Trong khi Lục Vô Nghiên ôm Phương Cẩn Chi ngủ, thì ở một nơi lại nổ ra một trận tranh cãi kịch liệt.
Trưởng công chúa ném mật thư xuống đất, lạnh lùng nhìn Lục Thân Ky bằng nửa con mắt, nói: "Xem nhi tử tốt mà chàng sinh kìa, chỉ biết gây họa cho Bổn cung!"
"Đó là nàng sinh, ta không có bản lĩnh sinh con." Lục Thân Ky cười nhạo.
Trưởng công chúa lười tranh cãi với ông, bà chỉ nhẹ nhàng đập tay xuống bàn hai cái, tựa như nói với Lục Thân Ky, lại như tự nói với bản thân mình: "Quá nhiều người cáo trạng, sắp không đè xuống được rồi. Kế hoạch hiện tại chỉ có thể giam Vô Nghiên lại một thời gian thôi."
Lục Thân Ky bất ngờ ném tách trà trong tay xuống, sứ trắng vỡ tan tành, nước trà văng tung tóe làm bẩn làn váy xếp li màu hồng của Trưởng công chúa. Lục Thân Ky đứng lên, đi từng bước về phía trưởng công chúa, nhìn sát mặt bà, chất vấn: "Sở Ánh Tư, nàng thật sự là một mẫu thân sao?"
Ông chỉ về hướng viện Thùy Sao, lớn tiếng chất vấn: "Nàng không phải không biết sở thích của Vô Nghiên, nàng muốn nhốt nó vô cái phòng giam chật chội bẩn thỉu đó? Sao nàng không dứt khoát giết nó luôn đi! À...! Thật đấy, nàng giết nó đi, là xong hết mọi chuyện!"
Lục Thân Ky áp sát quá gần, hơi thở phẫn nộ phả vào mặt trưởng công chúa, trưởng công chúa đưa tay đẩy ông ra, giận dữ nói: "Lục Thân Ky! Ta nói muốn nhốt nó vào phòng giam khi nào hả? Nó cũng là nhi tử của ta đó! Chàng muốn ta làm thế nào đây? Văn võ bá quan muốn ta giao người! Luôn làm ra mấy chuyện như vậy, nó đánh Hoàng đế đó......"
"Đánh Tiểu hoàng đế một trận thì đã sao?" Lục Thân Ky cười lạnh. "Nếu không nhờ ta, nó đã sớm chết trong loạn quân. Nếu không phải nàng, nó không thể vững vàng ngồi trên long ỷ nhiều năm như vậy. Nếu không phải Vô Nghiên....."
Lục Thân Ky thở dài, cau mày, vô cùng phức tạp nhìn trưởng công chúa. Một khắc trước còn tràn đầy khí thế, nhưng khi nhắc tới nhi tử liền suy sụp. Ông mệt mỏi nói: "Ánh Tư, nàng có biết Vô Nghiên thay thế đệ đệ của nàng gánh chịu cái gì hay không? Không, nàng không biết. Thật ra thì ta cũng không biết, ta chỉ biết sau khi nó trở về, thì đã trở thành một người hoàn toàn khác!"
Ông trào phúng cười lạnh.
Bàn tay Lục Thân Ky mở rộng chụp lấy bả vai của trưởng công chúa, ông gầm lên: "Nàng nói cho ta biết! Nàng sẽ đối đãi với hoàng đế địch quốc như thế nào? Đối đãi với con tin mà tên vương gia phản bội tống tới địch quốc như thế nào? Nàng nói đi!"
"Đừng nói nữa!" Trưởng công chúa ra sức đẩy Lục Thân Ky ra, bà chống hai tay lên bàn, cố gắng chống đỡ để mình không quỵ xuống. Nước mắt lăn dài từ trong hốc mắt, bà nghẹn ngào nói: "Ta không biết, ta không biết hài tử đó là Vô Nghiên....."
Lục Thân Ky giống như đang nghe một câu chuyện buồn cười nhất thế gian, ông ngửa mặt lên trời cười to, thật lâu mới ngừng lại.
Ông từng bước lùi về sau, thất vọng trong mắt không thể diễn tả: "Nàng là tức phụ của Lục gia ta, là thê tử của Lục Thân Ky ta, càng là mẫu thân của Vô Nghiên. Nhưng trong lòng nàng chỉ có hoàng thất Sở gia của nàng! Không biết ư? Một mẫu thân không nhận ra hài tử của mình sao? Nàng có biết Vô Nghiên đã từng là niềm kiêu ngạo của ta, kiêu ngạo của Lục gia ta! Nó trời sanh đã thông tuệ, đọc sách chỉ cần nhìn qua thì sẽ không bao giờ quên được. Không có một hài tử nào của Lục gia có thể so sánh được với nó. Nhưng sau khi nó trở về thì cả người cổ quái. Bây giờ còn phải dựa theo phân phó của nàng giả bộ đức hạnh ngang ngược! Nàng không cho nó đi học, cũng không cho tìm tiên sinh đến dạy nó, không cho nó bộc lộ nửa điểm tài hoa. Sau này cũng không cho nó thi khoa cử, không cho nó làm quan, càng không cho nó tòng quân!"
Lục Thân Ky hơi nghẹn ngào: "Hiện giờ nhắc tới Vô Nghiên, mọi người đều nói nó vô dụng, quần là áo lượt, quái nhân máu lạnh. Nàng đã hài lòng chưa?"
Nước mắt trên mặt trưởng công chúa đã sớm ướt đẫm, con ngươi đẫm nước lại thoáng qua một tia dị sắc. Bà ngẩng đầu lên, trong lòng lạnh lẽo nhìn Lục Thân Ky, không một tiếng động nói: "Thân Ky, chúng ta hòa ly đi."
"Nàng nói cái gì?" Lục Thân Ky không kịp phản ứng.
Trưởng công chúa cố nén sóng lòng đang gào thét: "Vệ vương đến nay vẫn chưa chết, địch quốc như hổ rình mồi. Cựu thần trong triều lấy danh nghĩa trao quyền lại cho thánh chủ bức ta rời cung. Một khi ta rời cung, đám lão gia hỏa hủ bại đó sẽ khi dễ Xuyên Nhi! Bọn họ kiêng kỵ ta đăng đế, kiêng kỵ binh quyền trong tay chàng, thậm chí buồn cười đến mức kiêng kỵ ta sẽ đẩy Vô Nghiên lên ngôi vị hoàng đế....."
"Chàng đã không còn là thiếu niên tướng quân của Đại Liêu khi xưa, sống trong quân lữ hai mươi năm, chắc chàng cũng hiểu rõ hơn ta, đối với một quốc gia thì chiến loạn có ý nghĩa như thế nào! Chỉ cần ta còn sống, tuyệt đối sẽ không cho phép Đại Liêu lâm vào trong cảnh chiến tranh đồ thán, càng không cho phép vương triều Sở gia chôn vùi trong tay ta và Xuyên Nhi!" Trưởng công chúa kiên định lắc đầu. "Lần này trở về, ta vốn muốn nói với chàng, ta phải thu lại binh quyền trong tay chàng, chỉ có như vậy mới có thể lấp miệng thiên hạ."
Lục Thân Ky bất khả tư nghị nhìn bà, có làm như thế nào ông cũng không nghĩ tới lần này bà bất ngờ trở lại là để đánh chủ ý này.
"Chàng khoan hãy nói chuyện." Trưởng công chúa khoát tay, ngăn cản Lục Thân Ky mở miệng.
"Trong mắt chàng và Vô Nghiên, ta cũng không đủ tư cách làm thê tử và mẫu thân. Mà ta...... coi như cũng hiểu chàng. Chàng trời sanh đã là nhân tài, nửa đời chinh chiến. Chàng không thể tách khỏi trọng đao và khôi giáp. Nhưng nếu để chàng vì Sở gia ta mà rời bỏ chiến trường hẳn là không được. Sở Ánh Tư ta cũng không có tư cách để cho chàng hy sinh nửa phần."
Trưởng công chúa cười khổ: "Năm đó trẻ người non dạ, ta ép buộc chàng làm phò mã thật sự ích kỷ. Hiện tại hòa ly, chàng cũng không cần giao quyền, không cần giao ra binh phù. Chàng vẫn đường đường là Lục Đại tướng quân uy phong lẫm liệt, Vô Nghiên cũng không cần vì một mẫu thân như ta mà tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục."
Lục Thân Ky cười to. Nhất thời không phân rõ nữ nhân này nói câu nào là thật câu nào là giả.
"Đúng vậy! Sở Ánh Tư nàng từ đầu đến cuối đều là một người rất ích kỷ! Ban đầu là ta đui mù mới có thể lấy nàng! Nàng luôn mồm vì quốc gia của nàng, vì lê dân bách tính của nàng. Không cần phải nói tràn đầy khí thế như vậy! Sở Ánh Tư, nàng để tay lên ngực tự vấn lòng mình xem, nàng làm như vậy chẳng lẻ không phải vì đề phòng ta? Lấy binh phù lấp miệng thiên hạ? Ta thấy là lấp nỗi sợ của nàng mới đúng!" Lục Thân Ky vỗ vỗ vào ngực mình: "Rốt cuộc là cựu thần trong triều kiêng kỵ binh quyền trong tay ta, hay là nàng?"
"Vì sao ta phải kiêng kỵ chàng?"
Lục Thân Ky hít một hơi thật sâu, nói: "Nếu nàng không phải là thân nữ nhi, mà là nam nhi bảy thước. Nếu Vô Nghiên không phải họ Lục, mà là theo họ Sở của nàng. Nàng còn có thể đối xử với nó như vậy sao?"
Trưởng công chúa giật mình, nhất thời không trả lời được. Tiếp đó cười khổ, bà cũng muốn là thân nam nhi.
Thất vọng dâng đầy trong mắt Lục Thân Ky, ông đạp cửa ra, hô to: "Vân Cơ! Vân Cơ!"
Nữ tử Tây Vực kia từ trong sương phòng chạy ra ngoài, nhút nhát gọi một tiếng: "Tướng quân". Nàng ta quay đầu lại nhìn trưởng công chúa chìm vào trong bóng tối của gian phòng, vội vã xoay người đi theo Lục Thân Ky ra đại viện.
Trưởng công chúa nghiêng đầu, không nhìn theo bóng lưng rời đi của Lục Thân Ky.
Những năm qua, bà và Lục Thân Ky chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng bởi vì hai đứa con liên tiếp xảy ra biến cố, khoảng cách trong lòng càng lúc càng xa.
Dáng vẻ của Lục Vô Nghiên và trưởng công chúa giống nhau, tiểu hoàng đế và trưởng công chúa là tỷ muội ruột thịt cùng mẫu thân, mặt mũi cũng có vài phần tương tự. Tiểu hoàng đế nhỏ hơn Lục Vô Nghiên hai tuổi, khi còn bé hai người đứng chung một chỗ lại càng giống nhau hơn. Tiểu hoàng đế lên ngôi không quá nửa năm, vào sinh thần yến sáu tuổi, Vệ vương phát động cung biến, lúc thất bại hắn đã cướp đi "Tiểu hoàng đế", đến khi hắn phát giác bắt nhầm người thì đã quá muộn. Hắn lấy giả làm thật, dùng Lục Vô Nghiên giả làm tiểu hoàng đế hiến cho địch quốc Đại Kinh. Qua tháng thứ ba, Kinh Quốc mới biết con tin trong lao là hoàng đế giả, tức thì, Lục Vô Nghiên trở thành con tin. Mãi cho đến hơn hai năm sau, Lục Thân Ky bắt giữ bốn đại tướng của Kinh Quốc, lại lấy tám tòa thành trì, cùng vàng bạc và vô số ngựa quý, cuối cùng mới đổi được Lục Vô Nghiên về.
Ban đầu trưởng công chúa ở trong cung bày mưu tính kế, trước tiên bảo vệ tiểu hoàng đế, lầm tưởng hài tử bị Vệ vương bắt đi chỉ là một tiểu thái giám bình thường. Không nhận ra hài tử đó là Lục Vô Nghiên là hối hận lớn nhất đời này của bà, cũng là chỗ Lục Thân Ky không chịu tha thứ cho bà.
Thật ra thì vô luận là bà hay là Lục Thân Ky, đều không biết chuyện năm đó có ẩn tình khác. Mà Vệ vương ngộ nhận ở đâu chứ? Rõ ràng là chính Lục Vô Nghiên đã thay tiểu hoàng đế cản một kiếp.
Cuối cùng Lục Vô Nghiên cũng trở về, mối quan hệ của phu thê hai người cũng dịu đi rất nhiều, nhưng tiểu nữ nhi của bọn họ, Chi Chi lại đột nhiên vì sơ suất của Lục gia mà mất mạng. Trưởng công chúa giận dữ, nếu không phải bận tâm Lục Thân Ky, theo tác phong của bà, chắc chắn đã xử cực hình tất cả những người có liên quan. Cuối cùng, bà chỉ xử chết nô bộc có dính líu, rồi ép mẫu thân của Lục Thân Ky chủ động rời khỏi Lục gia, dời đến Tĩnh Ninh am với trường đăng cổ phật, đã hơn năm năm chưa từng hồi phủ.
Đứng trước quốc gia, gia tộc, người thân, thì hai người se tơ kết tóc có là cái gì chứ? Phí thời gian đến bây giờ, có lẽ xa nhau mới là con đường duy nhất.
"Có lẽ lần này có thể thật sự hòa ly rồi." Trưởng công chúa thở dài nuối tiếc, nhưng cũng kiên định hơn. Bà không hối hận cố ý nói những lời đó chọc giận Lục Thân Ky, không hối hận để cho ông hiểu lầm, lại càng không hối hận dùng binh quyền ép hắn hòa ly.
Trưởng công chúa yên tĩnh ngồi một mình trong phòng thật lâu, lâu đến nỗi lò sưởi trong phòng tắt ngúm, tứ chi tê lạnh. Bà chậm rãi sửa lại tóc mai, rồi rút khăn lau đi nước mắt trên mặt. Không mang theo thị nữ, một mình bà tiến về viện Thúy Sao.
Nhập Phanh và Nhập Trà hành lễ, bẩm báo Lục Vô Nghiên mới vừa ngủ, bà gật đầu một cái, đi thẳng vào tẩm phòng của Lục Vô Nghiên.
Trong tẩm phòng ấm áp, ánh sáng nhu hòa. Trưởng công chúa tìm một vòng, mới phát hiện Lục Vô Nghiên không ngủ trên giường, mà đang nằm nghiêng ở trên ghế dài, trong ngực còn ôm một tiểu cô nương.
Lục Vô Nghiên còn đang ngủ, nhưng tiểu cô nương trong ngực hắn đang mở to hai mắt, nhìn bà không biết phải làm sao.
Phương Cẩn Chi muốn đứng lên hành lễ với trưởng công chúa, nhưng tay của Lục Vô Nghiên đang khoác lên người bé, bé sợ mình cử động sẽ đánh thức Lục Vô Nghiên, nhất thời do dự, không biết phải làm thế nào mới phải.
Trưởng công chúa khoát khoát tay, ý bảo Phương Cẩn Chi không cần ngồi dậy. Một nhúm tóc trượt qua thái dương của Lục Vô Nghiên, vắt ngang sườn mặt tinh tế như điêu khắc của hắn. Trưởng công chúa vươn tay, thận trọng gạt nhúm tóc đó đi. Bà ngồi lên chiếc ghế cổ đắng trước ghế nằm, lẳng lặng nhìn Lục Vô Nghiên. Đôi mắt phượng luôn uy nghiêm khi nhìn nhi tử của mình chỉ còn lại nét dịu dàng.
Trong giấc ngủ mơ màng, Lục Vô Nghiên khẽ chau mày, sau đó cánh tay đang gác lên người Phương Cẩn Chi cũng rớt xuống. Phương Cẩn Chi thở phào nhẹ nhõm, muốn từ trên giường leo xuống. Dù sao trưởng công chúa cũng đang ngồi đối diện!
Trưởng công chúa sợ Phương Cẩn Chi đụng phải Lục Vô Nghiên, vội vàng đứng dậy xách Phương Cẩn Chi lên, đặt xuống đất. Phương Cẩn dùng nụ cười xấu hổ biểu đạt cảm tạ. Lúc này trưởng công chúa mới chú ý tới Phương Cẩn Chi. Bà gật đầu một cái, ý bảo Phương Cẩn Chi theo bà ra ngoài.
Phương Cẩn Chi lo lắng đề phòng đi theo trưởng công chúa đến gian phòng phụ.
Sau khi đến gian phòng phụ, trưởng công chúa ngồi xuống một cái ghế xếp, trầm mặc suy nghĩ. Bà không nói lời nào, Phương Cẩn Chi cũng không dám chủ động mở miệng, chỉ lặng lẽ đứng một bên. Hơn nửa ngày sau, trưởng công chúa mới khôi phục tinh thần từ trong trầm tư, bà vẫy vẫy tay, bảo Phương Cẩn Chi đến gần một chút.
"Vô Nghiên đặc biệt rất thích ngươi." Trưởng công chúa đánh giá Phương Cẩn Chi một vòng, sau đó ánh mắt bà dừng lại trên đôi mắt trong sáng đang đảo qua đảo lại. Duyệt vô số người, chỉ cần nhìn một cái, trưởng công chúa cũng biết đây là một hài tử cực kỳ thông tuệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...