hiện ra mình không thể già đi cũng vốn là nỗi đau của sự cô đơn vĩnh cửu thì bây giờ cũng biến thành ưu điểm cô tận dụng cho kế hoạch của mình. Bất cứ thứ gì giúp cô đạt được mục đích, cô đều làm dù phải che giấu thân phận bản thân hay cái tên của mình. Song, sâu thẳm bên trong, cô hiểu dù bề ngoài, khả năng và cả tính cách có thể khác duy cái điều mang nặng trong tim thì không thể đổi thay. Haida không bao giờ có thể quên được và cũng không hề có ý định quên đi. Trong đêm tối, Haida hướng mắt lên bầu trời, 30 năm về trước Luxephin đã sụp đổ vào đêm nay. Lúc đó theo lời kể cũng những người chứng kiến, chòm sao Angantus sáng tỏ trên bầu trời bỗng nhiên vụt tắt. Song đêm nay, ở phía đông nam của bầu trời tối mực bỗng lấp lánh một ngôi sao.
Angantus vụt sáng trong đêm, rực rỡ như sự phù hoa bí ẩn. Giọt nước mắt đọng hình ảnh Angantus bỗng chảy xuống từ đôi mắt màu xanh kì lạ của thiếu nữ vốn từ lâu đã không biết khóc. Một ý nghĩ thầm kín rất sâu vụt qua : ‘Là anh đang nhìn em đúng không, Ara ? Em sẽ sống vì Luxephin, sẽ trả lại những gì đáng có của anh và em. Và còn nữa, dù có mang cái tên khác và tính cách khác, em vẫn là Haida cũng anh, vĩnh viễn ! ’
Vì số phận đã định cho ác quỷ vĩnh viễn không thể tái sinh và cũng không có cái gọi là kiếp sau. Cô học cách chấp nhận sự thật rằng với Ara, đó là quãng thời gian đẹp nhất trong tim cô nhưng cũng là quãng thời gian duy nhất. Cô sẽ không thể có được lại được trái tim đã mất và cũng thể tiếp tục cái hạnh phúc đó. Thật cay đắng !
“Là anh đang nhìn em đúng không, Ara ?” - Là hắn chỉ có thể nhìn cô từ chòm sao ?
“Là do số phận. Mọi thứ trên đời đều là số phận, kể cả sự biệt ly và sự sụp đổ của vương triều hay đế chế”
Haida khi mất đi tất cả người thân và chỉ còn là đứa trẻ mồ côi, cô đã học cách cười vào điều đó. Là cô tin rằng số phận chỉ là một thứ dị đoan, số phận nằm trong con người. Haida bây giờ cũng như thế, song sự tự tin đó đã giảm một nửa, bởi hắn. Ngày cô mất hắn, bất chấp mọi nổ lực của cô, không có gì là thay đổi cả.
Số phận ! Là số phận nghiệt ngã, tàn nhẫn. Là số phận đã se chỉ tình, rất đẹp nhưng lại rất ngắn ! Là cô đã trả giá khi không tin vào số phận, đã nhạo bang cái gọi là số phận.
Nhưng…liệu Haida không hẳn đã sai thì sao ?
Khi cô chính là người đã se chỉ số phận của mình, nhưng cô không hề biết về điều đó cũng như rằng nó không hề như cô đã nghĩ
20 năm sau. Địa Ngục đã có rất nhiều thay đổi sau thế chiến nổ ra và kết thúc. Thế giới bóng tối hiện giờ không còn nằm dưới quyền cai trị của một Chúa tể nữa mà chia nhỏ ra thành Bốn đế quốc lớn cùng nhiều bộ lạc và tiểu quốc. Vào năm thứ XX của Đế Quốc Corodo, Vương Triều Enlebastandor Đệ I, trên nền đen thẩm của sắc trời, chòm sao Angantus tỏa sáng rực rỡ trong đêm.
-I-
10 năm sau. Năm thứ XXX của Đế Quốc Corodo, Vương Triều Enlebastandor Đệ I, tức năm thứ XXXIV của Đế Quốc Lupastheon, Vương Triều Targarien Đệ III.
Tại Lupastheon, lễ hội và sự phồn vinh đang được phô trương hết mức nhân diệp lễ đăng cơ của vị Vua Targarien Đệ III, đó là ngày đại lễ cho cả quần thần và dân chúng. Theo phép thức ban giao, Hoàng tử của của Enlebastandor thuộc Corordo cùng quan khâm sai mang quà chúc tung cho vị vua mới vì hai nước vốn ít nhiều là nước lân bang của nhau, giáp nhau một vùng ở phía Tây và đã kí hiệp ước hòa bình chính trị.
Tuy là một đế quốc hòa bình, giàu có song không thể hiện sự phóng túng sa hoa quá đáng. Đại Lễ long trọng diễn ra với sự kính nể và trọng vọng cùng buổi tiệc không thể huy hoàng hơn, thêm nữa là phong cảnh được thiên nhiên ưu đãi tạo nên cảm xúc kì lạ trong lòng các vị khách. Lupastheon rất ít mở cửa đón chào sứ thần trừ phi là vào dịp đại lễ quan trọng. Họa chăng mười năm mới có một dịp song mỗi lần đến đất nước này, họ đều ngạc nhiên trước sự thay đổi của mức sống nơi đây. Người dân dường như không lo đến thiếu ăn, thiếu mặc và hòa bình dường như đặc biệt đãi ngộ cho đất nước này.
Hoàng tử Enlebastandor sải bước trong những khu vườn rợp màu lá xanh rũ xuống từ những tán cây Linh Qui và Mật Tử Hoàng trong hoàng cung Alanda thuộc Lupastheon. Cây cối vào mùa thay lá, con đường phủ đầy lá vàng và những chòm hoa màu vàng rực của Linh Qui và đỏ rực của Mật Tử Hoàng. Cung điện quá rộng lớn, và chỉ có một phần ba dành cho hoàng tộc, phần còn lại là cho quân đội và những nơi kì ẩn khác. Hoàng tử muốn tìm hiểu về nơi này, về đế chế non trẻ song phồn thịnh của Lupastheon, chàng dòm ngó đất nước láng giềng này và thừa nhận sự giàu sang của nó thật sự rất hấp dẫn đối với không ít kẻ có lòng tham. Song, hoàng cung này dường như được canh chừng cẩn mật và đề hẳn những vùng cấm. Sự hòa bình và riêng tư rất được xem trọng ở đây !
Biệt viện Srowf là cũng một vùng cấm ở đây, nghe nói là nơi thờ phụng các vị thần của Corodo. Một lớp hàng rào mảnh được phù phép chỉ đủ thấy một khu vườn phủ sắc vàng từ tán cây Hoàng Đường và một đài phun nước tuyệt đẹp. Hoàng tử Enlebastandor tiến lại gần hơn một chút nữa gần hàng rào, nheo mắt nhìn bức tượng được tạc công phu và cẩn rất nhiều ngọc và phủ lụa lên. Thật là giàu có, đến cả bức tượng mà cũng được phủ tạc như thế, liệu thật sự Lupastheon còn giàu có đến mức nào. Bức tượng của một nữ thần rất đẹp, song chàng không rõ đó là ai:
- Đó là tượng nữ thần hòa bình Bastandor thưa Ngài ! – một giọng nói vang lên trả lời thắc mắc của Hoàng tử Enlebastandors.
Chàng đảo mắt sang và thấy một thiếu niên trong quân phục, duy chiếc áo choàng màu đỏ phủ trên vai cho thấy đó không phải là một lính canh bình thường mà là một người có chút thân thế. Thiếu niên quỳ xuống hôn lên vạt áo tunic đỏ rực sang trọng của hoàng tử Enlebastandor tỏ sự thành kính và nói:
- Thần hân hạnh được diện kiến hoàng tử !
Hoàng tử sau khi đến đây nhận ra một điều rằng người Lupastheon rất ưa nhìn, nếu là đàn ông mang dáng vẻ cao lớn, tóc màu xanh hoặc đỏ rực, chân mày rậm, khuôn mặt không quá góc cạnh và tính cách chân chất, điềm đạm. Còn phụ nữ thì thu hút với mái tóc dài màu xanh, khuôn mặt thanh tú và giọng nói trong trẻo, vóc dáng cũng tầm thước và cử chỉ nhẹ nhàng. Thiếu niên kia không phải ngoại lệ, không mang vẻ phương phi, quyền lực nhưng bề ngoài vô cùng điển trai. Nếu không xét trên phương diện vẻ đẹp của sự phong trần, thì đây là thiếu niên đẹp nhất mà chàng từng gặp. Với vóc dáng thấp hơn chàng một chút nhưng cũng không quá tệ – chàng thiết nghĩ. Thiếu niên nọ có mái tóc đỏ uốn lượn đến ngang vai, đôi mắt sâu có màu xanh như ngày hạ hanh và nước da trắng sáp như thạch cao. Khuôn mặt toát lên vẻ hiểu biết và quyến rũ kì lạ. Gã thiếu niên này dường như còn mang cả vẻ đẹp của thiếu nữ, nếu lớn hơn chắc cũng là một mỹ nam hào hoa phong nhã.
Thiếu niên quay mắt nhìn về biệt điện Sworf, khi cảm nhận ánh mắt của Hoàng tử nhìn mình. Tuy mới 15 tuổi nhưng ánh mắt của hoàng tử đã rất sắc bén, suốt ngày đi tham quan lâu đài ắt hẳn là muốn thăm dò chứ không đơn giản là rong chơi. Khuôn mặt hơi góc cạnh, mái tóc đen và đôi mắt đỏ rực toát lên vẻ uy quyền của hoàng tộc Enlebastandor, tuy nhìn chàng chẳng giống Hoàng đế Corodo cho lắm, song vẻ điển trai vẫn thu hút nơi chàng, một vẻ thu hút song cũng quyền lực và đen tối như Corordo háu chiến.
Chàng nhìn về phía đài phun nước, những tia nước đan lồng vào nhau trải từ chân tượng đến vương miện của bức tượng trước khi phun xòe xuống hồ. Bức tượng nữ thần bằng thạch cao trắng, khuôn mặt che khuất một nửaa. Nữ thần mặc quân phục nữ toát lên sự mạnh mẽ nhưng không hề thô kệch mà có phần phù hoa của nữ giới. Một tay cầm kiếm, một tay cầm khiên. Những viên ngọc được cẩn tỉ mẫn trên bộ trang phục đá của nàng làm nó bừng sáng và thật đến không ngờ. Đó quả là một tuyệt tác với hàng ngàn ngọc và đá quý, song khuôn mặt nàng thật lạnh lùng và mái tóc màu trắng thạch cao. Kì lạ, đã tỉ mẫn như thế sao không điêu khắc khuôn mặt nữ thần kia có hồn một chút, song cũng lạ lùng thay là nữ thần hòa bình lại ăn vận như một chiến binh:
- Sao nữ thần hòa bình lại cầm kiếm ? – Hoàng tử hỏi.
Thiếu niên mỉm cười đáp:
- Đó là vì không có hòa bình nào không đánh đổi bằng sự chiến đấu và hi sinh thưa Hoàng tử !
Hóa rà nàng là một nữ thần hòa bình, nhưng là một nữ thần sắc bén. Điều đó làm môi hoàng tử Enlebastandor mỉm cười đầy thú vị. Một ý nghĩ kì quái sượt qua đầu và in hằn trên vẻ thích thú ở khuôn mặt chàng:
- Sao Ngài cười thưa Hoàng tử ? – Thiếu niên hỏi nhìn thấy vẻ hứng khởi kì lạ của Hoàng tử.
- Ngươi sẽ không thích thú với lí do đâu ? – thiếu niên quan sát hoàng tử. Có rất nhiều lời nói rằng, đừng nên tin người qua bề ngoài, đặc biệt là loài quỷ. Cái vẻ bề ngoài hào nhoáng như tâm sâu lại khác. Song thiếu niên lại có lý do riêng của mình để đoán tính cách qua vẻ bề ngoài, ánh mắt Hoàng tử rất sắc bén. Khuôn mặt tràn đầy sự tự tin và hiểu biết. Nếu không muốn nói là sự cao ngạo bởi sự thông tuệ và mưu trí hơn người. Tuổi tuy mới 15 song tương lai sẽ là vua của Enlebastandor, tuyệt đối không phải người đơn giản. Thiếu niên nhìn hoàng tử, tò mò muốn biết suy nghĩ của chàng. Người như thế chắc suy nghĩ cũng không bình thường:
- Thần rất tò mò ! Thưa Ngài !
- Nếu Nữ thần Bastandor của Lupastheon là người thật, Ta thật sự muốn lấy nàng làm vợ !
Thiếu niên mãi sau đó sẵn sàng trả năm mươi cân vàng để biết được bởi cái lí do quái đãn nào lại làm Hoàng tử bật ra suy nghĩ vậy, dù theo đạo lý thông thường thì nữ thần là những nhân vật thần bí và không tồn tại. Thôi thì, cứ cho là do số mệnh của chàng ta đi. Còn về ‘đạo lý thông thường’ vừa được nhắc đến kia thì Nữ thần Bastandor không nằm trong số đông đó.
Nữ thần là có thật.
Thiếu niên đứng một mình nghệch mặt nhìn tượng nữ thần Bastandor khi Hoàng tử Enlebastandors đã cất bước từ lâu, đầu của nhai đi nhai lại câu nói nọ.
Trong đêm tối,
Một ngôi khác trong chòm sao Angantus chợt tỏa sáng trên sắc trời của đen của Corodo.
Là là dự báo gì đây ! Có phải chăng câu nói vô tình kia của chàng không thật sự vô tình như người ta vẫn nghĩ ?
JK
Note (Phụ chú):
'The Legendary Song of The Regality'ở mốc 50 năm sau khi 'The Mermaid Curse'. Trận chiến thành Luxephin và Iphotrice (những chap cuối TMC) gọi nhắc đến là Thế chiến I. Lúc ấy Luxephin do Tam Hoàng Tử Death Prince (Ara) và Thủ phủ Iphotrice của Chúa Tể cai trị đã sập đổ sau Thế Chiến I.Thế giới bóng tối bước vào giai đoạn mới với sự hình thành của 4 Vương Quốc lớn và các tiểu quốc, bộ tộc !
Trong chap 1, đề cập đến 2 Vương Quốc lớn:
- Vương Quốc Lupastheon, Vương Triều Targarien (Đệ III), Thủ phủ Alanda. Thành lập Năm thứ XVI (16) sau Thế Chiến I. Được mệnh danh là 'Thánh Địa Hòa Bình'
- Vương Quốc Corodo, Vương Triều Enlebastandor (Đệ I), Thủ phủ Crodalen. Thành lập năm XX (20) sau Thế Chiến I, là một quốc gia háu chiến.
Lời tác giả:
- Đoạn đầu cô gái ở vịnh biển Santa Monica là lúc Haida nhảy xuống biển.
- Nhìn thoạt qua thì không có liên kết nhưng nếu không liên kết thì JK đã không gọi TLSoTR là TMC II. Hãy kiên nhẫn theo dõi và tìm câu trả lời cho những nghi vấn và giả thuyết của bạn nhé.
- Hãy Vote và Comment nếu bạn thấy thích.
Thanks
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...