Tuyết bất ngờ rơi xuống, Phương Cẩn Chi đưa tay ra, dùng bàn tay nhỏ bé hứng tuyết.
"Tam ca ca, chúng ta đi làm người tuyết nha." Phương Cẩn Chi nói.
Lục Vô Nghiên cười: "Trẻ con."
Phương Cẩn Chi bĩu môi, không cam tâm lầm bầm: "Muội vốn là trẻ con mà."
Bé lôi kéo vạt áo Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng năn nỉ: "Đi nha, đi mà. Ca ca nói chờ huynh ấy trở về sẽ dẫn muội đi làm người tuyết, muốn đắp cho muội một người tuyết thật lớn ở trong sân. Nhưng ca ca sẽ không trở về nữa, Tam ca ca đắp với muội có được hay không?"
Ánh mắt Phương Cẩn Chi trong sáng, mang theo chút xíu chờ mong.
"Được." Lục Vô Nghiên không chịu nổi dáng vẻ này của con bé, ôm bé từ trên cành cây xuống, cũng không đặt bé xuống đất, mà ôm trở về. Hắn đột nhiên cảm thấy vận mệnh đối với hắn không tệ, hắn đã có cơ hội sống lại, thì nhất định sẽ có cơ hội thay đổi số mệnh. Những người hắn quan tâm đều còn sống, không giống bé con ở trong ngực mình, hầu hết người nhà đều đã chết.
Cũng may, bé con còn có hắn. Cũng may, kiếp này hắn sẽ không cố chấp nữa, không vòng vo đối với tình cảm của bọn họ.
Lục Vô Nghiên quả thật cùng với Phương Cẩn Chi đắp một người tuyết bên trong viện Thùy Sao, Phương Cẩn Chi còn sai A Tinh trở về tiểu viện của mình lấy một cái áo choàng cũ của bé, khoác lên cho người tuyết, chiếc áo choàng bé xíu màu vàng nhạt dưới ánh nắng mặt trời phát ra ánh sáng ấm áp.
Phương Cẩn Chi đứng trước mặt người tuyết chỉ cao bằng mình, sờ sờ gương mặt nó, rồi cười rộ lên.
Lục Vô Nghiên đứng cách đó không xa nhìn bé, chỉ cần đến gần bé, lúc nào khóe môi của hắn cũng không tự chủ khẽ nhếch lên một độ cong nho nhỏ.
Vân Tịch Lâm đứng tại lương đình ở phía xa xa trong rừng, quan sát Lục Vô Nghiên một hồi lâu. Đôi mắt tĩnh lặng như nước hồ thu bất ngờ gợn sóng. Ông xoay người, đi tìm Trưởng Công Chúa.
Nhắc tới Vân Tịch Lâm này cũng là một kỳ nhân. Ông chưa đến tuổi lập gia đình đã làm Tả Tướng dưới một người trên vạn người, có khả năng tham chính xưa này chưa từng có. Mười năm sau, từ quan quy y, thanh đăng cổ phật mười năm, mấy chục năm sau đó nhàn nhã vân du tứ xứ. Mỗi một lần xuất hiện trước mặt mọi người, đều đổi một thân phận mới, làm ra một vài hành động kinh người.
Trưởng Công Chúa đang ở trong thư phòng trên tầng ba của lầu các,bà ngồi trước trường án bên cửa sổ, chỉnh sửa lại mấy phần thư tín trên mặt bàn.
"Tham kiến Trưởng Công Chúa." Vân Tịch Lâm hơi khom lưng, cũng không quỳ xuống.
Trưởng Công Chúa không ngẩng đầu, tiện tay chỉ một cái, nói: "Ngồi đi."
"Chuyện mới vừa rồi, thảo dân đều nhìn thấy." Vân Tịch Lâm mở miệng. Giọng nói trầm thấp thong thả không thể phân biệt tuổi tác, nhưng lại có một loại ung dung của tăng lữ giảng kinh không thể gọi tên.
Hiển nhiên Trưởng Công Chúa cũng biết ông đang nói đến chuyện của Tiểu Hoàng Đế, bà cũng không đề cập đến chuyện đó, chỉ nói: "Vân tiên sinh tự xưng thảo dân thực sự quá khiêm tốn rồi."
Vân Tịch Lâm cười không tiếng động, nói: "Danh lợi đều là phù vân, huống chi chỉ là một cái danh xưng."
Trưởng Công Chúa thu dọn thư tín trên mặt bàn xong, giao cho Nhập Y đứng bên cạnh. Lúc này mới nhìn về phía Vân Tịch Lâm, nói: "Vân tiên sinh có lời gì xin nói thẳng, Bổn cung không thích vòng vo."
Vân Tịch Lâm cười thản nhiên, nói: "Người đời đều nói Trưởng Công Chúa một lòng phụ tá ấu đế, nhưng lại không biết ngài một lòng bồi dưỡng hài tử của mình, một lòng đẩy hắn lên long ỷ."
Trưởng Công Chúa nheo mắt lại, cười lạnh: "Vân tiên sinh có biết chỉ bằng một câu nói này của ông, hôm nay sẽ không thể ra khỏi gian phòng này!"
Đối với lời cảnh cáo sắc bén của Trưởng Công Chúa, Vân Tịch Lâm ngược lại không để ý lắm, ông cười cười, nói tiếp: "Năm đó Vô Nghiên thay Bệ Hạ làm con tin hai năm chính là một cái kim bài miễn tử của nó, công khai che chắn cho nó những khó khăn phát sinh. Trưởng Công Chúa từng ra lệnh cho Vô Nghiên, không cho nó đến học đường của Lục gia, không cho nó tham gia khoa cử, không cho làm quan hoặc tòng quân, hơn nữa, biểu hiện của Vô Nghiên mấy năm nay ương ngạnh quái gở, là để che chắn cho nó vô số những mưu hại trong bóng tối."
Trưởng Công Chúa không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát ông thật kỹ lưỡng.
"Tội nghiệp cho đám người ngu xuẩn thiếu cảnh giác đó, sao nhi tử của Công Chúa cần phải làm quan hoặc nhập ngũ." Vân Tịch Lâm châm biếm. "Bọn họ đã quá xem thường dã tâm của Công Chúa."
"Nói xong rồi?" Trưởng Công Chúa nhíu mày, lạnh lùng nhìn ông.
Trong lòng Vân Tịch Lâm có hơi khựng lại, ông biết Trưởng Công Chúa đã động sát ý với ông. Ông chỉnh đốn tinh thần, nghiêm túc nói: "Năm đó Trưởng Công Chúa giao Vô Nghiên cho thảo dân âm thầm dạy dỗ, chính là tin tưởng năng lực của thảo dân. Những năm qua, thảo dân hoàn toàn làm theo ý của Trưởng Công Chúa, tuần tự cố gắng dạy dỗ, lấy mưu quyền chi kế đưa vào trong quá trình dạy học......"
"Hôm nay Vân tiên sinh dài dòng không ít." Trưởng Công Chúa cắt ngang lời ông, hiển nhiên là đã mất kiên nhẫn.
Vân Tịch Lâm ngừng lại một chút, rồi nói: "Lần này trở về, thảo dân phát hiện trên người Vô Nghiên xảy ra biến hóa."
Ông nói nhiều lời như thế, nhưng cũng chỉ có câu này khiến Trưởng Công Chúa hứng thú.
"Gặp lại nó sau nửa năm rời đi, có cảm giác nó đã thay đổi so với trước đây. Cả người tựa như trầm ổn hơn. Thậm chí....thậm chí khiến thảo dân có chút nhìn không thấu. Sau khi bói một quẻ, mới biết số mệnh Vô Nghiên đã biến đổi." Vân Tịch Lâm nhíu mày. "Trưởng Công Chúa tuyệt đối không cho phép Vô Nghiên biết tâm tư của ngài là muốn đẩy nó đăng đế, nhưng hôm nay xem ra, có lẽ nó đã biết."
Ngón trỏ của Trưởng Công Chúa đang nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn bỗng dừng lại, cẩn thận nhớ lại biểu hiện gần đây nhất của Lục Vô Nghiên.
Vân Tịch Lâm đã đứng dậy, ông quỳ rạp xuống đất, giọng nói thành khẩn: "Nếu thảo dân suy đoán không sai, Trưởng Công Chúa chắc sẽ không giữ lại mạng của ta. Dù sao Trưởng Công Chúa ngài cũng không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai. Nhưng.... nếu có một ngày Vô Nghiên lên ngôi, nhất định cần thảo dân phụ tá." Ông dừng lại một chút. "Ban đầu Trưởng Công Chúa giao nó vào tay thảo dân, không phải cũng ôm ý định này sao?"
"Cho nên hôm nay thảo dân liều chết nói ra mấy lời này, hoàn toàn là để bày tỏ lòng trung thành đối với Công Chúa!"
"Lòng trung thành?" Trưởng Công Chúa cười lạnh. "Cái Bổn cung không tin nhất chính là lòng người."
Vân Tịch Lâm cúi đầu lần nữa, nói: "Nhưng Vô Nghiên cần lòng trung thành của thảo dân."
Trưởng Công Chúa ngưng mắt xem xét ông một hồi lâu: "Cho rằng nhìn thấu tất cả, nhưng cũng là một kẻ ngu xuẩn tự cho là đúng. Giao Vô Nghiên cho ông nhiều năm như vậy thực sự là uổng phí thời gian của nó."
Bà phất phất tay, nói: "Lui ra đi."
Vân Tịch Lâm quỳ rạp dưới đất vẫn không nhúc nhích, một lát sau, mới chậm rãi đứng dậy, có chút buồn bã quay người đi. Trước khi đi, ông còn nói: "Nghe nói Trưởng Công Chúa không bao giờ cố gắng tìm hiểu tâm tư của người khác, xem ra là thật."
Cuối cùng ông hơi thất vọng rời đi.
Chờ sau khi Vân Tịch Lâm đi, Nhập Tửu mới từ trong bóng tối bước ra.
"Không lưu." Trưởng Công Chúa phân phó.
Nhập Tửu hơi do dự, nói: "Dù sao Vân tiên sinh cũng là......"
Trưởng Công Chúa lạnh nhạt liếc nhìn nàng ấy một cái, Nhập Tửu liền nuốt xuống mấy lời định nói, lặng lẽ ẩn vào chỗ tối.
Trưởng Công Chúa biết nỗi băn khoăn của Nhập Tửu. Dù sao Vân Tịch Lâm này cũng là lão sư của Vô Nghiên. Có thể do đã ngồi trên vị trí cao quá lâu, bà đã trở nên không thể dễ dàng tin tưởng bất cứ người nào. Có lẽ, bà cũng không có tâm lực đi phân tích từng người một. Bà đã từng cảm thấy những lời như "thà giết lầm một ngàn, cũng không thể bỏ sót một" thật sự quá mức tàn nhẫn tuyệt tình, hôm nay mới biết cách làm như vậy mới an toàn nhất, đạt hiệu suất cao nhất.
Vân Tịch Lâm không thể lưu.
Trưởng Công Chúa biết ông ta có chủ ý gì, suy nghĩ của người này rất cổ quái, càng là sự kiện lớn càng muốn tham gia một chân. Chẳng qua ông ta nhìn thấy thân thể Sở Hoài Xuyên càng ngày càng suy yếu, muốn được lưu danh trong lúc ngôi vị hoàng đế đổi tên mà thôi.
Muốn trèo lên vị trí Tả Tướng lần nữa để phụ tá Vô Nghiên? Trưởng Công Chúa cười lạnh, nhưng nếu ngay cả Nhập Tửu đuổi giết cũng không thoát được, như vậy chỉ là một phế vật không có tư cách, chỉ biết âm thầm tính toán.
"Ngu xuẩn!" Trưởng Công Chúa lại mắng một tiếng, trong lòng mới thoải mái đôi chút. Bà đứng dậy, đi đến cửa sổ, nhìn xuống sân nhỏ. Người tuyết đã được đắp hoàn chỉnh, Lục Vô Nghiên lười biếng ngồi trên xe lăn, trên người đắp một tấm chăn mỏng. Phương Cẩn Chi vẫn còn đang chơi cùng người tuyết, dùng cành cây nhỏ vẽ cái gì đó lên trên người tuyết.
Tiểu Hoàng Đế trở về, hắn chạy vọt vào viện Thùy Sao, nhìn người tuyết bằng cái nhìn lạ lẫm.
"Hắc, chơi thật tốt! Ngươi đắp?" Hắn hỏi Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi đã biết hắn là Hoàng Đế, cũng không dám dùng giọng điệu lúc trước nói chuyện với hắn, ôn tồn nói: "Không phải, là cùng đắp với Tam ca ca."
Tiểu Hoàng Đế gật đầu, ánh mắt rơi vào cái chuông vàng nhỏ trên cổ tay Phương Cẩn Chi.
"Này, sao trên tay ngươi lại buộc cái kim linh đang? Vang lên không ngừng!"
Phương Cẩn Chi kéo tay áo của mình lại, bé không biết có phải người có thân phận càng tôn quý càng không nhìn trúng kim ngân hay không. Bé nói: "Là ca ca đã tặng cho ta khi còn nhỏ."
"Tam ca ca của ngươi?" Tiểu Hoàng đế hất hàm về phía Lục Vô Nghiên ngồi ở đằng xa.
"Không phải, là thân ca ca của ta."
"À......" Tiểu Hoàng Đế thở phào nhẹ nhõm. "Ngươi còn có ca ca nha, hiện giờ hắn đang ở đâu, gọi ra chơi chung đi!"
Phương Cẩn Chi cắn môi, nhỏ giọng nói: "Ca ca ta đã mất......"
"Ta biết, không phải là chết thôi sao. Ta cũng có ca ca, bốn người nha, đều chết hết!" Hắn lại bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: "Lưu lại một người thì tốt rồi, ta cũng không cần làm Hoàng Đế xui xẻo này...."
Phương Cẩn Chi không nghe được câu hắn nhỏ giọng lầm bầm, chỉ cảm thấy mấy ca ca của hắn đều đã mất, nhất định rất khổ sở!
Tiểu Hoàng Đế lại bất ngờ đưa tay ra, đẩy Phương Cẩn Chi một cái, đẩy bé ngã lên người tuyết. Người tuyết lập tức đổ xuống, cả người Phương Cẩn Chi đều rơi vào trong đống tuyết.
"Ha ha ha!" Tiểu Hoàng Đế chỉ vào bé cười to. "Ai bảo ngươi không chịu kéo ta đứng dậy, ta cũng sẽ không kéo ngươi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...