The Monarchical Song - Huyền Ca Vương Quyền

Ở Luxephin, Simbength, 30 dặm về phía Bắc từ thủ đô Alanda. Trong một căn phòng trọ hạng sang ở gần đấu trường Limber, một người thanh niên đang quan sát đường phố từ ô cửa kính ở gần cửa phòng, giữa đường số phủ đầy màu sắc từ những chiếc váy hoa. Một tiếng gõ cửa vang lên, rồi một người khác bước vào và cúi đầu chào:
- Chào đội trưởng ! – theo sau anh ta là một toán những người thanh niên với đủ thử trang phục, màu da từ các vùng khác nhau đến, có cả nam giới lẫn phụ nữ.
Người thanh niên quay sang nở nụ cười lịch thiệp đến gần một chiếc bàn gỗ dài với 2 hàng ghế đối diện:
- Mời các vị ! – anh ta nói. Những người khác quan sát người đội trưởng vẻ dò xét trước khi ngồi xuống những chiếc ghế. Những người hầu dọn rượu và những lát bánh mì nóng cùng thịt hun khói ra.
Sau bữa ăn
- Mục đích của anh mời chúng tôi đến là gì ? – một người phụ nữ tóc bím xoăn, tay chân đeo nhiều vòng và có đôi mắt xếch hỏi.
- Nữ phù thủy Landoll, xin hãy bình tĩnh, chuyện tôi sắp nói hoàn toàn là việc có lợi cho đôi bên.
Landoll giật mình khi nghe đội trưởng nhắc đến tên mình, làm sao anh ta có thể nhận ra cô là người thổ dân Danrger khi cô ăn mặc như một người Windez và thậm chí biết rõ thân phận của cô. Cô lấy lại bình tĩnh và nói:
- Cụ thể !
- Tôi muốn các ngài hãy gia nhập vào quân đội của tôi !
- Lý do vì sao Ngài lại nghĩ thế ?
- Các vị đến thành phố Simbength này không phải để thi đấu sao. Ta sẽ cho các vị nhiều vàng hơn thế nữa.
- Chúng tôi cần vàng nhưng không bán mình vì vàng !
- Tôi biết, đó là lí do vì sao các vị chọn điểm đến là Simbength hay vì là Corodo hay Anatoly, hãy tin tôi, các vị muốn tôn trọng và danh dự, tôi cũng sẽ đảm bảo và các vị sẽ không phải hối hận vì lựa chọn của mình.
- Chúng tôi lấy gì để đảm bảo !
- Không phải các vị đều có thâm thù với Reiser hay sao, đây là cơ hội có một không hai cho các vị đấy. Còn về đảm bảo, người Lupastheon không hay nói dối, đặc biệt là người của giáo hội lại càng không ! – anh ta mỉm cười và đặt lên bàn một túi những đồng tiền vàng, song trên mỗi đồng có cẩn một viên đá tuyệt đẹp và hình của giáo hội Lupastheon. Đây là gia huy của một trong những thế lực có quyền lực bậc nhất Lupastheon.
Và đúng như họ biết và tin. Người Lupastheon không hay nói dối.
Dolenza ngồi dậy, khoác tấm áo choàng và đi xuống thị trấn. Hôm nay là lễ hội và mọi quân sĩ được nghỉ ngơi, tội gì chẳng đi một lát. Hơn nữa, sau khi Shirin được chuyển xuống thị trấn, chàng cũng muốn biết Shirin hiện tại đã có thể thích nghi chưa và nàng ta thế nào rồi.
Dolenza bắt gặp Tiarthrone cũng đang đi cùng hướng với mình:
- Phó Tướng Quân ! – Dolenza cúi đầu chào
- Ngươi chưa xuống thị trấn sao ?
- Tôi đang trên đường đi đây !
- Vết thương của Ngài đã hoản toàn khôi phục chưa ?
- Đã lành rồi, thầy thuốc quả thật rất mát tay !
Cả hai im lặng đi qua cổng, qua cảng bay và cánh cổng thứ hai trước đi chuyến xe ngựa xuống thị trấn. Các quán rượu đông đúc người, những đèn lồng đủ sắc màu rực rỡ, khắp nơi rộn ràng tiếng cười nói. Dolenza chợt nghĩ lễ hội hoa Tử Đường ở Lupastheon hẳn cũng rực rỡ như thế. Một đống lửa lớn ở trung tâm, bao ngoài là các tháp chuông thấp và đủ thử đèn lồng rực rỡ treo, những người dân trong trang phục màu xanh và xám đang nhảy múa, một vài người đang tình tứ với nhau. Những quán rượu gần đó đầy ắp người, những tiếng cười nói ồn ã vang lên khắp nơi cùng dòng người ra vào tấp nập. Những quân lính đang nhâm nhi từng cốc bia lớn trò chuyện với những người khác hoặc ngắm nghía các cô gái. Những người nông dân, tiều phu, tiểu thương và rất nhiều kẻ khác đang rồi nhắm nháp những món ăn hoặc uống bia rượu. Một số khác, trong góc khuất để làm tình với nhau. Dolenza hơi rùng mình khi nhìn thấy cảnh tượng đó, có lẽ chàng ở Lupastheon quá lâu, nên chẳng quen với những cảnh thế này.
Cả hai tiến vào một quán rượu và ngồi vào chiếc bàn trống còn sót lại trong góc khuất. Tirathrone uống rượu còn Dolenza dùng một chút bia ngọt cùng gà nướng.
- Mời Ngài ! – Dolenza đẩy đĩa thức ăn với những đùi gà vàng ương về phía hắn và cả hai cùng nhau ăn.

- Ở đây thường có lễ hội thế này không ? – Dolenza lại hỏi.
- Hai lần một năm song vào mùa đông này là náo nhiệt nhất.
- Phó Tướng Quân, Ngài định làm gì tiếp theo ?
Dolenza hỏi khi cắn miếng đùi gà, mỡ vàng tươm ra cùng vị béo ngậy của gà nướng làm Dolenza thấy hết sức ngon miệng. Chàng dùng khăn ăn chùi miệng tránh việc mỡ gà làm bẩn áo choàng khi nhìn Tiarthrone thưởng thức món ăn.
- Làm những việc cần làm!
Dolenza nhoẻn cười đầy vẻ gian tà. Đoạn chàng đẩy cùi chỏ hắn:
- Hôm nay đông quá, Ngài mau chọn nhanh một cô gái xinh đẹp đi nếu không sẽ không còn đâu !
- Ngươi nên lo cho Ngươi trước đi ! – hắn nhìn chàng, mỉm cười trước khi nhấm một ngụm rượu.
- Ngài chẳng cần phải lo cho tôi. Ngài chẳng phải nói tôi là mỹ nam tử sao ? – Dolenza búng tay, điều đó thu hút sự chú ý của một cô gái điếm gần đó. Và cô ấy nhanh chóng sà vào lòng chàng. Cô gái có máu tóc đỏ rực, khuôn mặt bầu bĩnh và thân hình có phần hơi đầy đặn song cô ta khá đẹp và quyến rũ. Tiarthrone nhìn Dolenza đang đưa cốc bia cho cô gái với cánh tay quàng qua vai cô đầy tình tứ, hắn nghe chàng hỏi:
- Người đẹp, nàng tên gì ?
- Ressoli ạ !
- Res, Nàng có thể giới thiệu người nào phù hợp với người đàn ông này không ?
Cô gái nhìn sang hắn, mỉm cười rồi quay sang gọi lớn:
- Rasly !
Một cô gái khác với mái tóc màu xám cùng máu với đôi mắt tiến tới, tóc cô xù với vòng hoa nhỏ li ti vòng qua tóc tiến lại. Với người Corodo, cô ta khá phù hợp với hình mẫu đẹp vì vóc dáng gầy của mình, cô ta tiến tới ngồi cạnh hắn. Tiarthrone hơi cau mày, hắn bắt gặp ánh mắt Dolenza nhìn cô gái tóc xám như thể chàng ta sẵn sàng bế cô ta lên giường ngay bây giờ. Cả bốn ngồi ăn uống một lúc trước khi cả bốn về phòng, Dolenza ôm eo cô gái tình tứ tiến về dãy phòng riêng có cửa gỗ và màn trướng đỏ. Tiarthrone nhìn thấy tên thiếu niên một tay đang cởi dần bộ trang phục, một tay chạm vào phần đẫy đà của Ressoli trước khi đóng cửa phòng.
Dolenza buông tay khỏi cô gái, cảnh giác rùng mình khi phải mơn trớn cô. Chàng ngã xuống giường khi Res chỉnh lại trang phục và ngồi xuống đối diện chàng:
- Cô gái đó là ai vậy ?
- Ý Ngài hỏi về Rasly ! Một người thân cận của thần !
- Rất xinh đẹp nhưng… ! – Dolenza nhịp tay trên đệm và nhận xét. Chàng không nói ra song trong ý nghĩ Rasly khó mà chiếm được cảm tình của Tiarthrone. Cô ấy diễn một vai quá đạt nhưng trông lại vừa quá ngây thơ, lại vừa quá gợi cảm. Theo một kiểu suy nghĩ nào đó, Dolenza nghĩ Tiarthrone sẽ chỉ làm tình với cô và chỉ thế thôi, và nói thật điều đó cũng chẳng giúp cô khai thác được gì nhiều từ hắn. Đồng nghĩa với việc, Dolenza cũng sẽ chẳng nhận được thêm tí tin tức gì.
- Ngài không vừa lòng ?
- Không hẳn ! Yêu cầu một cô gái còn trong trắng phải làm việc này là quá bất công cho cô ấy rồi ! – Dolenza thở ra, cảm giác vô cùng khó chịu khi phải ra lệnh ột cô gái Lupastheon đóng vai gái điếm và mồi chài Phó Tướng Corodo kia. Chưa kể Dolenza còn nghe nói bọn Corodo vô cùng thô bạo với phụ nữ, chúng không tôn trọng phụ nữ như người ở Lupastheon, dù rằng Rasly có tự nguyện đi chăng nữa.
- Cô đã làm những gì Ta căn dặn chưa ?
- Vâng, và cũng phát hiện ra vài điều đáng khả nghi !
- Lanna, cô đúng là rất chu đáo ! Nói cho Ta xem nào ! – Dolenza mỉm cười ngồi xuống và bàn bạc với cô.
Ở phòng đối diện,
Tiarthrone quan sát Rasly đang lần tay cởi bỏ giáp phục trên người hắn, mái tóc xám phủ dài trước mắt hắn tỏa ra mùi hương dễ chịu. Hắn nhìn cô, từ khuôn mặt đến thân hình gợi cảm nơi bộ ngực săn chắc và bộ trang phục ôm sát người. Một gã đàn ông, đặc biệt là một chiến binh cần một ả đàn bà sau trận chiến, đó là một điều chính xác. Hắn cũng không hề phản đối, ngược lại vô cùng thích thú.
- Cô tên gì nhỉ ? Rasly ? – hắn hỏi khi nâng cằm cô lên.

- Vâng, chiến binh của em ! – Rasly dịu dàng nói và mỉm cười một cách quyến rũ. Tay cô lần mò trên khuôn mặt hắn, chạm vào mặt nạ toan gỡ ra. Rasly biết hiếm có gã đàn ông nào có cưỡng lại với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp, đàn ông Corodo lại càng không.
Tiarthrone siết chặt tay Rasly và kéo xuống:
- Nàng còn trong trắng chứ ?
- Vâng, Ngài Dolenza nói với Ressoli là phải chuẩn bị một người ột người đặc biệt.
“Dolenza, hắn làm rất tốt. Tìm một người không thể khá hơn trong chốn này”. Song ý nghĩa đó làm Tiarthrone thấy khó chịu , hắn lướt mắt nhìn cô và nói:
- Gọi Dolenza đến cho Ta !
Cô khựng lại nhìn hắn, hắn thấy nó một chút tò mò trong đó:
- Ngài không thích em sao ?
Tiarthrone đặt một đồng vàng xuống, một cái giá quá tốt ột gái điếm dù rằng cô ta có là lần-đầu-tiên hay không.
- Ta không quen ra lệnh lần hai ! – hắn nhắc lại.
- Vâng ! Và, Ngài không cần phải trả tiền, ngài Dolenza đã làm rồi !
- Ta đã nói Ta không quen ra lệnh lần hai !
Rasly miễn cưỡng nắm lấy đồng tiền và ra khỏi phòng. Một lát sau, Dolenza xuất hiện, quần áo và đầu tóc có phần xốc xếch, thắt lưng bị lệch và khuôn mặt gã có phần hờn dỗi. Hắn nghĩ là mình đã phá ngang thật đúng lúc và Dolenza chắc cũng đang giận sôi lên.
- Ngài gọi tôi !
- Phải ! – Dolenza nhìn hắn đáp, áo đã cởi hai cúc đầu, giáp phục treo ở góc phòng, hắn chỉ mặc một bộ tunic mà thôi – Ta có phá ngang gì không nhỉ !
- Ngài nghĩ có hay không ? – Dolenza ngồi xuống ghế gỗ dối diện giường và tự rót rượu ình.
- Rasly, Ngươi chọn rất khéo. Mục đích của Ngươi là gì ?
Dolenza thoáng bối rối. trong đầu chàng tự hỏi tên tướng quân này có phải đàn ông không ? Đàn ông nào lại cưỡng lại được phụ nữ đẹp, có thể có nhưng chàng không nghĩ là Corodo, những kẻ nổi tiếng là có quá nhiều ham muốn.
- Một người đàn bà luôn là một phần thưởng xứng đáng sau mỗi trận đấu ! Tôi cũng chỉ có ý tốt thôi !
- Ý tốt để Ta không ngó tới hồ sơ của Ngươi sao, gián điệp !
Dolenza bật cười, chàng hơi đưa tay ra sau đảm bảo thanh chủy ngắn vẫn nằm ở sau thắt lưng chàng.
- Ngài nghĩ gì vậy ? Ngài nghi ngờ tôi sao. Ôi, tôi đau lòng quá ! – Dolenza đưa tay lên ngực vờ đau đớn – Tiarthrone, nếu tôi là phe đối địch. Tôi đã dễ dàng giết Ngài vào cái đêm chúng ta ở rừng rồi. Hay đơn giản hơn, mặc kệ Ngài với lũ người cát.
- Ngươi đang kể công à ! – Tiarthrone nhướn mày nhìn chàng, có chút tức giận.
Dolenza tiến lại giường nơi hắn đang ngồi như một đức vua cao quý. Chàng quỳ xuống kính cẩn gần kề đó, Dolenza nói:
- Không, chính Ngài cũng đã cứu tôi đêm đó mà, nếu không có Ngài cứu tôi ở vực thẳm tôi đã tan xác rồi. Cho nên, với tôi, Ngài là kẻ ơn và là chủ tướng. Tôi chỉ muốn Ngài có thể an tâm và tin tưởng tôi hơn thôi, thưa Phó Tướng Quân !

Dolenza nói rồi cúi đầu xuống, sau đó Dolenza nâng tay hắn lên và hôn lên tay hắn.
- Ngươi có biết cái giá của việc phản bội lại lời thề trung thành là gì không Dolenza ? – Hắn xoay bàn tay rồi đẩy cằm Dolenza lên.
Bàn tay chàng ướt mồ hôi và run nhẹ vì lo lắng. Dolenza trong tâm thâm có chút lo sợ hắn, chàng đã từng có thời phục vụ dưới quyền Reichenstein, người đàn bà đó vô cùng thâm hiểm và đa nghi. Dolenza đã rất chật vật để sống mà dành được lòng tin của bà ta. Dolenza thiết nghĩ bà ta đã là kẻ rất đáng gờm và hiếm người có thể ngang bằng song bây giờ đối mặt với Tiarthrone, chàng nhận ra Reichenstein đã có đối thủ.
Đôi mắt đỏ với ánh nhìn sắc như kiếm của hắn đâm thẳng vào Dolenza. Chàng siết chặt tay trước khi cất ánh mắt lên đối diện với hắn, sự lo âu và do dự trong mắt chàng, chàng sẽ không để hắn có dịp nhìn thấy. Tất cả những gì hắn thấy là sự kiên quyết:
- Là cái chết thưa Ngài. Tôi sẽ không chết vì điều đó đâu !
Có rất nhiều kẻ đã phải nằm dưới ba tấc đất vì không biết cách quỳ gối. Danh dự là rất quan trọng song nếu mạng sống không có thì danh dự cũng chẳng còn, hãy quỳ gối trước mặt kẻ thù và nói những gì hắn muốn nghe. Danh dự có thể mất nhưng cũng sẽ khôi phục vào lúc kẻ thù chết vì lòng tin của hắn.
Tiarthrone quan sát chàng, hắn nhìn chàng hồi lâi rồi nhoẻn môi cười. Một nụ cười nửa miệng vừa quyến rũ vừa thâm ác.
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng bật mở ra và hai người, một đàn ông và một cô gái làng chơi ngã dựa vào cửa. Trong khi cô gái vẫn trong vùi mặt vào cổ còn tay thì ôm chặt vai anh , Zerra ngẩng mặt lên khi cảm giác có hai người khác trong phòng và bắt gặp Tiarthrone đang ngồi trong giường trong tư thế thoải mái của ông hoàng, Dolenza đang quỳ cạnh và khuôn mặt hai người họ cách nhau không đến một gang tay.
Zerra tối đó cũng đến nơi này mua vui và khi quyết định vác cô gái điếm này lên giường, cả hai trong tình trạng say quá nửa dìu nhau lên phòng và hậu quả là việc họ vào nhầm phòng. Dolenza bật dậy quan sát tên Hoàng Tử đang ve vãn cô gái bằng ánh mắt khó hiểu.
- Xin lỗi đã cắt ngang. Chúng tôi nhầm phòng ! Hai người tiếp tục đi nhé ! – cô gái cảnh nhận thái độ kì lạ của người đối diện thì ngẩng mặt lên và nhận ra trong phòng có hai người thanh niên. Một trong số đó vô cùng điển trai, quần áo xốc xếch còn người kia nằm trên giường, áo gở cúc quá nửa. Ở Corodo, lạc thú đồng giới cũng là chuyện bình thường mà họ chứng kiến đã nhiều rồi. Cô gái cười tà mị trước khi đi ra và đóng cửa phòng lại.
- Tiếp tục cái gì cơ ? – Dolenza quay lại nhìn hắn hỏi, một bên mày nhếch lên khó hiểu.
Tiarthrone vẫn nguyên vị trí đang nhìn Dolenza bằng một sự khôi hài. Ý muốn trêu đùa chàng ta phút chốc dấy lên trong hắn.
- Ngươi không hiểu thật sao ?
Không phải là không hiểu, có một chút nhưng Dolenza không nghĩ là điều đó hợp ý ở điểm nào. Xem này, chàng vẫn đang mặc quần áo đầy đủ kia mà.
- Hiểu cái mới được ?
- Phó Tướng Quân của Iftican là người không thích phụ nữ !
Dolenza lẩm nhẩm câu nói của hắn, chàng chẳng tài nào nhớ nổi ở Iftican còn một vị phó tướng quân nào, chẳng lẽ thiếu sót sơ đẳng thế sao. Dolenza khựng lại nhìn sang hắn, một bên chân mày hắn nhướn lên cùng nụ cười nửa miệng quyến rũ, hắn đang ngăn mình không cười phá lên khi nhìn thấy mặt Dolenza đã xám đi một nửa. Đồng ý là việc này chẳng có gì đáng cười khi đem việc giường gối của hắn ra mà nói song nhìn khuôn mặt của Dolenza, hắn nhận ra lời nói đùa của mình cũng đáng.
Dolenza cười gượng gạo, đó là lý do hắn đuổi Rasly đi. Tên Phó Tướng Quân này không thích phụ nữ, nói vậy là hắn có hứng thú với người đồng giới sao. Chết tiệt, sao mình không biết đến chứ ! Một thiếu sót sơ đẳng chẳng hay ho chút nào !
Hắn quan sát và phá lên cười thầm khi nhìn chàng ta, Dolenza, ngươi cũng có lúc phải bối rối ư. Hắn nắm đai lưng dài ở thắt lưng chiếc áo tunic của Dolenza giật mạnh. Dolenza bất ngờ và gần như đập cả cằm xuống đệm giường, tóc đỏ xổ ra trên mấy chiếc gối trắng phao.
- Ngươi nghĩ đúng rồi đấy, mỹ nam tử ! – hắn vuốt mái tóc của Dolenza rồi mơn tay trên má chàng. Hắn phải dọa thằng nhóc ranh này một chút, nếu gã đã dám xen vào quá nhiều việc của hắn thì hắn cũng phải để cho gã biết hắn không phải là người dễ dàng xuôi theo kẻ khác.
Tất cả những gì Dolenza muốn làm là đạp hắn sang một bên và thiêu rụi cả căn phòng này nếu cần thiết. Song chàng không thể làm hắn phật ý, Dolenza mỉm cười vẻ e dè:
- Vậy là tôi đã nhầm, tôi sẽ tìm cho Ngài một người khác ngay ! Một tên con trai đẹp tựa thiên thần ! – Dolenza nói không thể không cảm thấy mình giống những gã thái giám chuyên lo chuyện riêng tư của nhà vua.
- Nếu ngươi muốn tìm một tên gã thanh niên đẹp mã thì không cần tìm nữa. Hắn ở trước mắt Ta này – hắn nhoẻn môi cười không thể không cảm thấy thú vị. Dolenza chưa bao giờ thấy mình bị thất thế đến mức như thế này. Tiarthrone chưa chịu buông tha, từ sau lưng hắn rút ra thanh chủy và chạm nhẹ và má chàng, Dolenza cảm giác cái lưỡi bén ngọt của thứ kim loại chạm vào má mình, nó lạnh y như chủ nhân của nó – sao ? Sợ à ? Ngươi không có can đảm leo lên giường của Ta của đâu ! Vì thế, sao này đừng có mang bất cứ ai vào phòng Ta trừ phi Ta cho phép rõ chưa !
Hắn cảm giác Dolenza đang lo lắng song sự điểm tĩnh khôi phục nhanh ở khuôn mặt chàng. Dolenza cúi thấp xuống:
- Vâng, thưa Phó Tướng Quân ! Vậy, tôi không làm phiền Ngài nữa !
- Được đấy ! – hắn thu dao lại và vuốt tay trên má Dolenza. Khác với chất giọng trầm và có phần khô cứng của chủ nhân, hắn nhận ra nước da sẫm màu đó mịn hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Dolenza đóng cửa phòng lại, dựa vào tường. Chàng bây giờ mới tỏ rỏ cảm xúc, hơi thở dồn dập. Chàng nhắm mắt và thấy rõ ràng là quá hỏng việc. Tiarthrone thật sự khó tiếp cận bằng cách này hay cách khác. Đừng nói đến việc khai thác thông tin, tiếp cận hắn cũng là khó rồi.
- Ngươi làm gì ở đây ? - ở hành lang tối, một thanh niên đang đứng khoanh tay nhìn chàng. Zerra, sau khi thấy Dolenza và Tiarthrone, không hiểu sao anh đã cảm giác vô cùng bức bối. Mặc kệ cô gái điếm nằm trên giường, anh ra phòng và xuống bar làm vài ly rượu thì bỗng thấy Dolenza từ căn phòng nọ bước ra.
Dolenza ho khẽ, lấy lại bình tĩnh:
- Phó Tướng Quân gọi tôi đến ! – song Zerra đã kịp trông thấy vẻ đỏ ửng trên má và hơi thở gấp của chàng. Điều đó làm anh nghĩ theo một chiều hướng khác. Đứng từ đây, anh thậm chí còn có thể nghe thấy những âm thanh của việc hoan ái từ các phòng.
Zerra hỏi lại bằng sự mỉa mai.

- Gọi đến ở đây và trong thời điểm này ? – dù có là việc công thì việc gọi đến vào lúc trời tối và một nơi thế này và ở nơi đang có lễ hội thì không bình thường chút nào. Hơn nữa còn là phòng riêng
- Phải !
- Vậy là chuyện gì ? – Zerra tiến lại gần chàng, anh cao lớn hơn chàng thiếu niên hẳn một cái đầu, hơn nữa anh to khỏe hơn trong khi Dolenza lại gầy điều đó làm Dolenza có cảm giác như đang bị uy hiếp.
- Không phải việc của Ngài ! – Dolenza nói giữ giữa mình và Zerra một khoảng cách nhất định – Ngài rốt cuộc đang tò mò chuyện gì chứ ?
Zerra cảm giác mình có hơi quá lố nhưng anh không thể kiềm được, anh lùi lại và nói:
- Ngươi không nói gì không-nên-nói chứ !
- Nếu tôi nói, hoặc Ngài đã được ngồi trong kiệu và uống rượu đàm đạo với Tưởng Quân rồi hoặc – Dolenza nhìn ở hai đầu hành lang và nói tiếp – hoặc bọn phản loạn đã sớm mai phục Ngài rồi ! Bây giờ, thì tôi xin phép. Vẫn có người đang chờ tôi !
Dolenza đi vào căn phòng gần đó, Zerra có thể nghe thấy tiếng của hai người phụ nữ vang ra từ phòng. Zerra nhíu mày, một cơn giận vô lý dâng lên trong anh, anh thừa nhận mình lo lắng tên Dolenza bép xép điều gì với Phó Tướng Quân hay lũ đàn bà kia nhưng ngoài ra không chỉ có thế. Hoàn toàn không chỉ có thế.
Lanna quan sát Dolenza khi chàng bước vào :
- Tiarthrone khôn ngoan hơn Ta tưởng ! Một con cáo già trong thân xác một kẻ chiến binh ! – chàng nói gieo mình xuống giường.
Quay sang nhìn hai cô gái kia, chàng nói:
- Về gã Tướng Quân thì sao rồi ?
- Lão ta hay gặp một ả tên Shaio, chúng tôi đang theo dõi cô ả ! Hình như có ít nhiều liên quan đến Reiser !
Dolenza mỉm cười thú vị:
- Thú vị đây !
-I-
Năm thứ XXXV của Đế Quốc Lupastheon , Vương triều Targarien Đệ III, Thủ đô Alanda .
Trong một phòng tại gian điện của Đức Vua Targarien đang diễn ra một cuộc họp kín.
- Lễ hội sắp tới không thể không có Giáo Hoàng, chúng ta phải làm sao đây các Ngài ?
- Cô hãy thay thế đi, Ta nghĩ cô là người hợp nhất và cũng đâu phải lần đầu tiên người đứng đầu Giáo hội của chúng ta biến mất như thế ! – Charles mỉm cười.
Lanna dựa vào ghế vẻ chấp nhận, Targarien cất tiếng hỏi:
- Còn về Dolenza thì sao ? Rốt cuộc thì Dolenza định ở lại Corodo bao lâu ?
- Ngài ấy muốn giúp đỡ Colwet, Corodo có nhiều thứ chúng ta chưa biết và Dolenza muốn tìm hiểu thêm !
- Điều đó chẳng hay ho chút nào, ở nơi đó thậm chỉ chẳng thể trao đổi chim đưa thư , nếu có chuyện gì xảy ra thì thứ chúng ta mang về chỉ là xác của Ngài ấy thôi – Charles nhíu mày đáp.
- Dolenza không phải là đứa trẻ, Ta có thể tin tưởng được ! – Targarien nói – về Reiser, Reichenstein đang tập hợp quân lực từ các vùng lại. Không qua rầm rộ nhưng dường như mụ ta đang có toan tính gì đó !
- Chúng ta vẫn còn nợ bà ta một món quà phúc đáp lại ‘món quà’ mà bà ta đã gửi tặng Cerest chứ nhỉ. Mụ ta muốn động binh với ai đây !
- Ta không nghĩ mụ ta chưa tiến binh đánh với chúng ta, có thể là Anatolia hay Corodo. Nhưng Corodo thì có nhiều khả năng hơn.
- Chúng ta sẽ làm gì đây, thưa Đức Vua !
- Rắn độc và rồng đen đánh nhau, chúng ta không cần làm gì cả mà chứ chờ xem. Chúng ta có lựa chọn liên minh hoặc tiêu diệt cả hai kẻ đã rả rời vì chiến trận đó. Song nếu chiến tranh thật sự xảy ra, phải báo với Dolenza và Colwet đã, rõ chưa ?
- Vâng thưa Bệ Hạ.
JK


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui