Cả hai thi thoảng trò chuyện nhưng phần lớn đều im lặng, họ mất nửa ngày quay lại thành Iftican. Người ta nói Corodo là một quốc gia háu chiến, song bây giờ đang dần thối nát dưới tay hoàng gia và quý tộc bởi thói ăn chơi trát tán, đổ đốn vào xây vô vàn cung vàng điện ngọc của hoàng đế. Còn một tin đồn rằng, Hoàng đế Corodo bỏ ra hàng ngàn cân vàng ra xây thánh điện sa hoa dưới lòng cung điện trong khi tiền bạc đổ cho quân đội và quốc phòng đang rất cạn kiệt. Nhưng Corodo may mắn một chỗ là cuộc sống dân chúng cũng rất giàu có, dù nộp thuế cao cho hoàng gia vẫn còn có thể sống được. Đó là những gì Dolenza nghe đồn đại song sự thật thì có những kẻ đứng trong mới biết. Shirin phải được bịt mắt lại khi đến gần quân khu vì một nữ nhi không thân thế thì tốt nhất vẫn phải cẩn trọng tránh trường hợp bị do thám. Dolenza cưỡi con Carter và quan sát thành Iftican từ xa. Xét về mặt hiện biết, Dolenza cảm nhận đầu tiên khi đặt chân đến quân khu Iftican là thấy lời đồn đại quả không sai.
Hoàng cung của Corodo đã từng thấy qua, là một nơi lộng lẫy khảm bằng vàng và đá quý còn trại quân đội thì thật nghèo nàn. Nói thật là nhìn bề ngoài chỉ là mấy vách gỗ mỏng và mấy tên lính canh gác. Tường thành làm bằng gỗ sồi, một gia đình giàu có ở Lupastheon cũng dễ dàng xây được trại quân đội thế này, Dolenza dám cược. Song đi cùng với việc hạ thấp tầm đánh giá vào Corodo, Dolenza không thể không nghi ngờ được. Nếu Corodo thực sự không có thực lực đã không tồn tại đến hôm nay, vả lại qua nhiều cuộc chinh chiến cho thấy quân đội Corodo không hề tồi, chắc hẳn còn có gì mà Dolenza chưa biết.
Con quái sâu Carter cùng bốn người tiến vào, Tiarthorne đưa tấm lệnh bài cho quân gác xem. Dolenza đảo mắt nhìn quanh, có vài lều cho quân đội, một vài tên lính đang tập luyện. Đây là quân khu trụ điểm của Corodo sao ? Không lẽ những mật tin ngầm về đế chế Corodo là lệch lạc ? Nói vậy là Lupastheon đã đánh giá Corodo quá cao sao ?
Chàng day tay trên môi nhìn quanh, từ tường thành đến lều bạt đến quân phục trong chẳng có gì đặc biệt. Một cứ điểm quân đội nghèo nàn. Phải chẳng sự trù phú của Corodo chỉ tập trung vào cung điện sa hoa, với lượng quân đội kém cỏi này chả trách sao Corodo chưa bao giờ trực tiếp tham chiến với Reichenstein.
- Mở cửa ! – một vị tướng dáng vẻ cao to đầy cơ bắp quan sát hắn rồi cúi chào trước khi bước đến một bãi đất. Ông ta lầm bầm đọc một cái gì đó, không gian phía trên của quân trại bỗng chốc được bao phủ bởi một màu đen.
Đây là phép ẩn thân, tức là cả quân trại đang được một màu đen che phủ, không thể đến gần cũng không thể nhìn thấy dù có là bay ở trên đầu. Đất chỗ bãi đất trống chuyển động rồi nứt ra làm đôi để lộ một đường hầm tối bên dưới, Dolenza ngơ ngác nhìn hắn, qua ánh mắt chàng hiểu ý rồi cưỡi con quái sâu đi xuống đường hầm. Một đường hầm tối và to với bề ngang hơn 20 trượng và chiều cao khoảng 30 trượng trãi dài trước mắt nó được vụt sáng bằng những ngọn đuốt. Đến đầu kia của đường hầm, Dolenza nhận ra mình đã đi xuyên một đoạn qua lòng núi từ đỉnh đến lưng chừng núi với gần 100 trượng độ dài. Dolenza bất ngờ nhận ra có một cảng bay ở đây, giống như bến cảng biển song tàu không lướt trên nước mà lướt trên đôi cánh to của chúng. Một tàu chiến cỡ to với mái bườm to và những cánh đôi cánh ngang hông đang lướt lại gần họ. Carter sải cánh đáp lên thuyền và chiếc thuyền di chuyển xuống chân núi nơi mở ra một địa vùng trù phú, bát ngát được bao bọc bởi những rặng núi xung quanh. Dolenza ngắm nhìn phong cảnh thiên nhiên núi rừng trùng điệp xen kẽ với cấu trúc quân sự hình khối hoành tráng mà vô cùng choáng ngợp. Họ vừa đi xuyên núi và xuống địa vùng bên kia bên dưới, mở ra không quan cảnh hoành tráng của trại quân đội.
Dolenza kiềm chế không thốt lên trước pháo đài thật sự của Iftican, nơi ban nãy chỉ là lớp vỏ còn bây giờ mới chính là pháo đài thật sự. Đỉnh núi và thung lũng Invance được bao phủ bằng kết giới trong suốt. Kết giới này tiêu tốn rất nhiều năng lượng song mục đích đạt được cũng không tồi. Từ bên ngoài lẫn bên trên nhìn vào sẽ không thấy thành Iftican thật sự mà chỉ là lớp tường thành cũ kĩ ở phía trên. Song từ thành trì ngước nhìn lên lại thấy rõ tất cả bên ngoài. Cơ mang này như được bao bọc bởi lồng kín nhìn thấy rõ từ trong ra ngoài.
Nếu nói Lupastheon vùng đến thiêng của tự do thì Iftican – lò rèn của Thần Lửa lại là biểu tượng tiêu biểu nhất Corodo.
Pháo đài Iftican không chỉ có vẻ ngoài gai góc mà bên trong cũng rất bề thế, tường thành được làm loại đá cứng nhất, bề dày hơn một trượng. Với hai lớp lính canh theo thiết kế xoắn ốc, cổng thành cao hơn 30 trượng, còn bờ tường là bốn mươi trượng chưa kể còn có yếm kết giới bảo vệ bao quanh, dù có bay vào cũng không thể, thậm chí cả quan sát cũng rất khó . Vị trí của nó nằm ở thung lũng và xung quanh ở phía trên dãy núi cách ra vài trăm trượng là các tháp canh, nếu phát hiện có động sẽ có lửa đốt lên ngay. Dolenza mới thực sự công nhận Iftican là một pháo đài quân sự gần như bất khả xâm phạm. Phía trên cao là rất nhiều tàu bay vận chuyển nguyên vật liệu chế tạo, chiến binh và chiến thú.Nhìn dãy tường thành dài miết mắt xem ra vô cùng rộng lớn, những vũ khí trang bị cũng là loại đắt tiền. Đó là chưa nói đến lớp vỏ bề ngoài nghèo nàn kia sẽ lừa được khối kẻ do thám. Dolenza thiết nghĩ mật tin truyền về Lupastheon thật chính xác song vẫn chưa nói rõ tầm cỡ của thành Iftican. Nếu Dolenza không có phải đi theo Phó tướng quân với lệnh bài ra vào thì còn lâu mới biết được bộ quân sự thật của Corodo. Tuy đã ý thức được qua mật tin truyền về song trăm nghe không bằng một thấy. Cả pháo đài to lớn ẩn thân ở vùng đồi núi hình võng Rohandeh. Rốt cuộc Corodo thật sự có ý gì khi xây dựng pháo đài này đây.
Dolenza trộm nghĩ đó là lí do vì Reichenstein lại mục kích vào đêm qua vì vốn dĩ thật vô ích khi tấn công vào Iftican. Song vẫn còn điểm bất hợp lý vì quân số dẫn đi chiếm thành Cerest chỉ là một phần nhỏ của toàn bộ quân lính pháo đài, cho nên Reichenstein không thể dựa vào đó mà tiêu diệt chốt quân của Corodo. Một giả thuyết có lý hơn là chúng muốn lấy mạng phó tướng này vì hầu như và cuối cùng, Reichenstein chỉ tập trung vào truy sát đám lính đó và Tiarthorne. Nhưng vì sao lại chọn nhóm quân lính của phó tướng quân mà không phải lão tướng trấn thành Cerest. Trừ phi có một điều gì đó mà Dolenza chưa biết. Thôi nghĩ ngợi, Dolenza quan sát xung quanh và tiến dần về phía cổng thành.
- Phó tướng quân ! – một người lính nhìn thấy con quái sâu đáp xuống, tháo vội mặt nạ ra để nhìn cho kĩ rồi anh ta reo lên.
Không chỉ một mà còn một toán những quân lính gác thành cũng gọi to:
- Phó tướng quân đã trở về, hãy mở cổng đi !
- Hãy mở cổng thành !
Dolenza mím môi lại nói:
- Ngài được quân lính yêu quí thật đấy ! – nụ cười khẽ dãn ra không phải vì điều đó mà vì điều này gợi chàng nhớ đến một người. Một người tuy tàn bạo nhưng luôn hết lòng vì quân đội và vương quốc của mình. Chàng hít vào để bình tĩnh và cưỡi con quái sâu di chuyển vào cổng thành.
Khi mở cổng thành vào, những kị binh đã đứng thành hai hàng dài, họ cúi rạp người xuống khi một kẻ, theo quân hàm trên y phục là một đội trưởng tiến lại và chào hắn đầy cung kính:
- Xin mừng Ngài bình an trở về thưa Phó tướng quân ! Chúng ta đang hết sức lo lắng và ra sức tìm kiếm Ngài !
Hắn vổ vai trấn an, hai người bị thương kia đã được gấp rút đưa đi chữa trị. Dolenza quan sát quần thể cấu trúc bên trong, đoạn, chàng mỉm cười khi người đội trưởng tiến lại và chào:
- Làm tốt lắm, kị binh trẻ !
- Cảm ơn đội trưởng !
Dolenza nhìn xung quanh, bắt gặp một ánh mắt rất lạ của một kị binh, hình như người đó cũng mang quân hàm đội trưởng thì phải. Đôi mắt xanh sau chiếc mũ sắc nhìn chằm chằm vào Dolenza. Khóe môi chàng khẽ cong lên trước khi dắt con quái sâu và chuồng, quay lại đã thấy kẻ đã nhìn mình ban nãy. Tiarthorne lúc này tiến về khu vực thuộc gian điện của mình, chợt thấy hắn thiếu niên đang đứng trong chuồn thú. Gã tên Dolenza đang đứng nói chuyện với một đội trưởng, là Colwet, đội trưởng đội cung tên:
- Từ giờ hãy vào đội cung binh ! – Colwet, đội trưởng đội cung binh nói
- Vâng thưa đội trưởng ! – Dolenza đáp.
Colwet nhìn Dolenza, ánh mắt ẩn chứa sự thân thiết thầm kín như hai người bạn lâu ngày không gặp. Dolenza chỉ mỉm cười rồi nối gót anh về quân khu nơi sẽ là chỗ ở mới của Dolenza.
-I-
Tiarthrone gấp quyển sách lại ngước đầu lên nhìn Dolenza tiến tới sau lính gác. Chàng cúi chào hắn và hỏi:
- Vết thương của Ngài ổn chứ ạ ? – Dolenza hỏi quan sát Tiarthrone, bây giờ đã là đêm tối, chàng nhìn Tiarthrone đang ăn vận thường phục với bộ trang phục tunic màu xám bạc và thắt lưng đen. Song khuôn mặt phẩn che phủ bởi một chiếc mặt nạ màu đen, chàng tự hỏi rốt cuộc vì cớ gì mà hắn không thích để lộ khuôn mặt ra. Trên bả vai hắn, một mảnh băng trắng phủ băng qua vết thương, Dolenza đoán Tiarthrone đang hồi phục rất tốt qua dáng vẻ điềm nhiên đó. Tiarthrone đừng dậy, quan sát Dolenza, hắn đã có lời hứa sẽ xem Dolenza là người thân cận cho nên việc chàng đến thăm hắn cũng chẳng phải việc gì to tát song hắn có chút tò mò khi thấy chàng vẫn mặc một chiếc áo thư chuỗi kim loại của quân phục.
- Gần hồi phục rồi ! Ngươi đến đây có việc ?
Dolenza mỉm cười:
- Tôi chỉ muốn quan tâm đến sức khỏe của Ngài thôi !
- Ngươi nói thẳng đi, đừng vòng vo ! – Tiarthrone hỏi tiếp. Nếu quan tâm đến sức khỏe của hắn thì đáng lẽ ra phải đến thường xuyên từ ngày nọ rồi mới đúng.
- Chuyện Reiser tấn công chúng ta lần trước, Hoàng Gia đã biết rõ chưa ạ !
- Tin báo đã đến tay Hoàng Gia ! – hắn đáp gỏn lọn. Dolenza bặm môi, chàng khó lòng có thể khai thác thêm bất kì thông tin gì từ hắn.
- Vậy thì tốt, chiến tranh phi lý sẽ không diễn ra ! – Dolenza đáp, mỉm cười rồi cúi đầu chào hắn – nếu vậy tôi không làm phiền Ngài nữa.
- Ta cảm thấy rất khó hiểu, Ngươi e ngại chiến tranh xảy ra với Corodo hay Lupastheon vậy Dolenza ?
Dolenza thoáng giật mình, chẳng lẽ chàng đã để lộ điều gì sao. Lấy lại vẻ điềm tĩnh, chàng đáp:
- Tất nhiên là Corodo rồi thưa Ngài, binh lực tiêu hao vào cuộc chiến vô nghĩa sẽ chẳng có lợi ích gì . Sao Ngài lại nghĩ tôi lo lắng cho Lupastheon chứ ?
- Chẳng phải Ngươi cũng có một nửa dòng máu Lupastheon sao ? – Tiarthrone không bỏ sót bất kì thứ gì, ôn nhu hỏi chàng song ánh mắt quan sát từng chuyển biến trên khuôn mặt Dolenza.
Dolenza điểm nhiên đáp như thể đó là chuyện hiển nhiên:
- Cội nguồn chỉ nên chọn một, thưa Ngài ! Cũng vì điều đó, mà tôi đã cùng Ngài vượt qua cuộc truy sát đó ! – Dolenza đáp, trong ngữ nghĩa có thể hiểu cho cả Corodo lẫn Lupastheon. Vói Corodo, chàng là một trung thần quyết sống chết với chủ tướng. Với Lupastheon, chàng là người để bảo vệ đất nước khỏi chiến tranh và ra sức bảo vệ cho sự thanh minh của đất nước mình.
- Được rồi. Nếu vậy thì tốt, ngươi lui đi ! - Tiarthrone xem chừng có chút hài lòng với ý nghĩ Dolenza hết lòng tận trung vì Corodo.
Dolenza quỳ xuống, theo quy phép, hôn lên vạt áo của chủ tướng như một lời chúc và như việc thể việc sự trung thành. Xong Tiarthrone chìa tay về phía Dolenza, theo phép tắc Corodo, kẻ cấp thấp sẽ hôn lên vạt áo còn kẻ thân tín hơn sẽ hôn lên tay chủ nhân của mình. Hành động đó chứng to, Tiarthrone đã cất nhắc Dolenza hơn một chút. Dolenza nhìn hắn, dùng hai tay mình đỡ bàn tay rồi cúi đầu hôn lên những ngón tay của hắn trước khi rời đi.
Tiarthorne siết chặt tay nhìn cánh cửa phòng khép lại, thật kì lạ, hắn luôn tự hỏi tên chiến binh giống đẹp mã kia có khả năng chiến đấu tốt hơn hắn nghĩ. Hắn luôn nghĩ sức mạnh không chỉ nằm ở chiều à ở sự cứng cápvà dẻo dai của cơ thể nên cũng không thắc mắc lắm, song Dolenza có lẽ lần nữa là lạ ngoại lệ. Bàn tay cầm kiếm đó mềm mại hơn hắn nghĩ và môi cũng như thế.
-I-
Dolenza đến bệnh xá trong quân khu để xem tình hình những người kia. Các thầy thuốc khi chăm sóc cho bệnh nhân xong đều đã vào khu vực kho thuốc để xem xét. Dolenza kéo nhẹ tấm mành và tiến vào, Shirin quay lại khi nhìn thấy chút ánh sáng ít ỏi hắt từ đốm lửa ở tháp canh bên ngoài. Shirin đứng dậy, cô đang vận chiếc áo màu trắng của người bệnh, thần sắc trông đã khá hơn. Khuôn mặt hồng hào, mái tóc được chải gọn gang tạo thành gợn nhẹ thả trên bờ vai, dù trong dáng vẻ này nàng vẫn trông rất xinh đẹp.
Dolenza ngắm nhìn thoáng nghĩ tốt nhất chàng không nên để Shirin trong quân khu quá lâu. Duy chuyện phụ nữ trong quân khu là điều giới hạn song không có nghĩa là không có, nếu một đội trưởng hay bất kì cả có thẩm quyền nào chấm nàng ta thì điều hiển nhiên, nàng ta một bước cũng không thể rời khỏi đây, đừng nói chi là quay về Lupastheon. Shirin ngồi dậy mỉm cười chào hỏi chàng:
- Chào chàng !
- Nàng cảm thấy như thế nào rồi ?
- Cảm giác khá hơn rất nhiều. Cảm ơn chàng đã quan tâm. Còn chàng ?
- Ta ổn ! - Dolenza đặt một túi vải xuống chiếc kệ gỗ - Đây là vài bộ trang phục, nàng hãy dùng đi. Chừng nào nàng khỏe thêm một chút , Ta sẽ đưa nàng xuống thị trấn dưới núi, nơi đó sẽ thích hợp với nàng hơn !
- Em ở đây vẫn ổn mà, chàng đừng lo lắng – Shirin mỉm cười hoài nghi không biết Dolenza có ý gì khi bảo nàng chuyển xuống thị trấn.
- Ở đây chỉ toàn đàn ông, nàng ở sẽ không tiện. Hơn nữa, nếu nàng muốn quay về cố hương, cũng sẽ dễ dàng hơn ! Nàng hiểu chứ ? – Dolenza nói trong giọng nói ít nhiều tỏ ra có chút quyền uy khiến nàng xui theo.
Shirin thở dài, cảm giác thấy nặng nề. Phải, nàng phải quay về Lupastheon, nàng là tiểu thư quý tộc và cả dòng tộc Sealat đang ngày đêm lo lắng cho nàng. Song phải xa Dolenza, nàng cảm giác lòng mình chùng xuống ít nhiều.
- Vâng, tùy ý chàng vậy !
- Tốt ! – Dolenza nói, tiến lại gần Shirin – nếu nàng có gì khó khăn, có thể nói với Ta. Ta tuy chỉ là một kị binh nhưng Ta sẽ bảo vệ nàng ! – Dolenza nói, Shirin rơi vào tình cảnh này cũng là phần lỗi của Dolenza, nên bảo vệ nàng ấy là điều chàng phải làm. Shirin ngước lên nhìn chàng, cảm thấy cảm động trước lời nói đó, nàng thấy bớt lo lắng và bồn chồn khi xa nhà hơn. Nàng ướt gì, chàng có thể về Sealat cùng nàng, nếu vậy thì quá tốt đẹp.
Shirin vòng tay qua thắt lưng Dolenza. Cả hai trò chuyện một lúc lâu, Dolenza không hỏi nhiều về thân thế nàng, điều đó làm nàng thấy an tâm hơn, chàng ta dường như tin vào bất cứ điều gì nàng nói kể cả việc nàng là vũ công thành Cerest. Shirin cũng nói với chàng về những gì đội trưởng đội bộ binh – Zerrat đã nói khi trọng thương.
Zerrat chớp chớp mắt thoát khỏi cơn mơ màng tưởng chừng dài vô tận, chàng cảm nhận có tay ai chạm vào tay mình, ấn nhẹ vào động mạch chủ. Một ông lão với khuôn mặt nhăn nheo và bộ râu dài xám bạc kiếm tra độ co dãn của đồng từ trong mắt của chàng, qua y phục, chàng lờ mờ nhận ra đó là một thầy thuốc.
- Cuối cùng con cũng tỉnh, thật tốt.
- Tôi..đang ở đâu đây ? – Zerrat đưa tay lên đặt trên trán khi cảm giác đầu mình hơi chếch choáng.
- Con đã về quân trại Iftican rồi, chàng trai trẻ à ! – ông lão nói thực hiện vào thao tác kiểm tra ở vết thương và phần đầu của chàng. Zerrat nghe mùi thuốc tỏa ra từ người ông, đặc biệt là tay ông. Chàng nghe có tiếng bước chân rồi tấm mành dầy được kéo ra, một người thanh niên bước vào.
- Anh tỉnh rồi à ! – chàng trai nói như một lời khẳng định rồi quay sang nói hỏi thầy thuốc – anh ta thế nào rồi ạ ?
- Đầu không có chấn động gì mạnh, vết thương cũng đang lành lạ rất nhanh. Tóm lại là chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian rồi sẽ khỏe lại thôi- thầy thuốc nói rồi dời đi.
Zerra dựa vào gối và ngã người ra sau, cơn choáng váng qua đi rồi chàng thấy mình tỉnh táo hơn. Người thanh niên kia đặt một cốc sữa hoa anh túc xuống cạnh giường và nói:
- Nếu anh cần giảm đau thì hãy uống nó !
Zerra gật đầu, chàng nhận ra chàng trai mới đến cực kì điển trai. Mái tóc màu đỏ trông có vẻ mềm mại buột chặt, vài sợi tóc xòa lòa phủ xuống vai. Đôi mắt dài và sáng kết hợp với các tiểu tiết khác làm chàng ta trông có vẻ tao nhã kì lạ. Qua bề ngoài, anh đoán chừng chàng trai đỏ trẻ tuổi hơn mình.
- Cậu là… ?
- Dolenza của đội cung binh ! Tôi và phó tướng quân đã tìm thấy anh cùng cô gái tên Shirin trong khu rừng !
Thì ra là người đang mang anh về đây, Dolenza, cái tên nghe rất quen, phải rồi là do thám trong trận chiến thành Cerest vừa rồi.
- Cảm ơn cậu !
- Chỉ là việc phải làm thôi – chàng chiến binh trẻ nọ nhún vai, ngồi xuống giường cạnh anh và nói – nhân tiện, tôi cũng nghe Shirin nói về việc của anh… thưa Hoàng tử ! – Dolenza nói từ tốn.
Lời của Dolenza làm Zerra lờ mờ nhớ lại những gì chàng đã nói khi trọng thương. Dolenza quan sát những cảm xúc lướt trên mặt Zerra, mơ hồ, căng thẳng và cuối cùng Zerra nhíu mày, ánh mắt cũng đanh thép hơn khi nhìn chàng. Khuôn mặt ưa nhìn của chàng bỗng chốc nhuốm sự áp đặt:
- Ý ngươi là gì ? – Zerra cẩn trọng hỏi, không hề để lộ việc không hài lòng của mình.
Dolenza cụp mắt xuống và nói:
- Tôi không hề có ý gì, chỉ là thắc mắc vì sao một hoàng tử lại ở đây !
Zerra thoáng bất ngờ trước thái độ nhã nhặn của Dolenza, chàng nghĩ hẳn gã thanh niên này muốn gì từ chàng và chàng cũng e rằng chàng khó mà vừa lòng gã. Song nhìn khuôn mặt không ác ý của Dolenza chàng thấy bình tĩnh vài phần:
- Đó là chuyện của riêng Ta, hiện giờ Ta không muốn ai biết thân phận của mình. Ngươi có thể giữ kín không ? – chàng hỏi, liếc mắt về phía bộ giáp cùng thanh kiếm của mình được treo ở góc phòng.
Dolenza trông có vẻ do dự, Zerra nghĩ có hai khả năng. Dưới cái danh xưng hoàng tử xa lạ đó, kẻ này sẽ tuân mệnh chàng hoặc dã sẽ trục lợi vì điều đó. Và quả nhiên Dolenza chẳng phải loại thứ nhất:
- Dám hỏi Hoàng tử, tôi sẽ được gì nếu làm việc đó ?
- Vậy Ngươi muốn gì ? – chàng nghiến răng hỏi.
- Nếu có một người lính có đủ thực lực, Ngài sẽ trọng dụng người đó chứ ? – Dolenza hỏi.
Gã muốn chàng đề bạt cho gã.
- Tôi không đòi hỏi ngay bây giờ, nếu sau này ngôi vị của Ngài vững chãi, hãy giúp tôi như thế !
Dolenza biết ở Corodo có một hoàng tử, duy lý do vì sao lại lưu lạc ở đây thì chàng không biết. Song, qua nhiều ngày quan sát chàng nhận ra thể trạng của Zerra rất tốt, khuôn mặt cũng toát lên vẻ quyền quý khác với những người khác. Hơn nữa, qua nghe ngóng, chàng cũng được biết Zerra là một kẻ có tài. Chàng phần nhiều đã tin tưởng vào điều đó và đặt cược vào lời nói của mình, quả thật, kểt quả như chàng mong đợi.
- Kẻ tài không cần giúp sức vẫn có thể leo đến địa vị cao !
- Ngài nói không sao, nhưng nếu có cơ hội, tôi không thể từ bỏ !
- Ngươi rất tham vọng !
- Với tôi, lòng tham không hẳn là xấu ! – Dolenza nói – và hơn nữa, như tôi đã đề nghị, nếu có thực tài, còn nếu không vừa ý Ngài, tôi cũng không dám đòi hỏi gì ! – ý tứ mềm mỏng nhưng giọng nói lại bộc lộ sự rắn thép.
- Ngươi nghĩ Ta sẽ đồng ý ? – đó không hẳn là lời phản bác, Zerra nửa cảnh giác nữa tỏ ra có hứng thú với kẻ này. Chiến binh đối diện chàng không chỉ có ngoại hình mà còn cực kì tự tin vào thực lực của mình mới dám đề bạt như vậy.
- Lựa chọn là tùy ý Ngài, song sự đồng ý của Ngài có thể mua lấy sự im lặng của tôi thua Hoàng tử cao quý ! – Dolenza nó, hướng ánh mắt màu xanh biển của mình nhìn Zerra.
Sự im lặng kéo dài một lúc cho đến khi Zerra nói:
- Như ngươi đã nói, cho đến khi ngôi vị Ta chắc chắn, Ta sẽ xem xét lại điều đó !
Chàng trai nọ nở nụ cười:
- Cảm tạ Hoàng Tử ! Xin hãy nghỉ ngơi ! – Dolenza đứng dậy, Zerra lún người sâu hơn vào gối, cảm giác vết thương bắt đầu trở đau làm chàng nhíu mày.
Dolenza nhìn vẻ mặt khó chịu của chàng rồi đưa cốc sữa hoa anh túc giảm đau, Zerra đỡ lấy uống cạn. Thuốc quả nhiên làm vết thương dễ chịu đi vài phần, chàng chợt tự hỏi bàn tay kẻ-vòi-vĩnh kia đã lướt qua bao nhiêu thân xác của đàn bà mới trở nên không thô ráp như vậy.
JK
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...