Ra ngoài mấy năm, trong nhà chưa đồng ý đã cưới vợ, vậy đã hơi quá đáng rồi.
Thôi cưới thì cưới, nhưng sao không tìm yêu quái nào mà cưới, huyết thống có thấp kém một chút cũng được mà, cớ gì lại cưới con người....Được rồi, con người thì con người, gạo nấu thành cơm rồi thì còn thế nào được nữa.
Cơ mà trong mấy ngàn tỉ người, chọn ai không chọn, lại chọn ngay thành viên của Hạo Nguyệt, vầy phải làm sao?
Tuy nói trước nay Minh Hà không có hứng thú với chuyện đấu tranh giữa yêu quái với con người, nhưng hành động của Hạo Nguyệt thì chẳng một yêu tộc nào ủng hộ, cưới vợ Hạo Nguyệt phiền phức cỡ nào đây? Mà thôi bỏ đi, nói đến chọc trời khuấy nước thì thiếu gia chủ nhà mình gây họa còn ít nữa hay sao? Hắn đã thích thì làm thế nào được nữa, cùng lắm là mang về, giữ trong nhà, trông coi cẩn thận là xong.
Thế thôi thì còn miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng sao ánh mắt ngài nó lại cứ phải cao như vậy, nhất quyết không chơi cái hạng tầm thường hay hàng cao cấp, mà phải thủ lĩnh của Hạo Nguyệt mới vừa vòng.
Vầy có hơi bị hardcore rồi!
Chuyện tới nước này thì không phải mang về canh giữ cẩn thận là giải quyết được.
Nhiều người đã nghe đến nhân vật bí ẩn gọi là thủ lĩnh Hạo Nguyệt, nhưng khắp thiên hạ có vô số yêu tộc săn lùng tìm kiếm y, dò đoán thân phận y không biết là người hay yêu quái, vậy mà ngàn năm nay không có thông tin gì.
Thiếu gia chủ nhà mình lại lợi hại đến cái mức chơi người ta chơi đến tận trên giường, chuyện gì cần làm cũng làm xong cả!
Tuyết Nguyên Khải tò mò gần chết, nhưng liếc sang tôn chủ mình, thấy sắc mặt Thương Phù thoáng thay đổi, bèn gắng nhịn xuống.
"Tại sao?"
Hai chữ đơn giản vang lên, nghe như không chút cảm xúc, nhưng mà....Thanh Phủ nháy mắt với Thương Phạt, ý nói "ngài bảo trọng."
Thương Phạt biết huynh trưởng hỏi một câu thế thôi nhưng có rất nhiều thứ phải khai ra.
Lần này quay về hắn đã nghĩ rất kỹ, không thể qua loa che giấu những chuyện đã xảy ra bên ngoài.
Vì tương lai còn nhiều việc cần làm, hắn có nghĩa vụ phải cho người nhà biết mọi chuyện.
Nhưng mà nói ra thì cũng rất dài.
Thương Phạt lặng lẽ nhắm mắt thở dài, nói, "Tất cả đều bắt đầu từ kế hoạch gọi là Đại mộng hồi."
Tuyết Nguyên Khải không nhịn được, ló đầu ra, "Đại mộng hồi?"
"Phải." Thương Phạt khẽ cúi đầu, nhẹ giọng kể, "Khi đó, ta tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm dưới một gốc cây hoa lê, phía xa là một ngôi làng của con người, dưới sườn núi mênh mông nở đầy hoa lê trắng.
Khi ấy, ta chẳng nhớ được gì cả...."
Hắn kể thật lâu, từ khi quen biết nhau, tới lúc quyết định lập nên Đông phủ.
Chậm rãi, Thương Phạt ngẩng đầu lên, hắn không còn nhìn vào huynh trưởng nữa, hai mắt trôi xa, kể hết những chuyện xảy ra kể từ khi Đông phủ hình thành.
Từng việc từng việc, hắn đều dùng mấy câu đơn giản tóm gọn lại.
Thương Phù ngồi nghiên trên ghế, nghe câu chuyện của Thương Phạt, vẻ mặt dần nghiêm nghị.
Tuyết Nguyên Khải há miệng càng lúc càng to hơn, sau đó còn phải đưa tay ấn cằm mình về vị trí cũ.
Thanh Phủ cau mày, nghe lộ trình phát triển của Đông phủ từ Hoang Phục đến Tuy Phục, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
"Cho nên những kẻ này đã sớm nhắm vào ngài?"
Thương Phạt mím môi.
Thuyết Nguyên Khải tức giận nói, "Lũ người đáng chết đó còn giam ngài vào lồng?"
Thương Phạt cúi gằm mặt nhìn đất.
"Mục đích của chúng là trụ trời." Thanh Phủ nhìn sang tôn chủ của mình, quỳ một chân xuống thưa, "Chuyện này e là phải lập tức báo với gia chủ, sáu trụ trời đã bị hủy năm chiếc."
"Các ngươi cũng biết đến trụ trời?" Thương Phạt nhíu mày.
Hắn cố gắng tránh né ánh mắt của huynh trưởng.
Thương Phù vẫn ngồi im trên ghế, nhưng vẻ mặt lười biếng ban đầu đã trở nên âm trầm, phức tạp.
"Ngài chưa từng tham dự vào sự vụ trong phủ." Thanh Phủ giải thích, "Từ nhỏ ngài đã tỏ ra không quan tâm, nên ta cũng không nói chuyện về trụ trời cho ngài."
Thương Phạt lại cau mày.
Hắn không có ý trách cứ, quả thật từ lúc sinh ra đến giờ, hắn chỉ hứng thú với mỗi rượu, những chuyện khác thì không quan tâm mấy.
Khi đó, e là các trưởng bối có muốn nói thì hắn cũng chẳng thèm nghe.
"Yêu quái hợp tác với Hạo Nguyệt kia..." Thương Phù chỉ ngón tay về phía trước, Thương Phạt bị hắn hất cằm lên, "Có biết thân phận không?"
Mối quan tâm đầu tiên của Thương Phù là điều này, chẳng hiểu sao Thương Phạt lại càm thấy hơi buồn rầu.
Sự không vui của hắn biểu hiện rõ ràng trên mặt.
Thương Phù khẽ mỉm cười, bất đắc dĩ nói, "Lại muốn ăn đòn nữa đúng không?"
Khác với lời nói, động tác của Thương Phù rất dịu dàng.
Hắn nở nụ cười cưng chiều, ngón tay khẽ miết qua vết thương của Thương Phạt khi va đầu xuống bàn đá lúc nãy.
Ngón tay huynh trưởng vừa chạm đến, vết thương liền khép lại.
Không phải Thương Phạt không thể dùng yêu lực tự chữa lành cho mình, nhưng không được cho phép, hắn cũng không dám làm gì.
"Đệ không biết, đệ hỏi rồi mà y không nói."
"Cho nên, cái vị thê lữ loài người tên là Bạch Ngôn Lê kia thực chất là thủ lĩnh của Hạo Nguyệt sao?" Thanh Phủ dâng lên một tấm khăn, nhưng Thương Phạt không cầm.
"Đệ đệ ngoan." Thương Phù giơ tay lên, nhẹ nhàng đặt xuống.
Hắn vỗ vỗ mặt Thương Phạt, nheo mắt đầy nguy hiểm, "Từ đầu đến cuối, đệ đã bị con người này xoay vòng vòng rồi."
Thương Phạt không dám cử động, chỉ lẩm nhẩm trong mồm, "Thì ở mức độ nào đó, trên giường đệ cũng lật đi lật lại y đủ mọi tư thế."
Thương Phù nhíu mày, bàn tay cứng đờ lại.
Tuyết Nguyên Khải nhìn hai huynh đệ họ, cảm thấy sao họ cứ xoắn xuýt toàn chuyện vô bổ.
Hắn không nhịn được, xen mồm vào, "Ban nãy ngài nói muốn xông vào Hạo Nguyệt thành?"
Trong đám thuộc hạ của huynh trưởng, Tuyết Nguyên Khai có tên trong danh sách ba kẻ Thương Phạt ghét nhất.
Hắn hất hàm vênh mặt, "Thì làm sao?"
"Ngài biết địa điểm sao? Đừng nói là yêu quái ở trung ương, ngay cả các yêu tộc lớn ở Đế Kỳ còn không biết sào huyệt của lũ Hạo Nguyệt đó? Chẳng lẽ ngài có cách tiến vào?"
"Phải."
Thanh Phủ nhìn tôn chủ mình thu tay về, trong lòng khẽ thở dài.
Tuy nhìn bề ngoài thì tưởng hắn nghiêm khắc với thiếu gia chủ, nhưng cái thói coi trời bằng vung của thiếu gia chủ còn không phải do tôn chủ chiều chuộng mà thành.
Những chuyện xảy ra từ Bạch gia thôn cho đến tộc Loan Điểu ở Điện Phục sẽ đủ kéo cả tộc Huyền Xà bị dính vào vũng nước đục.
Vậy mà từ đầu đến cuối, tôn chủ chỉ quan tâm đến vị đệ đệ này, lo hắn bị tổn thương.
Có hỏi câu nào cũng chỉ hỏi về an toàn của Thương Phạt, có giận câu nào cũng là giận đệ đệ ngốc bị một kẻ loài người đùa giỡn trong tay.
Thay vì nghĩ đến những chuyện thiên hạ cao xa phức tạp, hắn lại lo lắng cho đệ đệ của mình trước.
"Ngài định vào Hạo Nguyệt thành như thế nào? Hạo Nguyệt thành ở Đế Kỳ sao?" Tính khí tôn chủ như thế, Thanh Phủ chỉ đành hỏi thay.
"Ta chỉ cần huynh trưởng cho ta mượn Tứ thập cửu kỳ." Thương Phạt không do dự nói.
Thanh Phủ cay mày, nhẹ giọng, "Ngài muốn mang Bạch Ngôn về?" "Phải."
"Những chuyện khác tạm thời không bàn đến, cứ xem như ngài thành công xông vào Hạo Nguyệt thành, khống chế y đưa về Minh Hà, là xem như mọi chuyện kết thúc sao?"
Hạo Nguyệt đã bám rễ ngàn năm nhưng lại chọn lúc này để lộ diện, kế hoạch Đại mộng hồi đã gây ra náo động, ảnh hưởng tới cả ngàn tỉ con người trên khắp đại lục, bây giờ họ đã tin có khả năng chống lại được yêu quái.
Càng lúc càng nhiều mộ được mở ra, nền văn minh tu chân của con người cũng thức tỉnh từng chút một.
Bạch Ngôn thân là thủ lĩnh của Hạo Nguyệt, lãnh đạo tổ chức đến tận ngày hôm nay, chắc chắn y sẽ không từ bỏ công cuộc giải phóng loài người vào thời điểm này để đi theo tôn chủ.
"Sao ngài dám khẳng định.
Thanh Phủ không thể không đả kích vị tiểu tổ tông này một chút, "Ngài định đưa Bạch Ngôn về, nhưng y đâu phải là Bạch Ngôn Lê ngài từng thích?"
Thương Phạt cũng đã nghe lời tương tự từ Thiên Cơ.
Vị tinh chủ Hạo Nguyệt ấy đã quát lên, gần như suy sụp, đau thương nhìn hắn, nói rằng người đang ngủ sâu trong lòng đất kia không phải Bạch Ngôn Lê, dù là bản thể nhưng hoàn toàn không phải Bạch Ngôn Lê đã từng chung lưng đấu cật với bọn họ.
"Ngài hẳn là cảm động vì Bạch Ngôn Lê đã từ bỏ tất cả để bảo vệ ngài." Thanh Phủ bình tĩnh nói, "Nhưng mà ngài phải biết, cái vị sắp tỉnh lại, mà có lẽ là đã tỉnh lại kia, là một kẻ hoàn toàn xa lạ."
"Ta đã nghĩ đến rồi." Thương Phạt nói với Thanh Phủ, nhưng ánh mắt lại hướng vào huynh trưởng của mình, rất kiên quyết, "Ta đã nghĩ đến tất cả những điều đó.
Ta hiểu rõ và không xoắn xuýt gì chuyện này hết.
Cái gì mà Bạch Ngôn không phải là Bạch Ngôn Lê.
Từ khi ta biết y còn sống, chưa biến mất trên cõi đời, ta đã vui biết bao nhiêu."
Thương Phù không nói lời nào.
Thương Phạt trầm giọng, "Phân thân hay bản thể, cuối cùng vẫn là y.
Bạch Ngôn không phải không muốn nhớ lại hay sao? Được thôi, lão tử mang y về, y có muốn nhớ ra lại hay không là sự lựa chọn mà ta ban cho y.
Y không có năng lực đơn phương quyết định chuyện giữa hai chúng ta."
Thanh Phủ, "....."
Tuyết Nguyên Khải muốn vỗ tay lắm.
Trong tộc có vô số lời xì xào nói rằng Thương Phạt và Thương Phủ là huynh đệ ruột nhưng chẳng hề giống nhau.
Một người lười biếng chẳng được tích sự gì, người kia thì tỏa ra khí thế đế vương từ lúc chào đời, trăm tuổi đã xứng đáng thừ kế vị trí tộc trưởng.
Nhưng mà không giống chỗ nào chứ, dù khí chất khác biệt nhưng cái sức mạnh bá đạo từ xương tủy này rõ ràng cùng một nòi mà ra.
"Đệ nghĩ kỹ chưa?" Thương Phù từ tốn hỏi.
"Nghĩ kỹ rồi?" Thương Phạt rành rọt nói.
"Chỉ vì một mình y?"
"Không chỉ vì một mình y." Thương Phạt nắm chặt hai tay, nghiêm túc nói, "Đương nhiên ta không cho rằng có thể đường hoàng nói ra những điều này trước mặt huynh trưởng.
Nếu không có hành động cuối cùng của y, quyết định dùng chân tâm đối xử với ta, lựa chọn tình cảm giữa chúng ta thay vì nhiệm vụ, lấy sinh mạng để bảo vệ ta, ta vạn lần sẽ không đưa ra quyết định này.
Nhưng giờ đây, ta lựa chọn như thế cũng không phải chỉ vì y.
Sau chuyến đi xa mấy năm nay, ta lạc vào ảo cảnh ở Hoang Phục, trải qua rất nhiều chuyện, nếm trải những thất bại ê chề chưa từng có, buộc phải miễn cưỡng sống cùng loài người.
Ta tận mắt chứng kiến cuộc sống của vô số con người.
Trước nay, huynh trưởng và phụ thân không cho con người tới gần Minh Hà, cho nên có nhiều chuyện ta chưa từng được biết.
Lần này, ta đã thấy tất cả, ta tự hỏi con người thật sự nên bị đối xử như thế sao? Huynh trưởng, ta biết những con người đó cũng như ta, có thân thể, có hơi ấm, cũng biết đau đớn, biết yêu thương vỗ về nhau...."
Thương Phạt dừng lại, "Trước khi ta biết tới kế hoạch Hồng Nguyệt, biết rằng thế giới ta đang sống hiện nay không phải thực tế, ta đã muốn thay đổi nó một chút." Ngửa đầu nhìn bầu trời, tuy rằng ban ngày không thấy được mặt trăng màu đỏ, nhưng hắn vẫn hình dung ra, hơi khàn giọng nói, "Ta muốn thấy dáng vẻ vốn có của thế giới này."
Thanh Phủ không dám chen vào.
Nghe tới đây, hắn cũng hiểu được hai huynh đệ họ đang nói tới điều gì.
"Đệ biết cái giá phải trả không?" Thương Phù vẫn vậy, cả vẻ mặt lẫn giọng nói đều lạnh nhạt như lúc đầu.
"Biết rõ."
"Đệ cảm thấy ta sẽ để mặc đệ hồ đồ sao?"
"Huynh trưởng không thể ngăn đệ." Thương Phạt đứng lên, lần đầu tiên từ trên cao nhìn thẳng vào mắt huynh trưởng của mình, "Số mệnh đệ nằm trong tay mình."
"Đệ đang uy hiếp ta?" Thương Phù hơi cao giọng.
Thương Phạt lắc đầu, kiên định nói, "Thứ ta muốn, ta nhất định phải giành được."
"Không có Tứ thập cửu kỳ." Thương Phù nói nhẹ như mây gió nhưng lại đầy ác ý, "Đệ định vào Hạo Nguyệt thành mang vị thê lữ kia đi bằng cách nào?"
"Vậy cứ đánh cược đi." Thương Phạt cắn răng, "Chỉ cần y không giết ta ngay lập tức thì ta nhất định sẽ có cách."
"Đệ định chống đối lại ta?" Thương Phù dùng chút xức, chiếc ghế tựa cũng như cái bàn đá ban nãy, tan thành tro bụi.
Thương Phạt bất giác lui lại hai bước, ngoan cố nhìn thẳng mặt huynh trưởng của mình, "Ta muốn y.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...