The Mermaid Curse - Lời nguyền Tiên Biển

Đôi mắt nâu sóng sánh nước nhìn vể phía cánh cổng đóng chặt nơi đáy biển hi vọng một phép mầu mang nó về hay đây là một cơn ác mộng cũng được.
Nước mắt con bé hòa với nước biển mặn chát, nước biển trào vào cơ thể nó chà sát vào vết thương buốt nhói trên người nó nhưng nó mặc kệ không có gì đau buốt hơn bây giờ.
Tại sao lại tàn nhẫn như thế .
Nó bám lấy nền đất dưới biển nơi từng có cảnh cổng, từng có hắn hiện hữu bên kia; mặc cho nước biển trào vào cơ thể, mặc cho áp lực độ sâu ép lấy người nó muốn vỡ nát.
Một bàn tay kéo mạnh nó từ dưới đáy biển Bermuda lên mặc cho nó giãy giụa như điên . Nó ngất đi vì bị shock nặng và bị tổn thương trầm trọng từ thể xác lẫn tâm hồn …
Hắn nhìn cánh cửa dần khép lại, cảm giác con tim tưởng chừng quặn thắt lại như muốn ai đang bóp nát trái tim đó vứt đi, một cảm giác đau ghê gớm, từng tế bào mắt của hắn in hằn hình ảnh người con gái đầm đìa nước mắt, gào thét dữ dội kia. Một đám lính thân cận ùa đến nhanh chóng hộ tống hắn về, trêu quãng đường về hắn đánh sập tất cả các cánh cổng, đóng chặt cánh cửa nối giữa thế giới loài người và Luxephin. Không một con quỷ nào có thể rời khỏi đây mà làm hại đến nó nữa. Nó vĩnh viễn là phi tần duy nhất của hắn. Của hắn mà thôi.
Kí ức về nó vẫn đập trong từng nhịp thở của nó, chiếc khoăn voan đen quấn quanh cổ tay rắn chắc đó là kỉ vật của Haida .
….
Quay ngược thời gian,
Hai năm xa xôi về trước
Trường Trung học tại Kyoto, Raphel và Haida.
- Hôm nay, Haida có lớp gì ? – Raphel hỏi quay sang nhìn cô bạn gái của mình. Haida vuốt mái tóc. Cũng được một tuần từ khi cậu và nó chính thức thành một cặp, một cặp đôi được bàn tán nhiều nhất và nhân vật nữ được phản đối nhiều nhất. Nhưng Haida thì khác, trông có vẻ dễ ức hiếp nhưng nó thật sự không dư sức đâu mà quan tâm đến thiên hạ nghĩ gì nên nó vẫn cứ điềm nhiên sánh bước bên Raphel mỗi khi cậu kéo nó đi .
- Giờ toán, nhật ngữ học và kiếm đạo !
- Vậy hôm nay sẽ được về sớm chứ ? – Raphel hỏi chuyển tông giọng hớn hở như trẻ con.
- Không đâu, kiếm đạo hôm nay sẽ đến đồi sau trường để tổ chức trò gì đó ! Nên có thể em sẽ về muộn .
Raphel nghe nói rồi cặp mở cậu mở to ra sau đó là bật cười trong khi Haida đánh cộp trán mình vào quyển sách đang cầm :
- Lại thế nữa rồi ! – nó làu bàu nói trong khi Raphel vẫn cười nắc nẻ. Chỉ là, Haida trong hiểu vì sao như một thói quen, từ khi cậu ngỏ lời và nó đồng ý, từ đó nó luôn xưng em với cậu, dĩ nhiên điều đó cũng đúng vì cậu vốn dĩ hơn nó một lớp. Nhưng Haida thay đổi xưng hô một cách nhanh chóng như thể nó không điều khiển được mình vậy và Raphel thường trêu nó .
- Nhưng nói thật là “anh” thích như thế hơn ! – Raphel không lấy làm phiền ngược lại vô cùng thích thú với việc đó. Cậu nhìn khuôn mặt phụng phịu của nó véo nhẹ lên má nó.
Nó cười vui vẻ với cậu, việc đó cứ như nó không điều khiển được cứ tự động nói ra như thói quen nhưng cũng nói thật là nó thích như thế hơn.
Có tiếng người đến, Haida khẽ tránh người qua một chút khi thấy Hiroshi đang đi phía đối diện ngược chiều, nó vẫn thường xuyên bị tẩy chay vì vụ chạm mắt với tên hotboy này nhưng từ khi có Raphel, lời đồn dịu xuống và có vẻ như Haida cũng không thèm quan tâm đến điều mọi người bàn tán nữa. Raphel lướt mắt ngoảnh lại nhìn Hiroshi có cảm giác tên đó vừa liếc nhìn Haida dù rất nhanh, cậu có cảm giác tên đó có cái gì đó rất nguy hiểm và cần tránh xa, bước chân dài của Hiroshi sải chậm dần khi đi qua Haida.
- Mặc kệ cậu ta đi ! – Haida nói nhìn ngoáy lại Hiroshi
- Ừ ! Chúng ta đi thôi !

- Cậu quàng tay và vai nó rồi kéo nó đi song có cậu tin chắc qua khóe mắt, Hiroshi vừa quay người lại liếc nhìn cậu và Haida và nhếch mép cười.
Ngày đó, Haida có lớp học muộn hơn, là một lớp thực tập ngoài trời của môn kiếm đạo, đó là một trò chơi hơn là thực tập diễn ra ở khoảng đồi vắng vẻ gần trường học . Raphel thì đã về sớm nhưng cậu luôn có cảm giác bất an nên đã quay lại trường chờ nó. Nhưng chờ mãi cũng sốt ruột vì trò chơi kéo dài khá lâu cho nên cậu đến khoảng đồi đó và tìm nó. Cậu thừa biết Haida ở đâu, nó thích kiếm đạo nhưng không thích mấy trò chơi kiểu này và nó chắc sẽ trốn dưới một góc cây lâu năm và rất to, gốc cây ưa thích của con bé đủ to che cả mấy chục đứa chứ chẳng chơi . Đúng như cậu suy đoán thân hình nó cho nên nó núp ở đó chờ đến hết giờ và nó đã ngủ quên. Cậu vui vẻ tiến đến định bụng sẽ trêu con bé nhưng khi bước đến gần thì cậu thấy một kẻ khác, kẻ đó mặc võ phục đen đang đứng cách con bé một khoảng ngắn,. Dù mang bộ võ phục nhưng cậu nhận ra đó là Hiroshi, tên đó cúi ngồi xuống đối diện Haida trong khi nó vẫn đang dựa đầu vào thân cây ngủ ngon lành. Trên khóe môi Hiroshi nhoẻn xười nửa miệng nhìn nó, khuôn mặt thích thú nhìn kẻ đối diện nhưng là theo kiểu nhìn thấy con mồi. Điều đó là Raphel liên tưởng tới các hung thần ác quỷ khi….đang săn mồi.
- Đồ chơi mới của Ngươi à ! – môi Hiroshi chỉ khẽ chuyển động nói đủ lớn cho Raphel nghe, làm sao hắn có thể nhận ra sự có mặt của cậu dù cậu đứng cách đó một quãng xa như thế.
- Hiroshi….Ngươi…- Raphel nói nhìn thanh kiếm hắn cầm, loại kiếm gỗ trong môn kiếm đạo bỗng dưng hôm nay chuyển sang sắc đen thẩm và như tỏa làn khói nhạt.
- Ban đầu, Ta không để ý lắm nhưng xem ra nhìn gần thì trông cũng rất được mắt ! – Hiroshi giơ cánh tay dài rắn chắc phủ sau lớp võ phục và siết cằm của Haida. Nhưng điều kì lạ là Haida không tỉnh và vẫn cứ ngủ. Hắn ngắm nghía người yêu của cậu bằng ánh mắt soi mói và đầy sự thích thú, môi khẽ nhếch nhẹ trong ngón trỏ của hắn ấn mạnh vào môi con bé.
- Bỏ Haida ra ngay cho Ta ! – Raphel tức giận hét, cậu nhận ra hắn là ác quỷ khá mạnh, vội vàng sấn tới nhanh.
- Ngươi sẽ làm cô ta thức giấc đấy ! Chắc là “công chúa” sẽ rất ngạc nhiên khi biết rằng mình đã yêu một vị “Hoàng tử thật” cho xem ! – hắn nói đầy mỉa mai, hắn nắm rõ thân phận của cậu, bằng cách nào, cậu đã che giấu rất kĩ, dù có hơi hướm của Thiên Thần nhưng chưa để lộ thân phận tối cao của mình bao giờ. Hắn rốt cuộc là ai . Cậu sấn tới nhưng chạm phải một mảng thủy tinh bao quanh làm cậu không thể tới được.
- Tại sao Ngươi ưa thích cô ta ! Vì cô ta ! Giống như Jane !
- Ngươi là Ara ! – Raphel hét lên ra sức đánh vỡ sức mạnh đang ngăn cản cậu. Sự căm hận ngùng ngụt trong cậu.
- Phải ! Raphel ! Ngươi không cần phải nóng giận như vậy ! Ta chỉ là muốn tặng cô ta một món quà !
- Quà…quà gì ? – Raphel tung một cú đấm làm lớp vỏ ngăn cách vỡ nát ra. Cậu bước nhanh đến chỗ nó.
- Món quà…của thần chết ! – Hiroshi nhếch mép cúi gần xuống của Haida, vẫn đang nhắm nghiền mắt, hắn ấn môi cắn nhẹ vào môi của Haida, tay kia vươn ra phía cậu tỏa ra sức nóng như lửa cản ngăn, đến một lúc sau khi Raphel vượt qua lớp lửa đó thì hắn biến mất chỉ còn Haida với một vết máu trên môi.
..............
Hiện tại, bầu trời tháng 10 trở mùa đông, tại căn cottage gần vịnh biển Orlando, một người con trai hướng mắt đến nơi xa nhìn những bông tuyết đầu tiên trên đỉnh núi xa dần phủ trắng .
Thật lạnh lẽo !
Raphel
Raphel tháo chiếc bao tay da dầy cộm lẫn chiếc áo choàng ra nhìn Haida nằm trên giường sau khi anh trị thương, nó đã ngất đi hai ngày rồi nhưng anh nghĩ nó sẽ tỉnh lại sớm thôi . Anh đang dùng một vài thuốc tiên đã chữa chất độc cực mạnh mà Haida đang bị nhiễm, nó bây giờ rất yếu. Vì sức mạnh quỷ dữ trong nó đang bị thuốc tiên quấy nhiễu, lẫn việc Haida không còn đúng chất là một “con quỷ” nữa. Từ khi nó yêu, thì con quỷ cũng dần yếu đi vì tình yêu là điều cấm kị và nó làm hao mòn sức sống của con quỷ. Với Raphel đó là tin vui vừa là tin buồn, tin vui là bởi vì Haida có thể triệt tiêu những nọc quỷ kịch độc mà đến thuốc tiên cũng phải bó tay nhưng tin buồn là Haida sẽ rất yếu ớt khi mất sức sống của quỷ cũng như một sự thật tàn nhẫn là…nó thật lòng yêu hắn. Đó không phải là một phút sa ngã hay nhất thời mà là sự chắc chắn. Về sức khỏe của Haida, nếu không nhờ trong người tồn tại nửa dòng máu con người thì hẳn nó đã khó mà tỉnh táo được và sẽ chết dở.
Raphel thở ra, đó là xét về mặt thể xác nhưng về tâm hồn thì. Anh e rằng nó đang có một lỗ thủng lớn trong người và sống cũng nhạt nhòa như chết hoặc là….đã chết trong cõi lòng rồi. Tuy nó ngất đi và vẫn chưa tỉnh lại song anh có thể cảm giác được nó đã chống cự quyết liệt thế nào khi có ai cố tình mang nó ra khỏi tên ác quỷ đó. Nó đã gào thét, khóc lóc vì anh kéo nó khỏi Bermuda sau đó con bé ngất đi, nhưng trong khi ngất nó vẫn cứ tuôn nước mắt. Nó đang mắc kẹt trong cơn ác mộng mà anh không thể nào giúp được. Nhưng Raphel tự nhủ : mọi chuyện sẽ qua thôi.
Nên nhớ rằng, cuộc đời không phải là cổ tích, không phải thiên tình sử Romeo và Juliet. Nhìn vào hoàn cảnh bây giờ, tình cảm của hai kẻ kia tuy rất chân thật nhưng quãng thời gian họ ở cạnh nhau cũng quá ngắn ngủi chỉ non hơn một tháng hai tuần, không phải một năm, hai năm, hay hai mươi năm thiên đàng, tức gần ba trăm năm của con người, gắn bó sâu sắc như Raphel dành cho Haida. Nhìn thực tế một chút có thể hi vọng, Haida tuy có thể rất dằn vặt trong thời gian đầu nhưng thời gian luôn có thể chữa lành mọi vết thương, nó sẽ nguôi ngoai . Haida, một nữ sinh rất bình thường nhưng nó luôn là người chân thật và đặc biệt rất yêu quý mọi vật, nó xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn là ác quỷ, đáng được sống trong thế giới bình yên hơn là ở địa ngục đầy nhập nhằn, cam go. Nghe nó thể tàn nhẫn nhưng sự thật thì hầu như ai cũng từng tan vỡ trong tình yêu và không phải tất cả những người đó sau này đều yêu một người khác hay sao. Tuy chưa dám nghĩ sâu xa nhưng Raphel vẫn luôn hi vọng . Trong tình cảnh bây giờ anh nhận ra ván bài ở địa ngục quá rõ ràng rồi. Luxephin có thể cầm cự nhưng khó thắng mà Ara thì xem ra dù yêu nó nhưng lại không muốn liên lụy nên đã cắt đứt tất cả. Và nếu anh có thể bước qua quãng thời gian khó khăn này của nó, có thể luôn chăm sóc cho nó thì một ngày nào đó, Haida sẽ quay lại là Haida của ngày xưa và sẽ lại ở bên anh. Có thể điều đó nghe hơi ích kỉ nhưng Raphel xứng đáng ột tình yêu, anh đã chở đợi và chịu đừng một quãng thời gian dài, ba trăm năm tuy không phải là vô tận nhưng là rất dài, rất dài và bao nhiêu tâm tình cho người con gái kia, chẳng lẽ không được đáp trả. Raphel vẫn yêu nó tha thiết, dù nó có là Jane hay Haida.
Sau khi Jane chết, Raphel lâm vào trạng thái điên cuồng không ít lần anh muốn xông vào địa ngục xé xác hắn, anh đã tập luyện kiên trì để có được sức mạnh chuẩn bị cho cuộc đối đầu với hắn để trả lại công bằng cho Jane. Nhưng đó cũng là thời điểm anh gặp Haida lần đầu tiên, tại trường trung học cách đây hai năm, một cô nữ sinh bị tẩy chay, luôn làm những gì mình nghĩ và luôn tránh xa hotboy xa nhất có thể. Khi nó nhặt đồng xu cho anh bằng điệu bộ rất tức cười đến việc nó luôn né tránh các hotboy như thể bị dị ứng và hoàn toàn không có xu teng để ý những con người đẹp trai đó. Hay việc nó ôm chặt lấy vai anh khi anh lái chiếc xe đạp địa hình, tất cả đều làm anh vui khi nghĩ lại, tất cả đều tạo cho anh sự ấm áp và sống động như khi anh bên cạnh Jane. Haida hai năm trước dường như cũng rất tình cảm, giống như việc Haida thừa hưởng những tình cảm và cảm xúc từ quá khứ, từ Jane. Anh là người duy nhất nó nói chuyện và làm nó cười nhiều nhất, nó luôn xinh xắn trong trí nhớ của anh. Anh cũng là người duy nhất ở trên thế gian này quan tâm đến nó, nó không có người thân và có lẽ niềm vui duy nhất của nó là cười nói với anh.
Cho đến khi anh nhận ra, anh không phải là người duy nhất để mắt đến Haida. Thi thoảng anh cảm nhận xung quanh có chút gì rất hắc ám, rất không bình thường, anh biết bọn quỷ thường hay lãng vãng khắp nơi nhưng chúng chắc chắn sẽ tránh xa những nơi có luồng khí Thiên Thần đặc biệt là những Thiên Thần mạnh như anh. Cho đến khi một ngày kia anh nhận ra có một kẻ đang nhắm đến hai người và hoàn toàn không có ý tốt.

Bàn tay trắng muốt của anh chạm nhẹ vào dãy băng trắng qua mắt chạm vào má nó. Nó không còn lạnh như quỷ nữa mà dần dần lấy lại thân nhiệt của người bình thường điều đó làm anh có thể chạm vào nó mà không làm nó đau nữa.
Anh thở ra vẻ nhẹ nhõm dù rằng tâm trạng anh cũng cực kì xáo động nhưng tóm lại vẫn là cảm giác nhẹ nhõm. Raphel biết tên ác quỷ đó yêu Haida, việc hắn nhờ vã anh chăm sóc Haida có thể nói là cực kì ý nghĩa, đơn giản vì ác quỷ rất căm ghét Thiên Thần hơn nữa chúng lại vô cùng ích kỉ, không bao giờ chúng đưa cho kẻ khác đặc biệt là địch thủ món đồ mà chúng ưa thích kể cả khi mạng sống bị đe dọa. Hắn đã hạ mình nhớ Raphel chăm sóc và chữa chạy cho nó, đó là lòng tốt gần như chưa từng có từ một kẻ khó ngờ nhất. Tuy anh nhận ra Haida cũng có thâm tình sâu đậm với hắn, vả lại anh biết tính nó, nó có thể là một đứa dễ thay đổi nhưng chỉ với những gì nó không thực tâm hứng thú nhưng với những gì nó đã trân trọng, nó lại xem trọng vô cùng. Thậm chí là yêu thích theo kiểu lập dị . Nhưng anh luôn hi vọng, Haida sẽ dần nguôi ngoai đi, anh không có ý định nhường nó cho ai hết vì chỉ có ở bên cạnh anh, nó mới an toàn mà thôi. Tay anh lần xuống xem xét vết thương trên vai nó , một dải băng to tướng phủ lấp vết thương, chúng có vẻ khá hơn nhiều nhưng chưa đủ làm anh an tâm. Anh đặt môi lên trán nó và thì thào :
- Rồi em sẽ quên thôi ! Đã có anh ở đây rồi !
.
Anh nghĩ Haida sẽ nguôi ngoai, sẽ dần quên đi quá khứ và một ngày nào đó nó sẽ quay lại với anh nhưng những gì diễn ra sau khi con bé tỉnh dậy làm anh lo lắng. Nó không mất trí nhớ, hoàn toàn tỉnh táo, tỉnh táo đến mức có thể nhớ gõ từng tiểu tiết về những gì đã xảy ra. Nhưng đó mới thật sự là một bi kịch .
Haida bị shock nặng, bác sĩ nói mắt nó bị mù tạm thời do khóc quá nhiều. Phải trong khi mơ nó cũng khóc, ngất xỉu nó cũng khóc và tỉnh lại thì đặc biệt thâm trọng hơn cả. Chưa kể tâm trạng của nó suy sụp đến mức tồi tệ, niềm vui không hề tồn tại và chỉ có cảm giác tội lỗi trong nó. Nó thay đổi đến nổi khó mà nhận ra Haida vui vẻ lạc quan của ngày nào, người thì gầy xộp đi, mặt hốc hác, phờ phạc, vẻ mặt lúc nào cũng buồn bã thiếu sức sống. Môi tím tái, ai đặt đâu thì ngồi đó, đôi mắt vô hồn lúc nào cũng khóc. Không có chút vui vẻ gì, nó không nói chỉ gật hoặc lắc đầu . Raphel chỉ có thể nghe nó mở miệng khi nó…khóc. Nó ngồi đó với thân hình co rúm, rút vào một góc phòng với những tiếng rên rỉ đau đớn và nước mắt cứ chảy trên má. Nó dùng tay bịt chặt miệng mình kiềm nén vết thương lỡ loét trong người nhưng điều đó xem ra vô dụng. Hắn, có lẽ là thứ duy nhất sống trong tâm trí nó lúc này, là thứ duy nhất là nó đôi khi ngồi nghệch ra cười giữa bàn ăn dù với đôi mắt băng trắng hoàn toàn không thấy gì. Nhưng cũng là thứ làm nụ cười nhẹ nhàng đó tắt ngúm, làm khuôn mặt nó co rúm lại và hành hạ nó bởi đau khổ và buồn bã. Haida không cách nào tẩy hắn ra khỏi tâm trí dù chỉ một giây, nó mòn mỏi chạy theo hình ảnh ảo giác đó đến kiệt sức nhưng vẫn bám riết sau, càng kiệt sức thì lại càng cố sức làm nó muốn chết đi được.
Haida. Không hề nhận biết, sống cũng được, chết cũng không sao. Nó chỉ biết tồn tại trong mớ kí ức đó, đó là một cơn ác mộng sau ngày đầu tiên con bé tỉnh lại.
Raphel nhận được bức thư của hắn sáu ngày trước, bảo hãy đến Bermuda đón Haida và hãy bảo vệ nó. Anh tức tốc lên kéo Haida lên nhưng nó cứ như muốn bám lấy cánh cửa không cho ai mang đi, cứ như nó không hề muôn rời xa nơi đó chút nào. Khi nhìn thấy Haida, anh thấy con tim mình vỡ ra còn nhìn thấy ở Haida là người đau đớn tốt cùng, đến cả thở cũng khó khăn với nó. Hoặc đã con bé đang cố tàn phá mình chỉ giữ ình cơ hội mỏng manh để tìm lại hắn, hằng ngày hằng đêm đều nghe nó co người lại và khóc. Đến lúc lã người đi thì con bé cũng khó mà ngủ được lâu, nó gặp ác mộng và lúc nào cũng gào thét như người điên .
Raphel đã giăng một kết giới của Địa Đàng ở gần đây, đảm bảo rằng không có con quỷ nào có thể hãm hại nó cũng như việc cùng một chu kì thời gian để tiện theo dõi tình hình Địa Ngục.
- Raphel, em xin anh , đưa em về lại Địa Ngục được không ? – từ lúc tỉnh tới giờ, nó hết thẫn thở gọi tên hắn rồi quay sang cầu xin Raphel đưa nó về . Anh nhìn Haida với dảy băng trắng băng lại đôi mắt mà đau lòng. Mắt nó bị mù tạm thời vì khóc quá nhiều, bác sĩ nói nếu nó không thôi khóc đi thì nó sẽ mất luôn đôi mắt.. Nó đang quờ quạng quì xuống nắm lấy áo anh – Em là kẻ đáng ghê tởm…. nhưng em cầu xin… anh…có thể …giúp em một lần…được không…- Nó quì xuống và khóc , van xin anh. Anh không thể đưa nó về được, sở dĩ kết giới được mở từ hai phía nhưng sau khi hắn đưa Haida qua kết giới rồi phá nát luôn để xóa mọi dấn vết truy lùng. Cánh cửa nối giữa Địa Ngục và Luxephin đã bị sập rồi, việc đó càng đẩy hắn xa Haida hơn. Raphel đau lòng nhìn nó, vừa thương cho tình yêu của mình vừa khốn khổ nhìn tình yêu vô vọng không lối thoát của nó.
Cuối cùng cũng là, Haida và hắn yêu nhau.
Một người vì bảo vệ người mình yêu, một người muốn quay lại Địa Ngục.
Haida bây giờ đang gặm nhấm nỗi đau một mình, nó nguyền rủa bản thân, nó đã biết nó là Người Cá, sau vụ việc hắn truyền nọc độc cho nó, Haida biết nó là người cá và rắp tâm báo thù hắn. Nó biết trên đời này chỉ có một thứ có thể làm hắn suy yếu .
Tình yêu !
Nếu ghen tuông làm Thiên Thần mất đi sức mạnh thì ngược lại tình yêu cũng giết chết hắn.
Hắn đã suy yếu, mất đi gần một nửa sức mạnh sau khi yêu nó. Ban đầu nó chỉ muốn trừ khử song dần dần lại nảy sinh tình cảm thật, từ sau khi hắn cứu nó khỏi lưỡi kiếm và chịu một nhác thay cho nó, nó đã thay đổi, tình yêu và sự hận thù song song tồn tại. Đến sau đêm hôm đó, khi nó nói nó vĩnh viễn là của hắn. Haida thật sự đã giữ lời, nó yêu hắn thật tâm, yêu còn hơn bản thân mình nhưng chỉ sau một tuần .
Nếu nó không yêu hắn thì chắc chắn hắn đã không suy yếu, không bị thương tích như vậy. Nó nguyền rủa bản thân mình vì điều đó, nó biến bản thân thành tội đồ và dằn vặt với tất cả những điều đó . Hình ảnh hắn hiện hữu ở khắp nơi, trong từng giấc mơ, từng mùi hương, kể cả khi nó nhắm mắt hay mở mắt. Đơn giản vì hắn đã nằm chặt trong tim nó, Haida yêu hắn. Sâu đậm.
- Luxephin thế nào rồi ? – Haida hỏi, cố gắng gượng cho giọng bình thường. Raphel ngăn mình thở ra vì sợ nó nghe thấy, đây là câu hỏi anh muốn né tránh nhất, tình hình của Luxpehin xấu đi nghĩa là Haida sẽ càng lúc càng tệ hơn. Song anh có thể thấy nó đang căng tai, nhướn chân bước về phía anh bằng đôi tay mò mẫn.
- Haida, sẽ không sao đâu !
- Còn lại bao nhiêu chiến tuyến nữa ? – giọng nó nghẹn lại, nó nghe cũng đủ biết tình hình đang ngày càng tệ đi. Quân đội của Chúa Tể quá đông, nó từng nghe nói Chúa Tể cũng đi gây chiến với các nước lân bang, trận chiến chỉ kéo dài vài giờ thì cả vương quốc đã bị đội quân quỷ dữ cày nát lên. Ara tuy giỏi nhưng tình hình gấp rút vả lại số lượng quân đội vẫn thua, cầm cự được một tháng đã là phép màu rồi .

- Còn lại…ba !
- Ba sao ! – Haida thở dốc, chân nó bủn rủn và nó khụy xuống sàn , cả thân hình run lên vì đau khổ. Phép mầu , dù có là gì đi nữa, xin hãy xuất hiện đi. Không chỉ có thế, Luxephin bây giờ đang rất nguy kịch – còn những chiến tuyến đã mất có tiến triển gì không ?
- Haida…em biết mà… chúng đã…mất…
Luxpehin thất thủ một phần vì hắn chỉ còn nắm giữ một nửa sức mạnh . Tất cả là lỗi của nó. Nếu không có nó, nếu hắn không yêu nó thì Luxephin có lẽ đã khác xưa, nó thấy mình ngu ngốc vô cùng. Hắn luôn khéo léo tách nó ra khỏi những buổi họp quân cơ, tình hình chiến sự cũng chỉ nó biết những thông tin cơ bản và khi nó hỏi nhưng người xung quanh phần vì họ quá bận, phần vì họ như đang giấu giếm gì đó. Nó cố gắng làm tốt việc chăm sóc cho hắn và đã tin vào những lời kể vắng tắc đó. Hắn luôn nói hắn đã có kế hoạch, rằng hắn đang thực hiện chiến thực và mọi chuyện luôn nằm trong tầm kiểm soát của hắn . Nó nghe thấy ba chiến tuyến đã thất thủ nhưng hắn luôn trấn an là hắn đang nắm tình hình và trấn an nó, hắn quá bận và nó cũng không dám làm phiền hắn vì nó không muốn làm hắn mệt mỏi thêm và nó nghĩ hắn luôn đúng . Nhưng trận chiến gần đây, công thành thứ tư, nó đã lén lút theo hắn vì nó không an tâm và từ đó nó biết mọi chuyện, dù rằng chất độc làm nó thiếu tỉnh táo nhưng đủ để nó ghim gút đau đớn vào bản thân cũng như bủn rủn nghe nói về tình hình quân cơ. Thâm trọng. Luxephin giàu có ! Đế quốc hùng cường suy cho cùng….cũng một tay của Haida đã gián tiếp đánh đổ. Vì Người Cá ! Vì nó !
Nhưng khi hắn trả nó về thế giới của nó, nó càng nhận ra nó đã đáng hận như thế nào khi để hắn đối mặt một mình với nguy hiểm. Sao nó có thể an nhiên sau những gì nó đã gây ra cho hắn, nó căm ghét bản thân mình . Bây giờ nó biết hắn nhận ra việc sức mạnh của mình đang bị tiêu giảm dần dần , ảnh hưởng nhiều đến tình hình quân sự và Luxephin đang dần thất thủ theo đúng nghĩa đen. Hắn đã sợ nó lo lắng và dằn vặt mình nên hắn đã che giấy tất cả và không để cho nó biết . Sao nó có thể vô tâm đến vậy chứ . Hắn yêu nó, hơn cả tham vọng và bản thân hắn. Từ lúc hắn nhận ra tình yêu và chấp nhận ở cạnh nó là lúc hắn nhận ra hắn sẽ nguy hiểm rất nhiều. Nhưng hắn vẫn mặc kệ !
Raphel nhìn nó lên phòng và tâm trạng ngày càng tệ hại cộng thêm cặp mắt không thấy rõ. Anh vuốt mặt cảm giác có một tảng đá to đè lên trong lòng nó. Một âm thanh lớn và anh vội đỡ nó, nó vừa té từ trên cầu thang xuống :
- Em có sao không ? – anh thở ra nhìn vết thương trên trán nó đang chảy nhiều máu.
- Không….sao ! Em tiếc là mình không chết cho rồi ! – nó nói lồm cồm bò dậy, anh nắm cổ tay nó
- Đó không phải lỗi của em ! Haida !
- Đó là lỗi của em ! Raphel, không có gì có thể sửa được ! – nó đứng dậy nhưng Raphel kéo nó vào lòng anh mong có thể giúp nó thanh thản nhưng nó lập tức đẩy ra và lí nhí :
- Em xin lỗi ! Em muốn ở một mình ! – nó lên đầu với vết thương rỉ máu ở trán và cả trong người .
Ở Địa Ngục,
Hắn đẩy nhẹ tấm quân đồ ra, tay vuốt chiếc vòng kim loại quý trên tay mình, cảm giác cổ họng mình nghẹn đắng, , đó là một cặp với chiếc vòng Haida đang mang. Tuy nói là quà cho sắc phong phi tần nhưng hắn đã làm chúng một cặp, chiếc vòng có màu đen thẫm như ngọc trai đen chứ không phải có màu vàng sáng chói như hàng ngày. Hắn đau lòng nghĩ, chiếc vòng phản ánh tâm trạng của nó, tâm trạng của nó- màu sắc chiếc vòng chẳng khác mấy so với cái chết .
Từ ngoài lều quân đội có tiếng tù và khẩn cấp rồi một tên lính chạy vội vào nói :
- Điện Hạ ! Một nửa quân lính dưới quyền Gorphia đã bỏ chạy cùng chủ tướng !
.
Tối hôm sau,
Haida lén lút đọc trộm những bức thư thông báo về tình hình quân cơ của Raphel và những dự đoán về tình hình rất tệ, rất tệ. Một nửa số quân đã cùng các thống lĩnh bỏ chạy trước đợt tiến công của Iphotrice vào cổng thành thứ 3 là lớp ngoài cùng của Thủ phủ Luxephin .
Khi Raphel phát hiện ra Haida đã chẳng khác nào người điên, nó cắn chặt môi đến chảy máu, cào tay trên ngực áo rất rách, đôi mắt mỏi mệt mờ nhạt phải hoạt động hết sức để đọc dòng chữ đó chợt dại đi .
Một nửa quân đội bỏ trốn trước sự tấn công vũ bão của quân địch !
Một thống lĩnh thân cận làm phản !
Gã hãm hại Điện Hạ và chiếm ngôi vị.
Bây giờ kẻ đó đang đầu hàng mở cửa cho quân địch tiến vào thành .
Hãm hại Hậu Duệ Địa Ngục ! Hãm hại…! không lẽ hắn đã….
- Không thể nào ! – Haida hét lên, thở hổn hển gạt tấm băng trắng trên mắt quơ tay làm đồ vật đổ vỡ rồi nó lao về phía cửa nhà xông qua lớp kết giới xung quanh, để gió tuyết táp từng cơn qua mặt – dối trá ! Ara không thể như vậy !

- Haida ! Em sẽ tự giết chết mình đó ! Chưa biết chắc được mà ! – Raphel phải ra sức trấn áp nó và mang nó về trước khi nó tự giết chết bản thân bằng sự tra tấn của chính bản thân nó.
Nó gào thét đầy tuyệt vọng và nước mắt đẩy mạnh anh ra vào muốn chạy khỏi đây đến cửa Địa Ngục, nó không cần biết nó có về được hay không nhưng nó không thể ở đây mà chờ tin một cách vô nghĩa như vậy. Raphel trấn áp nó, anh ghim vào tay nó một kim tiêm an thần mới có thể làm nó chìm vào giấc ngủ . Nhưng thuốc tiêm chỉ tác dụng được vài giờ, nó tỉnh dậy và tình trạng càng tệ hại hơn trước, nó ra sức đẩy Raphel và muốn bỏ đi .
- Ara sẽ không như thế ! Buông ra, Raphel ! Đừng ngăn cản nữa ! – nó hét khản cổ bằng chất giọng dữ dội cố gắng thoát khỏi gọng kiềm đó. Nước mắt ngập trong mắt, cổ họng đau rát, con tim đau thắt từng hồi buốt nhói.
- Em định tới đó bằng cách nào hả ! Ara không phải muốn em hành hạ mình như vậy, em hiểu chưa ! – anh những tưởng nhắc đến hắn thì nó sẽ dịu xuống nhưng nó lại càng kích động hơn .
- Em là một đứa con gái ghê tởm ! Em đã giết chết Ara, nếu không có em thì Ara không chết ! Người phải chết là em không phải anh ấy ! – nó hét và ngã xuống sàn, từng móng tay bấm sâu vào lớp ao trước ngực, cắm sâu vào lớp da mỏng của nó tứa máu như đang tự hành hạ mình . Cơ thể nó rất yếu ớt với vết thương trầm trọng như nó vẫn còn đủ sức làm tất cả những gì liên quan tới hắn.
Nó ngã xuống sàn và bật khóc. Nó biết khóc chỉ vô dụng như nó quá đau đớn, nó cùng đường và không còn cácnh nào khác . Nó van xin nhưng liệu có ai có thể giúp hay không ?
Có hay không ?
Raphel nhìn nó cảm giác cổ họng đắng nghét, tất cả điều vô ích.
Thuốc tiên ư ?
Hay Thiên Thần
Vô ích cả thôi !
Nó khụy xuống trên sàn căn phòng, từng ngón tay bấu mạnh xuống sàn mặc ngón tay đau nhức vô cùng nhưng vết thương trong lòng còn lớn hơn, tim nó bị bóp mạnh lại làm nó khó thở rồi lại bị bóp nghẹ lại đau đớn.
- Ara ! Anh lừa em đúng không ? – nó lẩm bẩm bằng đôi môi nhạt thếch – anh không thể chết như vậy được ! – nó nấc lên, đôi mắt càng nhạt đi không thấy được gì cả, ngoài không gian đen mịt và bi thảm.
Nó cố nuốt nước mắt vào nhưng nước mắt của chảy ra, cổ họng nghẹn đắng, khuôn mặt sau lớp tóc nâu đau khổ tột, nó co người lại để bản thân mình và vết thương kia chả máu trong lòng, lầm bẩm van xin một phép mầu khẩn thiết :
“Jane Elevatur, Haida Giura cầu xin cô , không phải cô là quá khứ của tôi hay sao ! Tại sao tôi không thừa kế phép màu của Tiên Tộc ? Làm ơn có một phép mầu, một phép mầu cứu sống anh được không ! Làm ơn…. ! ”
Trong đầu nó một giọng nói y hệt nó xượt qua rất nhanh nhưng nó không hiểu gì ngoài nghe tên của hắn và nó. Tên hắn nói ra như một hi vọng duy nhất cũng giống như nhát dao đâm vào trái tim đang chết của nó. Giọng nói đó đã thì thào :
“Idigata Fodiate, Ara Haida, Veroniale ”

..
.
The Mermaid Curse
JK
........................................................................................................
VOTE nếu bạn thích ! VOTE now everybody !!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận