“Sinh lão bệnh tử”, đây là vòng tròn luân hồi của đạo lý mà bất kỳ sinh vật sống nào cũng phải tuân theo một cách bất di bất dịch. Nhưng vòng luân hồi của Chân Tổ thì sẽ giảm mất đi giai đoạn “Bệnh” nên sẽ cuộc sống của họ sẽ dừng lại ở “Sinh” và “Lão”, chính vì thế nên họ còn được biết đến với cái tên “Bất Tử Nhân”. Con người có thể chết vì bệnh tật nhưng Chân Tổ thì không. Con người có thể bị giết chết bởi những thứ vật dụng thông thường như dao kéo hay thậm chí những thứ cứ ngỡ rằng nó không thể gây hại cho con người, nhưng Chân Tổ thì không nếu như đó không phải là bạc nguyên chất. Đối với Chân Tổ, khái niệm “Tử” gần như không tồn tại trong thế giới của họ. Chỉ có thế giới con người, thì nó cũng tương tự như một lời nguyền luôn đeo đuổi dai dẳng một cuộc sống cho đến cuối đời.
Chết là hết… là kết thúc. Chết đồng nghĩa với việc cuộc đời con người đã khép lại. Họ không còn sống nên không cần phải mở mắt, tim không cần phải đập, hay nói một cách tóm gọn là họ không cần tiếp tục tồn tại trên thế giới này. Con người có thể chết nên sinh mạng của họ rất mỏng manh. Con người có thể chết nên Chân Tổ luôn mỉa mai rằng loài người là sinh vật vô cùng yếu đuối. Điều đó không hẳn là sai. Chết vì bệnh, chết do tai nạn… hay chết do bị chính đồng loại giết… Con người trong cách nhìn nhận của Chân Tổ là giống loài nguy hiểm và đáng sợ… Điều đó không hẳn là sai vì nó đã trở thành hiện thực.
- Shit, our mission is only capturing that little bitch. Why did you kill this brat? (Đồ ngu, chúng ta được lệnh chỉ là bắt con nhỏ tóc đỏ kia. Tại sao mày lại giết thằng nhóc đó??
- I have no choice. He interruped my action so I kill him for no trouble! (Biết làm thế nào được. Vì nó dám chen ngang vào công việc của chúng ta nên tao xử nó luôn cho đỡ rắc rối!)
Bọn chúng muốn bắt Aries nên mới đợi sẵn ở dưới chân núi để ra tay. Không biết chúng thu thập thông tin từ đâu mà biết rõ rằng Kazuma và Aries đã lên thị tộc Chân Tổ, cũng như chuyện chúng biết sáng nay hai người sẽ xuống núi nên phục kích sẵn. Xem chừng chuyện chúng hạ thủ Kazuma chỉ do nằm ngoài dự đoán nhưng nhờ thế, mà chúng tự khai ra mục đích thật sự chính là Aries. Chúng muốn bắt Aries.
- Catch me… cuz wanna catch me, you kill him without any hesitance… you bastard! (Bắt ta? Chỉ vì muốn bắt ta mà các ngươi dám giết anh ấy? Chỉ vì muốn bắt ta mà các ngươi đã giết đi một mạng người… Chết tiệt)
Aries nổi điên lên rồi. Có lẽ đây là lần đầu tiên sự tức giận trong con bé đã vượt ngưỡng giới hạn để chuyển hóa thành sự cuồng nộ. Aries lao đầu vào đám Ninja đeo mặt nạ đen rồi lại đánh chúng một trận ra trò. Thực lòng không biết Aries đã học võ từ khi nào nhưng cách đánh của con bé hầu như chỉ toàn tập trung vào những huyệt điểm chí tử. Aries biết cách điều chỉnh sức mạnh bản thân sao cho phù hợp nhưng chỉ điều con bé vẫn đang bị sự điên loạn lấn át lý trí. Aries chỉ đánh những kẻ trong phạm vi tầm nhìn trước mắt mà bỏ qua tình hình xung quanh, nên chỉ một viên đạn tích điện cũng đủ để khống chế con bé trong nháy mắt.
- Tch, cái con ngốc này. Các người tránh hết ra cho ta!
Aries bị bắt rồi thì Hiyama buộc lòng phải ra tay. Tuy chuyện này không hề liên quan đến Chân Tổ nhưng lỡ đâm lao thì đành phải theo lao, Hiyama không thể cứ đứng nhìn như thế mà phải lao vào giải cứu cho Aries. Cậu ấy hiểu rằng hiện tại con bé đang không được bình tĩnh. Chính vì không được bình tĩnh nên không thể suy nghĩ một cách thấu đáo… Hiyama biết rõ điều đó bởi vì chính bản thân của cậu ấy… cũng đang tự chìm đắm bản thân vào sự điên cuồng đó.
Răng nanh Hiyama như mọc dài hơn, những chiếc móng tay sắc nhọn không khác chi dao cạo dường như trở nên nhọn và sắc bén hơn thường ngày. Đôi mắt đỏ hồng của màu Ruby nay như nhuốm màu đỏ hoẵm cả máu. Cách Hiyama tấn công cũng không đỡ hơn Aries đâu, thậm chí là còn nguy hiểm và đáng sợ hơn gấp nhiều lần.
………
- Hiyama – kun… cứ thế này không ổn chút nào. Tớ sẽ đến giúp cậu ấy, Hebi, cậu ở lại với Eri – chan… Không, tốt hơn hết là hai cậu nên rời khỏi chỗ này đi. Nơi đây không an toàn đâu!
- Chờ một chút… Namehari – kun…
Cả Hiyama và Aries đều để sự phẫn nộ làm chủ bản thân thế kia thì thật quá nguy hiểm. Nguy hiểm cho bản thân họ và những người xung quanh nữa. Chính vì thế nên cần lắm một người giữ vững tinh thần ổn định như Namehari. Cậu ấy cũng lao vào đám hỗn chiến ấy một phần để trợ giúp, một phần để cứu nguy cho hai người kia.
Hebi không biết phải làm thế nào, bởi lẽ ngay cả Eri cũng đang không ổn chút nào. Cô bé vẫn còn ôm chặt lấy cơ thể Kazuma nhất quyết không buông, hay không để bất kỳ ai chạm vào hắn.
- Eri – chan… Chúng ta nên rời khỏi đây thôi!
Giờ đây cảm xúc trong Eri là một khoảng trống trắng vô định. Khoảng trống trắng đó biểu hiện rõ rằng cú shock xảy đến với Eri lớn như thế nào. Hiện tại, Eri sẽ không nghe thấy bất cứ điều gì từ bất kỳ ai. Dường như, trái tim và linh hồn cô bé đã đóng chặt, Eri không còn quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Điều duy nhất cô bé biết làm theo phản xạ vô thức có lẽ chỉ giữ chặt lấy đầu Kazuma trong vòng tay của mình.
- Eri – chan… mình biết rằng cậu đang rất khổ tâm nhưng… chúng ta phải đi thôi…
Dù Hebi có nói thế nào thì cô bé cũng sẽ không nghe thấy. Cô bé sẽ không trả lời hay cử động dù chỉ một đốt tay. Và chắc chắn cô bé sẽ không chịu rời xa khỏi Kazuma nửa bước.
Hắn… đã chết rồi, nhưng thi thể hắn vẫn được bảo bọc trong vòng tay cô bé. Vì một người đã chết khiến cho Eri lụy tình đến vậy ư? Hebi không muốn nói ra vì nghĩ rằng đó là niềm hạnh phúc của Eri, nhưng cứ phải chứng kiến điều khiến mình khó chịu một cách âm thầm suốt bao lâu nay thật sự… Hebi không thể chịu đựng nổi thêm một phút một giây nào. Lần đầu tiên Hebi lớn tiếng, lần đầu tiên Hebi phản ứng mạnh mẽ như thể bao nhiêu nỗi lòng cùng bộc phát một lúc. Hebi nắm chặt lấy đôi bờ vai thon nhỏ của Eri và nghiêng cô bé đối diện với mình.
- Nhìn mình này Eri. Nhìn thẳng vào mình đây này. Cậu nghĩ rằng chỉ có mình cậu đau khổ thôi sao? Mình biết Kusanagi – kun quan trọng với Eri – chan nhưng… làm ơn đi, chỉ một chút thôi… xin cậu hãy quay đầu lại và nhìn một chút thôi, cậu sẽ thấy vẫn còn người đang dõi theo cậu và còn đau khổ hơn thế gấp nhiều lần. Cậu nói mình vô tình cũng được. Cậu nói mình tàn nhẫn hay không có trái tim cũng được… nhưng mình hiểu rõ… mình hiểu rõ cái cảm giác phải chứng kiến người mình yêu thương phải chìm đắm trong nỗi đau hay sự nuối tiếc như thế nào… nó vô cùng khó chịu và… rất đau. Mình biết Kusanagi – kun rất quan trọng nhưng mà cậu ấy… Mình xin cậu Eri… xin cậu đừng khiến Hiyama – kun phải quặn mình trong nỗi đau này nữa. Xin cậu đấy Eri… Hiyama – kun rất muốn cậu được sống hạnh phúc!
- Hiyama – kun…
Eri bắt đầu có phản ứng lại dù chỉ là dấu hiệu nhỏ. Đôi mắt Eri thể hiện rõ một khoảng trống vô định, một khoảng trống không còn linh hồn, hay đơn giản hơn ngồi đây chỉ đơn thuần là một thể xác vô vị vô hồn. Nghe đến tên Hiyama, tâm hồn cô bé như dao động lại đôi chút. Nhưng sau đó, cô bé lại quay trở về với nỗi thẫn thờ vô tri khi đôi tay càng giữ chặt lấy cơ thể của người đã chết. Dù cho Hebi có nói thế nào, thì Eri…
- Kusanagi – kun…
………………
Badump… Badump.
Âm thanh gì vậy? Âm thanh gì vậy? Eri không biết.
Badump… Badump.
Eri không biết đó là âm thanh gì nhưng nó cứ xuất hiện bên tai Eri từng nhịp từng nhịp một. Càng lúc càng rõ hơn… càng lúc Eri càng nghe thấy nó rất rõ ràng… nó giống như tiếng của nhịp tim, nhịp tim của một ai đó đang đập. Theo sau đó, là một giọng nói cũng nhẹ nhàng khẽ cất lên trong tâm trí cô bé.
- Máu… máu…
- Máu… máu…
Eri không biết giọng nói đó của ai và từ đâu ra, Eri còn chẳng thèm để tâm đến nhưng theo hình thức nào đó thì cô bé cứ lặp đi lặp lại giọng nói ấy một cách máy móc. Đôi mắt Eri vẫn trống rỗng, trong khi bờ môi cứ nhép từ “máu” hết lần này đến lần khác… thật sự khiến Hebi phải lo lắng.
- Eri, có nghe thấy mình không? Eri?
Hebi có lay thế nào thì Eri cũng không có phản ứng. Cô bé vẫn cứ lặp đi lặp lại từ ngữ trông thật đáng sợ. Nói đi nói lại một từ như một hình thức tín ngưỡng kỳ quái đã đành, nhưng theo sau đó là hành động càng khó lý giải hơn. Tại sao Eri lại quay xuống nhìn thi thể Kazuma một cách kỳ lạ như vậy. Tại sao Eri lại từ từ cúi đầu xuống Kazuma một lúc một gần hơn… và tại sao… Eri lại nhe đôi răng nanh vừa dài vừa sắc nhọn như răng hổ cắn phập vào cổ Kazuma. Eri đã cắn Kazuma, tiếng răng nanh cắm sâu vào da thịt, thậm chí là chạm đến xương… Hebi có thể nghe thấy rõ mồn một. Và điều đó, càng khiến Hebi trở nên hoang mang kèm theo một chút sợ hãi hơn.
- Eri… cậu đang làm gì vậy? Eri…
Cái âm thanh rau ráu sột soạt này… Hebi không thể nghe thêm nữa. Hebi đã đẩy hai người họ ra.
- Đủ rồi Eri, mau buông Kusanagi – kun ra nào!
Phải khó khăn lắm Hebi mới dứt được hai người. Quay sang nhìn Eri, linh hồn cô bé vẫn chưa chịu trở lại với thể xác. Nhưng cứ thử nhìn Eri lúc này xem, đôi mắt vô hồn với cặp răng nanh và đôi môi nhỏ đều dính đầy màu đỏ của máu. Không những thế, toàn cơ thể Eri đều dính màu đỏ và hương vị tanh của máu do cô bé đã ôm lấy Kazuma quá lâu. Hebi không thể nghĩ ra được Eri lại cắn Kazuma như muốn ăn thi thể người chết. Hebi không hề nghĩ rằng sẽ có ngày một Eri lương thiện, trong sáng và nhút nhát lại làm điều đáng sợ như vậy. Tại sao… tại sao chỉ trong một buổi sáng bình thường như bao ngày, lại có nhiều điều khủng khiếp cùng xảy đến như thế?
- Eri… Eri… nhìn mình đi, Eri… rút cuộc thì chuyện gì đang xảy ra? Mình thật sự không thể nào hiểu nổi!
………………
Nếu như Hebi cho rằng một buổi sáng đầy biến động như thế này là quá đủ và chỉ mong sao nó chấm dứt càng nhanh càng tốt thì còn hơi sớm. Vẫn chưa… điều khủng khiếp mà Hebi muốn nhắc đến bao gồm chuyện một nhóm Ninja bí ẩn trùm mặt xuất hiện, bủa vây với ý định bắt cóc Aries, giết Kazuma và việc Eri đã cắn thi thể Kazuma… Nếu như chỉ có ba điều ấy đối với Hebi là quá đủ thì chắc lẽ cô bé và tất cả mọi người sẽ đều phải đối mặt với điều kinh khủng cuối cùng và cũng là thứ đáng sợ nhất đánh dấu trong một ngày.
Badump Badump.
Âm thanh nhịp tim đập một lúc một lớn hơn, rõ hơn, với cường độ nhiều hơn… Hebi có thể nghe thấy rõ. Và chính xác thì nó phát ra từ…
- Kusanagi – kun…
Đánh mắt sang cánh trái, Hebi không thể không tròn mắt kinh ngạc khi thấy thi thể Kazuma đang không ngừng tỏa ra một luồng sát khí đến dị thường. Con người không thể xuất ra sát khí dày đặc như thế… và càng không thể cử động, chống hai tay xuống đất, gượng dậy khi đã chết. Con người không thể làm được điều đó nhưng… Kazuma… lại đang làm đúng như thế. Kazuma chống tay xuống đất, cố gắng đứng dậy khỏi vũng máu đỏ đã khô. Vì máu đã khô đã ép dính lấy da hắn xuống đất nên khi đứng lên sẽ gặp đôi chút khó khăn nhưng sau cùng thì vẫn ổn… Sau cùng thì Kazuma đã đứng dậy trong tư thế gù lưng, hai tay thả lòng thòng cùng với mái tóc tài tử đen cứ rũ xuống che kín đi khuôn mặt. Hắn đứng nguyên đấy, trước mặt Hebi và Eri như một con Zombie… hình hài trông thật rợn tóc gáy.
- Kusanagi – kun… làm thế nào mà…
Việc hắn sống lại không chỉ duy nhất Hebi mà những kẻ có mặt ngay tại đó đều chứng kiến hết. Từ những tên đeo bịt mặt, cho đến Aries đang bị bế xốc như hàng hóa, Hiyama đang nắm lấy cổ áo một tên và tính thụi vào mặt tên đó một đấm, hay cả Namehari… Tất cả bọn họ đều phải dừng trận đấu lại giữa chừng và cùng tập trung hết vào Kazuma. Một người đã chết nay sống lại, điều đó không phải là đang đi ngược lại với quy luật của tự nhiên hay sao.
- It… it can’t be. You killed him right? (Không… không thể nào… này, có đúng là mày đã giết nó không?)
- It can not be wrong. I smashed his head… I swear that I killed him! (Không thể sai được. Chính tay tao đã đánh nó vỡ sọ. Chắc chắn một điều rằng nó đã chết)
Bọn chúng nói đúng, về cơ bản thì Kazuma đã chết. Một phát ngay sau vầng thái dương cũa não bằng baton sắt, khiến cho sọ não bị vỡ, hay còn gọi là chấn thương sọ não thì dám khẳng định một điều rằng Kazuma đã chết ngay khi đó. Đến bản thân Namehari cũng đưa ra kết quả tương tự sau khi kiểm tra tình hình qua mạch đập của hắn. Tim hắn đã ngừng đập trước đó 5 phút. Nhưng làm thế nào mà…
- Kazuma – senpai!
- Chuyện gì… chuyện gì đang diễn ra vậy? Tên nhân loại đó…
…………
Hắn đứng đó, quay lưng về hướng đám Ninja và Hiyama, đối diện thẳng mặt Hebi và Eri. Xin nhắc lại một lần nữa rằng hắn giờ đây trông chẳng khác gì một cái xác sống. Tướng đứng của Kazuma rất dễ khiến cho chúng ta liên tưởng đến những con Zombie trong những bộ phim kinh dị điển hình. Hắn… không hề giống với một Kazuma tưng tửng, điên điên như ngày thường, mà như biến thành một con người hoàn toàn khác.
- Kusanagi – kun…
Đó là từng từ ngữ cuối cùng sau khi đôi mắt Eri đóng lại hoàn toàn. Cô bé ngất lịm đi trong vòng tay Hebi, cứ như thể Eri đã gắng gượng từ lâu, và bây giờ thì không thể chịu đựng nổi nữa và thiếp đi. Chỉ còn lại Hebi… một mình Hebi phải đối mặt với Kazuma như thế nào đây?
- Kusanagi – kun…
Trông Kazuma đáng sợ như vậy sao? Rất dễ để hình dung ra một Kazuma ngu ngốc, làm cho người khác bực mình. Nhưng lại rất khó để hình dung ra cảnh trông Kazuma đáng sợ đến độ khiến cho toàn thân thể Hebi như phải run rẩy lên không ngừng. Biết rằng Hebi không ưa gì Kazuma nhưng đây cũng là lần đầu tiên Hebi lại tỏ ra sợ hãi Kazuma.
Hắn bắt đầu nhích từng bước chân tiến đến gần hai cô gái… từng bước từng bước một cách nhẹ nhàng và chậm rãi trông không khác gì Zombie.
Ôm chặt lấy Eri vào lòng, Hebi phải dũng cảm đón nhận lấy điều sắp xảy đến.
- Kusanagi – kun… nếu như cậu có ý muốn nhắm vào Eri – chan thì mình tuyệt đối sẽ không để điều đó xảy ra… Đừng đến gần Eri nữa!
Phải chăng giọng nói của Hebi cũng có tác động đến thần thái của hắn? Hắn đang dừng lại kìa. Thật sự là hắn đã dừng lại sau hai ba bước chân để thu hẹp khoảng cách với hai cô gái. Kazuma dừng lại, đứng im trong phút chốc như thể đang suy nghĩ đắn đo về điều gì. Tại sao hắn dừng lại? Hebi cảm thấy khó hiểu bởi lẽ cô bé đã sẵn sàng cho điều tồi tệ nhất.
- Kusanagi – kun…
Ngay lúc đó, Kazuma phóng vù đến thẳng chỗ hai cô gái với tốc độ nhanh hơn gió… không, phải nhanh hơn thế nhiều, giống như một tia chớp vừa đánh ngang qua mà đến mắt thường còn không thể theo kịp. Cái gì vừa mới diễn ra vậy? Hebi không hiểu và cho đến khi nhìn nhận được rõ vấn đề thì cô chợt nhận ra rằng mình đã bị Kazuma bắt gọn bằng bàn tay phải của hắn.
- Ahhhh!
Lúc nhìn nhận ra được phải chăng đã quá muộn? Kazuma đã dùng lòng bàn tay phải chộp thẳng vào cổ Hebi. Hắn bắt Hebi tránh xa ra khỏi Eri và đè cô ấy xuống sàn đất một cách không khoan nhượng chỉ trong tích tắc. Bàn tay phải hắn giữ nguyên cổ Hebi, bàn tay trái thì khống chế cổ tay phải của Hebi.
- Kusanagi – kun…
……………….
Trông hắn bây giờ thật đáng sợ. Tuy không rõ được chuyện gì đang xảy ra nhưng cả Hiyama và Namehari đều đánh hơi được mùi nguy hiểm tỏa ra từ luồng sát khí nghi ngút không ngừng của Kazuma. Hơn nữa, việc hắn bất thình lình lao đến tấn công Hebi đã đủ lý do để hai chàng trai Chân Tổ quay trở lại.
- Chết tiệt, Kusanagi, cậu đang tính làm gì hả?
- Thả Hebi ra, tên nhân loại kia!
…………………
Từ đó chạy về thì không thể nào kịp được. Dù cho Hiyama và Namehari có càn quét hết đám bịt mặt thì cũng không kịp. Kazuma đã cưỡng chế hoàn toàn Hebi. Dẫu cho cô bé có vùng vằng giẫy giụa đến đâu thì cũng không thể thoát. Làm sao một con người bình thường lại có thể cưỡng hóa được Chân Tổ? Cứ cho rằng Hebi là Chân Tổ yếu nhất thị tộc đi chăng nữa thì so với tên ngu ngốc đạt điểm kém trong bộ môn thể dục thì chắc chắn không có chuyện Hebi lại thua Kazuma. Nhưng cái sức mạnh mà hắn đang có… cái sức mạnh mà hắn đang thể hiện, không phải của người bình thường. Đúng hơn thì Hebi có cảm giác như mình đang bị một Chân Tổ trưởng thành mạnh mẽ tấn công. Kazuma… không khác gì một Chân Tổ trưởng thành. Nguồn sức mạnh và lượng sát khí đó… thật đáng sợ.
- Ku… Kusanagi – kun… thả mình ra…
- Shimikaze… xin lỗi…
Hebi thoáng nghe thấy giọng nói của hắn, dù chỉ là thều thào nhưng ngữ điệu trong giọng nói hắn như đang thể hiện một sự đau đớn. Hắn đang đau ư? Vết thương ở đầu hắn vẫn chưa lành hẳn ư? Hebi cứ mãi suy nghĩ đến chuyện đó nên không nhận ra rằng lời xin lỗi của hắn hoàn toàn là do có chủ đích. Hắn xin lỗi vì ngay sau đó, Kazuma đã dùng răng cắn phập vào cổ Hebi.
Hắn cắn Hebi, giống như Eri cắn Kazuma. Chỉ khác ở chỗ Kazuma không có răng nanh nên không đáng sợ như Eri. Răng bình thường của con người, hắn chỉ cắn bình thường nhưng lực hàm thì…
- Đau… đau… thả mình ra Kusanagi – kun…
Dường như, Kazuma đã sử dụng hết sức mạnh của bản thân vào lực cắn. Phải chăng vì da của Chân Tổ dầy hơn người thường nên răng người không thể xuyên qua. Chính vì nguyên nhân đó mà hắn mới dùng hết sức lực để cắn. Sức mạnh của hắn thật khủng khiếp, không chỉ đôi bàn tay đã khống chế hoàn toàn Hebi mà răng của hắn… thật sự đã cắm sâu vào cổ Hebi. Nó xuyên qua, để lại vết tích như bằng chứng hữu hiệu nhất chính là dòng máu đỏ cứ thể chảy dài trên nước da trắng như tuyết.
Từ trước đến nay, chỉ nghe chuyện Chân Tổ cắm răng vào cổ con người để hút máu. Nào giờ có chuyện ngược lại, con người cắn Chân Tổ. Hebi cảm thấy đau… chắc chắn là rất đau vì hắn cắn cứ như muốn xé nhỏ từng miếng da miếng thịt Hebi một cách rất tàn bạo. Nhưng Hebi vẫn nhắm mắt, vẫn cắn chặt răng trên xuống môi dưới, quyết không hét lên nửa tiếng để cố gắng chịu đựng nỗi đau. Hebi dùng tay và chân, cố gắng đẩy Kazuma tránh xa khỏi mình nhưng không hiểu sao, mỗi lúc, Hebi càng cảm thấy như sức lực của mình như bị trút mất dần đi. Tại sao lại như vậy? Tại sao Hebi lại cảm thấy mình như yếu hẳn… Phải chăng…
- Kusanagi – kun… dừng lại… đừng hút máu mình nữa…
Hắn cắn Hebi với mục đích hút máu cô ấy. Đúng là ngay khi cắm răng được vào da thịt của Chân Tổ, hắn cứ thế mà uống máu Hebi.
- Đừng mà Kusanagi – kun… cậu không được…
Hebi chẳng còn chút sức lực nào để chống cự với hắn. Tay trái Hebi thả lỏng xuống, chân cũng không giãy đạp, cả cơ thể nhỏ nhắn đó như chịu thua và chấp nhận để một tên loài người hút máu mình. Chẳng cảm thấy dễ chịu chút nào… nó rất khó chịu nhưng Hebi chẳng thể làm được gì khác. Phải chăng, Hebi sẽ chết vì mất quá nhiều máu ư?
Câu trả lời là không. Cứ cho rằng Kazuma có hóa thành Zombie nhưng hắn đã trả lời Hebi. Hắn còn biết trả lời thì đồng nghĩa với việc hắn còn giữ được ý thức và nhân tính trong bản thân. Kazuma sẽ không để cho bất kỳ người nào phải chết. Đến khi hắn nhận ra rằng nếu còn hút nữa thì Hebi sẽ chết mất nên hắn đã thả Hebi ra. Nhìn Hebi xem, giống như cánh hoa ngọc ngà vừa bị vùi dập đầy đáng thương. Theo như ngôn ngữ vui thì hắn đã làm vấy bẩn Hebi đúng nghĩa đen khi một màu trắng tinh khôi đã nhuốm mất màu đỏ của máu. Hắn đã làm chuyện sai trái xứng đáng bị liệt vào danh sách tội phạm thuộc dạng quấy rối.
- Hebi!
Chỉ còn một vài bước nữa là Hiyama và Namehari về đến nơi. Ấy vậy mà chỉ trong thoáng chốc… giống như khoảng thời gian xung quanh hai người bị ngưng đọng lại trong vài giây, Kazuma đã di chuyển. Chỉ mới chớp mắt, tên ngốc đó đã đứng phía sau lưng đám Ninja từ lúc nào không rõ.
- Nhanh quá!
Đó chính là suy nghĩ chung của tất cả những người đang có mặt ở đây. Hắn đứng đó, đứng lù lù như một bóng ma. Kazuma đưa tay chộp lấy kẻ đang vác Aries như bao bố trên vai rồi bằng hình thức nào đấy, hắn có thể ném tên đó từ vị trí này thẳng ra ngoài biển cách xa 4 đến 5 km. Kazuma đỡ được Aries nằm gọn trong vòng tay mình theo kiểu bế công chúa huyền thoại. Mọi thứ diễn ra chóng vánh chỉ tồn tại trong vài giây ngắn ngủi như vừa có tia chớp điện xẹt ngang qua thôi. Ngay cả Aries cũng chưa hết hoàng hồn hay ngỡ ngàng dù mình đã nằm gọn trong tay hắn. Aries chỉ biết nhìn Kazuma với ánh mắt trợn tròn không nói nên lời.
- Kazuma… senpai…
- Có sao không Aries?
Hắn đã đáp trả lại lời Aries với chất giọng bình thường… Phải, hắn đã trở lại là một Kazuma như ngày thường, dù cho thân thể hắn, quần áo của hắn vẫn còn tồn đọng mùi hôi tanh từ máu. Nhưng… vẫn có một chút khác biệt ở Kazuma bây giờ… Có vẻ như cơ thể hắn cao hơn, những phần cơ bắp cũng cuộn dầy lên, săn chắc và đầy trưởng thành hơn. Việc hắn bế Aries theo kiểu công chúa thế này là bằng chứng thuyết phục nhất cho sự lột xác mạnh mẽ của hắn bởi lẽ bình thường, Kazuma còn không đủ sức để cõng Aries. Nhưng bây giờ thì… hắn như trở thành một người khác, một chàng trai cao to, khỏe mạnh, có cơ có bắp, ngay cả đôi tay đang bế Aries cũng rắn chắc hơn hẳn, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh một Kazuma bèo nhèo yếu ớt hơn cả cọng bún. Thật khó tin khi đây chính là Kazuma.
- Kazuma – senpai… làm sao có thể… không phải anh đã…
- Anh cũng không biết phải giải thích thế nào. Đúng là anh có cảm giác như mình vừa từ cõi chết trở lại nhưng… nói chung thì vẫn khó để nói ra suy nghĩ của mình lúc này ra sao. Điều quan trọng là em vẫn an toàn, Aries!
………………
- No way, you are dead… How… (Không thể nào… rõ ràng… rõ ràng mày đã chết… làm sao mày lại…)
- Forget him, focus on catching that bitch (Không lôi thôi nữa, cùng xông lên bắt con bé đi)
Chúng vẫn còn nhiệm vụ cần phải hoàn thiện. Thế nên một lần nữa, đám thích khách che kín mặt cùng đồng lượt lao vào với dao, những thứ vũ khí đầy nguy hiểm có khả năng giết chết con người.
Kazuma nhẹ nhàng đỡ Aries xuống.
- Aries, em hãy cùng với Kinozuka đến chỗ an toàn. Chuyện còn lại cứ để anh giải quyết!
- Nhưng mà Kazuma – senpai…
- Đi đi!
Bỗng nhiên Kazuma lại tỏ ra tự tin đến lạ thường, khiến cho Aries không còn sự lựa chọn nào khác ngoại trừ đành giao mọi chuyện lại cho hắn. Con bé vâng lời, nhanh chóng quay trở lại bên nhóm Hiyama.
- Wanna run away? (Định chạy hả?)
Một tên Ninja phóng theo với ý định bắt Aries. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, Kazuma vụt ngang qua đứng trước mặt tên đó. Tốc độ của hắn thật kinh ngạc, cứ như một tia chớp điện đánh qua không nhún nhường hay nể nang bất kỳ ai.
- Holy shit (Thằng khốn)
Tên Ninja rút dao tính đâm Kazuma. Không hiểu khi ấy Kazuma đã thấy gì nhưng ẩn sâu trong tròng mắt của hắn có hiện lên một dãy chữ kỳ lạ như một bảng mã điện tử. Các con chữ cùng các con số cứ xuất hiện, thay đổi hình dạng liên tục và chợt dừng lại ở một danh từ có 7 chữ cái.
Đầu tiên, không gian xung quanh Kazuma như chậm xuống rất nhiều. Hắn có thể nhìn thấy từng nhất cử nhất động của tên đó, từ lúc hắn rút dao, đến lúc hắn xông đến, lúc hắn đâm Kazuma, tất cả diễn ra theo hiệu ứng slow motion. Kazuma có cảm giác như một giây biến thành 100 giây, diễn biến quá chậm không khác chi tốc độ di chuyển của một con rùa. Hắn nhìn rõ được từng cử động của đối phương. Ngay khi con dao chuẩn bị đâm vào vị trí tim mình thì Kazuma chỉ việc cúi người ra phía đằng sau. Cơ thể hắn dẻo đến ấy sao? Hắn có thể bẻ người như một vận động viên Yoga chuyên nghiệp. Hắn cúi người ra phía sau là để tránh, nhưng đồng thời cũng là để thực hiện một cú phản công. Dòng chữ kỳ lạ xuất hiện trong mắt của hắn chính là…
- Counter!
Kazuma đấm một cú thẳng vào ngực tên đó. Cú đấm của hắn mạnh lắm… mạnh đến độ khiến cho xương sườn và một vài bộ phận nội tạng bên trong phát ra âm thanh vụn vỡ răng rắc. Chỉ với một đấm đơn giản, tên Ninja bay thẳng vào bụi rậm, va thẳng vào gốc cây gần đó và bất tỉnh tại chỗ.
Trận đấu vẫn chưa kết thúc khi bọn đeo mặt nạ tiếp tục tấn công. Trong bán kính nhất định xung quanh Kazuma, hắn cảm thấy như thời gian một lần nữa lại kéo dài. Cử động của chúng trở nên chậm hẳn đi như lúc nãy, và những dòng chữ kỳ lạ cứ chạy ngang qua mắt hắn cứ như một thuật toán hay một chương trình máy tính đang hoạt động.
Bên phải… Kazuma nhanh chóng quay sang phải, lợi dụng chính tốc độ của tên cố ý tấn công mình để né. Hắn tiếp tục thụt đầu xuống để tránh tên khác đánh lén và phản công bằng một cú đá móc thẳng từ dưới lên. Kazuma dùng tay phải đánh bật vào tay cầm dao của tên khác cũng theo hướng từ dưới lên, đồng thời cũng đấm vào ngực tên đó nhằm phản công. Một tên khác sử dụng võ thuật để đánh, thì Kazuma không chỉ nhìn thấu mọi cử động, mà còn có thể chống đỡ được bằng cách gạt tay hay gạt chân như những bậc sư phụ lão luyện trong phim võ thuật Trung Hoa.
- Seismic Toss!
Hắn bắt lấy tay của đối thủ, dùng lưng để thực hiện một cú vật Judo. Nhưng nếu chỉ đơn thuần là Judo thì không nói làm gì. Thay vì vật bình thường thì hắn còn nhảy lên cao, kéo theo tên đeo mặt nạ, lộn ít nhất ba vòng để đối phương cảm thấy chóng mặt rồi từ trên cao đâm thẳng xuống đất. Kết quả của cú vật không bình thường đó chính là âm thanh xương vỡ vụn, hay bị thổ huyết… chấn thương với lực sát thương lớn như vậy, con người bình thường thật không thể chịu đựng nổi.
Đám thích khách mặt nạ đen bắt đầu hiểu rõ nỗi sợ hãi là gì. Chứng kiến khả năng vượt qua ngưỡng của người bình thường, có ai mà không cảm thấy sợ. Bọn chúng nhún nhường, nhấn nhá không dám tiến lên thêm nữa. Nhưng dù bây giờ có tìm cách tẩu thoát cũng không thể vì bởi lẽ chúng đã đứng trong bán kính phạm vi kiểm soát của Kazuma. Nhịp thở, tiếng gió, âm thanh của mọi thứ dù chỉ là nhỏ nhất thì năm giác quan siêu nhạy của Kazuma đều cho phép hắn ghi nhớ toàn bộ. Tin được không nhưng chuyện gì diễn ra sau lưng hắn, ngay điểm mù của mắt hắn thì Kazuma vẫn biết rất rõ dựa vào các giác quan khác ngoài mắt.
- Extreme Speed!
Đó là cụm danh từ sau khi hàng dài chữ số hóa chạy ngang qua Kazuma và dừng lại. Con mắt Kazuma cứ như một siêu máy tính với những thuật toán phức tạp rồi đưa ra cách giải quyết vấn đề trong thời gian ngắn nhất có thể. Counter, Seismic Toss là tên hai chiêu thức trong series game Pokemon kinh điển mà hắn thường chơi. Không hiểu trò chơi đó đã tác động đến hắn thế nào nhưng mà càng ngày hắn càng mắc căn bệnh Chunnibyou nặng. Lần này là Extreme Speed, một chiêu thức cũng xuất hiện trong Pokemon từ Gen II trở về sau. Nhìn chung cách thức hoạt động của Extreme Speed là dùng tốc độ cực nhanh để di chuyển, khiến cho đối phương phải chóng mặt, choáng váng, phản ứng không kịp và cuối cùng là thất bại. Trong game thì Extreme Speed luôn cho phép người sử dụng tấn công trước và tỷ lệ chính xác là 100%. Có lẽ, những dòng chữ kỳ lạ xuất hiện trong mắt Kazuma là dựa theo các chiêu thức hắn từng chơi qua.
Giống như tên gọi, hắn di chuyển lướt gió, hay vận tốc sánh ngang với tia chớp. Mắt thường không thể thấy, tai thường không thể nghe được bước chân di chuyển… tất cả đều nằm ngoài khả năng của con người. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã đứng sau lưng một tên, đứng giữa đám người Ninja không ai hay. Hắn nắm lấy cổ áo tên phía trước, ném vào tên đứng phía sau mình rồi di chuyển đến chỗ hai tên đó và tung chúng lên cao. Sau đó, hắn tiếp tục phóng đến tên bên cánh phải, tiếp tục nắm lấy cổ áo và ném tung lên cao. Kazuma di chuyển và làm điều tương tự với những tên còn lại. Kết thúc màn trình diễn có một không hai, Kazuma dừng lại một chỗ, ngước mắt lên nhìn bọn chúng đồng loạt rơi từ trên cao xuống và nằm chất đống trên đất một cách la liệt. Xin nhắc lại một lần nữa rằng tất cả những gì hắn làm đều chỉ vỏn vẹn trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn… giống như một giấc mơ vừa thoáng qua vậy.
…………
Đừng nói là những tên Ninja đó, đừng nói là con người bình thường mà ngay cả những sinh vật vốn đã vượt qua ngưỡng bình thường đó cũng không thể theo kịp và phải tự hỏi rằng rút cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Ngạc nhiên đến tròn mắt, hay há hốc miệng không nói nên lời khi mồ hôi hột cứ xuất hiện trên gương mặt như thể hiện một sự hoàng hồn… đó là biểu hiện chung của Hiyama, Hebi, Namehari và cả Aries.
- Chuyện… chuyện gì thế này… tên nhân loại đó…
- Thật kinh ngạc, thật đáng kinh ngạc… không, phải nói rằng thật đáng sợ. Lẽ nào… đây chính là cái mà con người thường hay nói rằng “vượt qua giới hạn” sao!
Chuyện của Kazuma thì đúng là ngạc nhiên thật nhưng chuyện đó không quan trọng bằng…
- Có sao không Hebi? Có còn đau không?
- Mình không sao, mình không sao!
Namehari để ý kỹ vết thương trên vai Hebi, chúng đang dần hồi phục lại nhờ khả năng tự tái tạo tế bào siêu cấp của Chân Tổ, nhưng với tốc độ này thì nó có vẻ chậm hơn so với mức bình thường. Vết cắn đó, Namehari có thể nhìn thấy rất rõ vết cắn mà Kazuma đã tạo ra in hằn trên cổ Hebi. Tại sao tên đó lại làm điều này?
- Chết đi sống lại, Kazuma – senpai không chỉ đi ngược lại với vòng tròn quy luật của tự nhiên bằng việc hồi sinh từ cõi chết, mà còn sở hữu một nguồn sức mạnh không thể đo theo thang cách nhìn nhận của một người bình thường. Shimikaze – san, chuyện gì đã xảy ra với Kazuma – senpai vào lúc đó vậy ạ? Aries lên tiếng hỏi.
Vì chỉ có Hebi là người tiếp xúc với Kazuma gần đó nhất nên có lẽ cô ấy phát hiện ra được điều gì. Nếu hỏi về điểm kỳ lạ của Kazuma thì chính là từ lúc Eri cắn hắn… Phải, là thời điểm Eri sử dụng răng nanh và cắn hắn.
- Mình cũng không biết phải nói thế nào… Kusanagi – kun trở nên như vậy sau khi bị Eri – chan cắn nhưng mà… mình biết nghe điều này thật vô lý… Chỉ là nó thật sự là như vậy!
Chỉ một cái cắn thôi… Đây cũng là lần đầu tiên Hiyama và Namehari nghe thấy chuyện này. Nhìn Eri vẫn chưa chịu tỉnh lại, trong lòng ba người có chút hoang mang hoài nghi. Còn Aries thì…
- Khả năng biến người thường thành Vampire. Theo một số truyền thuyết xa xưa hay trong những bản ghi chép cổ đại nhất của những nước Tây Phương thì Vampire còn có khả năng chuyển hóa con người thành Vampire qua răng nanh. Vì ẩn chứa trong răng của họ có tồn tại loại dịch độc đủ mạnh để làm thay đổi cấu trúc gen, gây đột biến và biến một con người bình thường thành Vampire. Nhưng theo như bản nghiên cứu của Kazuma – senpai trước đây để lại thì những Vampire trên thị tộc lại không có khả năng đó. Em cũng đã cùng Kazuma – senpai kiểm chứng lại thêm một lần nữa trong quá trình xét nghiệm mẫu máu của Hoshimiya – san để tạo thuốc, thì đúng thật ngoài gốc virus dại ra, trong cơ thể Vampire không tồn tại loại nọc độc nào khác!
- Nhưng đấy chỉ là những truyền thuyết do con người tưởng tượng ra. Trên thực tế thì chưa từng có trường hợp Chân Tổ biến con người thành Chân Tổ cả… Chưa từng nghe đến chuyện đó nữa là!
- Về điều này thì em không chắc vì em chưa nghiên cứu sâu thêm. Nhưng… cứ giả sử như truyền thuyết đó có thật thì chuyện Kazuma – senpai sống lại hay sở hữu nguồn sức mạnh tương đương với một Vampire xem như đã có lời giải thích hợp lý nhất!
- Vậy thì tại sao… cậu ấy lại cắn Hebi? Tại sao vậy?
Hebi cũng không biết phải trả lời thế nào. Hebi đưa tay lên chạm thử vào vết thương, nó đã bớt đau hơn nhiều do đang trong quá trình tự hồi phục mặc dù tốc độ khá lâu. Nhưng đâu đó vẫn còn lưu lại cảm giác rùng mình, cảm giác sợ hãi và nỗi đau thế kỷ khi bị hắn cắn. Kazuma không chỉ đơn thuần là cắn, mà còn hút máu Hebi, cái cảm giác đứng trước cái chết khi bị hút gần hết máu đó cũng thật đáng sợ. Mọi thứ đã trôi qua nhưng Hebi vẫn còn cảm thấy rùng mình.
- Kusanagi – kun cậu ấy… đã uống máu của mình…
- Hả? Cậu nói sao? Tên nhân loại ngu ngốc đó đã…
Hiyama mở căng tròn đôi mắt ngạc nhiên hơn. Không chỉ Hiyama mà ngay cả Namehari cũng có thái độ tương tự.
- Không đùa ư Hebi? Kusanagi – kun thật sự đã… uống máu của cậu mà không có gì xảy ra?
Hebi không trả lời và chỉ gật đầu. Chuyện hắn uống máu Chân Tổ đúng thật rất bất thường, nhưng có cần phải tỏ ra ngạc nhiên thế không? Aries cảm thấy khó hiểu trước nét biểu hiện trên gương mặt của ba người họ.
……………….
……………….
Lũ người đóng vai Ninja thích khách từ từ đứng dậy. Có tên bị đánh đến độ làm rơi cả tấm mạng che, lộ rõ cả gương mặt từ lúc nào không hay. Thích khách mà để nhìn thấy mặt thì xem như hỏng rồi nhưng Kazuma sẽ chẳng để tâm đến chuyện đó làm gì cho mệt. Điều quan trọng là chúng bắt đầu nhận ra ai mới là kẻ đáng sợ và nguy hiểm thật sự. Sau khi bị ăn đòn hết từ phát này đến phát khác thì cuối cùng chúng cũng hiểu ra sự cách biệt giữa hai chữ “bình thường” và “bất thường” không chỉ đơn thuần là có chung từ “thường” và khác nhau ở hai chữ “bình” và “bất”. Đã từng có một giáo sư cho rằng con người là giống loài có trí tư duy bậc cao nên sẽ không tiến hóa thêm nữa. Nhưng đó cũng chính là sai lầm khi con người chưa chịu tìm hiểu kỹ và triệt để tận cùng của vấn đề. Bây giờ thì vị giáp sư đó sẽ phải thay đổi cách suy nghĩ và nhìn nhận rằng con người vẫn còn có thể tiến hóa thêm thành một cấp bậc cao hơn bởi lẽ Kazuma chính là nhân chứng thuyết phục nhất.
- Are you done? I think our battle is ending here. Of course, If you wanna to continue, I will try my best to please all of you. But I can’t make sure that you turn back without any injury so, please do not disturb Aries anymore, ok? (Được rồi các vị. Tôi nghĩ rằng đánh nhau hay đồ sát nhau thế này là đủ rồi. Đương nhiên là nếu các vị muốn tiếp tục thì tôi cũng không ngại đâu. Nhưng mà lần này tôi không chắc các vị có lành lặn toàn thân nên cảm phiền các vị từ bỏ ý định bắt cóc Aries đi nhé)
Đôi mắt của hắn vẫn hiện rõ vẻ vô hồn như mọi khi. Mái tóc tài tử đen vẫn rũ xuống che đi nửa đôi mắt không cảm xúc không khác gì lúc trước. Nhưng hiện lên trong sự vô hồn đó lại là một cảm giác vô cùng đáng sợ. Ánh mắt của hắn… giống như mắt của một loài dã thú. Nhìn hắn một cách trực diện như thế này… ta có cảm giác như đang đối mặt với loài sói rừng hoang dã hung hãn. Nhất là khi đôi mắt đó lại có thể sáng ngoắc lên trong buổi tối tĩnh mịch như thế này.
- Withdraw (Rút lui)
Đám Ninja tháo chạy như những tên bại trận. Chí ít thì chúng vẫn còn quý trọng cái mạng của chúng nên quyết định rút lui để bảo toàn tính mạng. Chúng tháo chạy bằng cách nhảy từ cành cây này sang cành cây khác, hay bỏ chạy một mạch vào từng bụi rậm và biến mất. Thật đúng chất của một bọn Ninja lành nghề.
Chúng bỏ đi hết rồi, trong khi Aries vẫn còn ở đây cùng mọi người nên xem như chúng đã không hoàn thành được nhiệm vụ. Không biết ai đã ra lệnh cho chúng đến bắt cóc Aries nhưng nhìn chung là chúng đã thất bại.
- Mọi người vẫn ổn chứ? Có bị thương ở đâu không?
Hắn quay lại nhìn nhóm Hiyama. Trông hắn vẫn bình thường mà. Nếu có khác thì chỉ khác ở chỗ trông hắn có cơ bắp thêm một chút, nhìn hắn mạnh mẽ hơn so với lúc ẻo lả yếu đuối. Nét biểu cảm đóng đinh khuôn khổ không cảm xúc thì vẫn giữ nguyên, chẳng có gì tiến triển mới mẻ. Thậm chí cả ngữ điệu giọng nói ngang phè phè đến chán chường đó cũng không hề biến mất. Cái bản tính ưu tiên quan tâm đến người khác cũng thế nữa.
- Nhờ Kazuma – senpai ứng cứu kịp thời nên chúng em không sao!
- Vậy à… vậy thì tốt…
Tên ngốc đó từ từ buông lơi cơ thể, ngã xuống đất khi đôi mắt đã khép lại hoàn toàn. Giống như Eri, hắn cũng ngất lịm đi như vừa gắng sức quá nhiều.
- Kazuma – senpai, Kazuma – senpai!
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
- Damn it… that brat… how can be… (Chết tiệt… chết tiệt… thằng nhãi đó… làm sao có thể…)
Bọn Ninja vẫn còn thắc mắc chuyện gì đã xảy ra với tên đó. Không lý nào lại có chuyện một con người bình thường có thể chết đi sống lại và rồi sở hữu một thứ sức mạnh vượt qua ngưỡng cho phép của một con người. Hắn đúng là quái vật… vì chỉ có quái vật mới đáng sợ đến nhường ấy.
- Violating Tsuchimikaido’s land without permission. Attacking this area civilian deliberately. It would be Tsuchimikaido stain if the leader just close the eye and keep it. In the other way, it seems… imperial countries is disregarding Japan huh? (Xâm phạm vào lãnh địa của nhà Tsuchimikaido bất hợp phá. Cố ý tấn công người dân sinh sống ở khu vực này. Nếu cứ hiên ngang để mặc làm lơ như không có chuyện gì xảy ra thì nào có khác chi đem uy tín của nhà Tsuchimikaido ra để bôi tro trát trấu. Với lại, xem ra các nước Đế Quốc đang cố ý xem thường Nhật Bản quá nhỉ)
Nếu như đối mặt với Kazuma như đang đối mặt với quái vật, thì chúng vẫn chưa biết đến hai từ “ác quỷ” còn khủng khiếp đến thế nào. Đám Ninja chạy sâu vào trong rừng. Chính vì chạy sâu vào rừng nên chúng mới nhận ra mình đã quá sai lầm vì giờ đây, tất cả bọn chúng đều bị bao vây tứ phương tám hướng bởi một đoàn người khác cũng mặc thường phục màu đen nhưng chính xác thì đấy là đồ vest đen trịnh trọng. Họ mặc vest đen, găng tay đen và đeo kính đen nên không thể nhìn rõ được gương mặt như thế nào. Nhưng ước lượng về con số thì có lẽ sẽ phải lên đến 20, hay thậm chí là hơn thế nữa. Nhóm người giống như các vệ sĩ đó bủa vây xung quanh nhóm Ninja ngoài khí chất đáng sợ thì người nào người nấy cũng đều mang theo trên mình ít nhất một món vũ khí… có thể là gậy sắt, có thể là baton, có thể là dao găm hay thậm chí là súng ống lẫn Katana.
Bọn Ninja đã bị phục kích. Chúng đứng tựa vào nhau và không biết phải làm gì vì mọi hướng thoát thân đều bị phong tỏa.
Chưa dừng lại ở toán người đó đâu. Ác quỷ thật sự mới là một cô gái trẻ sở hữu mái tóc bạch kim như Hebi, nhưng trưởng thành chững chạc hơn. Nói về vẻ xinh đẹp thì cô ấy cũng hơn hẳn. Và cả khí chất của một người đứng đầu thì phải nói rằng trên cả đáng sợ. Cô gái trẻ đó mặc một bộ trang phục Miko, với chiếc áo Keikogi trắng và Hakama đỏ. Điểm đặc sắc nhất chính là thêm chiếc áo Haori trắng viền vàng và có gia huy hình thanh kiếm phía sau lưng mà cô gái ấy khoác trên vai. Thêm một thanh Katana lúc nào cũng giắt bên hông càng tạo thêm vẻ uy nghiêm của một thống lĩnh hùng mạnh.
Vừa trông thấy cô gái đó, hay nói đúng hơn là vừa trông thấy khí chất của người đó, đám Ninja sợ đến xanh cả mặt. Chúng đổ mồ hôi ròng ròng và tỏ ra còn kinh hãi hơn khi đối mặt với Kazuma. Ác quỷ thật sự chính là đây.
- This symbol… It’s Tsuchimikaido… (Gia huy đó… không lẽ… là gia tộc Tsuchimikaido…)
- Instead of knowing this is Tsuchimikaido domain, Imperial Countries “haunting dog” shouldn’t trepassing. Or maybe…friend countries are planning to provoke Japan? If it true, I’m afraid that I can not release all of you easily. (Nếu đã biết đây là lãnh thổ của nhà Tsuchimikaido thì đáng lý ra “chó săn” của các nước Đế Quốc không nên bén mảng xâm nhập mới phải. Phải chăng các đất nước lớn đang có ý khiêu khích Nhật Bản? Nếu thật sự là như vậy thì có lẽ các người… khó mà toàn thân trở về quê nhà mất rồi)
Để ý kỹ lại thì mới thấy cái tên làm rớt cả khăn che, lộ rõ gương mặt ra có mái tóc màu vàng và màu mắt xanh. Đây là những đặc điểm cốt yếu của một người Phương Tây, hay chính xác hơn là của một người Mỹ. Những tên Ninja khác cũng có chung màu mắt không phải đen thuần Nhật nên khẳng định một điều rằng chúng đều là người ngoại quốc.
Nhưng dù có phải người ngoại quốc hay không, thì một khi cô gái trẻ đó rút thanh Katana ra khỏi vỏ, thì xem như hôm nay… không phải là ngày tốt lành của đám Ninja đó rồi.
Vịnh biển Kyuushi một lần nữa trở lại với vẻ thanh bình yên ắng với âm thanh sóng biển tràn bờ, lẳng lặng đón chào một ngày mới như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...