Lý do bạn yêu thích male character là gì nào (Zerra hayTiarthrone và WHY ??? ) ;) (cái này có hỏi trên FB nhưng vẫn muốn biết thêm)
Thank you for reading, do not forget to show your love by vote, comment and share !
Ps: Lịch post vào cuối tuần nhưng sẽ có không đều đặn và có thể cách nhau một khoảng thời gian, JK sẽ thông báo trên Wattpad và FB nếu có việc. Lần tới có thể sẽ lâu và vì JK không chắc nên readers đừng thắc mắc nữa nhé.
JK
____________________________________________________
[TMS]
Zerra gật đầu và hỏi:
- Dolenza, tôi biết cả rồi !
- Sao cơ ? – Dolenza giữ giọng bình thản song sự âu lo vẫn dấy lên trong giọng nói. Dolenza nhìn sang Zerra cảm giác miếng thịt đang mắc nghẹn lại ở cổ, không lý nào.
Zerra vẫn đảo mắt quan sát xung quanh đảm bảo không có ai nghe thấy đoạn đối thoại riêng của hai người. Xung quanh cách vài tán cây rậm với quân trại hoàn toàn không có người. Và khi anh quay sang nhìn Dolenza, đó dường như là một Zerra khác với người Dolenza biết. Anh đã biết được bí ấn của Dolenza và điều đó thể hiện rõ qua sự ngạo nghễ trong ánh mắt của anh, giọng Zerra mang đầy quyền lực và sự quyến rũ. Lời nói thoát ra mang âm hưởng của sự ràng buộc mạnh mẽ:
- Ta biết nàng là ai !
Chiếc muỗng rơi khỏi tay đánh cạch xuống đĩa. Hàng ngàn câu hỏi và giả định ập đến trong tâm trí Dolenza chỉ trong một khoảng khắc rất ngắn. Và câu hỏi nàng đặc biệt lưu ý là nàng sẽ làm gì với tên Hoàng tử Corodo này. Giết chết Zerra có phải là kế sách hay hay không ? Một câu khẳng định của anh ta, đủ cho nàng biết Zerra biết nàng không phải một gã con trai.
Ánh mắt Zerra xoáy sâu vào người nàng, nàng có thể sức lực đang căng tràn trong cơ thể anh ta, nếu nàng có hành động gì thì anh ta chắc chắn cũng đã có dự liệu.
- Nói xem, nàng thật sự là ai ? – Zerra nói nhìn nàng đầy vẻ quyền lực, anh ta nắm được yếu điểm và anh ta sẽ tận dụng triệt để điều đó - Và đừng nghĩ đến việc chạy trốn, xung quanh đây toàn là lính Corodo thôi ! Chỉ cần một tiếng động cũng đủ kéo toàn bộ lính đến đây.
Đối với Dolenza, bọn lính không phải là điều nàng e ngại, chỉ là có Tiarthrone. Zerra là người giúp đỡ và là người nàng thích nhất sau Colwet, song Tiarthrone lại người nàng lưu tâm nhất, một kẻ đa nghi và tài giỏi luôn luôn có thể trở thành lưỡi kiếm giết người không thương tiếc. Và hắn, một kẻ lý trí sẽ không ngần ngại giết chết nàng, Dolenza đoan chắc, sự do dự có thể giữ tay hắn một chốc song không đủ lâu đ6ẻ giữ mạng nàng. Và đánh nhau với Tiarthrone, Dolenza chưa chắc đã nắm phần thắng.
- Ngài đang nói gì vậy chứ, chuyện gì cơ ? – Dolenza mỉm cười vẻ khó hiểu và hỏi. Khuôn mặt dịu dàng mang vẻ ngây ngô, Zerra suýt chút đã bị mắc lừa bởi điều đó.
- Đừng giả vờ nữa Dolenza, vì Ta quá tin tưởng nàng nên không nhận ra ! Nhưng bây giờ Ta đã biết cả rồi ! – Zerra nhìn nàng với sự nhẫn nại ít ỏi – Nàng đã biết Ta là ai, hay chí ít cũng nắm được cốt lõi vấn đề, vậy bây giờ, Ta cũng muốn nghe nàng nói sự thật về mình ?
Trong đầu nàng đưa ra hàng ngàn lời nói, mỗi lời đều là nói dối, mỗi lời tùy vào việc Zerra đã biết được bao nhiêu. Việc cuối cùng nàng muốn làm là nói hết toàn bộ sự thật cho Zerra biết.
- Nàng là gián điệp của Lupastheon ? – chiếc đĩa đã được gạt đi chỗ khác, một tay Zerra siết chặt thanh kiếm, Dolenza cũng như thế. Tay còn lại của anh siết chặt cằm Dolenza, thứ anh muốn là sự thật, anh không để cho Dolenza có dịp nghĩ đến lời dối trá nào.
Zerra biết quá nhiều, và kẻ biết nhiều thì không nên sống ! – Dolenza trộm nghĩ, chỉ cần một sơ hở, nàng sẽ giết Zerra và vứt xác anh ta. Song ý nghĩ đó làm Dolenza có chút yếu lòng, Zerra vừa cứu nàng ? Nhưng đó có thật sự là cứu không hay Zerra đang mưu tính gì khác ? Rốt cuộc thì trong đầu gã đàn ông này đang nghĩ gì vậy ?
Và hơn nữa, giết một hoàng tử chưa bao giờ là kế sách ngoại giao hay cả.
- Không phải ! – câu trả lời này là đúng một nửa và để giữ mạng cho nàng !
- Vậy nói xem, nàng là ai ?
- Tôi là quân nhân của Lupastheon !
- Một quân nhân tầm thường, thật sao ? Quân nhân tầm thường với khả năng chiến đấu và nhan sắc như nàng ? Nàng nghĩ Ta sẽ tin !
- Một quân nhân cũng là một tiểu thư ! – Dolenza mím chặt môi và đáp. Nhan sắc cũng là một con dao hai lưỡi, dù nàng không nghĩ xinh đẹp rực rỡ hẳn là điều may mắn.
Cuối cùng cũng chịu nói thật – Zerra nghĩ và mỉm cười nửa miệng.
- Nàng làm gì ở đây nếu nàng không phải gián điệp !
- Ngài còn nhớ trận đánh ở Cerest chứ ?
- Còn nhớ !
- Lúc Corodo tấn công Cerest, Lupastheon khi đó cũng đang tấn công thành. Song do quân Corodo quá đông, Lupastheon buộc lòng phải rút lui, tôi bị đẩy vào tỉnh thế nhầm lẫn với quân Corodo. Nếu nói thật thân phận của tôi, Phó tướng quân đã giết tôi từ lâu rồi !
- Vậy tại sao nàng không trốn đi sau đó, nàng muốn khai thác thông tin của Corodo ?
Dolenza gật đầu, xem ra nàng không hạ thủ Zerra thì không được rồi nhưng nàng liệu có thể ra tay đủ nhanh không ?
- Lupastheon muốn gây chiến với Corodo sao ?
- Không, chúng tôi chỉ muốn biết rốt cuộc Corodo theo phe phái của Anatoly hay Reiser thôi và tôi đã biết ! Và hơn nữa, trong trận chiến Cerest đó, lúc Reiser giả danh Lupasthoen, tôi phải ở lại để đảm bảo sự thật về đất nước của tôi.
Dolenza kể rõ sự việc lần đó, tất nhiên nàng không nói về kế hoạch của mình. Zerra nhìn nàng vẻ vẫn còn nhiều nghi hoặc song ánh mắt đã dịu hơn trước.
- Nói vậy, nàng không có ý định gây chiến ! – nàng gật đầu, thôi nào, dù nàng có ý tàn sát Corodo cũng không dại gì khai ra với một Hoàng Tử của nước địch. Dolenza trả lời dù nàng không chắc lắm về hòa khí của hai nước, nó hoàn toàn phụ thuộc vào chính sách cai trị.
- Tôi dự định sẽ rời khỏi đây sớm nhưng Ngài đã phát hiện rồi ! – Dolenza đáp, tuy chưa thể đạt được toàn bộ mục đích nhưng ít nhất nàng cũng có được thông tin kha khá về Corodo, thứ còn sót lại Colwet có thể thay nàng xử lý.
- Nàng nên như thế ! – Zerra đáp, thanh kiếm đã hạ xuống, ánh mắt vẫn quan sát nàng kĩ lưỡng - Ta muốn biết tên thật của nàng trước khi rời khỏi đây !
Dolenza tất nhiên không thích thú gì với câu hỏi đó, để lộ danh tánh chẳng khác nào đẩy nàng vào thế bị động và hơn nữa, để tên nàng nhắc đến trong cuộc gặp gỡ của hai Đế Chế lại càng là điều tồi tệ.
- Fredy ! – nàng nói dối.
- Nàng biết đấy, nếu Ta loan tin này cho vua Lupastheon biết có một tiểu thư làm gián điệp ở Corodo, chiến tranh chỉ là ngày một ngày hai. Đáng lẽ Ta phải giết nàng ! – Dolenza có thể cảm giác bao kiếm lạnh kẽo đang tì vào cằm nàng và bắt nàng ngước lên đối diện với Zerra – nhưng với Ta giết một tiểu thư cũng không phải việc gì hay ho !
- Thật sao ? – Dolenza nhìn anh với đôi mắt nghi hoặc, không phải muốn giữ nàng sống để khai thác gì sao.
Zerra hơi cố gắng không để lộ sự thấp thỏm của mình, anh có tình cảm với Dolenza và Dolenza đã nhận ra điều đó sao.
- Biết bấy nhiêu là đủ với nàng rồi.
Dolenza im lặng, hận không thể giết chết Zerra !
- Bây giờ nói xem nàng là ai ? Ta sẽ để nàng toàn mạng khỏi đây– anh biết như vậy là vị tình riêng, song bản thân anh không nhẫn tâm giết chết Dolenza, anh không thể làm thế với người con gái đó. Liệu đó phải là sai lầm không ?. Zerra đã không ít lần tự hỏi. Song bây giờ anh không thể dừng lại được.
- Ngài muốn làm gì ? – Dolenza đanh mặt, sự hòa nhã đã biết mất chỉ để lộ sát khí dữ dội ở đôi mắt.
- Bộ trang phục quân nhân không hợp với nàng đâu, tiểu thư à ! – Zerra siết chặt vai của Dolenza và kéo về phía mình. Đôi mắt nàng tràn đầy căm phẫn rồi chuyển sang kinh ngạc khi Zerra hôn nàng. Nàng cảm giác làn môi ai đó đặt trên môi mình, nó chiếm hữu và áp đặt. Đơn giản, nó chứa bao nhiêu sự mong đợi của Zerra suốt bao lâu nay. Đã bao lâu rồi nàng đã không còn chạm vào cảm giác tiếp xúc thế này nhỉ, có lẽ là lâu rồi, lâu đến mức nàng nhớ đến điều đó rất ngọt ngào nhưng cũng thật ảo vọng. Và trong phút chốc, nàng nhớ sự ấm áp của Ara đến khủng khiếp, như thể nàng có thể đánh đổi tất cả chỉ để được quay lại với hắn. và nàng sợ hãi nữa, nàng căm ghét đàn ông song đó chỉ là lớp vỏ vụng về của sự sợ hãi. Nó nhắc nàng nhớ Ara đã không còn ở bên nàng nữa. Zerra có thể cảm giác Dolenza không đáp lại cái hôn của chàng, đôi mắt nàng ấy ngập tràn sự tổn thương mà Zerra không ngờ đến. Zerra siết chặt nàng, sẽ có ngày Dolenza sẽ thuận theo anh, sẽ yêu anh tha thiết hơn bất cứ ai trên cõi đời này. Zerra sẽ làm như thế ! Anh hôn nhẹ nhàng lên môi nàng, Dolenza cảm giác lưỡi anh lướt trên môi mình và nàng bị làm cho sao nhãng trong một chốc cho đến khi nàng tỉnh táo lại, siết chặt thanh kiếm cùng gờ đá để cưỡng lại sức mạnh của Zerra song đã quá muộn, đôi tay rắn chắc của anh ôm chặt lấy Dolenza. Nàng vùng mạnh khiến cả hai lăn xuống bãi cỏ. Hơi thở nàng nóng hổi và dồn dập, nàng rút thanh kiếm ra trước mặt, chắn giữa nàng và Zerra:
- Đừng tưởng tôi không dám giết Ngài ! Dù có là dân nữ bình thường của Lupastheon cũng không phải hạng để cho đàn ông Corodo đùa giỡn !
Đất ẩm ở sau lưng Zerra, qua những tán lá hắt chút ít nắng yếu ớt, Zerra nhìn thấy những sợi tóc lòa xòa rủ xuống trán của nàng, những tia nắng làm đôi mắt nàng sáng long lanh như viên ngọc. Và chúng nhìn anh đầy sự tức giận, nàng ta quá đẹp, có lẽ nàng ta không thật sự ý thức hết vẻ đẹp của mình mà chỉ quan tâm đến sự cứng rắn của mình.
- Ta không muốn nhắc lại vì Ta tin nàng đủ thông minh để biết hậu quả của việc nàng định làm.
- Rốt cuộc thì ngươi muốn cái gì ? – Siết chặt thanh kiếm trong tay, vẫn giữ cán kiếm ngang cổ anh không để anh cử động. Dolenza muốn chết anh, ý định đó hằn rõ trên thanh gươm bén nhọn. Nàng ta chỉ không ra tay vì không muốn chuốc họa khi giết một hoàng tử. Và Dolenza thả lòng anh ra, đứng thẳng người dậy nhìn Zerra hằn học.
- Tên của nàng ! Và Ta muốn lần sau chúng ta gặp nhau, nàng sẽ phải ngoan ngoãn chấp nhận làm theo điều kiện Ta !
- Điều kiện của Ngươi ? – Nàng nghiến răng phẫn nộ lặp lại.
- Mỗi lựa chọn của nàng dẫn đến một kết quả khác nhau, nàng nên cân nhắc cho kĩ.
Sau một hồi câm lặng , Dolenzz không thể để Lupasthoen mang họa vì cá nhân nàng được, không có sự lựa chọn nàng nói:
- Ngươi muốn gì ? – Ác quỷ vẫn mãi là ác quỷ, bản tính độc tài ngàn đời không đổi. Dolenza căm ghét điều đó, ở Ara cũng có điều đó. Song nàng yêu Ara vì nàng hiểu rõ sự độc tài chỉ là lớp vỏ thô kệch đầy vụng về của việc biểu lộ xúc cảm của hắn. Và đó là ngoại lệ duy nhất.
- Nàng không biết Ta đã muốn giết Ikanne thế nào đâu và Ta sẽ không cho nàng cơ hội lặp lại điều đó – chỉ cần nhớ đến Ikanne, Zerra đã cảm giác vô cùng điên tiết muốn giết chết gã, Zerra không biết sự ghen tuông lại ghê gớm như thế, nó như thể bất chấp mọi thứ và anh nhận ra, sự gắn kết của anh và Dolenza không đơn giản nữa, sự chiếm hữu là thứ anh muốn - Chấp nhận lời cầu hôn của Ta ! – Dolenza mất một lúc để bình ổn lại suy nghĩ của mình.
Dolenza sững sờ, hình ảnh hạnh phúc ngày với Ara trượt nhanh qua kí ức của nàng. Có thể nào một lần, nàng có thể tìm lại được phút giây đó. Song Dolenza nhắc với mình rằng Zerra không phải là Ara !
Muốn cầu hôn nàng ư ? Zerra muốn cầu hôn nàng ? Hoàng tử của Corodo muốn cầu hôn nàng ?
- Hoàng tử của Corodo muốn cầu hôn một cô gái Lupasthoen không rõ nguồn gốc, gia tộc ư !
- Phải ! – Zerra đanh thép đáp.
- Chắc Ngài đã quên, tôi đã nói, tôi đã thuộc về người đàn ông khác rồi ! – Dolenza nhoẻn môi nói, cảm giác muốn hành hạ kẻ đối diện bằng lời nói. Lời cầu hôn của đàn ông, nàng đã nghe không ích, có bao nhiêu lời đáng tin. Mà dù có đáng tin nàng cũng muốn cười nhạo, khi chính nàng là người tiếp tay hại chết người nàng yêu nhất, chính nàng đã đau đến mức muốn chết đi được khi ôm Ara khi hắn trút hơi thở cuối cùng, nàng còn có thể vui vẻ với người đàn ông khác hay sao ?
- Vậy thì hãy quên hắn đi ! – Zerra đáp.
Và nàng cười, cười rộ.
Tiếng cười vang vọng xung quanh, Zerra nhìn nàng cười, một cơn gió mạnh tràn qua những tán cây cuốn phăng nhưng chiếc lá và xoay tít chúng như cơn lốc ở khoảng đất đá xung quanh anh và Dolenza. Và tiếng cười của nàng như quệnh vào gió. Sự cay đắng, chua xót quệnh sự ngạo mạn và chế nhạo trong tiếng cười làm Zerra có chút hoang mang.
“Quên Ara ư ! Kể cả lúc tim ta ngừng đập và hơi thở rời bỏ đi, Ta vẫn sẽ luôn tìm kiếm và chờ đợi, chỉ một mình anh mà thôi!”
Ngươi muốn cầu hôn Ta ư, Hoàng tử ? Được thôi – một ý nghĩ độc địa trượt qua tâm trí nàng và nàng mỉm cười và buông lời dưới phong thái của kẻ quyền quý:
- Cầu hôn Ta ư ? Nếu là vì ép buộc chiến tranh với Corodo, thứ Ngài lấy chỉ là cái xác không hồn ! Còn nếu Ngài muốn Ta đường hoàng chấp nhận lời cầu hôn của Ngài, điều đó không dễ đâu, kể cả khi Ngài là Hoàng tử !
- Được ! – Zerra đáp nhìn nàng, Dolenza đang thách thức anh và anh sẽ không để Dolenza đạt được mục đích. Nàng ta phải là vợ của anh – vậy Ta sẽ tìm nàng ở đâu !
- Đến Cung Điện Alanda, hãy diện kiến Vocardo và Ngài sẽ tìm thấy Ta ! Cái giá cho sự thất bại cũng rất đắt, hãy cân nhắc Hoàng tử ! Đôi khi phải trả giá bằng cả mạng sống đấy !
Một thiếu nữ đẹp tựa thiên thần nhưng tàn độc như ác quỷ. Anh muốn nhìn thấy vẻ đẹp rạng rỡ của thiếu nữ đó khi ở bên anh, lúc đó nàng ấy khác hẳn với bây giờ. Anh chưa bao giờ thấy đôi mắt xanh nào sáng và tàn độc như thế, anh cũng chưa từng thấy nụ cười nửa miệng nào ngạo nghễ như thế. Nhưng anh không thể lùi bước khi bản thân anh ghen tức vô cùng với những ai sở hữu được cô gái đó và anh không chấp nhận sự thua cuộc trong ván cờ này được.
- Được ! Nàng hãy tự mãn đi vì nàng sẽ không tự mãn được lâu đâu – Zerra ngồi thẳng dậy, nhoẻn cười nửa miệng nhìn nàng. Ánh mắt bừng sáng trên khuôn mặt ưa nhìn của anh. Zerra nâng tay nàng lên và hôn lên tay nàng – Sắp tới, Ta phải quay về kinh thành gặp một người quan trọng và Ta sẽ đến tìm nàng ! Nhưng ta sẽ tìm nàng nhanh thôi ! – Zerra đứng dậy mỉm cười nhìn nàng và quay đi và nàng cảm thấy rõ ràng anh ta sẽ giữ lời của mình. Zerra chắc chắn sẽ quay lại tìm nàng.
Bất giác nàng buột miệng hỏi:
- Người quan trọng, là ai vậy ? – là cha, là mẹ hay là nhân tình của Zerra. Đừng nói với Dolenza là hoàng tử đến tuổi lập thất mà vẫn chưa đính ước hay có thâm tình với ai, nàng không tin đâu.
- Nàng ghen à ?
- Trong tôi có giống đang ghen không ? – nàng hỏi lại, nàng tò mò và có một chút hơi quan tâm, chỉ một chút thì chưa phải là ghen.
- Nếu nàng ghen thì Ta rất lấy làm vui. Còn về người đó, nàng sẽ biết thôi – nụ cười trên khuôn mặt tuấn nhã của anh ta lại nở ra.
Dù không rõ nàng Ta thật sự là ai, chỉ qua vài ba mẫu đối thoại với Colwet cũng chưa tỏ lộ nhiều về địa vị của Dolenza song qua phong thái khi mà Dolenza biểu hiện suốt thời gian qua cũng như lời ngạo mạn nàng vừa nói, Zerra chắc nàng hoặc là có địa vị cao hoặc là một người phụ nữ độc lập đến tàn nhẫn hoặc là cả hai thứ đó. Điều đó không dễ dàng gì, song đó là người phụ nữ làm Zerra rung động và bằng mọi giá, Zerra phải có được nàng ta ! Trên thế gian này, không dễ tìm được người xinh đẹp và tài giỏi như thế. và anh không có nguyên do gì phải để nàng chạy mất đặc biệt khi anh đã nắm được yếu điểm của nàng ta.
Đoàn người tiếp tục lên đường sau khi nghỉ chân, công chúa Eflen cưỡi ngựa gần Dolenza và thi thoảng liếc nhìn chàng:
- Công chúa cần gì ạ ?
- Ngươi thật sự là đàn ông chứ ?
- Nếu là đàn bà thì thần không vui sướng rời khỏi Foanton đâu thưa công chúa !
- Nói có lý, ngươi là người ở đâu !
- Tôi là có nửa dòng máu Lupastheon và Corodo, lúc nhỏ sống lang thang khắp nơi.
- Ngươi bao nhiêu tuổi ?
- Ngài đoán thử xem ? – Dolenza đã quen với việc các cô gái bị chàng cuốn hút theo cách này hay cách khác.
- 17, có thể nhỏ hơn !
- Ngài nhầm rồi, tôi đã 19 ! – đây là một lời nói dối không chớp mắt, xin lỗi công chúa nhỏ.
- Vậy Ngươi lớn hơn Ta 6 tuổi !
- Vâng, thưa công chúa !
- Ngươi thấy Ta thế nào ?
- Công chúa tính tình hoạt bát, tràn đấy sức sống, dung mạo xinh tươi sau này sẽ thành quận chúa tài giỏi của Corodo !
- Vậy là ngươi nghĩ Ta xinh đẹp !
- Hẳn nhiên là thế rồi ! – Dolenza mỉm cười, chàng đang bắt đầu chán dần cuộc trò chuyện với cô nhóc này.
- Thật khéo nói, Ngươi đã có ý trung nhân chưa ?
“Câu hỏi hay đấy, nó có thể giải thoát chàng khỏi những phiền toái”
- Vâng, đó là chàng trai khôi ngô xuất chúng ! – với câu trả lời này, chàng có thể an tâm cô công chúa sẽ dành cho chàng vài phần chán ghét.
- Ngươi….ngươi ….thích đàn ông ? – không chỉ có Eflen mà cả Tiarthrone và cả Zerra đều ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Dolenza với vẻ bực tức đáng ngờl.
- Ở Corodo đâu có cấm lạc thú cùng giới đúng không ạ !
Eflen không nói gì, chỉ gật đầu rồi phớt lờ Dolenza. Chàng cười kín đáo rồi tiếp gót theo đoàn. Quay sang trò chuyện với Tiarthrone, Dolenza hỏi:
- Ồ, đó là ai vậy ? Không phải Tướng Quân Cesquinza đó sao ? – bầu không khí của hai người bị cắt ngang bởi giọng nói hứng khởi của công chúa Eflen.
Tướng quân Cesquinza thành Iftican cùng người thân cận và một đoàn binh lính đang chờ họ.
Cesquinza tiến đến hôn lên vạt áo của Eflen và nói:
- Tham kiến Đại công chúa !
- Chào tướng quân !
Tiarthrone, Dolenza, Zerra cùng những người khác cúi người nói:
- Tham kiến Tướng Quân !
- Được rồi, các ngươi vất vả nhiều rồi.
- Tướng quân sao lại đến đây ? – Tiarthrone hỏi.
- Đức Vua không an tâm nên cử Ta đến đón công chúa và các Ngươi về an toàn.
- Vâng !- Tiarthrone đáp. Dolenza khịt mũi nhìn số lượng quân binh khá đông đi cùng tướng quân. Cả đoàn người tiếp tục đi, Dolenza trong có vẻ không mấy dễ chịu khi có sự hiện diện của Cesquinza, chàng thường cảm giác đôi mắt của ông ta nhìn chòng chọc vào họ.
Buổi tối nọ, ở lều trại Phó Tướng Quân, Dolenza được gọi đến:
- Ngươi biết lý do Ta gọi Ngươi đến chứ ?
- Vì chúng ta sắp có một “cuộc thăm viếng” nữa sao ?
- Ngươi nắm bắt nhanh đấy !
- Có kế hoạch gì không ? – Dolenza đang phân vân không biết có nên tham gia vào kế hoạch này không, mạo hiểm quá, trong khi chàng chỉ cần vút ngựa về Lupastheon là có thể tránh được cả vụ xung đột này.
- Còn không thì ngươi sẽ trốn đi một mình ư ?
- Hiển nhiên là thế, tôi đâu có muốn chết ! Một lần ở Foanton là quá đủ rồi !
- Nghe này, Ta đã nói sẽ không để Ngươi ở đó, cuối cùng Ngươi cũng thoát đó thôi.
- Phải, nhờ phong thư của Hoàng tử ! – Dolenza nói, nghiến mạnh ở hai từ cuối - và Zerra – Dolena nói gần như hét lên – thậm chí anh ta cũng nói sẽ giúp tôi trốn đi nếu tôi phải ở lại đó.
Tiarthrone nhìn Dolenza, một chút thất vọng và tức giận len lỏi vào hắn, hắn chua chát nói:
- Tùy ngươi nghĩ vậy ! – Dolenza cố gắng phớt lờ và tiếp nhận lời nói lạnh lẽo của hắn, song không hiểu sao ánh mắt chàng không bỏ qua sự thất vọng ở Tiarthrone được, nó tựa thật buồn bã. Hắn hít vào và nói:
- Tóm lại, Ta cần Ngươi giúp lần này ! Đó là đổi lại những việc Ta đã không giết Ngươi !
- Giết tôi ?
- Không phải sao, gián điệp Lupastheon ! Ngươi nghĩ không ai biết Ngươi là gián điệp sao, Ta đáng lẽ cũng mắc lừa vở kịch của Ngươi cho khi Ta điều tra lại hồ sơ lý lịch của ngươi. Ngươi ngụy tạo rất khá song có một điều, một tên lính còn sống sót ở Cerest đã nói Lupastheon tấn công thành trước Corodo chúng ta và ta bắt đầu nghi ngờ ngươi.
- Ồ, và ngươi thật sự biết rõ ? – sau lớp tóc , đôi mắt xanh ngẩng lên nhìn hắn. Ánh mắt thường ngày mang vẻ thâm hiểm và tàn độc. Trong giờ phút đó, Tiarthrone nghĩ nếu không phải khả năng của hắn giỏi hơn Dolenza và có lính Corodo xung quanh thì có lẽ số mạng của hắn đã kết thúc dưới tay Dolenza ngay bây giờ rồi.
- Ngươi trông có vẻ là người lập nhiều chiến công song tất cả những gì Ngươi làm đều có mục đích chứ không đơn thuần là dưới danh dự chiến binh Corodo. Và còn một điều nữa, Ta đã tra hỏi Fronseq, kẻ mà ngươi đã đút lót để làm một lai lịch giả ấy, cũng phải nói gã ngậm một số vàng khá lớn nên Ta đã phải tốn kha khá thời gian để tra khảo mới moi được chút ít tin tức của Ngươi và đó là bắt đầu của mọi vấn đề. Cũng phải nói Ngươi tốn nhiều công sức che giấu bản thân lắm đấy nhưng lần sau Ngươi nên tìm ai đó đáng tin cậy hơn Fonseq.
Một tiếng cười rất nhỏ vang lên:
- Phó Tướng Quân đúng là hơn người. Ta tự hỏi vì sao Ngài không giữ chức Tướng Quân và lại theo sau lão già lụ khụ đó ! – cánh tay khoanh lại trước ngực, bàn tay trong áo khoác đang siết chặt thanh chủy chờ đợi.
- Ồ, tất cả là kế hoạch của Ta ! – Tiarthrone mỉm cười đáp, đôi mắt đỏ rực như lửa cháy trong đêm.
- Cả Ta cũng là một phần kế hoạch của Ngài đúng chứ ? – Tiarthrone nhìn sang Dolenza, kẻ thiếu niên ngồi trên bàn với chân vắt chéo. Sau gáy lòa xòa vài sợi tóc và kiếm giắt ngang thắt lưng trên bộ quân phục mà xám tro. Dolenza nghĩ lại những lúc hắn bảo Dolenza tham gia vào chiến đấu thì ra hắn đã phát giác và muốn lợi dụng khả năng của chàng.
Phải, sở dĩ Dolenza cũng là một phần kế hoạch của hắn, gần như thế trừ việc hắn nảy sinh tình cảm với Dolenza. Đôi mắt Dolenza dường như tỏa ra thứ ánh sáng kinh người đằng đằng sát khí, song hắn có thể thấy rõ sự hứng thú nảy rõ trong mắt. Dolenza căm ghét hắn, nhưng cũng thích thú với tài trí của hắn – bản thân Dolenza cảm thấy mọi chuyện tuy rất nguy hiểm nhưng lại hấp dẫn khi gặp một kẻ mưu lược cho vậy.
- Ngươi nói không sai ! Và bây giờ Ta cần Ngươi hoàn thành một việc, rồi mọi chuyện kia coi như Ta chưa biết gì – Tiarthrone nói, tên thiếu niên điềm tĩnh đến quái gỡ. Chỉ có hai lý do, vì gã thật sự điên rồi hay là gã tự tin vào khả năng của mình và hắn ngờ là khả năng thứ hai.
- Vì sao Ngươi hạ mình đề nghị vậy chứ ! – Dolenza cau mình nhìn hắn
- Vì Ta muốn kế hoạch lần này thật chắc chắn !
- Ngươi không sợ Ta trở mặt sao ?
- Không, Ngươi là kẻ song phẳng, ngươi sẽ giúp Ta vì ngươi nợ Ta một mạng ! Và tin Ta đi, không có nhiều kẻ ủng hộ Ngươi ở đây đâu khi họ biết thật sự Ngươi là ai ! Nhưng trước hết, Ta muốn nghe về cách Ngươi lẻn vào được Corodo đi.
- Ta không lẻn vào, là Ngươi mang Ta vào ! – Dolenza mở đầu câu trả lời và kể lại diễn biến trận đánh, tất nhiên là che giấu vài phần sự thật về việc chàng thật sự là ai.
Dolenza hít sâu vào, Dolenza không thể chịu nổi cảm giác ai đó có thể đọc được suy nghĩ của chàng. Tiarthrone đúng là kẻ mà Dolenza sợ nhất, không chỉ vì hắn giỏi và không ngoan, mà còn vì hắn thật sự dường như đọc được ý định của người khác.
- Kế hoạch là gì ? – Dolenza thì thầm hỏi hắn.
- Câu hỏi hay đấy ! – Tiarthrone mỉm cười nhìn chàng, qua chiếc mặt nạ nửa mặt, Dolenza vẫn cảm giác rõ sự khó chịu khi nhìn thấy sự tự tin của chàng. Hắn giống như là khắc tinh của chàng vậy, có thể hắn không bằng Ara nhưng cũng đủ làm chàng khó chịu.
Sau khi kết thúc cuộc bàn tính, trước khi rời khỏi Dolenza chợt hỏi:
- Ta có thể hỏi vì sao Ngài cứ đeo chiếc mặt nạ đó không ?
- Ngươi có vấn đề gì với điều đó à ?
- Không hẳn, nhưng đúng là có tò mò ! Không phải vì có quá nhiều bí mật và muốn che giấu cảm xúc đấy chứ ! – Dolenza hỏi, chợt nhớ Ara da diết, những lời buột ra khỏi miệng rất bình thản song lại ẩn chứa rất nhiều, dù Tiarthrone không phải Ara.
Hắn nhìn chàng, khóe môi hơi nhếch lên và đôi mắt đỏ rực như lửa ánh lên sự thích thú:
- Thú vị đấy ! Ngươi lấy đâu ra cái lập luận đó vậy ? – lập luận đó ở đâu ra ư, ồ, hình ảnh người con trai có mái tóc trắng chợt lướt qua trong suy nghĩ của Dolenza. Nhưng tất nhiên là Dolenza sẽ chẳng bao giờ nói thật.
- Chỉ là suy luận thôi ! Hơn nữa, chiến binh thuộc cấp của Ngài có lẽ chẳng bao giờ thấy được khuôn mặt của Phó Tướng Quân nhỉ !
- Ngươi tò mò muốn biết sao ?
- Cũng có một chút, lý lẽ thông thường thôi ! – Dolenza trả lời thành thật.
- Vậy thì nhìn đi, có thể Ngươi sẽ cần phải nhớ đấy ! – và hắn đưa tay lên gỡ chiếc mặt nạ xuống.
Một gã thanh niên trông không già cũng không trẻ , Dolenza nghĩ quan sát hàng râu bao quanh và che phần lớn khuôn mặt. Theo tiêu chuẩn thông thường, hắn khó có thể điển trai như Ara, Raphel hay Zerra nhưng có một nét rất riêng. Sự chững chạc và sự từng trải hiển hiện rõ trên khuôn mặt của hắn, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự khôn ngoan, tàn bạo. Chân mày rậm cùng màu đen thẫm với mái tóc của hắn, được thắt chặt sau lưng. Làn môi mỏng sau hàng ria nhếch lên nụ cười nửa miệng trêu người. Và khuôn mặt hắn phần lớn bị lớp râu che khuất làm hắn nhìn như gã đàn ông chững chạc. Dolenza quay sát hắn đủ lâu với chàng để nhớ khuôn mặt nhưng rất nhanh với người đối diện, tựa hồ như cái liếc mắt. Dolenza để ý gò má hắn, có phần khá thu hút. Hắn mang vẻ phong trần theo cách của hắn, có thể hắn không lớn hơn Dolenza là mấy song với mái tóc và hàng râu kia làm hắn trong dày dạn tuổi thật của mình. Qua khuôn mặt, nó cho Dolenza biết nhiều hơn về tính cách của hắn và nàng không phải hẳn thích điều đó vì nó không như những gì nàng nghĩ : một kẻ độc đoán và tàn bạo.
Song có xá gì, hắn chẵng hề có chút tình cảm gì với nàng trừ sự thù địch. Và Dolenza cũng chẳng mảy may quan tâm nhiều đến kẻ ghét mình vì người muốn giết chàng nhiều vô kể.
- Một lời khuyên cho Ngài đây Phó Tướng Quân, Ngài không cần phải để râu khi đeo mặt nạ ! – đó là một lời nói đùa có thể, Dolenza nói nhàn nhạt cho qua chuyện.
- Ngươi nghĩ Ta còn thì giờ cho những việc đó sao, hơn nữa, Ta không có mang theo kẻ hầu !
À phải, Dolenza quên mất là những người hầu lo việc cạo râu và chăm lo cho chủ nhân, và hắn rất đúng, suốt thời gian gần nửa tháng cứ phải liên tục trong tình trạng đề cao cảnh giác thì có mấy thì giờ mà nghĩ. Kết thúc cuộc trò chuyện, Dolenza đứng dậy về lều, ngoài mặt tỏ ra bình thường song ngấm ngầm chuẩn bị cho trận chiến ngầm. Thú vị đây !
- Zerra đã biết chuyện này chưa ?
- Rồi, và Zerra là người bảo vệ công chúa Eflen.
Dolenza nheo mắt nhìn hắn, không biết là hữu ý hay vô tình mà Tiarthrone lại để cho Hoàng tử bảo vệ chính em gái mình.
- Nhưng Ngươi là ai ? Gián điệp của hoàng gia, một kẻ săn tiền thưởng hay là hiệp sĩ cấp cao ?
- Ngài nghĩ Ta sẽ nói sao ?
- Không, Ngươi cũng dò hỏi thân phận Ta rất nhiều cơ mà. Ta chỉ đáp lễ thôi ! Nhân tiện, Ngươi có tìm được gì không ? – Dolenza đã dò hỏi về hắn để tìm hiểu về điểm mạnh và điểm yếu của hắn song lại thông tin cũng chẳng có gì đặc biệt. Gã này rốt cuộc là Phó tướng quân hay gián điệp cấp cao thế, sao cái gì hắn cũng nắm được cả vậy, Tiarthrone.
- Gia tộc nhỏ Rodnats Abelne ! – Dolenza đáp gọn lỏn – Không nhiều lắm với kẻ nguy hiểm như Ngài ! – Dolenza móc mỉa- Về phần tôi, biết nhiều chẳng tốt cho Ngài đâu !
- Lời khuyên ấy Ngươi cũng nên cân nhắc thì hơn ! – Tiarthrone đáp trả mỉm cười nhìn Dolenza, nàng có cảm giác sự tự tin vẫn đang phảng phất trên nét mặt của hắn. Không phải kiểu tự tin ngu đần của đám người rỗng tuếch mà là kiểu làm người ta thấy nghi hoặc. Điệu bộ hệt như Ara vậy, nàng tự hỏi rốt cuộc gã đàn ông này đang suy tính chuyện gì khác nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...