The Mermaid Curse - Lời nguyền Tiên Biển

For Jae Hee, thank you for all you do for TMC. Wish you all the bests
________________________________________________________________
TMC
Haida nói chồm người nhìn vào một cuốn giấy với những từ nghệch ngoạc bị hắn quẳng sang một bên rồi nhìn sang tờ giấy hắn đang cầm. Giống như một tấm bản đồ song lại có thể cử động, có những chấm xanh và đỏ đang di chuyển, là địa đồ vùng Luxephin và Iphotrice.
- Có chuyện gì vậy, Ara ? – nó hỏi vẫn chú mục vào tấm bản đồ quan sát, Haida không rành rẽ những thứ này cho lắm lại không biết những phương tiện thần tốc ở đâu song lại có một vài suy nghĩ gì đó trượt qua nó.
- Chúa Tể muốn Ta đến thủ phủ để nhận quyền cai quản Dohamer, tiếp quản cho Danhem ..nhưng phải mang theo phi tần mới sắc phong !
Đôi mắt đỏ của hắn đảo quanh rồi sánh lại, mọi chuyện dường như không đơn giản như thế, rốt cuộc là có toan tính gì đó chăng ?
- Em ? – Haida tròn mắt hỏi
Hắn gật đầu, tiếp tục phân tích mụ Hoàng Hậu đó đang toan tính chuyện gì vậy chứ ! Rõ ràng đây không phải chuyện bình thường.
Hắn cho tập hợp các tướng sĩ bàn bạc hồi lâu rồi lát sau quay lại chỗ Haida, nó đã ngủ, kế bên là cuốn giấy sắc phong cho hắn, không biết vì cái gì mà nó cứ nhìn chằm chằm vào cuốn giấy và tấm địa đồ đó. Hắn vuốt mái tóc nó nhìn Haida ngủ say trên ghế sofa, hôm nay nó có lẽ trải qua quá nhiều cảm xúc. Bàn tay thô ráp chạm vào trán xuống má nó, hắn tự hỏi vì sao nó lại chọn hắn, liệu nó có chắc chắn với mình không. Liệu có cô gái nào bỏ rơi Hoàng Tử trong mơ đi chọn một ác quỷ không. Dù rằng hắn giàu, quyền lực và cũng rất thu hút song hắn biết cái Haida yêu hắn không phải là điều đó mà là vì hai từ “thật lòng”, còn hắn, hắn thích bản chất bí ẩn nhưng đôi khi lại thật thà của nó, thích cả sự nghe lời nhưng bướng bỉnh của nó. Nói sao nhỉ, Haida xem ra rất đa nhân cách song nó luôn tôn trọng nó và cứng đầu với quyết định của mình và điều đó làm hắn thấy hắn thật sự rất có ý nghĩa với nó.
Haida khẽ cựa quạy, mắt hấp háy nhìn hắn :
- Em ngủ quên ! Vết thương của anh thế nào rồi ? Để em thay băng ! – Haida ngồi dậy kéo chiếc rổ bằng lá đựng bông băng và thuốc chuẩn bị sẵn .
- Em băng tệ quá Haida ! – hắn mím môi, nói bằng chất giọng phàn nàn dù thật sự đang thấy buồn cười nhìn Haida đang cố băng bó vết thương ở vai hắn, hắn vẫn cảm giác ngờ ngợ không ngờ có ngày nó lại quan tâm đến vết thương do chính thiên thần gây ra, hắn chuyển tông giọng nhẹ nhàng – đưa đây Ta xem nào !
Haida cắn môi ra vẻ cực kì khổ sở vật lộn với đám bông băng thuốc dược liệu đó.
Chỉ bằng một tay hắn băng bó nhanh gọn, vốn dĩ thường ngày vẫn thế, hắn không thích thầy thuốc cũng không thích để ai chăm sóc mình nên hầu hết vết thương nặng nhẹ đều do hắn tự làm.
- Dảm cá là em chưa bao giờ bị thương nặng !
Haida chu môi rồi nói :
- Anh thì chắc không ai lo chứ gì !
- Sao biết hay vậy ? – hắn cười nửa miệng. Cô độc, tàn bạo với hắn là hai tính từ liên hệ mạnh mẽ với nhau. Hắn cũng không lấy làm phiền, hắn đã quen thuộc dù rằng sâu thẫm trong hắn, sự cô đơn vẫn tồn tại nhưng chưa bao giờ hắn cho phép mình gục ngã, là chưa bao giờ, hắn là Vua một cõi, không có Mẹ, Cha thì không yêu thương gì hắn. Càng thấy cô đơn hắn càng tàn bạo để chứng tỏ hắn không cần ai hết.
- Chưa ai sao ? – Haida chuyển từ thái độ trêu chọc sang nghiêm túc . Đôi mắt nâu sánh lên sự đau đớn như thể kẻ cô độc là nó vậy .
- Từ lâu Ta đã sống cô độc ! Địa Ngục không giống Trái Đất, Ta cũng không giống…
Câu nói chưa hết thì Haida đã vòng tay qua hắn, vì hắn cô độc, nó cũng là kẻ cô độc, đó là điểm chung sâu kín trong hai tâm hồn này. Haida nhẹ nhàng ôm lấy hắn, thân hình trần của hắn rất lạnh, dù rằng đây là bình thường nhưng nó vẫn nghĩ có lẽ ấm áp sẽ làm hắn thấy khá hơn :
- Em cũng thế nhưng bây giờ em sẽ ở cạnh anh !
Nó vùi mặt vào vai và tóc hắn trong khi hắn sũng người lại, câu nói làm sững cả tâm hồn hắn. Trước đây, dù hắn thích hay không thích thì hắn cũng phải chấp nhận, sự tàn nhẫn và lạnh lẽo làm hắn mạnh hơn ai hết, đó là những thứ dạy cho hắn sự tồn tại. Ở Địa Ngục, không có cái gọi là lòng tin vào con người cho nên hắn không mở lòng được, thậm chí hắn càng khép chặt lại, cố gắng thích nghi với cuộc sống tàn nhẫn và đơn độc này đến khi hắn cảm thấy thích thú với điều đó . Haida nói làm một cái gì đó sâu trong hắn khẽ đập , một chút, dù chỉ một chút giữ ấm cho hắn. Ác Quỷ đôi khi cũng nhận ra, sự ấm áp mang lại cảm giác mới mẻ và an toàn và hắn cũng vậy.
Hắn vòng tay qua vai, cảm giác cổ họng hơi đăng đắng rồi hôn lên mái tóc nó, câu cuối cùng hắn thì thào khi kéo nó vào lòng mình là :
- Ngủ ngon, Haida của Ta !

.
Nó gặp một cơn ác mộng và thức dậy lúc nửa đêm, Haida thở gấp đảo mắt xung quanh, tay nắm chặt lấy miếng vải hay gì đó, nó vội quay sang người đang nằm cạnh gì thì thấy một đôi mắt màu đỏ sánh chút vàng đang quan sát. Hắn làm nó thót của tim :
- Em sao vậy ? – hắn hỏi .
- Anh chưa ngủ ? – nó hỏi chống tay ngồi dậy. Hắn thực chất không thể ngủ được, tim hắn đập như sắp vỡ đến nơi khi nó ngủ mà còn quay sang níu lấy tay hắn rồi lại còn ôm chặt lấy ngực hắn. Vã lạ, hắn muốn nhìn nó, dù rằng hắn bất tử nhưng hắn vẫn muốn nhìn nó vì hắn sợ ... hắn muốn níu kéo tất cả giây phút ở cạnh nó
Hắn gật đầu rồi hỏi tiếp :
- Em gặp ác mộng à ?
Haida vuốt lại tóc, điều hòa hơi thở rồi chống người ngồi dậy. Nó mặc kệ vai áo xốc xếch nói vội với hắn :
- Cho em mượn tấm địa đồ !
- Địa đồ ? – hắn nói lấy miếng giấy cuộn gần đó cho nó . Nó nhìn vào địa đồ, tự nhiên mớ suy nghĩ ban nãy bay biếng, nó đã thấy một cái gì đó. Khốn kiếp thật, sao bây giờ đầu óc rỗng tuếch ra hết vậy. Nó vùi tay vào tóc cố nhớ lại cơn ác mộng quái đản kia.
Hắn ngồi dậy tựa cằm lên khoảng vai trần của nó từ phía sau nhìn khuôn mặt khổ sở của con bé khi nhìn vào tấm địa đồ.
- Em đang lo lắng ?
Haida lắc đầu dù rằng hắn nói hoàn toàn đúng, nó đang lo nhưng không tài nào biết nỗi là lo việc gì ?
Nó vẫn tiếp tục di mắt trên những chấm quân đỏ, xanh , cắn răng vào môi . Bỗng dưng…tối om.
Hắn vòng tay che đôi mắt nó lại, hắn biết nó lo lắng, nó có linh cảm song để mớ linh cảm ám ảnh đó làm nó mệt mỏi thì hắn không thích chút nào. Hắn rút tấm bản đồ khỏi tay nó, hôn lên vai nó :
- Đừng lo lắng ! Ta sẽ không để ai làm em bị tổn thương !
- Không đúng ! – Haida nói, giọng lạnh và nhạt lại – không để ai làm tổn thương chúng ta !
Hắn im lặng, hắn là Vua, quyền lực và tài năng hắn có. Song đe dọa cũng rất lớn, hơn nữa, đây là quỷ giới, chiến tranh hiềm khích rất nhiều. Âm mưu thâm độc, mưu ma chước quỷ nhiều vô số kể . Luxephin tuy giàu có song xét về mặt lịch sử và kích cỡ vẫn còn rất non trẻ, tuy hắn đã làm Vua được gần hai mươi năm song hai mươi năm Địa Ngục hay hai trăm năm so với loài người vẫn còn là số rất nhỏ so với con số sảu tỉ năm hình thành ở đây. Việc cẩn thận không bao giờ là thừa thãi. Song hắn vẫn nói :
- Chỉ là đi sắc phong thôi mà ! Em nói vậy có làm Chúa Tể đau lòng đấy ! Ta dù sao cũng là con trai của ông ta ! – hắn nói cố ra vẻ tổn thương .
Haida dựa người ra sau vào lòng hắn, cảm nhận lồng ngực rắn chắc của hắn ngay sau lưng mình, tim Haida đang đập mạnh . Nó kéo bàn tay hắn đang che mắt mình xuống. Nó nhìn hắn, đôi mắt có chút hối lỗi song vẫn lạnh, giọng cũng thế :
- Ara, em xin lỗi ! Nhưng em không biết Cha anh ! Em cũng không quan tâm liệu Chúa Tể có tổn thương hay không . Em chỉ không muốn bất kì ai làm anh tổn thương ! Em không muốn điều đó ! Dù chỉ là một chút ! – ánh mắt nâu sánh đỏ lại vẻ nghiêm nghị và lạnh lẽo không ngờ song khi nhìn hắn lại chuyển sang sắc chocolate long lanh ấm áp.
Nó dùng hai tay giữ bàn tay hắn rồi đặt lên lòng bàn tay một nụ hôn và nó nói tiếp :
- Anh nhất định phải thật cẩn thận !
Hắn vòng tay xuống chân nó bế nó đặt vào lòng mình. Hắn thấy cổ họng mình đắng lại như sắp khóc, hắn vùi mặt vào cổ nó. Haida vòng tay kéo hắn vào người mình, bàn tay vuốt nhẹ trên lưng hắn. Tình yêu của nó cho hắn là sự tàn nhẫn với những gì xung quanh, nó không quan tâm đến ai khác ngoài hắn. Ích kỉ và độc tài ! Vì ở đây chưa ai từng thật lòng quan tâm hắn, họ chỉ phục tùng vì sợ, bằng hữu vì lợi lộc. Địa ngục đã tạo nên một nhân tố tàn bạo, tài giỏi nhưng lãnh đạm như hắn. Thì sao chứ ? Haida cũng vậy, cũng lạnh lùng như hắn, ngoài hắn ra nó không quan tâm điều gì khác.
Ác quỷ như hắn bây giờ đang rung động, hắn hít hà mùi thơm của nó, cảm giác sự ấm áp của nó. Tình yêu này, có lẽ vừa là điểu cấm kị vừa là điều quí giá nhất của hắn. Hắn kéo vai nó xuống và hôn lên hai vai trần, nó kéo chiếc áo đen hoàng tộc của hắn ra và ghì chặt cổ hắn trước khi hôn lên môi hắn.
Tình yêu của Ara và Haida có thể ích kỉ.

Có thể đã từng nhuốm máu !
Có thể chỉ biết có mình và người kia !
Có thể tràn đầy quá khứ cay độc.
Tình yêu đầy thâm hiểm , ích kỉ, độc đoán.
Nhưng người ta nói gì không quan trọng .
Họ nhắm mắt, bịt tai không để tâm thiên hạ nói gì. Ngăn cấm, đúng sai hay bị nguyền rủa.
Hắn là kẻ ác nhất và Haida cũng đầy toan tính mưu mô.
Nhưng cuối cùng họ lại yêu nhau.
Không phải tình yêu được Chúa cứu rỗi !
.
Tình yêu mang gia vị của Ác Quỷ : ích kỉ, tham lam và độc đoán.
Vậy Chúa có tại sao tình yêu hay không ? Hay tình yêu có hoàn toàn là điều thuộc về Thiên Đường .
Trong trường hợp của Ara và Haida thì không ! Vì những kẻ ác độc đôi khi cũng yêu, chỉ là theo một cách trông có vẻ gần giống song lại rất khác mà thôi.
.
Trong chính điện Luxephin, trong căn phòng của Điện Hạ, nơi ngập tràn bóng tối và cái lạnh đến buốt da, có hai con người đang ôm lấy nhau.
Kẻ tóc trắng nhìn khuôn mặt của người kia, đôi mắt cô gái khẽ kép lại rồi lại mở to nhìn hắn. Dù trong bóng tối hắn vẫn thấy rõ ánh mắt nâu long lanh của nó và cảm giác như bị hút hồn bởi ánh mắt đó. Hắn có thể nghe rõ tiếng thờ từ bờ môi khép hờ nhưng không phải là cảm giác lo âu lúc nãy là mà cảm giác dễ chịu. Hắn cúi xuống hôn và cắn nhẹ vào môi của cô gái đó. Bàn tay của cô gái đan vào tay hắn, từng ngón tay thuôn dài co lại giữ bàn tay hắn giống như thân hình mảnh dẻ và làn da mềm mịn của cô cũng đang ép sát vào hắn. Cô gái đặt tay lên vai hắn, cảm giác thân hình rắn chắc của hắn ngay trên mình, tay hắn trượt dần từ má xuống môi rồi xuống từng đường cong cơ thể cô gái.
Hắn cảm nhận rõ làn da ấm nóng của cô song tay của cô lại rất lạnh, hơi thở của cô phả qua cổ. Mái tóc nâu dài xõa xuống giường pha cùng màu tóc trắng toát như bạch kim, làn môi mềm mại của cô đặt trên cổ hắn, tay vòng qua tấm lưng rộng của hắn cảm giác, người cô tỏa ra một mùi hương nhẹ dễ chịu . Cô gái nói bằng chất giọng nhẹ vừa khẩn thiết vừa yêu thương :
- Hãy thề rằng anh sẽ không bao giờ buông em ra ! – cô gái nói, mở đôi mắt nâu nhìn hắn một cách chắc chắn, hắn có thể cảm nhận từng ngón tay lạnh của cô ấn vào cơ bả vai mình. Cô nói tiếp – thề với em !
Hắn cười vòng tay xuống dưới luồn qua thắt eo nhỏ nhắn của cô kéo sát vào người mình và nói một cách nồng nàn :
- Ta sẽ không bao giờ buông em ra !
- Nếu anh không giữ đúng ! Em sẽ không buông tha cho anh !
- Được ! – hắn nói cuối xuống hôn lên cổ nó, tay trượt dần trên tấm lưng trần của nó và hai người hôn nhau. Giữa những cái hôn hắn nói :
- Ta yêu em !

.
Haida đặt một chiếc đĩa bánh cùng một hai đĩa thức ăn lên bàn và nhìn hắn chằm chằm như thể những đứa trẻ lần đầu được đi coi kịch . Hắn vừa đi một vòng quanh với các tướng lĩnh, như mọi ngày, hôm nay Haida đã “dụ dỗ” để được đi theo hắn sau hai tiếng biến mất vào sáng sớm. Thì ra là nó đi làm những món này.
- Đây là gì ? – hắn hỏi nhìn hắn bằng vẻ cảnh giác đầy trêu chọc – có thuốc độc không đấy?
- Có – Haida đáp vẻ láu lỉnh không kém – là tình dược của phù thủy.
Hắn tặc lưỡi trong khi Haida chìa ra một muỗng soup, may mà không có ai. Hắn đã từng thấy con người làm những việc như thế này, lúc đó hắn rất buồn nôn, rất vui vẻ chia rẻ tình yêu đó nhưng bây giờ thì không. Cảm giác rất sôi động trong người nhưng cũng bình yêu một cách quái đãn. Haida sau khi đã cho hắn ăn tất cả các món mình đã nấu, nó đang cho vào miệng một chiếc bánh ngọt và nhìn ra ngoài xem những trại lính đang di chuyển. Nó quan sát rất lâu trước khi tiến tới ngồi vào lòng hắn, vẻ thản nhiên không chút ngượng ngùng, nó mỉm cười nhìn hắn hôn lên khóe môi nơi vẫn còn một vút kem vanilla từ chiếc bánh. Sau đó nó dựa vào vai, vòng tay qua thắt lưng của hắn. Và cả hai im lặng , có lẽ họ có chung một cảm giác, suy nghĩ và dự cảm song không muốn người kia biết.
Chiều hôm đó bắt đầu hành trình đi Inphotrice .
- Haida ! Ta cần dạy em vài thứ ! Ra ngoài với Ta ! – hắn tươi tỉnh nói sau nửa ngày băng qua sa mạc đi đường . Nhưng sa mạc ở đây cứ như Sahara về đêm, lạnh không thể tả, răng của nó đánh lập cập vào nhau như gãy đến nơi cho đến khi hắn phủ cho nó thêm lớp áo da thú dầy cộm của hắn dù rằng nó đã mặc một chiếc áo ra chiều còn dầy và nặng hơn cả nó. Hắn cười và chọc ghẹo nói Haida trở nên tròn quay chẳng khác nào bỏ sữa trên đôi chân gầy thì nó lại đột nhiên nóng đến độ như bị ném trên lò lửa. Cứ như thế này thì nó sẽ tắc thở mà chết mất thôi.
Sáng hôm sau,
Hắn đưa cho Haida một thanh kiếm mỏng dài có màu đen tuyền và nói :
- Ta sẽ dạy em một chút kiếm phép ! Chỉ để tự vệ ! Đây là một thanh kiếm có thể khi chiến đấu kết hợp với sức mạnh phép thuật. Bây giờ thì….
Hắn vừa nói vừa quay lưng lại sau đó cầm thanh kiếm của mình đánh tới tấp về phía Haida, nó giật mình lùi lại rồi bắt đầu chỉ toàn đỡ .
- Anh làm gì vậy ! – tới lúc chịu hết nổi, chẳng hiểu tại sao hắn lại đánh với nó, dù rằng hắn nhân nhượng nhưng cũng là quá sức với nó. Cũng may là hồi học cấp ba, nó đã chọn kiếm đạo là môn thể thao ngoài giờ nên cũng biết cách đỡ và đánh nhưng toàn tập bằng Shinai (kiếm gỗ) còn có bộ giáp dầy cộm, nặng chịch chứ còn như thế này thì chưa liều lĩnh bao giờ. Cùng lúc đó thanh kiếm chuyển sang màu trắng như mảnh băng, một lực đánh bậc ra dù rất nhẹ nhưng rất lạnh thổi qua người hắn.
Hắn thu kiếm nhìn nó, hắn trước giờ nghĩ Haida dù có nửa dòng máu quỷ song không có vẻ gì là thừa hưởng sức mạnh ; nhưng cuối cùng cũng có, dù còn ít và không biết đó có tác dụng gì nhưng có thì càng dễ tự vệ. Haida thở dốc nhìn hắn, Ara nhoẻn cười bước tới :
- Em biết đấu kiếm ?
- Người Nhật Bản cũng nên biết một chút nhưng sao lại đem em ra tập võ ? – Haida thở đứt quãng lau mồ hôi nhìn hắn.
- Ta chỉ muốn kiểm tra xem liệu em có chút đỉnh sức mạnh bóng đen nào không ? – hắn mỉm cười ranh mãnh dù trong lòng rất lo lắng
Nó nuốt khan và hắn bắt đầu dạy cho nó, từ thời nó học kiếm đạo, đã vô cùng mệt, cầm một thanh kiếm quá khổ tay làm nó tưởng mình sắp trẹo cổ tay đến nơi, chưa kể mang bộ giáp và còn phải di chuyển nhanh nữa; nhưng bây giờ nó thấy điều đó chưa là gì khi tập với hắn, nếu hắn không nương tay chắc chắn nó đã bị chém ra thành mấy đoạn rồi. Một lát sau, Haida bây giờ nhìn hắn luyện tập làm mặt đất nứt cả ra còn mình thì vừa mệt vừa đói; hắn thì vẫn chưa suy suyển gì cả.
- Nhìn em như thể bị cưỡng hôn suốt 24 giờ đồng hồ ?
- Cưỡng hôn ? – nó cố điều hòa nhịp thở và giọng nói và nhìn hắn.
- Ừ, như thể không thở nỗi ấy !
Nó không thể đáp được, thật sự là nó sau một hồi tập luyện quá sức đang thở như thể lần đầu tiên được thở. Nó gật đầu, mặc chút trêu ghẹo của hắn và đồng ý kịch liệt. Hắn cười khùng khục bế bổng nó lên, Haida cũng để yên đó có lẽ vì nó quá quen thuộc với hành động đến nỗi nó thấy rất rất thích vì người hắn vừa âm ấm nhưng lại vừa lạnh.
Hắn cho nó nghỉ một chút rồi dạy một ít võ và tập với nó ngày hôm sau. Sau đó khởi hành chuyến vượt Đại Dương đến thủ phủ của Địa Ngục. Hắn tất nhiên vẫn luôn đề cao cảnh giác và để mắt đến mọi việc xung quanh, Haida thì luôn quan sát hắn, không lẽo đẽo theo nhưng hắn lúc nào cũng có thể dễ dàng bắt gặp đôi mắt nâu và đôi môi cười tươi tắn nhìn hắn. Bây giờ cũng tạm ổn cả, Haida hít vào làn gió lạnh như băng và nhìn xuống biển, biến ở đây cũng đẹp nhưng đẹp theo nghĩa Địa Ngục, rất tối và nhiều thủy quái cho nên lúc nào cũng có một dàn những lính đứng xung quanh với hai tay là những vồng lữa phòng bị. Song có lẽ bọn quái thú cũng biết là có những “đối tượng” không nên chạm vào cho nên ngoài việc nhìn con thuyền thì không làm gì cả. Nó để ý có một cái đó đen thẫm đang di chuyển dưới nước, ban đầu cứ tưởng là nước màu sẫm nhưng hình như không phải . Haida hơi nhướn người nhìn xuống và hình như nó trông thấy đó là một con quái thú…rất rất to và có hai cái gì trắng như con mắt đang đảo lên nhìn nó.
Cạch. Một âm thanh còn con bé giật thót mình :
- Em làm gì vậy ? không sợ té hay sao ? – hắn hỏi thì thào vào tai nó. Hai tay hắn chống hai bên trên thành tàu, đảm bảo nó sẽ không bị ngã .
- Anh làm em hết hồn ! – nó thở ra nhìn hắn – nhưng có cái gì dưới nước này !
- Ở đây có rất nhiều quái thú !
- Vậy nếu em rơi xuống dưới chắc là…. – nó níu áo hắn nhớ lại lúc con quái thú kia nhìn nó. Chắc là rơi xuống thì sẽ chết rất thảm.
- Ta sẽ kéo em lên và xé nát bất cứ con quái thú nào dám có ý định mom men tới gần !
Hắn nói với vẻ lạnh tanh và ánh mắt đầy giết chóc song khi quay sang nó, vẻ lạnh tanh đó nhanh chóng bốc hơi khi nhìn thấy nó đang cười, tươi hơn bao giờ hết, vẻ như trẻ con được khen , rất tinh nghịch nhưng cũng rất đáng yêu. Nó dụi vào vai hắn còn tay thì níu lấy vai hắn. Hắn vòng tay qua ôm chặt lấy nó, hắn thích tất cả những gì thuộc về Haida, những câu hỏi rất ngố của con bé , những lời dịu dàng lẫn lạnh lùng của nó. Cả cái tính trẻ con nhưng nhiều khi lại già trước tuổi của nó . Cả hai im lặng và đám binh sĩ cũng chỉ cúi mặt đi qua không dám hó hé một lời nào .

Gió rất lạnh rất buốt, hắn vòng tay cố che chắn cho nó, cảm nhận sự im lặng, rất im lặng của nó. Gió cứ thổi, mọi vật xung quanh như chuyển động chậm lại để hắn được thở giống như loài người, sống giống như loài người, được vòng tay che chở cho nó, được cảm nhận có một người trong vòng tay của mình. Thời gian chậm lại như thể ngừng trôi , khi nó vẫn còn tựa má vào vai hắn và Haida dịu nhẹ nói, rất nhỏ chỉ đủ cho hắn nghe :
- Em yêu anh !
.
Một ngày….
Hắn và Haida lên đường đến Iphontrice, cung điện của Iphotrice rất hoành tráng nhưng khi bước vào hoành thánh, Haida nhìn ra ngoài kiệu vào thấy rất nhiều tướng lĩnh tập trung ở ngoài cửa, ngoài ra còn có những thành viên của các nước chư hầu, hoàng thân quốc thích tập trung rất nhiều nhưng mặt ai nấy nhìn cũng …có vẻ gì đó không đáng tin, nó bỗng chốc siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay nó, đan lồng vào tay hắn.
- Điện Hạ vào Chính cung ! – Hắn bước vào trong bộ y phục hoàng gia màu đen pha đỏ và sọc trắng cùng Haida sánh bước vào. Cả hai đều mang một lớp mặt nạ , trong khi hắn nghiêm nghị nhìn, nó kín đáo quan sát xung quanh mình.
- Ara ! Anh có cảm thấy có gì rất lạ không ? – Haida hỏi nhỏ vào tai hắn.
- Ý em là sao ?
- À không ! – Haida cũng đã ở cạnh hắn một thời gian, cũng biết chút ít về việc điều quân khiển tướng nhưng trong thành cũng như đánh giá đối phương. Có phải là nó quá đa nghi chăng.
- Haida, thanh kiếm Ta đưa cho em…
Ánh mắt Haida xoáy sâu vào hắn, có cảm giác ánh mắt xuyên thấu lột trần sự lo lắng của hắn, Haida đã đúng, hắn đang lo lắng điều gì đó và nó cũng thế. Bàn tay nó nắm lấy tay hắn, không nói gì nữa chỉ khẽ gật đầu trấn an.
Cả hai cuối người chào Chúa Tể của Địa Ngục, Haida thật sự chẳng còn tâm trạng đâu mà quan sát cho kĩ, chỉ biết đó là một người đạo mạo ngồi trên chiếc ngai vàng rất to. Nó để ý người kế bên, là một người phụ nữ, trong tầm ba mươi tuổi đẹp sắc sảo nhưng với nó. Bà ta có vẻ gì đó rất thâm hiểm và gian ác đặc biệt là ánh mắt bà ta nhìn hắn và nó. Đúng rồi, bà ta là mẹ của Danhem. Trong đầu Haida dấy lên chút ác tâm khi nhìn người đàn bà đó, bà ta chắc chắn cũng muốn làm hại đến hắn như Danhem.
- Không ngờ gu thẩm mỹ của Điện Hạ lại đặc biệt như thế ! – bà ta đầy ngạo báng nhìn nó, Haida đánh ánh mắt đi nhìn bọn người xung quanh cũng đang nhìn nó bằng cặp mắt lộ liễu cho đến khi hắn ngẩng đầu lên thì bọn họ lặp tức cụp mắt xuống. Hắn và Haida không buồn đáp lại mặc cho bà ta có nói bóng gió thế nào.
Haida lặng lẽ quan sát những người xung quanh khi Chúa Tể ra mặt, trước khi trao lại đặc quyền còn một nghi thức phải trải qua : đấu võ. Haida đặt tay lên trán khi một loạt hình ảnh sượt qua trong đầu nó; trước khi nó bắt đầu lên khán đài còn hắn xuống sân đấu, nó cất bước đi ngược dòng người :
- A-r à Điện Hạ ! Điện Hạ !
- Haida ! Có chuyện gì vậy ? – hắn cầm thanh kiếm tiến về phía sân đấu quan sát cổng sắt đối diện, đánh giá đối thủ của mình. Haida nhìn hắn, vẻ âu lo hằn trên đôi mắt nâu của nó, nó nhìn sâu vào mắt hắn như thể nó biết rõ chuyện gì sắp xảy ra. Hắn có thể thấy rõ điều đó, ánh mắt mở to nhìn nó, con bé như đang sợ chuyện gì đó.
- Hãy cẩn thận ! – đôi mắt di chuyển nhìn quanh sân như muốn xem xét sẽ có bao nhiêu đối thủ, rồi nó rướn ngưới lên hôn lên má hắn rồi thì thào – nhất định phải thẳng.
Nó ngồi trên khán đài nhìn hắn đấu với một võ tướng, sau đó là hai người rồi ba người. Haida nghiến răng, rốt cuộc là công bằng ở chỗ nào khi một đấu năm người, còn bọn người xung quanh cũng đầy ghê tởm với ánh mắt háu đói nhìn vào hắn, như thể tất cả những người ở đây, từ bà Hoàng Hậu đến các kẻ thuộc hoàng thân, quốc thích đều có âm mưu gì đó.
- Ta là Parence, hân hạnh – một người trông có vẻ rất cao quý mang đến cho nó một cốc nước. Haida nghiêng đầu chào rồi nhìn sang hắn đang đấu ở dưới. Người đó vẫn chưa có ý định bỏ đi, mỉm cười lịch sự nhìn nó .
Parence…là người anh khác cùng cha khác mẹ của hắn. Haida nhìn sang Parence vẻ thiện cảm, nó nghe nói đây là một vị vua dễ chịu hơn nữa có phần dễ dãi nhưng dễ dãi ở đây là không quá độc ác . Có lẽ một bản khác ngược với hắn !
- Hân hạnh thưa Vương tử ! – Haida nói cúi thấp người nói . Đây có lẽ là người duy nhất đã cười nhẹ với nó trong bữa ra mắt ở chính cung.
- Mời tiểu thư ! – Parence chìa ra một ly rượu thanh nhã màu sánh đỏ - hãy uống đi, biết đâu sẽ giúp tiểu thư thấy khá hơn sau chuyến đi đường ! Xin phép tiểu thư – rồi người đó bỏ đi.
Haida lắc nhẹ ly rượu và đưa lên mũi, nó nhấp môi, có vẻ sửng sờ gì đó giấu kín. Bàn tay nó bấu chặt lấy chiếc mấu ghế. Hắn vừa chiến thắng sau khi đấu với năm tướng lĩnh nữa. Và những người khác đang hò hét. Hắn thoáng mệt trong người do chiến đấu quá sức, hơn nữa địch thủ cũng rất mạnh là những kẻ lão luyện thân tính của Chúa Tể.
Hắn giơ mũi kiếm đầy máu lên nhìn về phía nó ý muốn trấn an, song hắn bắt gặp khuôn mặt của nó, tái xanh sau nửa tấm mặt nạ và tấm voan đen phủ mặt. Qua mớ tóc màu nâu che hai bên, Haida ngồi bất động, không hề có chút gì mừng rỡ với chiến thắng của hắn.
- Cẩn thận ! Đằng sau ! Đó là bẫy ! – hắn vẫn chăm chú quan sát Haida, vẻ lo lắng dần hiện lên khi thấy phản ứng kì lạ đến lạnh người của nó. Bỗng chốc, nó nhướn người nhanh lại phía trước và hét lớn về phía hắn. Khuôn mặt hoảng loạn tột độ. Hắn quay người lại và năm chục bóng đen bay nhanh về phía hắn với cách ra đòn đầy sát thương. Haida nhận ra đám đông đó cố tình la hét để làm tạo cơ hội phân tán sự chú ý vè để bọn kia có thể tấn công bất ngờ. Trận chiến bây giờ không còn là nghi thức mà là một trận chiến mà bọn chúng, đầy vẻ ghê tởm, đang tấn công hắn.
Không chỉ có hắn, Haida cũng đang mắc kẹt với hai tên hành thích. Bọn người di tản, một nhóm bảo vệ hoàng hậu , còn bà ta và Chúa Tể đang quan sát tình thế ngàn cân treo sợi tóc của nó và hắn với vẻ đầy vẻ thích thú.
Trong chiếc ly rượu mà Parence đã đưa cho nó, trên mặt rượu sánh lại một dòng chữ gay người :
Hoàng hậu muốn trả thù, tất cả là một cái bẫy. Nhanh chóng rời khỏi đây . Rất nguy hiểm.
Haida và linh cảm của nó đã đúng, bữa thách đấu đó không phải là nghi thức, nó là một cái bẫy trá hình đáng sợ. Một cái bẫy muốn giết chết hắn và nó…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận