Buổi sáng Diệp Tuyết tỉnh dậy đã nhìn thấy Ngôn Lục Hàm ở dưới phòng khách ăn sáng cùng Super Boys. Cô không nói gì chỉ ngồi xuống bàn ăn, cắm cúi ăn, lâu lâu liếc nhìn thái độ của mấy người kia.
Một lát sau, Ngôn Lục Hàm mới lên tiếng, ánh mắt hướng đến Diệp Tuyết, giọng nói mang theo điều khó chịu:
- Tôi là Ngôn Lục Hàm, chào cô.
Diệp Tuyết đang ra sức ăn, miệng vẫn còn nhai đầy thức ăn đã trả lời nhanh chóng:
- Tôi là Diệp Tuyết.
Ngôn Lục Hàm thầm đánh giá cô gái này. Rõ ràng là bề ngoài cũng bình thường, nhìn kĩ thì có chút dễ thương nhưng…tính cách thì…quá tệ. Tối qua thì bộ dạng lôi thôi, giờ thì chẳng để ý tí hình tượng gì mà ăn liên tục. Đó là tất cả những gì mà Ngôn Lục Hàm có thể thấy từ Diệp Tuyết, trong lòng đang rất thắc mắc tại sao Devil lại để cô ta sống trong ngôi biệt thự này.
Diệp Tuyết cũng cảm thấy rằng Ngôn Lục Hàm không ưa cô nên cũng không nói thêm gì nữa.
Mãi đến tối, Super Boys và Ngôn Lục Hàm vẫn chưa về. Rồi đến 8h, Diệp Tuyết lại nhận được điện thoại của Hạ Vũ nói rằng ký túc xá có trộm đột nhập, có mấy phòng bị lục tung lên, và phòng của Hạ Vũ và một cô bạn cùng phòng nằm trong số đó. May là trong phòng cũng không có gì đáng giá, chỉ có một ít tiền bị mất nhưng mọi thứ lại bị rối tung cả lên.
Nghe được tin, Diệp Tuyết vội vàng thay quần áo, nói với chị Lam một tiếng rồi tức tốc đi. Cô nhớ lại lời dặn của mấy anh chàng kia định gọi một vệ sĩ của họ đi cùng cô song lại chẳng thấy một ai cả. Hỏi chị Lam thì mới biết bọn họ đi bảo vệ Super Boys hết rồi, hôm nay họ có một show ngoài trời nên vệ sĩ đi bảo vệ họ.
Diệp Tuyết đành phải đi một mình thôi, chắc không xui xẻo đến mức bị tên sát nhân đó bắt được chứ?
Tới phòng của Hạ Vũ trong ký túc xá thì Diệp Tuyết nghe Đinh Nhi luyên thuyên một hồi không ngớt, còn Hạ Vũ thì ỉu xìu. Giúp Hạ Vũ và cô bạn Hải Như cùng phòng dọn dẹp lại đồ đạc trong phòng thì cũng đã 9h rồi. Diệp Tuyết nhanh chóng rời khỏi ký túc xá của trường. Hạ Vũ và Đinh Nhi muốn đưa cô về nhưng cô nói không cần, một mình có thể về được.
Nói thì nói vậy chứ Diệp Tuyết cũng hơi lo lo vì trên đường đi về phải đi qua một con đường hơi vắng vẻ.
Trời tối lại không đeo kính nên Diệp Tuyết vừa đi vừa nhìn chăm chú xung quanh. Con đường này vắng đến nỗi không thấy một bóng người đi lại. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Diệp Tuyết rùng mình. Hình như cô cảm nhận được có điều gì đó không ổn nhưng vẫn không thể nào biết được là chuyện gì.
Tại sao giác quan thứ sáu của cô ngày càng kém trong thời gian gần đây vậy chứ? Đôi khi giống như cô đã mất đi khả năng này.
Cảm giác lo sợ cứ bủa vây lấy Diệp Tuyết. Cô quyết định lấy điện thoại ra, nhưng, gọi cho ai đây? Hạ Vũ? Đinh Nhi? Hay là Devil?
Chẳng hiểu sao cô lại quyết định nhấn số máy của Devil.
Điện thoại chưa được kết nối thì như có một ai đó đã đứng đằng sau Diệp Tuyết từ lúc nào. Cô cảm nhận được sự có mặt của người đó.
Diệp Tuyết hít thở thật sâu, nắm chắc điên thoại, quay lại đằng sau.
Cô giật nảy mình, điện thoại cũng rớt xuống khi nhìn thấy người đó.
- Sao chưa về? – thanh âm nhẹ nhàng mang theo ngữ khí trách móc của Devil.
Diệp Tuyết đưa một tay lên vuốt vuốt ngực, khẽ thở ra.
Devil cuối xuống nhặt điện thoại đưa cho Diệp Tuyết. Cô vừa nhận điện thoại vừa hỏi:
- Sao anh lại ở đây?
- Tìm em. – Devil trả lời nhẹ nhàng, đôi mắt đen lạnh lùng nhưng có chút quan tâm nhìn cô.
Diệp Tuyết chưa kịp hỏi tại sao anh lại biết cô ở đây thì đã bị anh nắm tay kéo đi.
Gió rất lạnh nhưng Diệp Tuyết lại thấy rất ấm áp bởi vì bàn tay anh đang nắm rất chặt tay cô mà vẫn không buông. Ban đầu cô có kháng cự nho nhỏ, sau đành bất lực để anh làm gì thì làm. Tuy vậy, trong lòng cô lại nhen nhóm một cảm giác an toàn và hạnh phúc. Cô không biế bản thân đang muốn cái gì nữa.
Hai người vẫn đi bộ trên con đường đó vì nó nằm gần khuôn viên trường và đường khá nhỏ nên không được phép lái xe vào.
Được nữa chừng Diệp Tuyết hắt xì, ho vài tiếng, bàn tay còn lại ôm lấy bả vai, dường như rất lạnh.
Thấy người cô đang run lên vì lạnh, lai ăn mặc phong phanh thế này, Devil thấy nhói nhói tim.
Anh trách móc nhẹ nhàng:
- Áo khoác đâu?
Diệp Tuyết lúc này mới nhớ ra mình đã để quên áo khoác ở phòng ký túc xá. Cô đáp lại ngay:
- Để quên ở chỗ bạn.
Nói xong cô lại hắt xì vài lần nữa.
Anh cởi áo ngoài khoác lên người cô rồi nói:
- Em bị cảm rồi. Chờ ở đây, tôi đi mua thuốc.
Diệp Tuyết ngoan ngoãn gật đầu không hề do dự. Cô nhìn theo bóng anh đang mất dần trong bóng tối. Hình như ở gần đây cũng có một tiệm thuốc, đi chưa đầy 5 phút là tới, có lẽ anh tới đó.
…….
Quả đúng như vậy, chỉ khoảng 4 phút sau, anh đã quay lại chỗ cũ. Thế nhưng…Diệp Tuyết lại biến mất.
Anh nhìn xung quanh mà vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Rút điện thoại trong túi, anh gọi cho cô nhưng chỉ nghe được giọng nói của nhân viên tổng đài rằng hiện không liên lạc được.
Anh sốt ruột chạy khắp nơi quanh con đường tìm cô. Cảm giác bất an, lo lắng như xâm chiếm cả con người anh, nó ngày càng lớn dần khi anh không thể tìm ra một chút dấu vết nào của cô.
Dường như anh muốn nổi điên lên. Điện thoại bị ném một cách dã man xuống đường. Vẻ bình tĩnh, lạnh lùng của thường ngày đã không còn, giờ đây chỉ còn lại một Devil nổi nóng, khó chịu.
Anh chỉ mới đi chưa đầy 5 phút, trở lại đã không thấy cô đâu.
Cô giống như 10 năm trước đây, khi đó anh 17 tuổi, từ Mĩ trở về tìm cô và cô đã biến mất khỏi cuộc đời anh không một chút tin tức.
Lẽ ra 13 năm trước, anh không nên rời khỏi cô để qua Mĩ.
Lẽ ra lúc nãy anh đừng đi mua thuốc, đừng để cô một mình hoặc giả có mua thì đưa cô đi cùng.
Anh lúc nào cũng muốn tốt cho cô nhưng cuối cùng lại thành ra làm hại cô. Anh thấy bản thân thật đáng hận. Cô mà có chuyện gì thì anh sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân, không thể nào…
Bất chợt chân anh dẫm phải một thứ gì đó. Anh cuối xuống, nhặt lên. Là điện thoại, điện thoại của cô. Sao nó lại rơi ở đây? Trước mặt anh là một tòa nhà đã cũ, có vẻ là đang bỏ hoang.
Chẳng lẽ…cô đã bị ai bắt đi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...